Sủng Phi Bướng Bỉnh Của Vương Gia

Lãnh Thanh Phách lần nữa triển khai thế công, chân phải cố định ở giữa hai chân nàng, ngón trỏ cùng ngón giữa trượt vào trong khe thịt của nàng, động tác nhanh đến mức làm nàng căn bản không có biện pháp phòng thủ.
Tiếp theo, ngón tay cái khẽ cong lên, đè lại hoa hạch, cũng trong lúc đó, tay trái cầm vú phải của nàng, mà vú trái của nàng còn lại là bị hắn miệng công chiếm.
Lần này nàng toàn thân đồng thời bị công kích, hắn một tay ra sức luật động, một tay dùng sức xoa vú của nàng, miệng lại cắn lại liếm, làm cho nàng cơ hồ sắp hỏng mất.
Hùng Bảo Bảo hô hấp không ngừng, thân thể điên cuồng uốn éo, bắp đùi thon dài đá không ngừng, muốn tránh thoát hắn.
Nhưng là, lúc này Lãnh Thanh Phách tựa như một con chim tìm mồi, cuốn lấy thân thể của nàng không chịu buông lỏng.
Nhiệt độ cấp tốc lên cao, thân thể mềm mại giống như lửa nóng.
Nghe nàng hừ mềm mại bất lực ưm, hắn đặt môi lên môi nàng, không nghĩ tới nàng thế nhưng như đói chết, đem hắn môi lưỡi làm thành thức ăn, một ngậm sẽ không chịu rời đi.
Hôn một lúc lâu, nàng rời đi môi của hắn, thân thể không ngừng giãy dụa.
“A... Phách ca ca, ta, ta không được...” Nàng kiều mỵ rên rỉ, thân thể khẩn cầu tiếp xúc thân mật.
Lãnh Thanh Phách không ngừng ở trong cơ thể nàng móc lấy, ngón tay cái cũng kéo tiểu hạch nhạy cảm, mật huyệt của nàng đã sớm ướt nhẹp, theo ngón tay hắn, đầy hoa dịch cuồn cuộn tiết ra.
Nàng thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm đỏ, ngực kịch liệt phập phồng, một đôi mắt đẹp lúc này lộ vẻ kiều mỵ mê người.
“Phách ca ca...”.
“Ta như vậy, nàng thoải mái hay không?” Hắn cũng không ngừng nghỉ hỏi.
“A, a...” Hùng Bảo Bảo cơ hồ mau hỏng mất.
Ngón tay của hắn mỗi lần ra vào đều mạnh mẽ, dường như muốn lấy hết cả người nàng mới hài lòng, bây giờ còn hỏi ra vấn đề mắc cỡ như vậy...
Hắn... Hắn tại sao có thể đùa bỡn nàng như vậy?

Thật là xấu! Xấu lắm!
“Nàng không phải nói, vậy ta liền không ngừng tay, cho đến khi nàng cầu xin tha thứ mới thôi.” Lãnh Thanh Phách yêu vẻ mặt của nàng lúc này, cái loại muốn nói còn thẹn thùng, làm hắn không nhịn được liền muốn khi dễ nàng một chút.
“Phách ca ca... Chàng đáng ghét nhất rồi...” Nàng giãy dụa thân thể, đôi tay vịn cổ hắn.
“Sao lại ghét?” Hắn khẽ cười một tiếng, không nghĩ tới nhiều ngày không ôn tồn, thân thể của nàng phản ứng thành thực như thế, không hề giấu giếm đem nhiệt tình hiện ra trước mắt hắn.
“Ưmh, ưmh...” Bên tai của nàng truyền đến âm thanh đầy xấu hổ
A...
Hùng Bảo Bảo không nhịn được ưỡn người, muốn trốn tránh hắn, không ngờ nhưng bởi vì động tác như thế, để cho hắn càng thêm xâm nhập.
“Không cần, không cần chứ sao...” Trong cơ thể nàng dấy lên ngọn lửa nóng bỏng, đốt cháy lý trí nàng thành một đóng tro bụi.
“Thật không cần?” Hắn rút ngón tay ra.”Nhìn nàng, cũng ướt thành ra như vậy rồi, còn muốn cậy mạnh?”
Nói xong, hắn cố ý dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu vú, làm nàng lộ ra vẻ mặt mê người
Trong cơ thể ít đi hắn ngón tay dài kéo ra đưa vào, làm Hùng Bảo Bảo cảm thấy trống không khó nhịn, hai tròng mắt của nàng chủ động tìm hắn, gương mặt hồng hồng, vẻ mặt có chút oán hận.
“Phách ca ca...” Thật là xấu, lại đang nửa đường liền vứt bỏ nàng không để ý! Nàng không nhịn được quyết nâng cái miệng nhỏ nhắn, nũng nịu.
“Hả?” Lãnh Thanh Phách cố ý đem nửa người dưới gần sát nàng hoa huyệt ẩm ướt.
“Ưmh...” Trong cơ thể cảm giác khó có thể hình dung, nàng khẩn cấp muốn hắn đi vào. “Đừng đùa trêu nữa, người ta, người ta...”
“Muốn như thế nào?” Hai tay của hắn ôm chắc eo nhỏ của nàng, nheo con mắt hỏi.

“Muốn Phách ca ca đi vào...” Rốt cuộc, nàng đỏ mặt nói.
“Đi vào nơi đó?” Hắn tiếp tục trêu chọc nàng.
“Đi vào trong thân thể ta...” Hùng Bảo Bảo mắc cỡ vùi đầu vào cổ của hắn. “Đừng đùa ta, Phách ca ca xấu nhất rồi...”
Hắn không nhịn được bật cười. “Ngoan ngoãn, Phách ca ca sẽ thành toàn cho nàng.”
Nói xong dương vật to lớn đồng thởi ở hoa huyệt ma sát mấy cái, hắn đưa eo ếch một cái, sẽ để ình tiến vào trong thân thể của nàng.
Khi hắn tiến vào trong nháy mắt kia, dũng đạo bị căng lớn cảm giác làm nàng không nhịn được cắn môi dưới, chịu đựng lực lượng của hắn.
“Ưmh...”
Trận này tình yêu hưởng yến vừa mới bắt đầu, kịch hay đang muốn ra sân...
Hùng Bảo Bảo nhắm chặt hai mắt, xoay đầu đi, không muốn đối mặt hắn.
Nàng không muốn làm cho hắn nhìn thấy bộ mặt đỏ bừng của mình, cảm giác tựa như một đứa trẻ, vẫn không thể đàng hoàng thừa nhận.
“Nàng thật chặt...” Vừa chìm vào trong cơ thể nàng, hắn không nhịn được thở ra một hơi.
“Phách ca ca thật đáng ghét...” Nam căn tráng kiện chất đầy hoa huyệt, cơ hồ sắp xanh phá dũng đạo chặt khít.
Nhưng là... Mỗi khi hắn hạ xuống, liền làm cho nàng cực vui vẻ, loại phản ứng sinh lý tự nhiên này, rất nhanh liền dấy lên ngọn lửa trong cơ thể nàng.
“Thật chán ghét ta?” Nhìn nàng lâng lâng, hắn cảm giác tiểu tử nữ nhân này thật đáng yêu, đáng yêu phải khiến hắn muốn một hớp nuốt vào.

“Ưmh, ưmh...” Nàng xấu hổ được không dám nhìn thẳng hắn.
“Thật không thích ta như vậy đối với nàng?” Hắn nhẹ nhàng bắt được cằm của nàng, tiếp tục truy vấn.
“Chàng khi dễ ta...” Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, thẹn thùng sẳng giọng.
“Không phải nàng muốn để cho ta khi dễ sao?” Hắn cố ý thẳng lưng, lại đem nam căn nóng bỏng vào trong hoa huyệt của nàng.
Nàng không nhịn được phát ra tiếng, lần thứ hai so lần thứ nhất càng lớn hơn.
“Chàng thật là hư...” Nàng nặng nề thở, lửa nóng kia không ngừng trong hoa huyệt ra vào, làm nàng sắp đầu hàng.
“Ưmh... A, a...” nam căn khổng lồ không ngừng đâm vào trong thân thể của nàng, làm nàng không cách nào khống chế phát ra tiếng.
Huống chi, nam căn ấy ngang nhiên khổng lồ, mỗi lần tiến vào trong cơ thể nàng, cũng làm nàng chỉ có thể há to miệng, kịch liệt thở, rên rỉ.
Lãnh Thanh Phách nâng đùi phải của nàng, nam căn lần nữa chậm rãi đi sâu trong hoa tâm, hoa huyệt ấm áp ươn ướt khi hắn khi tiến vào, lập tức mút dương vật của hắn.
“Nàng làm ta mất hồn như thế...” Cơ hồ làm hắn hòa tan ở trong cơ thể nàng rồi.
Hùng Bảo Bảo không ngừng rên rỉ, ngực hoàn toàn phập phồng, nam căn của hắn không ngừng đi sâu vào cơ thể nàng.
Nàng không dám tin tưởng, cũng cơ hồ không chịu nổi, hành động của hắn mang đến cho nàng kích thích, khoái cảm vô tận.
Mặc dù có chút sợ hãi, nàng lại không có cách nào hô ngừng, chỉ có thể phối hợp với hắn, khiến hai người tiếp tục hưởng khoái cảm tột cùng.
“Phách ca ca...” Nàng nắm thật chặt lưng của hắn, trong miệng ngâm ra mấy người mất hồn thanh âm. “Chàng, chàng đừng nhanh như vậy...”
“Đụng vào đáy hoa huyệt rồi sao?” Hắn nhíu mày hỏi, giọng nói vô cùng tà nịnh, trêu đùa nàng.
Lúc này, Hùng Bảo Bảo dĩ nhiên phát hiện nam căn ngày càng dùng sức đâm vào hoa tâm nàng.
“Phách ca ca...” Trong thân thể của nàng vọt qua từng trận khoái cảm không cách nào nói rõ.
Hoa tâm không ngừng bị dương vật to lớn đưa đẩy, tựa hồ phải xuyên thấu thân thể, từ hoa huyệt bức ra một cỗ khoái cảm vô cùng mãnh liệt.

“Hả?” Hắn kéo dài đi tới, phát hiện nàng co rút nhanh gay gắt.
“Đừng, đừng như vậy, ta sẽ không được...” Nàng thở gấp, hoa huyệt trong truyền tới kích thích cùng cảm giác tê dại, đang chuẩn bị đẩy nàng đến vui sướng nhất chân trời.
“Mới như vậy thì không được sao?” Lãnh Thanh Phách cúi đầu nhìn nàng, nhẹ giọng nói ra: “Ta còn chưa chân chính bắt đầu!”
Vào lúc này, hắn cuối cùng khiến côn thịt đâm sâu vào trong thân thể của nàng lần nữa, hài lòng thưởng thức khoái cảm cùng nàng.
“A...” Nàng sợ hãi kêu, cảm giác côn thịt cơ hồ muốn phá hoa huyệt của nàng. “Phách ca ca, đừng, đừng như vậy...”
Khoái cảm mãnh liệt đã cuốn lấy toàn thân, sắp sửa bao phủ lý trí của nàng.
Lãnh Thanh Phách biết nàng cũng nhanh đạt tới cao triều, vì vậy đột nhiên gia tăng tốc độ, làm khoái cảm ở trong cơ thể nàng quanh quẩn không đi.
“A a... Như vậy...” Nàng thì thầm, khi hắn lại thâm sâu vừa nhanh kéo ra đưa vào ở bên trong, thần trí bắt đầu có chút không rõ ràng.
“Rất thoải mái có đúng hay không?” Hắn đem côn thịt rút ra đến chỉ còn dư lối vào ở trong hoa huyệt, sau đó sẽ lần thứ nhất dùng sức đụng vào —— hắn quyết định muốn ở sau một khắc sẽ để cho nàng đạt tới đỉnh điểm!
“A a a...” Nàng không ngừng giãy dụa đỉnh đầu, có loại dục tiên dục tử khoái cảm.
“Thoải mái sao?” Hắn ra sức tiếp tục ra vào.
Phản ứng của nàng vượt quá dự đoán của hắn, mới kéo ra đưa vào không bao lâu, dũng đạo liền kịch liệt co rúc lại, hoa dịch cũng phun ra.
“Thật thoải mái, thật thoải mái...” Nàng điên cuồng ưỡn ẹo thân thể, cao triều giống như giống như mưa to gió lớn đánh tới, làm nàng không chống đỡ nổi.
“Nhanh như vậy đã đến sao? Nàng thật rất nhu nhược a...” Hắn thở hổn hển nói, biết trêu đùa vừa rồi phát huy tác dụng.
Nàng nhạy cảm như thế rất nhanh liền đạt tới đỉnh.
Hùng Bảo Bảo gần như mệt lả nằm trong ngực Lãnh Thanh Phách, cho là trận kịch liệt này đã chấm dứt.
Thế nhưng nàng đâu biết rằng đây chỉ là khúc nhạc dạo đầu cho trận cuồng phong tiếp theo - một cuồng phong không biết hồi chấm dứt...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận