Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày


Thật lòng mà nói, đời trước Dận Đường và phúc tấn* của hắn còn chưa thân mật tới mức đó.
*phúc tấn = vương/hoàng phi, nếu phân biệt thêm ' đích ' thì là vợ cả, ' trắc/thứ ' sẽ là vợ lẽ (thiếp)
Hừ, có chăng là ban đêm hôn môi một tí thôi......!còn hôn mặt, ai dám hôn mặt Cửu gia hả, chán sống sao!
Hắn nhớ vô cùng rành mạch rõ ràng, khi nhỏ, Ngũ ca nhiều nhất chỉ xoa bóp khuỷu tay hắn, sờ sờ túi quang não của hắn, các hành động đi xa hơn là không có.
Sau khi lớn lên, hắn theo Bát ca lăn lộn, Ngũ ca ngày ngày thở dài hận rèn sắt không thành thép; Rồi sau đó khi hắn già đi, béo lên, không còn anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng như lúc trẻ, Ngũ ca nhìn thấy mặt hắn là lại phiền lòng.
Dận Đường vẫn còn nhớ rõ cái ngày đó, hắn không ngại cực khổ mà đi kiếm từng đồng từng cắc, lặn lội một ngày một đêm, đầu nặng như đeo chì, chân như không còn cảm giác mà trở về phủ, kết quả đụng phải Ngũ ca nhà mình.
Câu đầu tiên của Ngũ ca chính là chửi ầm lên: "Ngươi nhìn ngươi xem, cả người lôi thôi lếch thếch, nhìn giống cái gì? Nương rõ ràng là một mỹ nhân khó tìm, sao lại sinh ra thứ như ngươi đây! Ngươi nhìn lại mình đi, có khác gì lão khất cái bên đường không hả?!"
......
Lời này như sét đánh giữa trời quang! Một đòn ngay tim!
Ánh mắt ghét bỏ, giọng điệu ghét bỏ, tất cả đều hằn lại trong lòng Cửu gia đến tận bây giờ, hắn tức giận đến mức suýt chút hộc máu.
Ha hả, vậy mà ai có ngờ lại có ngày hôm nay?
Bị Dận Kỳ bẹp một phát vào mặt, ý niệm thứ nhất của Dận Đường: Xong, bị hôn rồi.
Ý niệm thứ hai: Cút xa gia ra chút! Đừng quên là ngươi ghét cái mặt " nhem nhuốc " này của ta! Đừng có chiếm tiện nghi của ta!!
Dận Đường sửng sốt tầm vài giây, trong đầu trống rỗng, ánh mắt lộ ra tia tuyệt vọng, cùng lúc đó, hắn cũng đem cái tên Phúc Lộc này ghi tạc sâu trong đáy lòng.
Ngươi chết với gia!
Bởi vì phản ứng không kịp, nên hắn chỉ biết há hốc mồm, gào không ra tiếng; Ma ma chỉ sợ Ngũ a ca hôn khiến đệ đệ đau, nhanh nhẹn luống cuống tay chân mà đỡ Dận Kỳ dậy, sau đó mới kịp ra ngoài mành thỉnh an Khang Hi và Vân Tú.
Vân Tú nhìn toàn bộ quá trình, xoa xoa huyệt Thái Dương, mặc dù Dận Kỳ là nhi tử ruột của nàng, nhưng nàng cũng không rõ lắm phương thức hoạt động tay chân lúc nãy của hắn là sao.
May mà bị Phúc Lộc gián đoạn, đè xuống cho cái danh huynh đệ âu yếm thân mật, nên mới không gây hoạ trước mắt Hoàng Thượng.
Nghi phi nương nương vừa bực mình vừa buồn cười: "Dận Kỳ, ngươi làm gì vậy?"
Dận Kỳ cảm thấy không thể nói thật, nếu nói thật chắc chắn sẽ bị Hoàng A Mã và nương giáo huấn.
Hắn cúi đầu nghĩ nghĩ, rồi theo lời Phúc Lộc, chột dạ mà nói: "Ta đang gần gũi đệ đệ......"
Vân Tú sao mà tin?
Lúc này, Khang Hi đang thấy Phúc Lộc vô cùng thuận mắt, nên cũng chỉ hơi hơi thoáng nghi hoặc, sau đó đã bị tiểu chất nhi xỏ đi hướng khác.
Hắn vui mừng mà nghĩ, huynh đệ hòa thuận, đây là chuyện tốt nha.
Hoàng Đế tiến lên vài bước, còn chưa vui mừng được bao lâu thì thấy mặt non sữa của Dận Đường bị gặm đỏ, mắt to hiện lên nước mắt lưng tròng, thoáng chốc hắn vô cùng đau lòng.
Hắn xụ mặt giáo huấn Ngũ nhi tử: "Gần gũi thì gần gũi, nhưng sao hôn lại không biết nặng nhẹ, lỡ làm bị thương đệ đệ thì sao đây?"
Mỗi khi giá lâm Dực Khôn Cung, nhiều lần bị phá hư "chuyện tốt", nên Hoàng Đế vừa yêu vừa hận Dận Đường.

Nhưng gần đây, hắn đã tìm được một biện pháp hoàn hảo để lỗ tai được thanh tịnh, đó chính là đóng gói tiểu quỷ này đưa sang Dục Khánh Cung, không khí lại trở nên trong lành mát mẻ.
Hắn cũng đã quên mất tra tấn trước kia, bế Dận Đường lên nhẹ nhàng dỗ, bên kia, Ngũ a ca gục đầu xuống, dịch đến cạnh Phúc Lộc, lí nhí mà nói cảm ơn.
Phúc Lộc sờ sờ mũ quả dưa, ngọt ngào mà nở nụ cười: "Không cần cảm tạ đâu biểu ca."
Tuy hắn cũng không rõ tại sao biểu ca lại có địch ý với hắn, nhưng Phúc Lộc cảm thấy mình là một hài tử ngoan.

Nếu đã làm thư đồng của biểu ca, thì chuyện của biểu ca cũng chính là chuyện của hắn, vả lại, giúp đỡ mọi người không phải là chuyện nên làm sao!
Tuy rằng......!thủ đoạn bẻ khớp tay, vặn cổ, chuẩn bị đánh người là không đúng.
Vân Tú loáng thoáng nghe được bọn hắn nói chuyện, cong cong mi, trong mắt xẹt qua ý cười.
Đợi Khang Hi dỗ xong Cửu nhi tử thì cũng đã đến canh giờ cơm trưa.
Tinh ý thấy được Hoàng Thượng và nương nương có chuyện muốn nói, Qua Nhĩ Giai thị túm Phúc Lộc lưu luyến không rời đi về, chợt thấy nhi tử mình như tròng thêm mấy cái kính lúp mà nhìn cô cô hắn chăm chăm, nàng càng giận sôi máu.
Dận Kỳ xung phong nhận việc, cứu vớt biểu đệ sắp bị mắng, vai kề vai, cùng nhau đi dạo trong hoa viên nhỏ, bên kia, Khang Hi ôn hoà nói với Vân Tú: "Hôm nay ta đã nói sẽ dùng bữa với Lão Tổ Tông.

Đứa nhỏ Phúc Lộc này, ta thấy cũng ổn, đợi gần tối ta lại đến gặp ngươi......"
Vân Tú chỉ cảm thấy dạo này Hoàng Thượng ngày càng không ổn, làm ra mấy hành vi rất khác người.

Chẳng những học chiêu trò châm chọc người khác, còn học thói áp tai nghe lén vách tường, nếu cứ vậy, nàng cũng có chút đỡ không nổi.
Học mắng chửi thì cũng thôi đi, nhưng nếu hắn học thành thạo hết mấy thủ đoạn trong cung đấu thì mấy động tác ngầm của phi tần sau này sao mà giấu được hắn nữa?
Nghĩ đến ngày sau, Hoàng Thượng thành người trong nghề, có hoả nhãn kim tinh, việc gì cũng nhìn ra được huyền cơ trong đó......
Vân Tú trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên có chút hối hận khi đưa lên kinh Phật đợt tết Vạn Thọ kia.
Nàng âm thầm cân nhắc, lúc đó bị cảnh trong mơ ảnh hưởng, sau đó nàng tức giận nên chỉ làm cho có lệ, ai ngờ đó lại là cái tai hoạ ngầm, có khi nào Hoàng Thượng tâm huyết dâng trào mà lật lại xem kỹ không nhỉ?
Giống như sáng nay, ban ngày ban mặt mà đến, khiến nàng trở tay không kịp, may là đứa nhỏ Phúc Lộc này thông minh, nếu không hắn đã bị liên lụy.
Trong lòng rất mong Khang Hi rời đi, trên mặt nàng vẫn cười khanh khách, kêu Thụy Châu lấy cái áo choàng lớn tới: "Bên ngoài lạnh lắm, ngài nên mặc thêm xiêm y, nóng chút cũng không sao, nhớ nói Lương tổng quản chú ý kỹ cho ngài......!Thần thiếp cung tiễn Hoàng Thượng."
Khang Hi cảm thấy ấm áp, khều chóp mũi nàng, cười nói: "Cứ lải nhải mãi! Trẫm biết rồi."
Hắn xoay người tính đi, nhưng lại nghĩ tới cái gì, khụ một tiếng, quay đầu lại dặn dò: "Tên Phúc Lộc này rất ranh mãnh, tuy rất thông minh và cũng biết ăn nói.

Nhưng nàng đừng bị mấy lời ngon tiếng ngọt đó lừa đấy."
Vân Tú ngẩn ra, thực sự không nghĩ tới là Hoàng Thượng còn nhớ chuyện bị cạy góc tường.
Nếu nói về lời ngon tiếng ngọt, không phải hắn mới ghê gớm nhất sao?
Mặc dù nàng luôn không ngừng cảnh báo bản thân phải giữ lấy tim, nhưng nàng vẫn thoáng hoảng hốt, nhịn không được mà nhẹ nhàng cười.
[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
Chờ Thụy Châu gọi khẽ một tiếng nương nương, Vân Tú phục hồi tinh thần lại, cứ như hoảng hốt vừa rồi chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, như sinh ra ảo giác.
Nàng trầm tĩnh hỏi: "Chuyện gì?"
"Ngài đoán không sai, Tác Ngạch Đồ gửi tin tức tới......"
"Lão phu sao cũng không nghĩ sẽ có ngày hôm nay," Tác Ngạch Đồ vuốt chòm râu, trầm giọng nói, "Bất quá chỉ là tiện tay, nhưng đó lại là hy vọng cho tộc Hách Xá Lí quật khởi."
Hiện giờ triều đình rối loạn, một nhà Minh Châu bành trướng, hàng loạt quan viên của Hách Xá Lí bị đả kích rơi rớt tan tác, quân lính tan rã, trong đó, cả vị trí thượng thư của Hàng Ngải cũng lung lay sắp đổ, chắc không kiên trì được bao lâu.
Khó khăn này chưa xong lại tới khó khăn khác, hiện giờ hắn không còn quyền ra vào nội cung, mấy tên Hồ Minh Hồ Quảng cũng bặt vô âm tín, Tác Ngạch Đồ không còn cách nào có thể liên lạc với thái tử điện hạ bên Dục Khánh Cung.
Như vậy, làm sao mà hắn có thể bảo toàn trữ vị, thân cận thái tử, suy tính cho gia tộc đây?!
Bên trong thính đường ngồi tốp năm tốp ba, toàn là những tâm phúc đệ nhất của Tác Ngạch Đồ.

Bọn họ liếc nhau, một người tên là Tác Luân chắp tay lên tiếng: "Trung đường đại nhân, Nghi phi nương nương nguyện ý hỗ trợ thật sao?"
Tác Trung đường đã không còn là Tác Trung đường, nhưng bọn họ vẫn gọi như cũ, coi hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, người trong phủ cũng không có gì dị nghị.
Tác Ngạch Đồ đã nôn nóng bất an nhiều ngày, sắc mặt âm trầm, nhưng lúc này lại lộ ra tươi cười hiếm thấy: "Đúng vậy! Nàng nhớ kỹ ân tình Hàng Ngải cứu Đồ Nhạc, nên cũng nguyện ý báo đáp một chút."
"Nếu như thế, bên chỗ Thái Tử gia, chỗ dị động phía Huệ phi và Đại a ca......!có Nghi phi ở giữa lo liệu, trung đường cũng không phải bị bịt kín thông tin rồi!" Tác Luân thở phào nhẹ nhõm, trong giọng nói mang theo kính nể, "Cũng nhờ ngài có dự kiến trước, tình thế gian nan như vậy mà cũng có thể nghĩ ra cách giải."
Tuy Tác Ngạch Đồ tuy có uy danh a mã Sách Ni của hắn hỗ trợ, nhưng nếu không có bản lĩnh thật sự, thì cũng sẽ không được nhiều người đi theo.

Chỉ là tuổi càng lớn, hắn lại càng lòi ra nhiều bệnh lặt vặt, thí dụ như hiện tại, hắn nghe thủ hạ thổi phồng, liền quên đi tâm tình bực bội, ha ha nở nụ cười: "Đúng thế, đúng thế, cũng chỉ là gian nan tạm thời thôi.

Nhớ năm đó tam phiên gây rối, ý đồ lớn cỡ nào, nhưng nhờ lão phu dốc hết sức phò trợ Hoàng Thượng mà bọn hắn cũng tan tác không phải sao?"
Nghe xong liền có nhiều người phụ hoạ khen hay, nhưng có người lại cảm thấy không ổn, hai chuyện này đâu có giống nhau?
Đúng là Trung đường lập công lớn, nhưng hôm nay, người cách chức của Trung đường chính là Vạn Tuế Gia nha.
Nghĩ vậy, hắn thầm than một tiếng, trầm ngâm một lát liền tìm đúng thời cơ góp lời: "Đại nhân, Nghi phi nương nương rất được sủng ái nên luôn đứng ở đầu ngọn gió, nếu lại cong truyền tin ra ngoài cung, không phải sẽ khiến người khác chú ý sao......"
Huống chi còn truyền tin cho nhà ngoại thái tử là Hách Xá Lí thị?
Chưa nói tới Hoàng Thượng có nghi ngờ hay không, chỉ cần Huệ phi, hiện giờ nàng đã khôi phục, nếu phát hiện có gì không thích hợp, chắc chắn sẽ không bỏ qua nhược điểm này.
Trong hậu cung đã vậy, đến trong triều đình, lại còn có Minh Châu......
Không đợi hắn nói xong, Tác Ngạch Đồ mỉm cười xua xua tay: "Tất Trúc à, ngươi nghĩ ta chưa nghĩ tới chuyện đó sao? Ngươi quên còn có Bình tần nương nương ở Trữ Tú Cung à!"
Ban đầu hắn cũng rất là buồn rầu, hiện giờ không thể so với trước kia nữa, nếu muốn liên hệ với Nghi phi liên hệ sẽ không dễ dàng như vậy.

Hoàng Thượng sợ hắn sinh lòng oán hận, lúc nào cũng dòm chừng, còn Minh Châu nhìn hắn như gà nhìn thóc, xung quanh toàn là đường cụt.
Nhưng vào ngày hôm trước, lão bộc của Quách Lạc La thị lén lút tới cửa, nói hiện giờ Bình tần rất thu liễm, đúng là người truyền lời tốt nhất.

Nếu là Bình tần đồng ý giúp đỡ, hai cung ngầm liên thủ, thì Nghi phi nương nương sẽ có thể dễ dàng lo liệu!
Tác Ngạch Đồ bừng tỉnh, lập tức vui sướng hề hề.
Bữa giờ hắn cũng đã quên mất chất nữ này.

Đúng là một tiểu chất nữ không biết cố gắng, đừng nói là sinh hạ a ca hay cách cách, cả mặt Hoàng Thượng cũng không thấy được vài lần, cứ như cái bóng mờ trong cung, hắn cũng không trông cậy nàng có thể làm rạng rỡ gia tộc, không kéo gia tộc xuống là mừng rồi, nên dần cũng không thèm để ý.
Bởi vì tin tức không đủ linh thông, nên Tác Ngạch Đồ cũng không biết việc Bình tần tìm sủng bị người ta chê cười, lập tức vỗ bốp một phát rồi nói: "Vậy cứ như nương nương nói đi, chất nữ của ta trung thành với gia tộc, rất nhanh nhẹn dễ bảo, nương nương cứ việc phân phó nàng là được."
Nói thì nói như vậy, nhưng hắn vẫn nhớ rõ việc Bình tần ra tay ám hại Ngũ a ca.

Đợi lão bộc cung kính mà lui ra, Tác Ngạch Đồ đi qua đi lại, sau đó nheo mắt, lạnh lùng mà phân phó thân tín: "Chu Thoa hầu hạ Bình tần cũng nên ra cung thăm người thân rồi......!lão nương nàng ở trong phủ quản sự, ngày mai báo qua đó một tiếng, nói nàng bị bệnh rồi."
"Vâng, lão gia."
Hôm sau, tại Duyên Hi Cung.
"Lưu Khâm nói như vậy thật sao?" Huệ phi im lặng một hồi, không hề che giấu sự mỉa mai trên mặt, rồi sau đó dùng khăn che che miệng, nở nụ cười.
"Gì chứ, Phúc Lộc thiếu gia là một hạt giống luyện võ tốt, lời này không chỉ truyền tới Càn Thanh Cung, còn truyền vào tai Thái Tử gia." Cười đủ rồi, đột nhiên nàng trầm mặt xuống, chậm rãi nói, "Hắn là cái thá gì mà dám so sánh với Dận Thì của bổn cung?!"
Oanh Nhi biết nương nương nhà mình tức giận đến tàn nhẫn cũng chỉ vì lời bẩm báo của Lưu Khâm, nói chất nhi của Nghi phi, tiểu thiếu gia của Quách Lạc La gia không tuân thủ quy củ!
Dám kêu Hoàng Thượng là dượng cũng thôi đi, lại còn dám nói ẩu nói tả, nói nếu hắn lớn hơn vài tuổi là có thể dũng mãnh hơn Đại a ca, cống hiến chút sức lực cho Đại Thanh.
Nói đến mức đó, không phải là tự tin, mà là cuồng vọng.
Huệ phi không hề hoài nghi Lưu Khâm nối dối, khép lại hai mắt, cười lạnh một tiếng: "Nghi phi ương ngạnh, chất nhi của nàng đúng là cũng hệt như nàng, tuổi nhỏ mà đã không biết tự lượng sức mình.

Không bị giáo huấn lại tự cho mình là khách quý của Tử Cấm Thành sao! Chờ tan học, gọi Đại a ca tới đây, bổn cung có chuyện dặn dò hắn."
Mới năm tuổi......!nếu nói không ai dạy mà hắn tự nói vậy, ai cũng sẽ không tin.
Leo lên đến đầu Duyên Hi Cung mà ngồi rồi, cho nàng là tượng Bồ Tát bằng đất sao?!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui