Chương 104
Lễ trao giải Liên hoan phim quốc tế Ninh Hạ 2019 được tổ chức tài Nhà hát Starlight.
Rạp hát được trang hoàng lộng lẫy, ghế ngồi chật kín các ngôi sao được mời đến tham dữ.
Bởi vì Bạc Kha Nhiễm được đề cử, cô được xếp ngồi vào những hàng đầu tiên.
Phim < Nếu chúng ta gặp nhau> của Thẩm Dữ cũng lọt vào danh sách phim hay nhất của năm, nên anh cũng được xếp ngồi ở mấy hàng đầu tiên, nhưng những người ngồi xung quanh anh đều là bạn bè đồng trang lứa, còn cô thì cách anh khá xa.
Cô không nhịn được mà quay qua nhìn anh.
Nào biết cô vừa quay qua nhìn, thì đụng phải một đôi mắt thâm sâu quen thuộc.
Thực không khéo, anh cũng vừa nhìn lại.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Bạc Kha Nhiễm không khỏi cảm thấy trên mặt có chút nóng ran lên, sau đó cô nhìn anh mím môi cười.
Sau khi cười xong, Bạc Kha Nhiễm nhận ra nụ cười cô vừa cười với anh tự nhiên như thế nào, có lẽ đã thành thói quen.
Khi mắt nhìn thấy anh, khóe miệng không khống chế được mà kéo thành một độ cong xinh đẹp.
Cho đến khi nữ diễn viên bên cạnh hỏi cô đang cười cái gì, Bạc Kha Nhiễm mới định thần lại, lắc đầu có lệ qua đi.
Khoảng cách đến lễ trao giải chỉ còn mười phút nữa, Bạc Kha Nhiễm lấy điện thoại ra trò chuyện với Thẩm Dữ trên Wechat một lúc, cho đến lúc người chủ trì bước lên đài, lúc này Bạc Kha Nhiễm mới cất điện thoại đi.
Bất tri bất giác lễ trao giải đã trôi qua hơn một tiếng đồng hồ.
Tại thời điểm này, giải Đạo diễn xuất sắc nhất đang được trao.
< Nếu chúng ta gặp nhau> của Thẩm Dữ cũng lọt vào danh sách phim hay nhất năm.
"Thẩm Dữ, Triệu Càn, Bành Vũ Kiến đã được đề cử cho giải Đạo diễn xuất sắc nhất lần này, vậy ai sẽ là người chiến thắng năm nay?"
Nghe người chủ trì nói, tim Bạc Kha Nhiễm như thắt lại.
Thẩm Dữ.
Thẩm Dữ.
Hai tay cô đặt trên đầu gối đan chặt vào nhau, trong lòng thầm gọi tên Thẩm Dữ hết lần đến lần khác.
"Giải Đạo diễn xuất sắc nhất năm này dành cho..."
"Thẩm Dữ!"
"Chúc mừng Thẩm Dữ của chúng ta!"
Sau khi nghe được tên Thẩm Dữ, Bạc Kha Nhiễm vội vàng đưa tay lên che miệng lại, nhìn người đàn ông đang bước lên đài nhận thưởng nước mắt cô gần như sắp rơi xuống.
Nhưng cô đã nhanh chóng kiểm soát được bản thân.
Thẩm Dữ nhận cúp từ trong tay người trao giải.
Bên dưới khán đài vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt, Bạc Kha Nhiễm cũng vỗ tay liên tục đến mức bàn tay của cô gần như đỏ lên.
"Tôi rất vinh dự khi nhận được chiếc cúp này, đồng thời khi nhận được cúp tôi cảm thấy trong lòng có chút lo lắng bởi vì hiện tại ở đây có rất nhiều tiền bối."
Ở đây, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến những người đã cộng tác với tôi, các nhà đầu tư và nhân viên, cũng như các diễn viên, vì sự chăm chỉ làm việc của các bạn, tôi đã giành được chiếc cúp này..."
"Cuối cùng, tôi muốn nhắn nhủ lời cảm ơn đến một người."
"Vợ tôi."
Khi Thẩm Dữ nói những lời này, khóe môi anh không nhin được mà cong lên, dưới khán đài tiếng vỗ tay điên cuồng vang lên.
Thẩm Dữ cười.
Hơn nữa là khi anh nhắc đến một người phụ nữ.
Thời điểm Thẩm Dữ công khai chuyện kết hôn từng gây xôn xao dự luận một đoạn thời gian.
Ít ai thấy Thẩm Dữ như thế này.
Khi nhắc đến cô, ánh mắt anh đầy dịu dàng, như rơi vào bầu trời bao la đầy ánh sao.
Dù không biết cô ấy là ai nhưng điều đó cũng làm cho tất cả các nữ diễn viên có mặt phải ghen tị.
Thật là một điều may mắn khi được làm vợ của Thẩm Dữ.
"Cảm ơn vì cuối cùng người nắm lấy tay em đi hết đường đời chính là anh, cũng cảm ơn em vì đã đồng ý nắm lấy tay anh trên quãng đời còn lại."
Bạc Kha Nhiễm nhìn Thẩm Dữ trên sân khấu, những giọt nước mắt cô cố kìm lại vẫn không ngừng tuôn rơi.
Cô biết mình không nên khóc, nhưng cô không thể kiểm soát được bản thân.
Liễu Hâm đang ngồi bên cạnh thấy vậy, vội vàng đưa khăn giấy cho cô lau nước mắt.
"Kha Nhiễm đừng khóc."
Bạc Kha Nhiễm nhìn thoáng qua Liễu Hâm, tiếp nhận khăn giấy từ tay cô ấy.
Cô nhìn cô ấy gật gật đầu.
Ngay sau đó cô liền ổn định lại cảm xúc.
Sau giải Đạo diễn xuất sắc nhất chính là giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Trái tim mọi người đang ở đây lần nữa được đẩy lên cao.
Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, đây quả thật là một vinh dự hết sức lớn lao.
"Tôi đã nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của nhiều nữ diễn viên đang có mặt ở đây.
Nói thật với các bạn, đừng nói là các bạn căng thẳng, tôi ở trên này cũng đang rất căng thẳng." Người dẫn chương trình cười, nói.
Giọng nói hài hước làm giảm đi bầu không khí đang khẩn trương ở hội trường.
"Được rồi, quay lại với chủ đề chính, kế tiếp tôi muốn nói đến giải thưởng được mong chờ nhất trong ngày hôm nay."
"Giải thưởng cho Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất."
"Ba nữ diễn viên được đề cử giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất lần này là Lục Tĩnh Dao, Bạc Kha Nhiễm và Hạ Cẩn.
Đầu tiên, dù có kết quả ra sao, tôi vẫn muốn chúc mừng ba người họ."
Khi người dẫn chương trình vừa nói xong, dưới khán đài liền vang lên tiếng vỗ tay như sấm của mọi người.
Đồng thời, những trích đoạn ngắn của các tác phẩm được đề cử được phát trên màn hình lớn khi người dẫn chương trình đọc tên.
Bạc Kha Nhiễm ngồi dưới khán đài, nhìn lên chính mình trong màn hình.
Trên màn hình chiếu một đoạn ngắn cảnh cô trốn trong sa mạc để thực hiện một nhiệm vụ ám sát.
Nhìn lại, Bạc Kha Nhiễm vẫn còn ấn tượng sâu sắc về cảnh quay đó.
Vì lần quay đó, cô phải quay tới mười hai lần, còn bị đạo diễn Hách Minh mắng.
Lúc quay trời nắng gắt, cát nóng, cô chạy lăn lộn trên đó nóng không chịu nổi, tối hôm đó về khách sạn thì toàn thân nổi mẩn đỏ, bị bong da, bàn tay cũng bị cát ma sát đến trầy.
Nhưng cũng chính vì yêu cầu cao của đạo diễn Hách Minh mà phân đoạn của cô có đánh giá cao nhất trong toàn bộ phim.
Sau khi tất cả các trích đoạn được phát, mọi ánh mắt của khan giả đều đổ dồn vào chiếc phong bì trên tay người dẫn chương trình, Bạc Kha Nhiễm cũng không tránh khỏi mà nhìn chăm chăm.
Cô cảm thấy tim mình lúc này như muốn nhảy ra ngoài.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Người dẫn chương trình cầm phong bì trên tay, một bên run rẩy mở ra, một bên nói: "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, tôi khẩn trương đến mức cả tay mở phong bì cũng đang run lên."
Kỹ năng dẫn chương trình của MC rất tốt, biểu cảm thể hiện cũng vừa phải, nói mấy câu đã khiến mọi người trong khán phòng đều bật cười.
"Người giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của chúng ta là..."
"Bạc Kha Nhiễm!"
"Chúc mừng Bạc Kha Nhiễm!"
Tiếng nói vừa dứt, tiếng vỗ tay vang lên như song thủy triều.
Lúc này, tất cả camera trên sân khấu đều tập trung về phía Bạc Kha Nhiễm đang ngồi dưới khan đài.
Vẻ mặt của Bạc Kha Nhiễm đầy vẻ không tin, nhưng sau đó là niềm vui sướng dâng trào, niềm vui không cách nào diễn tả bằng lời.
Khi Bạc Kha Nhiễm lên sân khấu nhận giải, cô rất hồi hộp, lo lắng sợ mình giẫm phải váy nhưng may mắn thay, cuối cùng cô hữu kinh vô hiểm đứng trên bục nhận thưởng.
Cô cảm nhận được sức nặng của chiếc cúp trên tay.
Nặng.
Nhưng đặc biệt chắc chắn.
Cô tiến lên phía trước, cầm lấy micro trước mặt.
"Thật ra, hôm nay có thể nhận được giải thường này thực sự nằm ngoài dự đoán của tôi.
Tôi thậm chí đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng khi không nhận được giải thưởng, vì vậy tôi đã không chuẩn bị bài phát biểu nhận giải của mình chút nào..."
Nghe đến đây mọi người dưới khán đài đều bật cười.
Trên thực tế, người cuối cùng chiến thắng giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất là Bạc Kha Nhiễm, mọi người ở đây đều tâm phục khẩu phục.
Bời vì mấy năm nay cô vẫn luôn tiến bộ
Sự cố gắng tiến bộ của cô mọi người đều thấy được, đặc biệt là trong < Tuyệt địa phùng sinh> của đạo diễn Hách Minh.
Mặc dù ngay từ đầu mọi người đều biết quá trình quay < Tuyệt địa phùng sinh> rất khó khăn, nhưng sau khi khởi quay, mọi người không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Như thế nào mới được gọi là gian khổ?
Cái này vượt quá mức chịu đựng của một con người.
ở nơi sa mạc nóng cháy da mà phải đi chân trần, lăn lộn trên đó.
Nhưng tất cả gian khổ này mới cũng chỉ là một chút mà thôi.
Cô rõ ràng chỉ là một cô gái nhỏ chỉ mới hai mươi bốn tuổi mà thôi, nhưng cô đã làm cho mọi người phải ngưỡng mộ khả năng diễn xuất tuyệt vời cùng tinh thần làm việc tận tụy của mình, thậm chí cô còn trờ thành hình mẫu cho nhiều nữ diễn viên.
"Vì vậy ở đây tôi muốn nói ra những lời từ tận đáy lòng gửi đến những người đã cùng tôi.
Để giành được giải thưởng này, tôi có quá nhiều người để cảm ơn.
Đầu tiên, đó là đạo diễn Hách Minh đã cho tôi cơ hội, nhờ sự nghiêm khắc và yêu cầu cao trong diễn xuất, mọi người ở đây mới được xem một bộ phim hay như vậy.
Bên cạnh đó, tôi còn muốn gửi lời cảm ơn đến những tiền bối đã giúp đỡ tôi, khi đóng cùng nhau họ rất tận tình chỉ dạy giúp tôi nhập vai nhanh chóng, và đưa ra một vài lời khuyên hữu ích trong thời gian rảnh rỗi..."
Bạc Kha Nhiễm cảm ơn rất nhiều người.
Sau khi nói xong những điều này, cô dừng lại khoảng hai giây.
Rồi cô hướng mắt về một vị trí bên dưới sân khấu.
"Cuối cùng, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến một người, mọi người có còn nhớ rõ người mà tôi đã cảm ơn khi nhận được giải thưởng Bạch Ngọc Lan không? Bây giờ cũng vậy, tôi xin gửi lời cảm ơn đến anh khi nhận được giải Bạch Kim này."
"Cảm ơn anh luôn bao dung em, bao dung sự ích kỉ, tùy hứng của em, bao dung mọi điểm tốt xấu của em, một người kiêu hãnh như vậy, nhưng anh lại nguyện ý đứng sau em."
Thời điểm Bạc Kha Nhiễm nói ra những lời này, toàn trường yên tĩnh cực kì.
An tĩnh đến mức chỉ cần có một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được.
Nghe đến đó, trong lòng mọi người đại khái đều hiểu được là ý gì.
Lời cảm ơn của cô không giống gửi đến người phụ nữ khác, nếu không phải là phụ nữ vậy chắc chắn là đàn ông.
Mọi người mơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở của tình yêu.
Nhưng...
Cô thường rất kín tiếng và ít khi xảy ra scandal, scandal gần đây nhất là với Thẩm Dữ, nhưng scandal này đã chấm dứt khi tin tức về cuộc hôn nhân giấu mặt của Thẩm Dữ được tiết lộ.
Sau này, cô cũng tập trung hết mình vào công việc, cũng không có một scandal nào nữa.
Bạc Kha Nhiễm để sát micro vào, giọng nói của cô được micro phóng đại vô hạn.
"Cảm ơn anh, người cuối cùng nắm tay em là anh, cảm ơn anh vẫn luôn nguyện ý nắm lấy tay em trong suốt thời gian qua."
Toàn trường ồ lên.
Khi mọi người đang nhớ lại thời điểm họ nghe được câu nói quen thuộc này.
Thì câu nói tiếp theo của Bạc Kha Nhiễm lọt vào tai họ.
"Thẩm Dữ, em yêu anh!"
Câu nói này khiến mọi người ở đây khiếp sợ!
Mà Thẩm Dữ đang ngồi bên dưới, từ đầu đến cuối đều mỉm cười nhìn Bạc Kha Nhiễm.
Cô đứng trên bục nhận thưởng, tất cả ánh đèn đều chiếu vào cô, không thể nghi ngờ gì nữa, cô là sự tồn tại chói mắt nhấy trong lòng khán giả đêm nay, cũng là sự tồn tại chói lọi nhất trong trái tim anh.
"Anh cũng yêu em." Anh nói thầm với cô.
Anh yêu em, như cơn gió ấm thổi qua tim, ngọt ngào như mật.
Anh yêu em, như mây khói giao hòa trong mưa rào, dịu dàng sâu thẳm nhất đều trao cho em.
Anh yêu em, như khúc cuối của câu chuyện tình cổ tích, chỉ mong em một đời đều yên vui.
- HOÀN CHÍNH VĂN -
Vài lời của Ed: Cuối cùng cũng kết thúc một câu chuyện tình ngọt ê răng.
Khi viết chương cuối này thì cảm giác trong lòng có hơi bồi hồi, không biết diễn đạt kiểu gì.
Cảm ơn mọi người trong thời gian qua đã ủng hộ, vì là bộ truyện ed đầu tiên nên chắc chắn sẽ có nhiều thiếu sót mong mọi người thông cảm, nếu có thời gian rảnh mình sẽ beta lại cho mượt mà hơn.
Mình cũng là một đứa cực kì mê truyện TQ nên nếu có thời gian sẽ tiếp tục thỏa mãn đam mê ed này.
Chắc trong thời gian tiếp theo mình sẽ cố gắng làm cho xong bộ "Sủng hôn rêu rao", mọi người nhớ ghé ủng hộ tui nha! Còn 5 PN nữa, sẽ cố gắng trong thời gian sớm nhất đăng cho mn hết luôn!
Bởi vì khi làm bộ truyện này, có một đoạn thời gian gia đình mình có một vài biến cố nhỏ nên lúc đó mình có dừng lại để bình ổn tâm trạng, may mắn cuối cùng mọi chuyện cũng đã qua.
Mình mong trong đại dịch này mọi người hãy cố gắng giữ gìn sức khỏe thật tốt, cũng mong mọi người ai cũng sẽ có được hạnh phúc như Nhiễm Nhiễm – Chú nhỏ (Thẩm dữ).
Một lần nữa cảm ơn mọi người rất nhiều! Yêu mọi người!
Chúc mn 8/3 vui vẻ, hạnh phúc!