Nghe Oanh Nhi bẩm báo, bước chân Huệ phi liền dừng lại, thần sắc biến đổi, thoáng chốc cũng chẳng so đo chuyện Khang Hi bất công, cũng chẳng so đo chuyện Nghi phi phách lối nữa.
"Tính tính một chút, Quý Phi hoài thai cũng gần mười tháng rồi, cũng nên sinh......" Huệ phi chậm rãi nói, "Nhanh lên, lấy áo choàng tới, bổn cung phải đến Vĩnh Thọ Cung ngay, không thể tới sau người khác được."
Lúc nàng nói chuyện, khóe mắt hơi hơi gục xuống, tỏ vẻ không thể nào cao hứng nổi, giọng điệu lại gấp không chờ được.
Oanh Nhi biết rõ nương nương nghĩ gì, so với Nghi phi, Nữu Cỗ Lộc Quý Phi mới là nhân vật nương nương cần đề phòng nhất.
Nữu Cỗ Lộc thị là đại gia tộc của Tương Hoàng kỳ*, Quý Phi chính là dòng chính của đại gia tộc đó, tổ tiên có công khai dựng đất nước, còn sản xuất ra rất nhiều Hoàng Hậu, dù bàn về vinh quang hay nội tình, Nạp Lạt thị sẽ không bao giờ so sánh được
*Bát kỳ: là một chế độ tổ chức quân sự trưng của người Mãn Châu và nhà Thanh (sau này), đặc trưng của Bát kỳ là mỗi đơn vị được phân biệt bằng một lá cờ khác nhau, tổng cộng có 8 lá cờ, theo đó, mọi người dân Mãn Châu đều thuộc một trong 8 "Kỳ".
Trong Bát kỳ này lại có sự phân chia thứ bậc nhất định: Thượng Tam kỳ ( Gồm 3 kỳ do Hoàng Đế đích thân thống lĩnh: Tương Hoàng kỳ, Chính Hoàng kỳ, Chính Bạch kỳ) và Hạ Ngũ kỳ là thứ bậc còn lại gồm 5 kỳ mình sẽ đề cập sau nếu có xuất hiện.
Tương Hoàng kỳ cũng đứng đầu trong 8 kỳ.
Mặc dù ở trên triều vẫn có Minh Châu giúp đỡ nương nương, Quý Phi thì không có Át Tất Long chống lưng, gia tộc cũng dần dần xuống dốc, nhưng vị phân của nàng cao hơn nương nương, còn có quyền chủ chốt quản lý lục cung......
Bởi vì thiếu gia Quỹ Tự và A Linh A tranh chấp, nên chủ tử và Quý Phi thành ra cũng không vừa mắt nhau, Nữu Cỗ Lộc gia bị ăn vố đau, tất nhiên sẽ không ngồi đó để người khác trèo lên đầu mình.
Một khi ở cữ xong, Quý Phi sẽ chân chính trở thành người đứng đầu hậu cung, đến lúc đó, nương nương sẽ không chiếm được chỗ nào tốt.
Lỡ mà Quý Phi sinh được a ca, vậy càng toi chuyện!
Trừ thái tử, thì a ca của Quý Phi sẽ là người có xuất thân tôn quý nhất, Đại a ca có so cách mấy cũng không sánh bằng.
Nương nương vốn định chặt đứt hậu hoạn, nhưng sau vụ Hoàng Thượng sai người sửa trị Nội Vụ Phủ, thế lực của Nạp Lạt gia bị giảm đi, Vĩnh Thọ Cung bị Quý Phi quản lý vô cùng chặt, không có cách nào chen được chân vào, đành phải từ bỏ.
......
Huệ phi vịn tay Oanh Nhi bước lên kiệu, sửa sang lại tâm tình, trưng lên mặt nụ cười đoan trang, đôi mắt khẽ hạ xuống, môi hơi hơi động đậy.
Ông trời ơi, nhất định phải sinh ra cách cách.
Giải quyết xong một cọc tâm sự, cả người Vân Tú khoan khoái không ít.
Sau khi trở về cung m, nàng cười nhẹ nói mấy câu phân phó Đổng ma ma, tiếp đó cởi giày vớ, dựa vào giường đất dùng bữa, tính sẽ nghỉ ngơi một lát.
Chuyện Hi tần bị tát chắc chắn sẽ truyền tới Càn Thanh Cung, có lẽ thanh danh kiêu ngạo của nàng lại còn tăng thêm nữa, nhưng Vân Tú cũng không chút lo lắng.
Nếu Hoàng Thượng có đến hỏi tội, nàng cũng chắc chắn dỗ được chín phần.
Huống hồ, nàng đuổi Hoàng Thượng còn không chịu đi, chuyện răn dạy nàng, nếu có cũng sẽ không quá mức.
Nghi phi nương nương giải sầu xong liền hiu hiu mà ngủ.
Đột nhiên nghe thấy tiếng la y nha y nha, nàng lại thanh tỉnh vài phần, mông lung mà mở mắt ra, thì ra là ma ma ôm Dận Đường đến thỉnh an.
"Cửu a ca ăn xong liền cựa quậy chân tay, không buồn ngủ tí nào cả." Ma ma cười hành lễ, "Nô tỳ mới chỉ thử hỏi có muốn ra ngoài điện không, thì Cửu a ca liền a a ứng lên, chắc là hắn nhớ nương nương lắm đấy."
Vân Tú ngồi thẳng dậy, nghe vậy liền nhìn về phía tã lót, cười cực kỳ ôn nhu, nói câu: "Đưa cho bổn cung ôm đi."
Vì vừa mới chợt tỉnh, nên tiếng nói của nàng còn hơi khàn khàn, làm lỗ tai đứa trẻ giật giật, chân càng đá hăng hơn.
Dận Đường được như ý nguyện nằm trong lòng của nương, hắn ngửi ngửi mùi thơm, tròng mắt như lưu li tròn xoe chớp chớp, há mồm kêu một tiếng: "A."
Tay chân hắn không vẫy đạp nữa, tiếng hét cũng mềm mại hơn, mang theo ý làm nũng, khiến gương mặt tú lệ của Vân Tú cũng mềm hẳn ra.
Cửu gia đang giả ngu cũng không biết sáng nay nương hắn vừa làm ra "hành động vĩ đại" gì, nếu không hắn cũng sẽ không trưng ra khuôn mặt ngọt ngào như vậy nổi.
Tất cả cũng tại hắn đã phá hỏng bức bình phong hoa điểu kia a.
Từ khi gây ra họa, hắn bị Vân Tú không nhẹ không nặng giáo huấn cho một trận, khí thế bướng bỉnh của Dận Đường liền giảm đi rất nhiều, suốt ngày há mồm ngọt ngào mà cười nịnh, cười đến mức ngọt véo ra nước, tới Khang Hi cũng rộng lượng bỏ qua vụ hắn cào mặt rồng.
Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, hắn cứ làm kẻ ngốc là được ăn đường rồi, hôm nay Cửu gia không có tận mắt thấy được phong thái "lấy thân giết địch" "kiêu ngạo ương ngạnh" của nương, nên hắn vẫn cảm thấy nương thật hiền lành nhân hậu chuyện gì cũng dễ bỏ qua.
Đúng lúc này, Thuỵ Châu bước nhanh vào, vội vàng hành lễ rồi nói ra một tin tức, "Nương nương, Quý Phi sắp sinh."
Vân Tú sửng sốt, Dận Đường cũng sửng sốt, sau khi phục hồi tinh thần xong, trên mặt hai mẫu tử đều lộ ra bộ dáng kinh hỉ, cả hai đều cảm thấy xúc động cùng mong chờ.
Dận Thu duỗi chân một cái, kém chút rớt nước mắt.
Lão Thập ơi, ngươi cuối cùng cũng tới.
Đều nói có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia, ca ca bị mấy người thái tử chà đạp đến không chịu nổi rồi, ngươi phải tới đây chịu chung với ta mới được.
Cửu ca chờ ngươi rất khổ!
Cặp mắt đen của hắn sáng đến kinh người, trong mắt trên mặt nhìn đâu cũng thấy hai chữ cao hứng.
"Mau chuẩn bị vài dược liệu bồi bổ thân thể đi, với nhân sâm Hoàng Thượng đưa nữa, phòng cho Quý Phi đuối sức......" Vân Tú vội vàng phân phó.
Văn Uyên trịnh trọng đáp lời.
Sau khi phân phó xong, Vân Tú nhìn sắc trời bên ngoài, cười nói: "Nàng chọn thời điểm tốt thật.
Đợi lúc ở cữ là vừa lúc thời tiết hanh khô rét đậm, sẽ không bị nóng quá mà mệt mỏi cảm nắng, đúng là không thể tốt hơn."
Nói tới đây, nàng như có linh cảm mà nhìn nhi tử mũm mĩm trong ngực, nhéo nhéo khuôn mặt phấn nộn của hắn, khẽ cười một tiếng, làm bộ tiếc nuối nói: "Tiếc là nương không thể mang ngươi theo nha, nếu không ngươi đã có thể nhìn thấy hình dáng mới sinh ra của Thập đệ rồi."
Dận Đường không phát hiện ra tâm tư khác của nương hắn, cũng không nghe ra một tiếng "Thập đệ" kia có cái gì sai.
Hắn nghe xong chỉ thấy tiếc nuối, gặm gặm thịt ở bắp tay, sau khi kích động lại có chút bi thương.
Chừng nào hắn mới có thể nhìn bộ dáng của lão Thập đây, chẳng biết có giống con khỉ hay không nữa?
Tại Vĩnh Thọ Cung.
Lúc Vân Tú tới liền thấy sắc mặt Hoàng Quý Phi tái nhợt ngồi dựa vào ghế trên cao, Huệ phi ngồi ngay ngắn phía dưới, nói vậy Vinh phi cũng đang trên đường đến rồi.
Ô tần vẫn chưa được bỏ lệnh cấm, ngồi tiếp theo chỉ có Đoan tần và Thành tần.
Thấy nàng tiến vào điện, Hoàng Quý Phi mỉm cười gật gật đầu, Huệ phi thân thiết nói mau ngồi đi, tầm mắt Đoan tần lại có chút trốn tránh; Lúc các quý nhân tiểu chủ hành lễ với nàng lại ẩn ẩn toát ra một tia sợ hãi.
Vân Tú không quan tâm lắm tâm trạng của các nàng, chỉ tập trung nghe ngóng bên trong, thần sắc có chút căng thẳng: "Tình trạng Quý Phi như thế nào rồi? Vẫm ổn chứ?"
"Hết thảy đều tốt, cũng không có dấu hiệu khó sinh d." Nghe vậy, Hoàng Quý Phi cười trả lời, "Thái y nói thân thể của Quý Phi khoẻ mạnh, sẽ không phải chịu đau lâu đâu."
Vân Tú nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới ngồi xuống.
Nàng nhẹ đảo mắt nhìn quanh, hơi hơi nhướng mày: "An tần, Hi tần sao lại không có tới? Quý Phi sinh mà lại không thấy đâu, này là vô lễ còn gì."
Trông nàng mang theo vẻ nghi hoặc rất thật tình, còn có chút nhàn nhạt không vui.
[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
......
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt mọi người liền trở nên hơi kỳ quái.
Hoàng Quý Phi ho nhẹ một tiếng kém chút là bật cười, lúc Lương Cửu công công truyền lệnh, không biết Nghi phi đang làm gì nữa.
Nàng che miệng lại, sắc mặt hồng thêm vài phần, "Khụ khụ......!Nghi phi muội muội không biết rồi, mới vừa rồi Hoàng Thượng hạ chỉ, phạt các nàng các chép hai mươi bản kinh Phật, chép chưa xong thì không được ra khỏi cửa......!cho nên cũng không đến Vĩnh Thọ Cung được đâu."
Vốn Huệ phi đang chuẩn bị lên tiếng, thấy Hoàng Quý Phi đã nói rồi, nàng rũ mắt, không hề nói nữa.
Trong lòng thầm cười nhạt, Đồng Giai thị là sợ người ta quên mất sự tồn tại của mình hay sao, nhịn không được rồi à?
"Thì ra là thế." Vân Tú bừng tỉnh, sau đó mỉm cười, tròng mắt chớp chớp óng ánh, quả nhiên là diễm sắc hơn người.
Dứt lời, nàng lắc lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài nói: "Hoàng Thượng trách phạt thì cũng đúng, nhưng hai mươi bản thì lại hơi quá rồi......!phạt ít thôi cũng được mà, thần thiếp cũng đâu muốn tạo ra tranh chấp như vậy."
Hoàng Quý Phi đang cười thì khựng lại, sắc mặt Huệ phi cũng cứng đờ, Vinh phi vừa mới bước vào cửa điện cũng vấp bậc thềm suýt ngã.
Mọi người nghe xem, lời này có tin được không hả?!
......
Trong phòng sinh, đại cung nữ vội vàng đen hộp gỗ tới, khẽ nói với Tề ma ma đang canh giữ ở mép giường: "Đây là dược liệu mà Nghi phi nương nương bảo Văn Uyên đưa qua......"
Quý Phi tràn đầy nhẫn nại, mồ hôi tuôn rơi, để tích tụ khí lực mà nàng phải cắn chăn gấm, cũng để cản bản thân cao giọng kêu to.
Lúc cung nữ đến bẩm báo, nàng hoảng hốt mà nghe, trong mắt lộ ra tia ấm áp.
"Nghi phi......!còn nói cái gì nữa không?" Nàng bỏ chăn ra, há miệng thở dốc, nghẹn giọng hỏi.
Đại cung nữ do dự, nhưng rồi cũng không dám trái lệnh, nhanh chóng thuật lại cuộc trò chuyện của Vân Tú và Hoàng Quý Phi.
Quý Phi như bị mắc nghẹn, ngay sau đó cong môi cười, cười đến mức đau nhíu lại mi tâm, tê tê hút một ngụm khí lạnh.
Mấy bà mụ nhìn nhau, sắc mặt Tề ma ma đen như đáy nồi, trầm giọng nói: "Nương nương, giờ là lúc nào rồi mà ngài còn muốn nghe mấy chuyện này hả!"
Thời gian vừa qua, nương nương ru rú trong nhà chuyên tâm dưỡng thai, những lúc này, điều nương nương thích nhất chính là nghe người ta kể mấy chuyện về Nghi phi nương nương.
Nghe kể nàng kéo Đức phi xuống, tính kế Bình tần, làm những thứ vô cùng thống khoái, Quý Phi nghe mà mắt sáng rực, ăn uống m ngon hơn hẳn vài phần, tất cả đoan trang, ổn trọng ngày thường đều bay mất.
Còn chưa hết!
Buổi trưa hôm nay, tin tức Nghi phi vả miệng Hi tần ở ngoài Từ Ninh Cung như một cơn gió thổi quét từng ngóc ngách của hậu cung, còn có mấy lời nói kia nữa, gì gì mà mắt Hi tần đó giờ trên bảng hiệu của Dực Khôn Cung......
Nương nương nghe xong liền bật cười, cười đến mức vỡ nước ối......
Thoáng chốc Vĩnh Thọ Cung lâm vào cảnh người ngựa rối ren.
Thế mà bây giờ, nương nương lại cứ như vậy, thật là, thật là......!Tề ma ma không nói gì, vô cùng lo lắng, hiện tại đang sinh, vậy mà cũng có thể cười đến đau sốc hông cho được?!
......
Vân Tú sao cũng không đoán được trong đó còn có một đoạn nguyên nhân như vậy.
Nàng chờ đến mức càng ngày càng nôn nóng, có chút đứng ngồi không yên, tới lúc Thái Hậu và Khang Hi giá lâm, ai cũng có thể nhìn ra nàng nhíu mày quan tâm lo sợ.
Nhìn thấy cảnh này, Khang Hi liền nắm lấy tay nàng, cảm xúc duy nhất trong lòng chính là càng thêm thương tiếc nhiều hơn.
So với Tú Tú, biểu tình lo lắng của các nàng quá giả.
Rõ ràng hận muốn Quý Phi khó sinh, nhưng lại giả vờ bày ra bộ dáng như thế, nghĩ trẫm nhìn không ra sao?
Khang Hi làm lơ mấy phi tần thỉnh an, trực tiếp hỏi: "Quý Phi sao rồi?"
Hoàng Quý Phi đứng dậy hành lễ, tầm mắt hạ xuống, có chút suy yếu mà cười nói: "Bẩm Hoàng Thượng, thái y nói mọi thứ đều thuận lợi, nói vậy sẽ rất nhanh là có thể......"
Lời còn chưa dứt, một tiếng khóc lảnh lót nỉ non xuyên qua phía chân trời.
"Sinh, sinh rồi! Là tiểu a ca!"
Huệ phi nghe xong liền rất ngạc nhiên, tươi cười nhiều hơn vài phần, chỉ có bàn tay xoắn khăn tay bỗng dưng căng thẳng hơn chút.
Lúc Hoàng Quý Phi ngồi kiệu trở lại Thừa Càn Cung, thì ánh đèn xung quanh cũng vừa được đốt lên rực rỡ.
Gió lạnh cuối thu thật không dễ chịu, buốt đến mức cả đầu cả người đều đau, gương mặt nàng xanh xanh trắng trắng, tay chân lạnh lẽo, đứng đơ một hồi lâu mới có thể bước đi.
Chân ma ma vội vàng bảo người đi làm canh gừng đem tới, thật cẩn thận mà dìu nàng: "Nương nương......"
"Thân thể này của ta đúng là không còn dùng được nữa rồi." Hoàng Quý Phi cười khổ một tiếng, nhớ tới Thập a ca vừa ra đời, ánh mắt u ám, "Nữu Cỗ Lộc thị, nàng vậy mà sinh ra a ca!"
Con ruột của Quý Phi, so như thế nào cũng tôn quý hơn Dận Chân là con nuôi của Hoàng Quý Phi.
Bây giờ chắn đường nàng, trừ thái tử, lại tòi ra thêm một đứa trẻ miệng còn hôi sữa nữa......!Bên phía Tác Ngạch Đồ kia, không thể chậm trễ thêm được.
Phải xử lí từng bước từng bước mới tốt.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy mọi thứ thật gấp rút, nàng bắt lấy tay Chân ma ma, vội vàng hỏi: "Đã lâu như vậy, sao a mã còn chưa truyền tin tức tới?" Tác Ngạch Đồ vẫn còn hô mưa gọi gió không bị gì cả kia kìa!
Hắn dặn nàng cẩn thận mà làm, ngàn vạn không thể nhắc tới việc sửa ngọc điệp cho Tứ a ca được, Hoàng Quý Phi dù lặng im hồi lâu, nhưng vẫn nghe lời.
Nhưng Tác Ngạch Đồ thì khác, Hách Xá Lí thị thì khác, đây là thâm cừu đại hận, chỉ có rút da róc xương mới có thể khiến nàng hả dạ! Hiện giờ Hoàng Quý Phi chỉ còn lại một thứ để gắng gượng, đó là Dận Chân, đó là trả mối thù này.
Trong lòng Chân ma ma lộp bộp một chút, nàng cúi đầu, miễn cưỡng tươi cười, "Nương nương đừng vội, chắc do bận rộn chính sự nên lão gia mới nói......"
Hoàng Quý Phi nhìn chằm chằm Chân ma ma, như đã nhận ra điều gì, ho đến tê tâm liệt phế, sau đó túm cổ áo nàng, lạnh lùng nói: "Nói ngay!"
Cổ áo Chân ma ma bị siết chặt, khó khăn mà thở, giọng nói đứt quãng mà hô nương nương.
Nàng nhìn vào mắt Hoàng Quý Phi, hai bên hốc mắt như ẩn ẩn có máu, Chân ma ma không hề oán giận chút nào, chỉ cảm thấy chóp mũi đau xót: "Lão gia nói......!thời cơ chưa tới, nương nương phải nhịn một chút......"
Hoàng Quý Phi nghe xong liền đẩy nàng ra, lảo đảo vài bước, mờ mịt hồi lâu bỗng nhiên nhè nhẹ nở nụ cười.
"Nhịn sao?" Nàng lẩm bẩm nói, "Tại sao chứ? Ta nhịn còn chưa đủ ư?"
Chuyện của Dận Chân, Đồng gia không hỗ trợ nàng thì cũng thôi, giờ ngay cả giúp nàng báo thù cũng không chịu.
Nguyên khí Đồng gia đại thương, thể diện mất sách, vậy mà a mã cũng không chút nào để tâm!
"Bổn cung chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình trở thành gánh nặng của gia tộc." Trong cổ họng Hoàng Quý Phi dâng lên từng trận tanh ngọt, nhắm mắt, "Tốt, thật tốt quá.
Bước tiếp theo, có phải là muốn đưa Như Nguyệt tiến cung hay không?"
Như Nguyệt là nhị cô nương của Đồng gia, là muội muội ruột của Hoàng Quý Phi, hiện tại mười ba tuổi, đúng là cũng gần đến tuổi tham gia tuyển tú.
Chân ma ma ngạc nhiên mà run rẩy, Hoàng Quý Phi trào phúng cười một tiếng, nuốt xuống mùi máu tươi đang thấm đẫm trong miệng.
Sau một hồi, nàng vô cảm nói: "Thời cơ đến rồi, bọn họ sẽ không toại nguyện được đâu.".