Tuy đã thử vai nhưng Lư Tự không biết Thẩm Thu Hoa có được chọn hay không. Dù được chọn, thời gian tiến tổ cũng sẽ khá xa. Vì vậy, hắn vẫn tiếp tục giúp nàng nhận thêm một bộ điện ảnh. Bộ phim thuộc thể loại phim ngắn, đạo diễn tên Lương Vân Thanh, là người mới. Bộ phim này là kế hoạch bồi dưỡng đạo diễn mới của một ảnh đế.
Bộ phim vốn không thể mời nổi Thâm Thu Hoa nhưng vì hiện tại nàng nóng lòng muốn tiến tổ, mà phim khởi quay vào tuần sau nên Thẩm Thu Hoa lập tức đồng ý. Lư Tự cũng vội vàng ký hợp đồng với đoàn phim.
Không ngờ đến Lương Vân Thanh cũng là người có tính toán. Hắn nghe nói Dương Quỳnh hiện không đóng phim, đã đề xuất với Lư Tự việc phim có nữ phụ số 3, suất diễn không nhiều nhưng rất xuất sắc.
Lư Tự cảm thấy mình có đồng ý hay không không phải vấn đề. Vấn đề là Dương Quỳnh có được đóng chung với Thẩm Thu Hoa hay không, nếu được, cô chắc chắn sẽ đồng ý. Quả nhiên, vừa gọi, Dương Quỳnh đã đồng ý. Lư Tự lại ký thêm một bản hợp đồng.
Khi hắn về, cầm theo kịch bản đưa hai người: "Phim này là phim ngắn nên chỉ quay trong 40 ngày là đóng máy. Nếu bên kia chọn em, thời gian vừa lúc tiến tổ, không chậm trễ bên nào."
Thẩm Thu Hoa nhìn kịch bản chỉ vài tờ giây mỏng, ngây ngốc hỏi: "Đây là kịch bản?"
"Còn không phải sao? Nhưng đây là kịch bản của hai em, phim điện ảnh thì sẽ dài hơn chút nhưng cũng không nhiều." Trên đường về, Lư Tự đã xem kịch bản vài lần, hắn thấy cảnh diễn cũng rất đơn giản. Dù sao cũng là đạo diễn mới nên hắn không ôm nhiều hy vọng, xem như luyện tập thêm kinh nghiệm.
Bộ phim tên "Thanh Sơn". Kể về thị trấn tên Thanh Sơn trong thời kỳ kháng chiến chống Nhật. Khi ấy, đàn ông lên đường kháng chiến đánh giặc, phụ nữ cũng vũ trang bảo vệ thành viên trong gia đình.
Thẩm Thu Hoa đóng vai chính tên Điền Khánh Hỉ, là một cô gái nhà nông nghèo, bị bắt phải gia nhập vào đoàn vũ trang. Sau những lần đánh giặc, nàng dần trưởng thành hơn.
Nhân vật của Dương Quỳnh tên Lý Chiêu Đệ, là một nữ chiến sĩ từng tham gia kháng chiến, vì bị thương mà ở trấn Thanh Sơn dưỡng thương. Trong lúc dưỡng thương, cô giúp đỡ đoàn vũ trang, đảm nhiệm chức đoàn trưởng, cuối cùng hy sinh trong trận chiến.
Nội dung phim không có sự mới mẻ nhưng điểm hấp dẫn nhà đầu tư chính là thị giác bộ phim tập trung vào những người phụ nữ thuần phác nhưng đầy bản lĩnh của trấn Thanh Sơn. Khi lần lượt bị địch bắt, các cô đau khổ, tuyệt vọng.... Bọn họ vốn không phải những người cầm vũ khí là có thể trở thành chiến sĩ, các nàng chỉ là những cô gái nông thôn bình thường nhưng sau nhiều lần chứng kiến cảnh nhà tan cửa nát, người thân lần lượt mất đi vì chiến tranh, các nàng dần trưởng thành.
Thẩm Thu Hoa không có tri thức về thời điểm này. Vì vậy Tề Duyệt đã tải rất nhiều phim kháng chiến chống Nhật cho nàng xem. Hai người tập trung xem suốt một ngày. Thật ra, Dương Quỳnh không cần xem về chủ đề này. Từ nhỏ cô đã được dạy lịch sử nước nhà nên hoàn toàn không xa lạ. Vai diễn chiến sĩ này rất phù hợp với cô.
"Chúng ta là dân tộc cực khổ." Thẩm Thu Hoa nói: "Nhưng cũng nhờ sự hy sinh của những người đi trước mà đất nước mới phát triển như hiện tại." Nàng nhìn Dương Quỳnh: "Chị này, sao em thấy vai này áp lực lớn quá."
"Em đừng tự tạo nhiều áp lực. Cứ tin ở mình, em nhất định sẽ diễn tốt vai diễn này. Em nói đúng, là công dân chúng ta nên góp một phần sức mình cho đất nước dù chút sức lực ấy rất nhỏ bé." Tuy ngày thường Dương Quỳnh cà lơ phất phơ, không có chí lớn nhưng ngọn lửa yêu nước trong cô vẫn luôn bừng sáng. Cô là lính, dù đã xuất ngũ nhưng vẫn không quên trách nhiệm của mình.
Lư Tự nghe hai người muốn hạ thấp thù lao cũng không bất ngờ. Có lẽ vì đã làm việc cùng nhau một năm nên hắn cũng hiểu các nàng ít nhiều. Các nàng thoạt nhìn khôn khéo nhưng thật ra là người hay mềm lòng.
Đề tài kháng Nhật vốn cát xê không cao, phòng vé lại không đạt doanh thu cao, cũng không nhận được giải nên hầu như đều không được đầu tư nhiều. Cát xê bây giờ vốn đã thấp lại còn giảm một nửa, thật sự là diễn vì đam mê.
Lương Vân Thanh nghe hai người hạ giá cát xê, vui đến suýt khóc. Phim có đề tài chiến tranh vốn có kinh phí cao cho nên rất khó tìm được diễn viên. Những diễn viên có chút kinh nghiệm, danh tiếng đều sẽ không nhận phim. Còn người chịu nhận lại không thể diễn. Thẩm Thu Hoa chịu diễn phim này, hắn nằm mơ cũng cười tỉnh, lại còn có thể mua một tặng một ký thêm Dương Quỳnh. Bây giờ hay người còn chủ động giảm giá cát xê thật sự là tốt càng thêm tốt với hắn.
Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh cũng không chậm trễ, ba ngày sau đã tiến tổ. Lúc này đoàn phim còn đang trong giai đoạn lên kế hoạch. Mỗi ngày hai người luôn cùng đạo diễn và biên kịch thảo luận kịch bản. Biên kịch nói về ý tưởng phim, đạo diễn lại bàn về những cảnh quay. Sau khi diễn viên tiến tổ ngày một nhiều, phạm vi thảo luận càng lúc càng lớn. Có diễn viên không thích nghe, chỉ nghe chút rồi đi nhưng có người lại nghe chăm chú, say sưa, thậm chí còn ghi chép.
Thẩm Thu Hoa chưa bao giờ ghi chép. Đầu óc nàng đã làm việc đó.
Có lẽ vì những diễn viên đến đều không có danh tiếng nên bầu không khí trong đoàn rất thoải mái. Cả biên kịch Vương Thuận Anh cũng bảo, đã lâu rồi hắn mới thấy bầu không khí như vậy ở đoàn phim.
Nếu là phim kháng chiến thì không thể thiếu vũ khí. Dương Quỳnh nhìn thấy đoàn phim chuẩn bị đạo cụ súng, pháo, cô lập tức đi đến. Bên đạo cụ vốn nghĩ cô chỉ sờ soạng, không ngờ đến chỉ vài thao tác đơn giản đã làm có thể tháo mở được súng.
Tiểu Ngô tổ đạo cụ cười nói: "Chị Dương Quỳnh thật lợi hại! Món đồ cổ này mà chị cũng có thể mở được."
Dương Quỳnh đáp: "Thì ra bên trong là giả. Tôi đã bảo dù cho là đồ cũ thì cũng không thể để lấy làm đạo cụ được. Nhưng cái này làm giống lắm, cái nào cái nấy nhìn như thật." Cô vừa nhìn thấy súng đã thích.
"Còn không phải sao? Chị đừng nhìn thấy nó là đạo cụ bình thường vậy thôi chứ nó được làm kỳ công lắm. Đạo cụ này được một sư phụ lớn tuổi làm thủ công, máy móc bây giờ không so được đâu. Đắt lắm!"
"Mọi người dụng tâm thật!" Dương Quỳnh lắp súng vào, bắt đầu dạy Thẩm Thu Hoa cách dùng.
Thẩm Thu Hoa vừa cầm đã cảm thấy cánh tay nặng trĩu" "Nặng quá!"
"Đương nhiên nặng. Cái này làm y như thật, trọng lượng cũng giống. Em xem, chị phải mở ra mới biết là giả." Dương Quỳnh lập tức nhận lấy.
Nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng của cô, Thẩm Thu Hoa nghĩ đến trước kia ở trong quận đội, cô nhất định đã chịu nhiều khổ: "Có phải thời gian nhập ngũ lúc trước rất vất vả không?"
Dương Quỳnh gãi đầu: "Vất vả là đương nhiên. Ngày nào cũng tập luyện đến kiệt sức. Nhưng chị thấy cũng ổn, không có gì quá khó. Em cũng biết chị, càng khó chị lại càng thích." Nếu không có tính cách này, kiếp trước làm sao cô có thể chịu nổi sự huấn luyện ma quỷ của Âu Dương?
Tuần sau, phim "Thanh Sơn" chính thức khai máy. Sau vài ngày xem xét về khả năng vũ lực của Dương Quỳnh, Lương Vân Thanh quyết định bổ sung thêm vài động tác có độ khó cao. Phía Thẩm Thu Hoa, mỗi ngày đều học cách cấy mạ, trát tường, giã gạo, mặt nàng ngày nào cũng một màu xám tro.
Với quyết tâm góp chút sức non nớt cho dân tộc, hai người không một lời kêu ca. Nửa tháng sau, Thẩm Thu Hoa trút bỏ dáng vẻ minh tinh, hoàn toàn trông giống gái nhà nông. Tuy dáng vẻ vẫn thanh tú nhưng tướng đi, lời nói đều lộ ra vẻ quê mùa.
Tiếp theo là vấn đề phát âm, bộ phim lấy bối cảnh nông thôn phía Bắc nhưng Thẩm Thu Hoa lại không có chút ngữ điệu giống nào. Nếu buộc phải nói, nàng sẽ nói theo giọng nhà nông Giang Nam. Cuối cùng, hai người quyết định đi học. Mỗi ngày thầy luyện phát âm sẽ chỉ dẫn lỗi sai của các nàng.
Dương Quỳnh còn ổn, dù sao cô cũng là người phương Bắc, chuyện phát âm không thành vấn đề, chỉ cần chỉnh chút là được. Nhưng Thẩm Thu Hoa thì ngược lại. Có điều nàng có cách của riêng mình, nếu không học được thì bắt chước. Nàng nhờ thầy đọc từng câu trong kịch bản, mỗi ngày sẽ luyện tập.
Lương Vân Thanh rất cảm động vì sự cố gắng của hai người. Đương nhiên các diễn viên khác cũng rất cố gắng. Bộ phim vốn ít này cũng vì thế mà quay vô cùng thành công.
Trong thời gian ở đoàn phim, Thẩm Thu Hoa nhận được hai tin tốt. Một là nàng đã thông qua buổi thử vai, Lư Tự cũng đã ký được hợp đồng. Một tin khác chính là vai diễn của nàng trong "Danh Y Trùm Khăn" đã chính thức lên sóng.
Tuy nhiên, vì đã sắp đến Tết, thời điểm mọi người quây quần bên người thân nên đây được xem là thời gian rating các phim truyền hình tụt giảm, chính vì thế mà rating của phim không quá cao.
Dù là vậy, phim lên sóng cũng là tin tốt. Hằng năm có rất nhiều phim vì những lý do khác nhau mà không thể lên sóng cứ mãi nằm yên tại chỗ. Cho nên Thẩm Thu Hoa không có gì bất mãn trước kết quả này.
Đến Tết, đoàn phim cho mọi người nghỉ ba ngày. Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh tranh thủ vào sáng trước ngày nghỉ, sau khi quay xong, cả hai đã bay về quê.
Buổi tối về đến Thẩm gia. Ba mẹ Thẩm nhận được tin các nàng về đã chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn cho cả hai.
Hai người cũng không có thời gian mua quà Tết nên vẫn gửi tiền vào tài khoản của hai ông bà như mọi khi. Cho nên trên bàn cơm, mẹ Thẩm mắng hai người cần gì phải biếu bọn họ tiền?
"Thu Hoa, năm ngoái tiền con đưa mẹ, mẹ còn một nửa chưa xài hết, năm nay sao con đưa thêm nhiều vậy. Mẹ biết hai đứa làm việc vất vả nên không cần hai đứa nghĩ đến ba mẹ. Ba mẹ suốt ngày ở nhà có thể tiêu tiền ở đâu?"
"Mẹ, đây là tâm ý của con với Dương Quỳnh. Mẹ nhận đi mà. Mẹ cũng không cần tiêu tiền, chỉ cần muốn mua gì thì mua, mẹ với ba đến lúc nên hưởng phúc rồi." Thẩm Thu Hoa kéo tay bà, nhìn mẹ Thẩm ngày một nhiều nếp nhăn, trong lòng lại xúc động.
Kiếp trước nàng không có cơ hội báo hiếu, kiếp này có thể bù đắp một chút cũng tốt.
Ba Thẩm phụ họa: "Mẹ nó à, Thu Hoa đưa thì bà nhận đi. Bà không dùng chẳng phải sau này cũng đưa cho con nó sao? Coi như chúng ta để dành cho con. Con cái trong nhà, khách sáo cái gì?" Ông nâng ly rượu cụng ly với Dương Quỳnh: "Dương Quỳnh này, chú và dì cố ý ra rạp xem bộ phim mà con diễn. Thân thủ của con tốt lắm. Chú đã bảo, có công phu cở này mà con không đóng phim là quá đáng tiếc."