Sủng Phi Cự Liêu Giới Giải Trí

Thẩm Thu Hoa cảm thấy sau khi trải qua tranh đấu ở hậu cung, mình sẽ không bị chuyện gì làm cảm động. Trái tim nàng đã nguội lạnh nhưng nhìn thấy mọi người ở thôn Thanh Sơn đồng tâm hiệp lực chống giặc ngoại xâm, nàng nhận ra máu mình vẫn nóng. Cảm giác này khác xa lúc nàng đóng phim. Khi đóng phim, các nàng đóng theo phân đoạn, tuy có đạo diễn và kịch bản tạo cảm xúc nhưng vẫn không chấn động bằng khi hình ảnh và âm thanh cùng kết hợp như xem phim.

Nàng biết mình khóc. Sau đó nàng cảm thấy tay mình được nắm lấy.

Dương Quỳnh nắm chặt tay nàng, im lặng an ủi nàng. Ánh sáng trên màn ảnh không chiếu thấy mặt của hai người.

Thẩm Thu Hoa không quay đầu, chỉ để Dương Quỳnh nắm tay mình. Nàng biết dù mình thế nào, luôn sẽ có một đôi tay làm ấm cho mình.

Hết phim. Nhân viên vệ sinh vào quét dọn. Các nàng mang khẩu trang và mũ lên rời khỏi rạp. Trung tâm mua sắm đã đóng cửa, các nàng vào thang máy của rạp phim đi xuống. Trên đường không nhiều người, các tòa nhà đều đã lên đèn.

"Chúng ta có thể sống như bây giờ đều do các chiến sĩ dùng mạng đánh đổi. Dù đã qua bao nhiêu năm, chúng ta cũng không được quên bọn họ." Thẩm Thu Hoa cảm thán.

Từ nhỏ Dương Quỳnh đã được dạy "không được quên các liệt sĩ", đặc biệt là sau khi nhập ngũ cho nên cô không xúc động như Thẩm Thu Hoa.

Thẩm Thu Hoa nhìn cô, ánh mắt phức tạp.

"Sao vậy em?"

"Em muốn biết, khi chị xem phim đã nghĩ gì?" Thẩm Thu Hoa tò mò, Dương Quỳnh cũng không phải kẻ máu lạnh như nàng, sao lại không cảm động?

Dương Quỳnh nắm tay nàng, vừa đi vừa nói: "Sau khi học hết tiểu học, cũng không có chuyện gì khiến chị cảm động. Mấy chuyện này tiếp xúc nhiều sẽ em quen. Trong quân đội, mỗi tuần bọn chị luôn phải học lớp chính trị."

Hai người lên xe. Thẩm Thu Hoa thắc dây an toàn, lắc đầu: "Có lẽ chị xem nhiều nên cho rằng mình vô cảm. Nếu chị trở về thời đó, chị sẽ thấy thế nào?"

"Còn cần phải nói?" Dương Quỳnh nổ máy: "Đương nhiên là cầm súng nả địch rồi!"


Thẩm Thu Hoa cúi đầu cười lớn.

"Em cười cái gì? Có người nào mà không muốn làm vậy với quân xâm lược?" Dương Quỳnh khó hiểu hỏi.

Thẩm Thu Hoa ngẩng đầu, ánh đèn đường chiếu vào mặt nàng: "Dương Quỳnh, tính tình chị vẫn như trẻ con ấy, chưa bao giờ thay đổi."

Đây.... đây là đang khen mình sao? Dương Quỳnh cong môi: "Cái này gọi là không quên sơ tâm."

"Ừa. Có bao nhiêu người khi bước vào quan trường mà trong lòng không muốn hết lòng vì dân nhưng rồi họ vì cái lợi, cái quyền mà thay đổi. Kể cả Hoàng Thượng...." Nói đến đây nàng im lặng.

"Không sao, chị không để ấy những chuyện em từng trải qua." Dương Quỳnh săn sóc nói.

Thẩm Thu Hoa nhìn khung cảnh ngoài xe: "Sau khi Hoàng Thượng kế vị, cũng từng muốn làm một minh quân vang danh muôn đời. Lúc ấy mỗi ngày hắn đều phê duyệt tấu chương đến rạng sáng, rất hiếm khi vào hậu cung. Hoàng Hậu luôn phải khuyên hắn giữ sức."

"Sau đó thì sao?" Dương Quỳnh gặp qua Hoàng Thượng. Dù hắn không phải hôn quân nhưng thật sự rất cách biệt với hình tượng minh quân vang danh muôn đời.

"Hoàng Thượng có ý tốt muốn bỏ những tệ nạn vốn lâu đời, đáng tiếc hắn quá nóng vội. Tân quân lên ngôi thường hay đổi tính. Phụ thân thượng thư khuyên bảo nhưng khi ấy Hoàng Thượng đã xem tất cả triều thần là kẻ địch. Phụ thân khuyên ngăn Hoàng Thượng không chỉ khiến hắn không đổi ý mà còn khiến Thẩm gia bị hắn chú ý." Thẩm Thu Hoa thở dài: "Thật ra phụ thân cũng biết tân quân kế vị, Thẩm gia quyền cao chức trọng đương nhiên Hoàng Thượng sẽ cố kỵ. Vua yếu thần mạnh là tối kỵ. Thẩm gia cũng vì thế mà thoái ẩn. Phụ thân vốn cho rằng Hoàng Thượng sẽ cho cha chút thời gian."

Dựa theo hành động lúc sau của Thẩm gia, hiển nhiên Hoàng Thượng không giống như Thẩm lão gia tử nghĩ.

"Rất nhanh, Hoàng Thượng đã học được đạo làm vua." Thẩm Thu Hoa cười khẽ: "Hắn bắt đầu chế hành triều thần, áp chế võ tướng. Nếu không phải lúc sắp đi, cha để lại một quân cờ, chỉ sợ binh quyền trong tay Chu lão tướng quân cũng bị đoạt."

Dương Quỳnh có thể hiểu được tâm trạng của Thẩm Thu Hoa. Nàng nói cô có trái tim chính nghĩa, lẽ nào nàng thì không? Là con cháu của Thẩm gia, các nàng luôn lấy quốc thái dân an là nhiệm vụ hàng đầu nhưng nàng lại phải gánh vác chức danh sủng phi. Khi đó sẽ có bao nhiêu lời nói, hành động thầm lặng hoặc công khai tấn công, hãm hại nàng?


"Đó là lúc triều đình rung chuyển, biên quan không vững. Em lại bị trói buộc trong thâm cung, không nắm được tin tức nhưng cùng lúc đó, em phát hiện mình mang thai." Thẩm Thu Hoa rất ít khi nhắc đến chuyện con cái, không biết hôm nay làm sao, ánh mắt nàng nhìn ngoài cửa sổ, bình tĩnh kể: "Khi đó sức khỏe em không tốt nên thai nhi không ổn định. Em vốn muốn phong tỏa tin tức, chỉ là em thường xuyên truyền thái y nên tin tức bị lộ ra cũng bị người khác hãm hại."

Nàng quay đầu, nói: "Dương Quỳnh, kiếp trước em không thể cho chị tấm thân trong trắng, em xin lỗi."

Xe Dương Quỳnh dừng trước khách sạn: "Thu Hoa, chuyện kiếp trước em chưa bao giờ giấu chị. Khi chị biết em, em đã là Khang phi. Nếu chị để ý, chúng ta sẽ không có sau đó. Nếu em nói chúng ta đã có lòng chính nghĩa, như vậy hãy xem như lòng ta sáng như trăng, trong như suối."

Thẩm Thu Hoa rất hài lòng với lời của Dương Quỳnh. Hai kiếp làm người, tất cả chỉ cầu quốc thái dân an, cử án tề mi, không rời không bỏ. Hiện tại hai nguyện vọng của nàng đã đạt được, cuộc sống như này, nàng còn cầu gì?

Suất chiếu của "Thanh Sơn" trong hai ngày thật sự không tốt nhưng đến ngày thứ ba, suất chiếu bỗng chốc tăng lên. Phim không tuyên truyền cũng bắt đầu khởi sắc. Trên Douban, phim còn được đánh giá 5.3 điểm, số điểm còn tiếp tục tăng thêm.

Dương Quỳnh cảm thấy kỳ lạ. Cô nhờ Tề Duyệt điều tra xem. Tề Duyệt cười tủm tỉm nói: "Chị Quỳnh, không cần tra đâu. Chị chỉ cần biết mình gặp được quý nhân là được rồi."

"Cái gì? Ở đâu ra quý nhân mà gặp?" Dương Quỳnh ngốc nghếch hỏi.

Lúc này Thẩm Thu Hoa diễn xong, nghe thấy hai người nói chuyện, cười bảo: "Tiểu Duyệt, khó trách Dương Quỳnh nói em càng lúc càng ngứa đón, chuyện đơn giản vậy, em cứ nói cho chị ấy đi."

Tề Duyệt chu môi: "Chị Thu Hoa, chị đừng bất công! Lần trước chị Quỳnh bạo lực em đã gợi lên bóng ma tuổi thơ của em. Em không nói cho chị ấy đâu."

"Bóng ma tuổi thơ?" Liễu Du tò mò.

"Ừa! Lúc mình còn là vị thành niên, chị ấy từng bắt mình, bây giờ cũng bị bắt, không phải là bóng ma tuổi thơ sao?" Tề Duyệt chỉ vào Dương Quỳnh, lên án.

Dương Quỳnh vỗ tay nàng: "Em còn không biết xấu hổ dám nói? Còn nhỏ mà hack vào website chính phủ, chị bắt em là nhẹ rồi."


Tề Duyệt uất ức nhìn mình bị đánh, trốn sau Liễu Du la: "Em dùng bàn phím còn chị dùng vũ khí, chị không biết xấu hổ dùng vũ lực giải quyết em sao?"

Dương Quỳnh nắm chặt tay, quay đầu nói với Thẩm Thu Hoa: "Em coi nó kìa, lâu ngày không đánh là sắp leo lên nóc luôn rồi."

Thẩm Thu Hoa bất đắc dĩ lắc đầu: "Hiện tại em cảm thấy hai người đều như con nít. Tiểu Du, hai chị em mình đi thay quần áo rồi đưa hai bé này đến nhà trẻ."

Liễu Du nghe thấy bật cười.

"Thu Hoa, em nói vậy là em đã biết vụ "Thanh Sơn"?" Dương Quỳnh chuyển chủ đề.

Thẩm Thu Hoa gật đầu: "Em không có nhiều quý nhân." Nói rồi nàng thay quần áo, chuẩn bị cho cảnh tiếp theo.

Dương Quỳnh mờ mịt nhìn Tề Duyệt chuẩn bị trốn, bắt người lại: "Là ai?"

Tề Duyệt biểu cảm "xem như em thua", giải thích: "Chị Thu Hoa đã gợi ý cho chị đến mức này mà sao chị còn chưa đoán được? Dạo này chị Thu Hoa gặp được ai?"

Nói đến đây Dương Quỳnh lập tức hiểu: "Em nói Lạc Hoa?"

"Ngoại trừ idol của em thì ai có thế lực lớn như vậy?" Tề Duyệt kiêu ngạo chống nạnh.

"Có thật không?" Dương Quỳnh không tin hỏi.

'Chị không tin thì đi hỏi chị Thu Hoa đi." Tề Duyệt nhân lúc Dương Quỳnh không chú ý bỏ trốn.

Thẩm Thu Hoa thay đồ xong, nghe Dương Quỳnh hỏi: "Thật sự là Lạc Hoa?"

"Ngoại trừ anh ấy, còn ai có thể hết lòng giúp em, hơn nữa còn có năng lực giúp em?" Thẩm THu Hoa ngồi trước gương, Liễu Du đang chỉnh sửa tóc và make up của nàng.

"Thật lợi hại!" Có thể vận dụng năng lực của mình để tạo thế cho bộ phim lại còn thành công khiến Dương Quỳnh bội phục. Thẩm Thu Hoa nói đúng, Lạc Hoa hiểu rất rõ luật chơi trong showbiz.


Buổi tối, Thẩm Thu Hoa và Lạc Hoa gọi video. Lạc Hoa đang ở nước ngoài nên lệch múi giờ.

"Cảm ơn anh hai giúp em." Thẩm Thu Hoa vừa tắm xong, ngồi trên giường gọi điện.

Lạc Hoa bật cười, tiếng cười trầm trầm. Nếu để Tề Duyệt nghe thấy chắc lại điên lên: "Em còn cảm ơn với anh? Thu Hoa, anh giúp em không phải chuyện đương nhiên sao? Tiếng anh hai này không phải ai cũng được gọi."

Dương Quỳnh ngồi trong góc, nghe thấy giọng nói đầy cưng chiều, trong lòng vừa vui vừa ghen.

"Phim này khi nào em diễn xong? Bên anh vừa mở họp, tuần sau sẽ có kịch bản. Đến lúc đó anh sẽ gửi cho em xem. Vai này là anh tỉ mỉ tạo ra cho em, em nhất định sẽ thích." Giọng anh như đang nói "anh mới mua đồ chơi mới, em chắc chắn sẽ thích."

"Dạ." Thẩm Thu Hoa ngoan ngoãn gật đầu, hoàn toàn không có dáng vẻ trưởng thành ngày thường mà như thiếu nữ đôi mươi.

"Em chỉ biết làm nũng với anh hai. Sao chị không thấy em làm nũng với chị?" Dương Quỳnh thấy Thẩm Thu Hoa gác máy mới dám bất mãn. Cô cũng muốn được Thu Hoa làm nũng.

Thẩm Thu Hoa đưa điện thoại cho cô: "Chị chắc muốn em làm nũng? Mà không phải...." Nàng đứng lên đẩy Dương Quỳnh, cúi xuống người cô: "Muốn em như vậy?"

Giọng nói mê hoặc làm Dương Quỳnh nghe thấy nuốt nước miếng: "Chỉ cần là em, kiểu gì chị cũng thích."

Thẩm Thu Hoa cười, đôi mắt tình cảm đủ để Dương Quỳnh cam tâm tình nguyện nghe nàng.

Trong phòng của Liễu Du và Tề Duyệt, Tề Duyệt gõ bàn phím. Liễu Du đi đến hỏi: "Tiểu Duyệt, cậu đang làm gì vậy?"

"Mình muốn tìm quan hệ của chị Thu Hoa và idol nhà mình." Tề Duyệt hưng phấn đáp.

"Quan hệ? Bọn họ không phải biết nhau ở Đức sao? Còn quan hệ gì nữa?" Liễu Du thành thật hỏi.

"Mặt ngoài là vậy nhưng mới chỉ biết nhau mấy ngày, sao idol mình lại giúp đỡ cho phim của chị Thu Hoa? Này rất phi lý!" Nàng vừa nói tay nhanh chóng gõ trên bàn phím.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận