Dận Kỳ: "......"
Khang Hi: "......"
Hoàng Đế có chết cũng không nghĩ tới, hắn bất quá tâm huyết dâng trào mà đứng nghe lỏm sát vách tường với nhi tử thôi, kết quả bắt được tại trận, lại có người muốn cạy góc tường nhà hắn!
Nhìn ánh mắt Dận Kỳ càng thêm khiếp sợ, ủy khuất và lên án, mặt Khang Hi thoáng chốc đen ngòm, hít thở thật sâu, đem tiểu tử thúi tên là Phúc Lộc ghi tạc sâu dưới đáy lòng.
Lương Cửu công công cũng chế trụ chấn động, trộm liếc nhìn Hoàng Đế, bả vai run bần bật, nhịn cười đến mức sắc mặt vặn vẹo, thầm nghĩ tiểu thiếu gia của ta ơi, dám làm trò trước mặt Vạn Tuế Gia, nói muốn dùng kiệu tám người nâng cưới Nghi chủ tử vào cửa, cái này đúng là vỗ mông lão hổ nha, không phải tìm đường chết thì là cái gì?
Phúc Lộc vừa nói xong, Dận Kỳ liền chỉ chỉ bên trong, mắt đen chớp chớp liên tục, muốn nói lại thôi: Hoàng A Mã, nhìn xem, hắn chính là vua nịnh nọt đó!
Khang Hi nhìn vẫn trầm ổn, dùng ánh mắt ý bảo Ngũ a ca chờ một chút, để nhìn xem nương của ngươi sẽ nói cái gì.
Bên ngoài điện, phụ tử hai người trưng ra bộ mặt thâm thù đại hận giống nhau như đúc, chỉ có một cái thì vừa bực mình vừa buồn cười, còn cái kia là cực kỳ ủy khuất; Bên trong điện, Qua Nhĩ Giai thị che ngực, bộ dáng tức muốn nổ phổi.
Gia nói không sai, tiểu tử Phúc Lộc này không thể làm thư đồng được, bằng không hắn sẽ lật trời.
Nghe xem, hắn đang nói gì thế hả, đây là lời mà một hài tử năm tuổi nói ra sao?
Còn cưới vào cửa nữa chứ, ha hả, nếu mà đổi thân phận, đổi tuổi, thì Hoàng Thượng đã sớm lưu đày ngươi đến Ninh Cổ Tháp* rồi.
*Ninh Cổ Tháp: Là khu biên cương trọng điểm ở biên giới phía Đông Bắc dưới thời nhà Thanh, nay thuộc địa phận tỉnh Hắc Long Giang.
Tương truyền rằng vùng đất này có khí hậu dị thường, môi trường khắc nghiệt, cỏ cây hay ngũ cốc cũng không thể sinh trưởng.
Bởi vậy, con dân Đại Thanh luôn tâm niệm: bị lưu đày tới Ninh Cổ Tháp, chẳng khác gì chịu án tử hình.
(nguon: duhoctrungquoc.vn)
Nàng đang muốn nói nương nương thứ tội, nào biết Phúc Lộc còn không bỏ qua, nũng nịu đi đến trước mặt Vân Tú, ngọt ngào ngẩng đầu hỏi: "Cô cô, ngươi nói có phải hay không? Ngươi có nguyện ý hay không nha?"
Hôm nay hắn vẫn đội chiếc mũ quả dưa lông xù xù, nhưng lại thay đổi xiêm y, quả cầu bông đỏ thẫm biến thành quả cầu bông xanh thẳm, nếu có thêm một cây quạt xếp, cũng có thể coi như ' ngọc thụ lâm phong '!
Nghe được mấy lời cạy góc tường hùng hồn của Phúc Lộc, Vân Tú bật cười, ý cười ồ ạt tuôn ra, đôi mắt lấp lánh như nước ngày xuân vừa bị cành liễu khuấy động, sáng bừng rạng rỡ.
Nàng cúi người sờ sờ chiếc mũ nhỏ của Phúc Lộc, ra vẻ khó xử mà thở dài, ôn nhu nói: "Cô cô có nguyện ý hay không cũng không được, lời này, ngươi phải tự mình hỏi Hoàng Thượng a."
Bên ngoài cửa điện, Khang Hi nghe ra lời nói khó xử của Vân Tú: "......"
Phúc Lộc lại một lần nữa nhìn Vân Tú đến ngây người, tức khắc không biết hôm nay là ngày mấy.
Đến khi hồi hồn, hắn gãi gãi đầu, thở một hơi thật dài, vừa bi thương vừa ảo não mà nói: "Hiện tại không thấy, sao mà hỏi đây."
Văn Uyên và Thụy Châu cười đến nghiêng ngả, tiểu thiếu gia thật đúng là kẻ dở hơi!
Dực Khôn Cung đắm chìm trong bầy không khí vui vẻ, nháy mắt tiếp theo, tiếng nói uy nghiêm của Hoàng Đế liền truyền đến: "Vài ngày trước không thấy được, nhưng giờ thì khác rồi.
Phúc Lộc, có gì muốn nói với trẫm sao?"
Dận Kỳ nhảy nhót đi theo phía sau, không nén được mà lộ ra một chút đắc ý, biểu tình "Tiểu tử à ngươi chết chắc rồi".
Khang Hi nhìn Phúc Lộc đang há hốc mồm, nhìn từ trên xuống dưới, mặt đen kịt mà nghĩ, thật lạ, tiểu tử thúi này giống Đồ Nhạc đến sáu phần, cứ như đúc ra từ một khuôn, nhưng tính cách sao lại trống đánh xuôi, kèn thổi ngược thế?
Nhìn a mã hắn xem, lòng son dạ sắt, còn mang theo chút phúc hậu chất phác, tiểu tử Phúc Lộc này thì miệng lưỡi trơn tru, đúng là có dáng dấp của gian thần......!
Phúc Lộc không biết rằng hắn mới có năm tuổi, nhưng cũng đã bị chụp cho cái danh gian thần!
Thấy Hoàng Thượng đột nhiên giá lâm, hình như cũng nghe được kha khá, có lẽ cũng nghe được hết chuyện cưới gả khi nãy rồi, Qua Nhĩ Giai thị run rẩy, chỉ cảm thấy hô hấp không thông, cần gấp một viên thuốc trợ tim hiệu quả tức thì, vô cùng gian nan mà thỉnh an.
Phúc Lộc thì không, trừ bỏ lúc đầu hơi có chút giật mình, hắn liền nhanh chóng khôi phục thần thái sáng láng, ánh mắt sùng bái nhìn về hướng Khang Hi, không có chút nào sợ hãi, cũng không có chút nào khẩn trương.
Hắn liền há mồm: "Hoàng......"
Khóe mắt đuôi lông mày của Vân Tú đang còn mang theo ý cười, nghe vậy lắp bắp kinh hãi, nhẹ nhàng khều Phúc Lộc một cái, vội vàng đi lên hành lễ: "Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng thỉnh an.
Sao hôm nay Hoàng Thượng lại đến sớm thế? Lại còn đi cùng Dận Kỳ?"
Sớm? Sớm gì mà sớm.
Chậm một chút thì nhà trẫm cháy cmnr!
Khang Hi thầm hừ lạnh một tiếng, đột nhiên thấy vô cùng hờn dỗi.
Dận Kỳ rầu rĩ nói: "Ta tới thăm Cửu đệ......" Muốn kéo đầu kéo cổ hắn, để hắn cao thêm chút, nhưng hiện tại hắn hết hứng rồi.
Thấy Vân Tú không đề cập tới chuyện vừa rồi, nói cười vui vẻ tính nói sang chuyện khác, Khang Hi nhìn chằm chằm cục bông màu lam, nhướng mày lặp lại một lần: "Phúc Lộc, không phải ngươi hy vọng được diện thánh sao? Tâm nguyện đã thành hiện thực rồi, có gì muốn nói với trẫm thế?"
Cũng không phải Hoàng Đế muốn so đo với tiểu hài nhi, bất quá hắn đột nhiên muốn đùa một chút, tính hù hắn, trị cái gan to mật lớn này, thuận tiện đánh dấu chủ quyền luôn.
Hắn nắm lấy tay Vân Tú, nắm vô cùng chặt, Lương Cửu công công ở một bên nhìn mà khóe mắt run rẩy, âm thầm tê tê ê cả răng.
Mỗi lần Vạn Tuế Gia đến Dực Khôn Cung, là lại bớt đi một tuổi hay sao thế? Đã trưởng thành rồi, mà so với mấy tiểu tử tóc mới lún phún còn, còn......!
Đại tổng quản chịu không nổi.
Hắn dời ánh mắt, rồi chạm phải ánh mắt phức tạp của Đổng ma ma, hai người chỉ nhìn nhau một giây, nhưng lại ngầm hiểu, mang theo vô vàn than thở, lớn tuổi rồi không thể nhìn mấy cảnh này được nữa, đúng là kẻ cùng lưu lạc thiên nhai* a.
*lưu lạc thiên nhai: ý nói lạc lõng bơ vơ trên đời
Nếu đổi thành người khác đối diện trực tiếp với uy lực của đế vương như này, chắc chắn sẽ nơm nớp lo sợ mà quỳ xuống, lắp bắp mà nói ta không dám, ta không có, nhưng mà Phúc Lộc không phải người bình thường.
Hắn hâm mộ mà nhìn đôi tay đang nắm chặt kia, ngay sau đó, tự mình tháo xuống chiếc mũ quả dưa rồi ôm vào trong ngực, biểu tình trở nên nghiêm túc.
"Dượng Hoàng Đế."
Phúc Lộc hô một tiếng vô cùng chân tình, chắp tay vô cùng quy củ, sau đó giọng non nớt trịnh trọng nói: "Tiểu chất ngưỡng mộ ngài anh minh thần võ đã lâu."
Nói xong, hắn lắc lắc đầu, ảm đạm đau thương nói: "Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, vừa thấy dượng, ta liền phải thu hồi lại lời nói vừa rồi......!Ta xa xa thật sự thua kém ngài.
A mã nói, ánh sáng đom đóm nào có thể đọ được với vầng trăng, thấy ngài, ta vô cùng hổ thẹn......! Người ta thường nói mỹ nhân xứng với anh hùng, cũng chỉ có dượng là đại anh hùng như vậy mới xứng đôi được với cô cô!"
Nương hắn: "......"
Ngũ a ca: "......"
Dận Kỳ lần nữa chết đứng.
Hắn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn biểu tình của Hoàng A Mã biến hóa, đầu tiên là khó lường, rồi sau đó trở nên hòa hoãn rất nhiều, cuối cùng, tức giận biến mất không còn tăm hơi, biến thành ý cười nhợt nhạt.
Vua nịnh nọt còn ẩn ẩn rơm rớm nước mắt, đừng tưởng rằng hắn không biết, hai con mắt hồng hồng của ngươi là giả!!
Đừng nói là Dận Kỳ, ngay cả ý muốn đánh người của Qua Nhĩ Giai thị cũng phai nhạt một chút.
Đúng, phải như vậy, may mà đầu nhỏ của nhi tử vẫn rất thông minh.
Thay vì dồn hết sức cạy góc tường Hoàng Thượng, thì nên nịnh cho hắn cao hứng đi, vậy thì ngươi mới tránh bị no đòn.
Rõ ràng lão gia không phải người như vậy, cha chồng cũng không phải người như vậy, vậy tại sao Phúc Lộc cứ như một gốc cây duy nhất mọc lên giữa mảnh đất trọc a, biến dị hả?
Làm thân mẫu của Phúc Lộc, nàng vô cũng mệt tâm, thôi vậy, nàng chỉ mong hắn bớt lại là được, không cần gì cao xa.
Vân Tú trơ mắt mà nhìn sắc mặt Hoàng Thượng từ đen chuyển sang hồng hào, hắn nắm tay nàng rất chặt, có vẻ rất vừa lòng đối với lời nịnh hót của Phúc Lộc, nàng: "......"
Nàng không biết nói cái gì mới tốt, dở khóc dở cười mà kêu một tiếng Phúc Lộc, nhấp môi cười: "Đứa nhỏ này......!Hoàng Thượng đừng so đo với hắn."
So đo?
Hoàng Đế đã quên việc muốn so đo tự bao giờ.
Câu "Dượng" kia, kêu đến mức Khang Hi nghe mà toàn thân thư thái, giống như ngày nóng bức ăn dưa hấu mát lạnh; Lại còn thêm câu "Mỹ nhân xứng với anh hùng", khen tặng vô cùng trắng trợn, trước giờ không có ai dám nói như vậy với đế vương, cho dù các triều thần có ca công tụng đức, nhưng cũng đều rất mịt mờ và hàm súc, nào dám tùy tiện xu nịnh ra mặt như vậy?
Đây cũng không hẳn là vỗ mông ngựa!
Nếu là quan viên nói những lời này, tất nhiên Khang Hi sẽ nghi ngờ bọn họ có ý đồ; Lúc này thì khác, tiểu hài tử mũm mĩm năm tuổi nghiêm túc mà khen ngợi hắn "Anh minh thần võ", ngữ điệu vô cùng chân thành, nghe sao cũng thấy sướng rơn cả người.
Đã vậy Phúc Lộc còn tự hạ mình xuống nữa!
Hoàng Đế cười ha ha, rồi sau đó xua xua tay, nói: "So đo cái gì.
Sao trẫm có thể là người bụng dạ hẹp hòi như thế chứ?"
Thì ra Tú Tú nói không sai, Khang Hi thầm nghĩ, tiểu tử này chơi rất vui.
Tam Quan Bảo sao dạy ra được tiểu tôn tử biết ăn nói như vậy thế, thật là lạ.
Phúc Lộc hồn nhiên nhận ra dượng đã thay đổi xưng hô với hắn, từ "Tiểu tử thúi" thành "Tiểu tử này", từ "Miệng lưỡi trơn tru" thành "Biết ăn nói".
Nghe vậy, hắn thấy là lạ liền gật gật đầu, cẩn thận đội mũ quả dưa thận chỉn chu, phụ họa nói: "Lòng dạ của dượng đúng là rộng lớn như......"
Vân Tú lại cười, không nhịn nổi, còn Qua Nhĩ Giai thị thì đã trưng ra biểu tình ta không thấy gì hết!
Ngoài triều đình, nếu bàn về quan hệ thân thích, thì người có thể kêu Hoàng Đế là "Dượng" đếm không xuể.
Hách Xá Lí gia, Nữu Cỗ Lộc gia, nam đinh trong nhà cực nhiều, chất nhi lại càng đông đúc.
Bởi vì Nhân Hiếu Hoàng Hậu và Hiếu Chiêu Hoàng Hậu, bọn họ xem như là hoàng thân quốc thích danh chính ngôn thuận, so với bọn họ thì Phúc Lộc danh không chính ngôn không thuận rất nhiều, nhưng cả hai nhà này, không ai dám kêu hắn bằng dượng, thậm chí không có cơ hội diện thánh.
Tiểu tử Phúc Lộc này tài cao, gan cũng lớn, há mồm một tiếng là dượng, Khang Hi vô cùng vừa lòng, không có trách hắn không tuân thủ quy củ, mà là thầm cam chịu xưng hô này.
Hắn vẫy vẫy tay với tiểu chất nhi thấp bé, hòa ái hỏi: "Ngươi không sợ trẫm sao?"
Phúc Lộc cười hắc hắc, lắc đầu, "Không sợ.
Có thể thấy ngài, ta cao hứng còn không kịp!"
[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
......!
"Thường ngày a mã ngươi dạy ngươi cái gì thế?"
Bên này, Khang Hi cao giọng cười to, hứng thú bừng bừng trò chuyện với Phúc Lộc, bên kia, Ngũ a ca hiu quạnh thê lương, cảm thấy không hòa hợp được với không khí vui vẻ này của Dực Khôn Cung, hắn nghẹn ngào một tiếng, liền chạy đến noãn các tìm Cửu đệ an ủi.
Dận Đường vừa mới uống sữa xong, lúc này mê mang mà mở to mắt, nghe Ngũ ca của hắn càu nhàu: "Hừ, Hoàng A Mã cũng bị vua nịnh nọt mê hoặc!"
Vua nịnh nọt? Là ai thế?
Cửu gia mơ mơ màng màng, ợ một cái to, lim dim nghe xem người đó là ai.
Dận Kỳ lải nhải kể chuyện vừa xảy ra, tức giận đến mức quên luôn ý định ban đầu, dưới ánh mắt nghẹn cười của ma ma, hắn miêu tả Phúc Lộc thành kẻ địch đời đời kiếp kiếp, là chướng ngại vật lớn nhất trên con đường tranh sủng.
Dận Đường đột nhiên khiếp sợ không thôi, Phúc Lộc, biểu ca Phúc Lộc?
Kiếp này, hắn thành thư đồng của Ngũ ca sao?
Sau cơn khiếp sợ, Cửu a ca bắt đầu cân nhắc, kiếp trước hắn chỉ biết Phúc Lộc từ nhỏ lớn lên ở Thịnh Kinh, thân thủ cực tốt, nửa đời người hắn đều dốc sức làm trong quân doanh, hắn còn tiến cử cho lão Thập Tứ nữa......!
Cuối cùng, lão Thập Tứ lại không làm nên trò trống gì.
Phúc Lộc không phải là hài tử của Đồ Nhạc cữu cữu à, hắn và vua nịnh nọt mà Ngũ ca nói nãy giờ là cũng một người sao?!
Hắn không tin nha.
Dận Kỳ ngồi trên mép giường, dong dài một hồi lâu, lại tự mình hờn dỗi, thở dài một cái: "Vua nịnh nọt quá giảo hoạt, một mình ta đấu không lại hắn."
Nếu hắn tố khổ với Nhị ca, tất nhiên Nhị ca sẽ không để ý tới hắn, chẳng lẽ trong thiên hạ to lớn này lại không có một ai có thể giúp hắn sao!
Đột nhiên, ánh mắt hắn sáng lên, dừng trên người Cửu đệ đang gặm tay, bừng tỉnh đại ngộ, không phải hắn còn có đệ đệ ruột ư.
Dận Đường chợt thấy sởn tóc gáy, hắn lạnh cả người, ngó trái ngó phải, còn chưa nhìn ra nguy hiểm tới từ đâu, thì ma ma bỗng nhiên thay đổi sắc mặt: "Ngũ a ca, không được a ——"
Ma ma thấy Dận Kỳ xụ mặt, vặn vặn cổ, bẻ khớp tay khớp chân, sau đó vươn tay tới, nàng sợ tới mức hồn vía lên mây, Ngũ a ca muốn đánh đệ đệ hả?
Lỡ mà để Hoàng Thượng và nương nương biết, thì nàng phải làm sao đây!
Đúng lúc này, một bàn tay nhỏ đang túm lấy góc áo của Khang Hi, một lớn một nhỏ đứng ngoài mành, nhìn thấy hết thảy, tròng mắt Phúc Lộc vừa chuyển, trong lòng nôn nóng, vắt hết óc mà nghĩ nghĩ, lớn tiếng nói: "Ngũ a ca đúng là ca ca tốt nha, muốn thân cận với Cửu a ca đến vậy......!động tác thật sự rất thân mật!"
Âm thanh lớn giọng nhắc nhở khiến cả người Dận Kỳ chấn động, theo bản năng mà thu hồi động tác, cả người hướng về phía trước.
Hắn chợt luống cuống tay chân, chỉ nghe "bẹp" một tiếng, hắn như con bạch tuộc mà bám trên giường, đoan đoan chính chính hôn bẹp lên khuôn mặt núng nính của Dận Đường!
Tiếng hôn cực vang dội, khiến cả người Cửu gia liền cứng đờ: "......".