Tiếng nói vừa dứt, không khí trong phòng bỗng dưng lạnh ngắt.
Trần Tử Nặc rùng mình, thầm nghĩ không ổn. Hắn không chỉ là cấp dưới của Nhiễm Chi Thần, là bạn tốt tri kỷ, mà còn là biểu huynh huyết mạch tương thân. Bởi vậy, quan hệ giữa hai người rất thân thiết, trong ngày thường nói chuyện cũng có chút tùy ý. Hơn nữa Nhiễm Chi Thần đối nữ nhân quả thật khinh thường. Bất kể là nữ nhân của phụ thân hắn, hay là những nữ nhân trước kia từng ở tại hậu viện, hắn đều không chút do dự đưa tới Quần Phương Lâu. Cho nên, vừa rồi Trần Tử Nặc bị hắn làm cho khó thở, mới không hề nghĩ ngợi nói ra điều kia. Bây giờ xem ra, thật sự là sai lầm lớn.
Nhiễm Chi Thần nhìn thật sâu vào hắn một cái, cười cười, thấp giọng nói: ” Nữ nhân của ta, thì ra cũng có người dám nhớ đến.”
Trần Tử Nặc “Bịch” một tiếng quỳ gối trên đất, vội vàng đáp: “Thuộc hạ không dám!”
Nhiễm Chi Thần nhìn hắn một cái, không nói gì, lại nhấc bút lông lên, vẽ tranh.
Hơn nửa canh giờ đi qua, Nhiễm Chi Thần rốt cục cũng hoàn thành tranh xong. Hắn cầm lấy bức sơn thuỷ đồ quan sát một lát, vừa lòng gật gật đầu, rồi lấy ra con dấu ấn lên trên. Chậm rãi đem bức tranh cuốn lại, lúc này mới quay lại nhìn về phía Trần Tử Nặc đang quỳ suốt dưới đất không dám đứng lên.
Chỉ thấy hắn cầm bức họa trong tay đặt lên bàn, bình giọng nói: “Đứng lên đi, tranh này ta đưa cho ngươi. Khi trở về treo tại trong nhà, mỗi khi nhìn thấy, hãy suy nghĩ một chút về chuyện hôm nay”.
“Vâng.” Trần Tử Nặc nhanh chóng đồng ý, đứng dậy cầm lấy bức họa kia, sau đó đứng thẳng lên, bước đi nghiêng ngả, cung kính lui xuống.
Chuyện trong thư phòng, nhanh chóng truyền ra khắp Nhiễm phủ. Vốn, Lạc Thần làm giáo tập tỳ nữ, nhưng đêm qua lại chưa thừa hoan. Điều này làm cho Nhiễm phủ trên dưới đều đối nàng nghị dị ào ào. Nhưng từ sau khi việc này truyền ra, đột nhiên mọi dị nghị lại biến mất sạch sẽ.
Ở đương thời, bằng hữu thân thích đưa mỹ nhân làm lễ vật, trao đổi cơ thiếp làm trò vui chỉ là chuyện thông thường. Chỉ cần không phải là thê tử được cưới hỏi đàng hoàng, thì cho dù được sủng ái đến đâu, cùng lắm chỉ là một món đồ chơi mà thôi. Đã là đồ chơi, liền như một bức tranh, một quyển sách, nếu bằng hữu nhìn trúng thì có thể lấy ra thưởng thức, cũng không có gì bất ổn.
Chẳng hạn như, nếu có bằng hữu làm khách ở trong nhà, ngẫu nhiên gặp được cơ thiếp trong viện, nếu nổi hứng, thậm chí cũng không cần hỏi qua bằng hữu của mình, trực tiếp đưa người sang một bên, cưỡng bức ngay tại chỗ, chuyện ấy cũng có lúc phát sinh . Mà sau đó, cùng lắm cũng chỉ là nói một lời xin lỗi với bằng hữu mà thôi, không có ai lại vì việc nhỏ như vậy mà đi trách tội nặng nề . Nếu không, chính là ngươi keo kiệt hẹp hòi. Chẳng những không trách tội, thậm chí còn có thể hào phóng chế nhạo đối phương phong lưu.
Cho nên, trong mắt người đương thời, lời nói kia của Trần Tử Nặc thật không có gì sai phạm lớn. Dù sao với quan hệ của hắn cùng Nhiễm Chi Thần, muốn một mỹ nhân ngay cả danh phận cũng không có, thật sự không đáng gì.
Nhưng chỉ vì chuyện nhỏ như vậy, Nhiễm Chi Thần lại làm cho Trần Tử Nặc quỳ lâu đến thế. Trong lúc nhất thời, không khỏi làm mọi người suy đoán liên miên. Không biết Nhiễm Chi Thần rốt cuộc là muốn mượn việc này ra uy, hay thực tế là muốn độc chiếm nữ nhân kia.
Ngoài ra, còn có một chuyện thú vị hơn. Bọn hạ nhân trong Nhiễm gia kỷ luật vô cùng nghiêm khắc. Chuyện xảy ra trong phòng Nhiễm Chi Thần, sao có thể tuỳ tiện truyền ra? Chắc chắn là họ cố tình truyền ra, hơn nữa càng truyền càng lớn, nhưng lại không thấy ai ngăn cản.
Đối với những tin đồn bên ngoài, Lạc Thần nửa điểm cũng không hiểu biết. Từ sau ngày ấy, Nhiễm Chi Thần đã cho nàng chuyển đến chủ viện, cùng hắn ăn ở. Mỗi đêm cũng đều ôm nàng đi ngủ. Lúc bắt đầu, Lạc Thần còn có chút lo lắng. Một thời gian sau, biết được hắn chỉ ôm nàng, không có hành động gì khác, Lạc Thần mới dần dần thấy an tâm. Tuy rằng nàng vẫn không đoán được ý định của hắn, nhưng ít ra trước mắt, xem như nàng tạm thời an toàn.
Hiện tại, nàng lo lắng duy nhất chính là Nhiễm Chi Vũ . Lần này, nàng dường như đã thật sự đắc tội với hắn . Từ hôm đó đến nay đã được nửa tháng, mỗi ngày nàng đều phái người chuyển lời đến hắn, nhưng lại bị hắn bỏ mặc, như thể cả đời này cũng không muốn qua lại với nàng nữa, khiến cho nàng không nghĩ được cách nào để giải thích. Dần dà, Lạc Thần cũng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.
Một ngày này, Nhiễm Chi Thần ở thư phòng nghe Nhiễm quản gia báo cáo , Lạc Thần ngồi cách đó không xa nhàm chán ngẩn người. Đối với không khí chung sống thế này, nàng đã dần quen. Ngoại trừ lúc Nhiễm Chi Thần ra ngoài phủ làm việc, dường như mọi lúc nàng đều ở cùng hắn. Ngẫu nhiên, hắn cũng sẽ giao cho nàng làm một số việc nhỏ, nhưng đa số mọi thời điểm đều là nhàm chán đứng một bên như vậy.
Nhiễm quản gia cuối cùng cũng báo cáo xong, Nhiễm Chi Thần ngẩng đầu nhìn liếc sang Lạc Thần đang buồn ngủ, mới quay lại hỏi: “Tuyết Tình, Vũ Tình giờ này đang làm gì?”
Nhiễm quản gia sửng sốt, cảm thấy ngoài ý liệu. Nhiễm Tuyết Tình, Nhiễm Vũ Tình đều là Nhiễm gia tiểu thư, năm nay một người mười ba tuổi, một người mười bốn tuổi. Thế nhưng, đối với những muội muội thứ xuất (1) này, Nhiễm Chi Thần cho tới bây giờ cũng không hề hỏi đến.
(1) Thứ xuất: con do thiếp thất sinh ra.
Tuy rằng không biết vì sao hắn đột nhiên nhắc tới, nhưng Nhiễm quản gia vẫn đáp lại cẩn thận : “Bẩm chủ thượng, bát tiểu thư đang học tập cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, lễ nghi phép tắc với, thỉnh thoảng cũng sẽ ra khỏi phủ hội tụ với bạn bè. Còn về thất tiểu thư, bởi vì sang năm sẽ lấy chồng, nên rất ít khi ra phủ, trước mắt chỉ ở trong phủ học tập một ít việc nữ hồng.”
“Cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, lễ nghi phép tắc, việc nữ hồng sao…” Nhiễm Chi Thần nhắc lại một lần nữa, trầm ngâm một lát, rồi nhìn về phía Lạc Thần, mở miệng nói: “Tiểu Bảo.”
Tiếng gọi vừa dứt, Lạc Thần nhanh chóng tỉnh táo lại, mở to hai mắt nghiêm cẩn nhìn về phía Nhiễm Chi Thần.
Chỉ nghe Nhiễm Chi Thần tiếp tục nói: “Ngươi thổi sáo cũng không tệ, rất có thiên phú trong âm luật. Ngày mai hãy bắt đầu đi học đàn đi. Ngoài ra, những việc nữ hồng cũng phải học. Ngươi bây giờ còn nhỏ, học vài thứ cũng tốt.”
“Vâng.” Lạc Thần cung kính đáp. Tuy rằng không biết Nhiễm Chi Thần có ý gì, nhưng có việc để làm, Lạc Thần cảm thấy vô cùng vui sướng.
Chính như lời Nhiễm Chi Thần nói, nàng bây giờ còn nhỏ, học thêm vài thứ đúng là không có gì không tốt .
Ngay sau khi Nhiễm quản gia lui ra không lâu, liền nghe một tiếng nói truyền vào từ ngoài cửa: “Chủ thượng, lão phu nhân tới.”
Sau khi Trần thị vào cửa, Lạc Thần vội vàng đứng dậy thi lễ. Nàng nhìn Lạc Thần, cẩn thận đánh giá một lát, rồi mới quay đầu sang Nhiễm Chi Thần nói: “Thần nhi, nữ nhân này, ngươi không hài lòng lắm sao ?”
Nhiễm Chi Thần thần sắc nhầm nhạt, giọng nói xa cách trả lời: “Việc này không nhọc mẫu thân lo lắng.”
Sắc mặt Trần thị ảm đạm xuống , thật lâu sau, mới cười khổ nói: “Thần nhi, ngươi không muốn sinh hoạt vợ chồng với nữ nhân, là vì trả thù mẫu thân sao?” Trong giọng nói của bà mang theo vô tận đau khổ, ánh mắt nhìn Nhiễm Chi Thần cũng tràn đầy bi thương: “Những năm trước đây, ta cũng nghĩ rằng vì sự việc ấy mà ngươi có khúc mắc với chuyện nam nữ. Nhưng mấy ngày nay ta xem như đã hiểu rõ, ngươi làm như vậy, rõ ràng là vì trả thù mẫu thân. Ngươi muốn làm cho ta áy náy, làm cho ta hối hận, đúng không?”
Nghe vậy, Nhiễm Chi Thần tự giễu cười, cúi đầu, hơi châm chọc nói: “Trả thù sao? Ta đâu có tư cách gì mà đi trả thù mẫu thân? Chính như lời người nói năm đó, người là vì ta mới làm việc này. Nói là muốn trả thù, không phải ta cũng nên trả thù bản thân mình sao?” Dứt lời, hắn ngẩng đầu, mắt sáng như đuốc nhìn về phía Trần thị, trầm giọng nói: “Nhưng mà, ta luôn luôn muốn hỏi người, mấy năm nay, người có từng thật sự áy náy, hối hận qua?”
Trần thị vội vàng bước đến phía trước Nhiễm Chi Thần, cầm chặt lấy cánh tay hắn nói: “Hối hận ! Mẫu thân hối hận ! Ta lúc trước làm việc này khiến cho ngươi bẩn mắt. Nhưng nếu không, lâu nay con đâu thể sống như vậy .”
Tiếng nói của nàng vừa dứt, Nhiễm Chi Thần liền phẩy tay áo mạnh một cái, rút cánh tay từ trong tay Trần thị ra. Hắn đau đớn nói: “Vậy huynh trưởng, phụ thân, và cả hai vị tẩu tẩu, cùng đứa con chưa sinh kia thì sao? Mẫu thân hại chết nhiều người như vậy, chẳng lẽ không có một chút áy náy hay sao?”
Trần thị sắc mặt trắng nhợt, hoảng loạn biện bạch: “Lí thị không phải ta hại chết! Là do chính nàng không biết liêm sỉ, vụng trộm với phụ thân sau lưng huynh trưởng ngươi. Ta chỉ…”
Câu nói của nàng còn chưa dứt, đã bị Nhiễm Chi Thần ngắt lời nói: “Người chỉ cái gì? Chỉ vừa khéo lợi dụng chuyện này đúng không? Thế Triệu thị thì sao? Có phải người muốn nói, Triệu thị cũng không phải do người hại chết ? Người cũng không nghĩ tới rằng nữ nhân kia lại ngu xuẩn, yếu đuối như vậy, trong bụng mang đứa trẻ sáu tháng, thế nhưng lại tự sát, đúng không?”
Nghe Nhiễm Chi Thần lời nói tràn đầy châm chọc, Trần thị rốt cục như mất hết sức lực, ngồi sững trên đất, thật lâu cũng không dậy nổi. Không biết qua bao lâu, bà mới chậm rãi đứng dậy, bất lực đi về phía cửa. Nhưng vừa định đẩy cửa mà ra, bà chợt xoay người lại, nhìn về phía Lạc Thần đang lui ở trong góc phòng. Vừa rồi bà quá kích động, lại quên trong phòng còn có một người nữa.
Nhất thời, ánh mắt bà lạnh lẽo, quay đầu về phía Nhiễm Chi Thần, quả quyết nói: “Nữ nhân này đã nghe được quá nhiều chuyện, không thể giữ lại!”
Nhiễm Chi Thần nhìn Lạc Thần, nhíu nhíu mày, còn không đợi hắn mở miệng, ngoài cửa đã vang lên một tiếng thét: “Không được!”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc kia, Trần thị cùng Nhiễm Chi Thần đồng thời biến sắc. Chỉ thấy Nhiễm Chi Vũ đẩy cửa mà vào, đi qua chỗ Trần thị, hướng thẳng đến phía Lạc Thần. Trong mắt Lạc Thần vô cùng kinh nhạc, hắn che phía trước nàng, mặt hướng tới Trần thị hét lớn nói: “Ngươi là người xấu! Ngươi không phải là mẫu thân của ta! Ngươi không chỉ hại chết phụ thân và huynh trưởng mà bây giờ còn định hại chết A Thần!”
Dứt lời, hắn nhìn Nhiễm Chi Thần, cầu xin nói: “Nhị huynh, ngươi đừng giết A Thần, có được không? Nếu ngươi không thích nàng, vậy thì đưa cho ta sẽ là được.Ta cam đoan, nàng tuyệt đối sẽ không nói lung tung .”
Sắc mặt Nhiễm Chi Thần quả thật vô cùng kém, hắn trầm giọng quát Lạc Thần: “Dẫn hắn đi!”
Nghe vậy, Lạc Thần mau chóng kéo Nhiễm Chi Vũ đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa phòng, Lạc Thần mới nhẹ nhàng thở mạnh ra. Nàng lại dạo qua quỷ môn quan một lần nữa. Nhớ tới lời nói lạnh thấu xương của Trần thị vừa rồi, trong lòng nàng vẫn có chút sợ hãi.
Nàng nghĩ, mạng của nàng, thật đúng là rẻ mạt. Cũng không biết khi nào thì sẽ vì gặp phải những việc nhỏ như thế này mà bị một lời nói của đám quý nhân dễ dàng quyết định sinh tử.
Cảm giác như vậy, thật sự rất tồi tệ.