Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày


Lương Cửu công công thuật lại khẩu dụ, một chữ cũng không bỏ, sau đó, Dực Khôn Cung bỗng dưng trở nên im phăng phắc.
Đổng ma ma, Văn Uyên và Thụy Châu các nàng nghe xong, suýt chút không duy trì sự kính cẩn nổi nữa, âm thầm lộ ra thần sắc giống Lương tổng quản như đúc, thần sắc ê răng nổi da gà.
Vạn Tuế Gia......!cái này là ngài đang ve vãn đánh yêu với nương nương hả?
Trong lòng Đổng ma ma vô cùng phức tạp mà nghĩ, ngài để Lương Cửu công công truyền lời này có ổn không vậy? Công công tuổi lớn rồi, chịu không nổi mấy cái này đâu a Vạn Tuế Gia.
Ngay cả Vân Tú, sau khi sửng sốt một lúc lâu, ánh mắt khó có thể miêu tả như thế nào, cũng không biết phải làm biểu tình gì mới tốt.
Đây là cái khẩu dụ khùng điên gì thế?
Sau khi mơ giấc mộng đó xong, nàng không thể hiểu được trong đầu Hoàng Thượng nghĩ cái gì suốt ngày nữa.
Đột nhiên bị các cung nhân dùng ánh mắt sáng ngời có thần như đèn pha mà nhìn, Nghi phi nương nương dù đã trải qua sóng to gió lớn, da mặt sớm đã rèn luyện đến trình độ dày như tường thành vẫn cảm giác không được tự nhiên.
Là rất rất rất không được tự nhiên!
Ý tứ trong lời này, cứ như là nàng yêu hắn đến điên cuồng, do đó làm vỡ bình dấm chua, trở nên lồi lõm với Lương quý nhân; Cái mũ to như vậy liền bị chụp lên đầu nàng, hắn đúng là cứ thích là làm, không nói đạo lý.
Nàng thầm đem Khang Hi nhét dưới đáy lòng chà đạp một hồi, rồi sau đó giật giật môi, vành tai ửng lên chút hồng, hiếm khi mà nói lắp bắp: "Hoàng Thượng......!còn nói gì nữa không?"
Lương Cửu công công đã hoàn thành sứ mệnh của mình, hắn cảm thấy phòng tuyến tâm lý như được đột phá, cả người đều cảm thấy thăng hoa.
Hắn sung sướng không thôi, sau đó lại khôi phục khí độ của Đại tổng quản tung hoành khắp cung đình, cười tủm tỉm nói: "Bẩm nương nương, Hoàng Thượng chỉ cho truyền câu này, không còn gì khác.

Đúng rồi, ngài có muốn nô tài truyền lại lời gì không ạ?"
Hắn nhớ lại trước khi đi, hắn đã thấy bộ dáng vô cùng mong đợi và kìm nén khóe miệng cong cong của Vạn Tuế Gia, Lương Cửu công công không tiếng động mà thở dài phiền muộn, sau đó cúi người rời đi, làm tốt bổn phận của một chiếc loa thông báo.
Hắn lập tức dựng thẳng hai cái lỗ tai lên, muốn nghe được lời "khen ngợi 5 sao" của Nghi phi nương nương.
"Có những chuyện......" Vân Tú phục hồi tinh thần lại, mặt không biểu tình gì mà nói, "Chỉ là tự Hoàng Thượng cảm thấy thôi, thần thiếp không có."
Nhịn không nổi nữa rồi.
Còn tưởng bổn cung cảm động sao? Cảm cái đầu ngươi.
Lương Cửu công công: "......"
Sau khi giải quyết xong chuyện Bát a ca mất tích, rồi đến trừng phạt Huệ phi, khiến cho tâm tình Khang Hi cũng không được tốt.
Mấy nữ nhân trong hậu cung này, trước mặt hắn thì một mặt, sau lưng hắn lại là một mặt khác.
Vốn tưởng rằng Huệ phi là người đoan trang hiền thục, biết này biết kia như Nghi phi, trong ngoài như một không hề có hai mặt; Do đó hắn cũng không tiếc mà khen thưởng, còn khen nàng lòng dạ bao la, ai ngờ không bao lâu đã phải thu hồi lời này, cứ như hắn tự vả vào mặt.
Đều nói vua không nói đùa, nếu vậy thì Huệ phi diễn xuất thế này có khác gì khi quân đâu?
Đúng là thân mẫu của Dận Tự xuất thân thấp hèn, nhưng mặc kệ tiểu Bát từ nhỏ lớn lên ở bùn hay ở cát, thì đó cũng là con hắn, là a ca tôn quý của Đại Thanh, không phải là người mà Nạp Lạt thị có thể dung túng cho điêu nô làm càn mà không chút để bụng!
Đầu tiên là Hoàng Quý Phi, rồi sau đó lại đến Ô tần, Hi tần, Bình tần, giờ lại là Huệ phi......!Các nàng suốt ngày tính kế bày mưu, không ngừng mà thiết kế thủ đoạn, Hoàng Đế càng lúc càng rõ ràng, cũng càng lúc càng thấy phiền chán.
Người thì ngu muội, người thì độc ác, người thì làm chuyện xấu rồi bị người khác bắt được nhược điểm.
Hắn vẫn nên nhìn Tú Tú nhiều hơn, nhìn đến khi tẩy sạch mắt mới tốt!
Nhớ tới Vân Tú, hắn liền nhớ tới việc lúc sáng ở Từ Ninh Cung.

Trong lòng Hoàng Đế bỗng nảy ra một sáng kiến, sắc mặt từ âm trầm chuyển sang ngời ngời vui sướng, thấp giọng dặn dò Lương Cửu công công một câu, ngay sau đó khóe miệng cong cong, trong mắt dâng lên chút chờ mong, rồi bình thản ngồi phê sổ con.
Qua một canh giờ, rốt cuộc Lương Cửu công công cũng thở hồng hộc mà trở về tới, trái tim hắn kêu khổ không ngừng, trên mặt lắp bắp nói: "Vạn Tuế Gia, Nghi chủ tử nói......!nói nàng......!không có ý đó."
Hoàng Đế: "......"
Không đúng a.
Khang Hi sửng sốt, gõ gõ bàn, không nhìn ra cảm xúc gì mà liếc nhìn hắn một cái: "Ngươi có truyền sai khẩu dụ của trẫm không đấy?"
Lương Cửu công công khẽ run run, nhanh chóng lắc đầu: "Nô tài nào dám a Vạn Tuế Gia."
Khang Hi trở nên trầm tư, đột nhiên linh quang chợt lóe, trong óc xẹt qua nhè nhẹ bừng tỉnh.
"Nghi chủ tử ngươi có đỏ lỗ tai, hay là đỏ mặt không?" Hắn hỏi.
Lương Cửu công công hoảng hốt mà lên tiếng, nên nói là có......!đúng không?
"Có, có." Lương Cửu công công chột dạ trả lời, điên cuồng chắp vá cho chính mình, "Nô tài chỉ nhìn thoáng qua, khá mơ hồ, cũng không dám nhìn thẳng nương nương."
Như vậy mới đúng!
Khang Hi xoay chuyển nhẫn ban chỉ, khẽ cười một tiếng, "Trẫm biết mà, cái tính dễ thẹn thùng của nàng vẫn vậy, lại còn đổ thùng dấm to, đúng là to gan thật.

Nếu đêm nay trẫm còn nhắc lại chuyện này, không biết nàng sẽ còn muốn làm gì nữa đây."
Hoàng Đế vừa lòng mà thu hồi tầm mắt, hiếm khi nổi lên sung sướng muốn xem hết tấu chương, chỉ để lại Lương Cửu công công đứng ở tại chỗ, ánh mắt mông lung, nuốt nuốt nước miếng.
Nghi phi nương nương thẹn thùng? Đổ thùng dấm to?
Sao nô tài lại cảm thấy ngược lại a?
Thôi.

Ngài là Hoàng Đế, ngài nói sao thì là vậy đi......
Huệ phi bị mất thân phận dưỡng mẫu sau đó bị phạt nửa năm bổng lộc, Bát a ca trở lại bên người Lương quý nhân, hai mẹ con chuyển nhà sang thiên điện Từ Ninh Cung.
Từng tin một nối đuôi nhau truyền ra Tử Cấm Thành, khiến Minh Châu đang tĩnh tâm chờ đợi Hoàng Thượng triệu kiến nghe vào không thua gì một cái tin cực dữ.
Sắc mặt hắn đại biến, ánh mắt hơi dại ra, mấy ngày trước vẫn còn tốt mà, sao đột nhiên nương nương lại bị trách phạt?
Phạt bổng lộc thì không sao, cho dù bị cấm túc cũng không đến mức thương gân động cốt.

Nhưng không có Bát a ca, kế hoạch của nương nương còn làm như thế nào nữa, sau này sao có thể lót đường cho Đại a ca?
Phải biết rằng, xuất thân của thân mẫu Bát a ca thấp hèn, lại còn ở Duyên Hi Cung, không có ai làm trợ lực tốt hơn hắn cả.

Tình nghĩa huynh đệ đã được bồi dưỡng từ nhỏ, thì cho dù thái tử có thân cận với Tứ a ca và Ngũ a ca nhiều hơn cũng không bằng được quan hệ giữa Đại a ca cùng Bát a ca.
Vậy mà cuối cùng mấy vị a ca lại ngày càng gần hơn với Dục Khánh Cung!
......
Việc này thật kỳ quặc, tại sao Lương quý nhân lại giành được quyền nuôi nấng?
Trực giác Minh Châu mách bảo rằng có người tính kế Huệ phi.

Hắn trầm khuôn mặt, đi qua đi lại ở thính đường, phân phó thân tín nói: "Các ngươi đi thám thính một phen, tìm hiểu xem vì sao Huệ phi nương nương lại bị phạt.

Người đâu, chuẩn bị kiệu, lão phu cần tiến cung một chuyến......"
Hắn có chuyện quan trọng cần cầu kiến Hoàng Thượng.
Nếu có thể cầu tình được cho nương nương thì tốt, nếu không thể, thì phải giữ chặt Đại a ca, nói hắn không được xúc động, không được vì bất bình cho nương mà làm loạn, nếu không lửa cháy đổ thêm dầu, chọc Vạn Tuế Gia tức giận, lúc đó thì mất nhiều hơn được.
Minh Châu suy xét hết các phương diện một lần, sau đó cau mày, trịnh trọng dâng thẻ bài đưa vào cung.
Đợi cũng không bao lâu, người của Càn Thanh Cung liền tới, là đồ đệ thân truyền của Lương Cửu công công, thái giám Tiểu Lý Tử.

Tiểu Lý Tử vừa thấy hắn liền cung kính nói: "Ôi, nô tài may mắn quá! Minh Tướng tới vừa đúng lúc, Vạn Tuế Gia cũng đang muốn tuyên ngài vào yến kiết đó a."
Vạn Tuế Gia đang muốn tuyên triệu hắn sao?
Thấy thái độ Tiểu Lý Tử như thế, Minh Châu nheo lại mắt, trong lòng có rất nhiều cân nhắc.
Trên đường đi tới chỗ Hoàng Thượng, hắn lặng lẽ đưa cho Tiểu Lý Tử một cái hồng bao: "Lý công công, nô tài cả gan hỏi một câu, long thể của Hoàng Thượng có tốt không?"
Đây là một câu hỏi khéo để hỏi Khang Hi đang vui hay giận, tâm tình đang tốt hay không tốt.
Tiểu Lý Tử nhìn phong bì nằng nặng, thần sắc bình tĩnh mà tiếp nhận, vẫn cung kính thân thiết như cũ cười cười: "Trung đường đại nhân không cần lo lắng, long thể Vạn Tuế Gia vẫn an khang, mới vừa rồi còn triệu kiến nhiều vị đại nhân mà......!ngài yên tâm."
Bởi vì chuyện của Huệ phi, nên Minh Châu cũng có chút nôn nóng, chỉ có trên mặt bình tĩnh không lộ ra biểu hiện nào.
Tiểu Lý Tử nói lời đó, cũng y như chưa nói cái gì.

Nhưng mà hắn đã nguyện ý tiếp nhận hồng bao, cho thấy tạm thời Hoàng Thượng không có giận chó đánh mèo chính mình, vậy thì có thể hơi thả lòng rồi.
Đã tới Càn Thanh Cung, Minh Châu vỗ vỗ ống tay áo quỳ xuống: "Nô tài Minh Châu, khấu kiến Vạn Tuế Gia."
"Tới rồi à? Đứng lên đi." Khang Hi liếc nhìn hắn một cái, tiếp tục chấp bút viết viết cái gì, cũng không ngẩng đầu lên mà nói, "Huệ phi quản lý bất lực, khiến cho điêu nô quấy phá, Dận Tự mất tích, Thái Hoàng Thái Hậu tức giận, ai cầu tình cũng không có tác dụng."
Minh Châu cả kinh, động tác đứng dậy chậm đi vài phần, một là kinh ngạc vì Hoàng Thượng giải thích với hắn, hai là kinh ngạc vì nội dung trong lời nói của Hoàng Thượng.
Thì ra là chuyện lớn như vậy, chẳng trách, chẳng trách!
—— Cầu tình không được rồi, vậy đành phải nhảy sang chuyện kia vậy.
"Huệ phi nương nương có lỗi, nô tài cũng không muốn cầu tình gì," hắn nhanh chóng động não, bình tĩnh nói, "Đây là chuyện trong hoàng gia, nô tài không có dị nghị, càng không có tư cách nhúng tay! Lần này cầu kiến Hoàng Thượng, là vì Mạc Bắc có dị động.

Bên đó tự thay đổi thủ lĩnh, bốn phía của Chuẩn Cát Nhĩ đang bắt đầu nuôi ngựa, chăn dê, lui tới thường xuyên với các bộ lạc khác, hành động vô cùng lớn lối như muốn cho thiên hạ biết, nô tài cho rằng, không bao lâu thì Chuẩn Cát Nhĩ sẽ trở thành mối họa lớn của triều đình."
Minh Châu vốn là Đại học sĩ của Võ Anh Điện, kiêm Thái sư của Thái tử, là một nhân vật lãnh tụ trong nội các*, Khang Hi vẫn thường hỏi ý kiến của bọn hắn về những việc trong triều.

Từ việc dẹp loạn tam phiên, cho tới trấn an lê dân bá tánh, Minh Châu đúng là có những ý kiến lý giải rất mới mẻ không như người thường.
*nội các: là cơ quan gồm có các thành viên cấp cao của đất nước.
Nghe nói câu "nô tài không có dị nghị" kia, sắc mặt Khang Hi cũng hòa hoãn chút, trừ việc lộng quyền và chèn ép nhau, thì Minh Châu và Tác Ngạch Đồ đều vì đất nước mà suy xét.
Khang Hi đặt bút xuống, trầm giọng nói: "Vậy theo ngươi, phải làm như thế nào?"
"Phải đánh.

Chỉ là lần trước Thi Lang vừa lãnh binh rồi, khí hậu và địa hình của Mạc Bắc lại khác hẳn với phía Nam, nên trận đánh này không thể lơ là được! Nô tài cho rằng, Đại Thanh cần nghỉ ngơi lấy lại sức, chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch, để biết người biết ta." Minh Châu trầm ngâm một cái chớp mắt, chậm rãi nói, "Lúc trước khi chúng ta dẹp được loạn tam phiên, chiến công rất hiển hách, tướng sĩ khắp Bát kỳ của chúng ta cũng vẫn còn hừng hực khí thế."
Minh Châu nói rất đúng trọng tâm, cùng với suy nghĩ trong lòng Hoàng Đế không bàn trước mà rất hợp.

Quân thần liền bàn bạc chuyện luyện binh một hồi, trong lúc nhất thời, tức giận của Khang Hi đối với Huệ phi cũng phai nhạt chút.
Thấy được Hoàng Thượng vừa lòng, Minh Châu thầm nghĩ thời cơ đã tới, nín thở chắp tay, phải rèn sắt khi còn nóng, hỏi về vụ đề cử Đồ Nhạc trong sổ con: "Bên cạnh đó, thần cũng cho rằng Đồ Nhạc của Quách Lạc La gia trầm ổn hơn người, có khả năng nhậm......"
Khang Hi khựng lại, ngay sau đó lộ ra ý cười, "Nhìn xem, trẫm quên mất việc này."
"Nếu ngươi không tới, thì trẫm cũng đang tính tuyên triệu.

Hàng Ngải cũng dâng sổ con, tiến cử Đồ Nhạc vào Hộ Bộ, cũng để hắn chức Tả Thị lang, hai ngươi đúng là tâm linh tương thông a." Nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của Minh Châu, tươi cười của Hoàng Đế càng đậm hơn, âm thanh bay bổng nói, "Trẫm lo các ngươi tranh giành người ta đến đỏ mắt, nên sau khi suy nghĩ hồi lâu thì cảm thấy Binh Bộ là nơi được nhất, thích hợp rèn luyện người trẻ tuổi nhiều hơn.

Ngươi cảm thấy như thế nào?"
Mấy trọng thần trong Binh Bộ đều là tâm phúc của Khang Hi, khác hẳn Hộ Bộ và Lại Bộ.

Hơn nữa qua mấy năm, triều đình cũng sẽ đưa binh lên Tây Bắc, Đồ Nhạc coi như là êm xuôi, hoàn toàn đứng ngoài tranh đấu giữa Nạp Lạt thị và Hách Xá Lí thị......!Có thể thấy được Hoàng Thượng ký thác kỳ vọng vào hắn cao như thế nào.
Kế sách kéo Quách Lạc La thị xuống nước này, coi như tắc đường rồi.
Thế cục như thế này mà cũng phá được sao?
Từ khi nào mà trình độ của lão thất phu Tác Ngạch Đồ kia lại cao siêu như thế chứ?
Chuyện khác thì không nói, vậy mà hắn có thể nghĩ ra kế cho Hàng Ngải cùng tiến cử Đồ Nhạc với hắn, khiến Hoàng Thượng không có chút nghi ngờ việc Quách Lạc La thị có rắp tâm khác hay sao?
Minh Châu không thể tưởng tượng nổi, thầm mắng quá thất sách, sau khi hồi phủ liền trở nên thâm trầm, nặng nề ném bay đồ chặn giấy.
"Phanh" một tiếng vang lên, dường như cũng ném cho hắn tỉnh cả đầu, hỏng rồi, vậy mà hắn lại quên chuyện Đại a ca!
"Ô tần nương nương có việc gấp muốn bẩm báo, cầu Vạn Tuế Gia nể mặt Vinh Quận Vương, đi đến Vĩnh Hòa Cung một chuyến." Sau khi tiễn Minh Châu đi, không bao lâu, liền nghe tiểu thái giám thì thầm, Lương Cửu công công bèn tiến lên vài bước, cẩn thận mà thông báo.
"Ô tần?" Khang Hi ném bút, đạm bạc nói, "Nàng lại muốn làm chuyện xấu gì đây?"
Lương Cửu công công cười làm lành nói: "Ô tần nói, chuyện rất khẩn cấp......"
Khang Hi nhăn mi lại, còn chưa kịp đáp lời, lại có người tới báo nói Đại a ca cầu kiến.
"Hoàng A Mã." Dận Thì quỳ gối trên nền gạch, trên khuôn mặt trẻ con đã thoáng thấy đường nét an tuấn tràn đầy ủy khuất, "Từ trước đến nay, nhi tử lúc nào cũng thấy nương tận tâm tận lực chiếu cố Bát đệ.

Chắc chắn là mấy tên điêu nô kia lừa trên gạt dưới, che mắt nương, hoặc là nương bị người khác tính kế! Nhi tử mong Hoàng A Mã tra rõ!"
Khang Hi cười lạnh, chẳng nể nang gì mà ném một bản tấu chương qua, mắng: "Ngươi lúc nào cũng thấy sao? Được a, trẫm cũng rất muốn biết đây, ngươi lúc nào cũng thấy là lúc nào, là ở đâu? Ngươi đang ở A Ca Sở, đôi mắt ngươi không ở cùng ngươi mà lại cắm trên bảng hiệu của Duyên Hi Cung chắc?!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui