Nhiệt độ trong phòng tập thể hình đột nhiên tăng cao.
Ánh mắt Thẩm Thu Hoa tràn đầy nhu tình.
"Chị đem bức màn kéo lên đi."
Dương Quỳnh tung tăng kéo bức màn, xoay người đã nhìn thấy Thẩm Thu Hoa ngồi dậy, mặt hiện lên đám mây đỏ.
"Em không muốn làm ở đây." Thẩm Thu Hoa ngẩng đầu bất mãn nói.
Một chút cảm giác an toàn cũng không có, nàng mới không cần.
Dương Quỳnh cười tủm tỉm, giống như một con sói đang nhìn chằm chằm lấy con mồi của mình.
"Tụi mình đến thảm yoga nha."
Thẩm Thu Hoa duỗi tay, bám lấy cánh tay của Dương Quỳnh.
"Muốn chị ôm em cơ." Nàng hiếm khi lộ vẻ nũng nịu.
Nếu đã phóng túng, nàng đương nhiên sẽ đem mặt khác của mình phơi bày ra.
Trong không gian kín, hai người đều buông xuống cảm giác thẹn thùng, phóng túng dục vọng đã mạnh mẽ trỗi dậy trong người, tựa như dây đằng trường ra thật dài, đem thân thể cùng tâm hồn của hai người gắt gao quấn quanh nhau.
Thẩm Thu Hoa nằm trên thảm yoga, cả người đều mồ hôi, da thịt trắng sứ tinh tế bóng loáng.
Tay Dương Quỳnh trêu đùa trên thân thể của nàng khiến cho thân thể cực kỳ mẫn cảm của nàng từng trận run rẩy.
"Thu Hoa, chị yêu em." Môi Dương Quỳnh kề bên tai nàng nỉ non.
Lời nói mơ hồ trong rõ, chỉ là nàng không quan tâm, nàng biết lòng của Dương Quỳnh.
"Em cũng yêu chị." Lông mi bị mồ hôi làm ướt, thanh âm của Thẩm Thu Hoa mang theo vẻ mê người gợi cảm.
Ngón tay mảnh khảnh lướt qua cơ bắp rắn chắc của Dương Quỳnh, nhìn nó co dãn mà mê muội.
Điên cuồng qua đi, Dương Quỳnh đem thảm lông bao lấy thân thể Thẩm Thu Hoa, ôm nàng vào phòng tắm.
Thể lực của Thẩm Thu Hoa thật sự rất kém, thời điểm đang tắm nàng đã ngủ mất.
Dương Quỳnh thương tiếc nàng, cô dùng khăn lau khô tóc cùng thân thể thay nàng, sau đó ôm nàng vào phòng ngủ.
Một đêm ngủ ngon.
Lần thứ hai Thẩm Thu Hoa tỉnh lại, trời đã quá trưa.
Nàng không nhìn thấy Dương Quỳnh liền muốn bước xuống giường.
Kết qua cảnh xuân lộ ra ngoài, Dương Quỳnh vừa tiến vào phòng vừa vặn nhìn thấy.
Nàng còn chưa có phản ứng, cả người đã bị Dương Quỳnh đè xuống.
"Chị đừng quá đáng như vậy!" Thẩm Thu Hoa không nghĩ sáng vừa thức dậy, eo cùng chân đều nhức mỏi.
"Sẽ không quá mức." Dương Quỳnh hôn nàng một cái, ôm nàng cọ cọ, liền buông nàng ra.
"Thể lực của em yếu như vậy, làm vài lần cơ bản không chịu nổi.
Thu Hoa, chị nói thật, hai mình cùng nhau tập thể hình đi." Dương Quỳnh nói ra hảo ý của mình.
Chỉ là lời này khiến cho Thẩm Thu Hoa không cách nào đáp trả.
Tựa như nàng tập thể hình cho tốt là vì muốn cùng Dương Quỳnh làm vài cuộc đại chiến.
Vài ngày nhàn nhã trôi qua, điện thoại của Dương Quỳnh trở thành đường dây nóng.
Hai người các nàng vội vàng trang trí lại tiểu biệt thự của mình, lại vội vội vàng vàng bên nhau, liền đem tiết mục "Du Lịch Trung Quốc" ném sau đầu.
Vẫn do Nguyên Hương cùng Như Quyên tương đối quan tâm, nghiêm túc xem tiết mục.
Là fans số một của Thẩm Thu Hoa, hai người vừa xem chương trình, vừa hoa si nương nương nhà mình.
"Nương nương thật xinh đẹp! Trang phục này thật xứng với khí chất của nương nương!" Như Quyên vừa xem vừa nói.
"A! Nương nương thật thông minh, vấn đề này cũng nghĩ đến!"
Nguyên Hương nhìn Như Quyên đang lâm vào trạng thái si mê quá độ, lắc đầu: "Em muốn xem thì xem nhưng nói nhỏ một chút.
Lỡ như bị người khác nghe được thì phải giải thích thế nào?"
Như Quyên so với Nguyên Hương đang rất cẩn thận thì đã nghĩ ra lý do từ sớm.
Tuy rằng các nàng ở trước mặt Thẩm Thu Hoa sửa miệng, nhưng vẫn không sửa được xưng hô ban đầu.
"Sợ cái gì? Người khác nếu hỏi, em sẽ nói em là fans của nương nương.
Nương nương là idol em, em thích kêu nương nương như vậy, ai quản được em?"
Nguyên Hương nghĩ, cảm thấy lý do này cũng không tồi.
Hiện tại fans gọi thần tượng dạng gì cũng có.
Các nàng kêu "nương nương" hẳn cũng không quá phận.
"Cứ quyết định vậy đi." Kỳ thật Nguyên Hương làm sao không muốn lớn tiếng gọi nương nương.
"Em có một ý nghĩ lớn mật." Đôi mắt Như Quyên sáng ngời nhìn Nguyên Hương.
"Em muốn công khai gọi nương nương?" Nguyên Hương bình tĩnh hỏi.
Như Quyên nhíu mày, "Đáng ghét! Chị lại biết ý nghĩ của em" Một chút bất ngờ của không có.
"Chị sao cũng được, nhưng em có nghĩ đến nương nương có nguyện ý không? Em nếu nói như vậy rất có thể đem nương nương đẩy lên đầu ngọn sóng." Tính cách Nguyên hương trầm mặc, ít lời, lại lão luyện thành thục.
Như Quyên mếu mào.
"Nói như vậy việc này vẫn nên hỏi nương nương, nhưng nương nương nhất định sẽ không đồng ý." Nàng buồn bực đi qua đi lại.
"Hay hỏi Dương Quỳnh thử xem." Dù sao nương nương cũng là chủ tử, Dương Quỳnh lại cùng các nàng giống nhau, nói chuyện cũng không cần nhiều cố kỵ.
Thẩm Thu Hoa tham gia mùa này của "Du Lịch Trung Quốc", ratings không tồi.
Khán giả sôi nổi bàn luận về khách mời vừa có nhan sắc lại có hiểu biết.
Lúc trước khách mời nếu không phải học giả có hiểu biết nhưng không có nhan sắc thì chính là minh tinh có nhan sắc lại không có hiểu biết, người xem chỉ có thể lựa chọn giữa xem nhan sắc hay xem trình độ.
Mùa này không tồi, khách mời không những xinh đẹp lại còn thông minh.
Dương Quỳnh mở Weibo của Thẩm Thu Hoa lên, nhìn thấy Miêu Phi Vũ phát Weibo về tiết mục đêm đó, còn tag Thẩm Thu Hoa.
Cô hỏi Thẩm Thu Hoa nên phản hồi thế nào? Thẩm Thu Hoa không hiểu.
Dương Quỳnh cũng không hiểu.
Hai người cảm giác sâu sắc đây là vấn đề lớn.
Trong giao tiếp thực tế, Thẩm Thu Hoa còn có thể ứng phó nhưng còn trên mạng, hai người đều không phải người nghiện internet nên thật sự rất phiền toái.
Bên này còn học tập minh tinh nên phản hồi như thế nào, bên kia Dương Quỳnh lại nhận được điện thoại của các công ty quản lý, đều muốn ký hợp đồng với Thẩm Thu Hoa.
Cho ra rất nhiều hứa hẹn, chất lượng cùng tài nguyên tốt đều muốn chia cho Thẩm Thu Hoa.
Thẩm Thu Hoa nghe xong không chút do dự liền trực tiếp cự tuyệt tất cả.
"Em hiện tại muốn nỗ lực kiếm tiền trợ giúp Nguyên Hương cùng Như Quyên bồi thường hợp đồng, bản thân em làm sao lại dính vào chuyện này?"
"Có điều công ty quản lý thật sự có rất nhiều tài nguyên tốt, đó là điều chúng ta không thể kiếm được." Mấy ngày nay Dương Quỳnh cũng không nhàn rỗi, cô phụ trách nói chuyện cùng các công ty quản lý, từ đó biết được rất nhiều việc bên trong vòng này.
Tài nguyên mà những công ty đó đưa ra, Dương Quỳnh đều cảm thấy đặc biệt tốt.
Cô cảm thấy dựa vào năng lực của Thu Hoa nhà mình, tùy tiện diễn một bộ cũng có thể hot.
Thẩm Thu Hoa cười cười, "Kiếp trước em phụng chỉ vào cung, vừa vào đã bị phong là Khang phi, chưa từng từ vị trí thấp đi lên.
Kiếp này, trải nghiệm cảm giác từ từ đi lên cũng không tệ."
Dương Quỳnh cảm thấy Thẩm Thu Hoa đem việc này suy nghĩ quá đơn giản.
Tỉ lệ đào thải người của giới này vô cùng cao.
Cô tán thành việc ký hợp đồng với công ty quản lý.
"Như vậy sẽ rất khó cho chúng ta." Cô không sợ khó khăn, cô chỉ không muốn Thẩm Thu Hoa chịu khổ.
"Có chị bên em, em không ngại khó." Những lời này của Thẩm Thu Hoa khích lệ rất lớn cho Dương Quỳnh.
"Chúng ta cùng nhau nỗ lực."
Lôi Nguyệt nhận được tin nhắn của Đoạn Vị Bình, muốn Thẩm Thu Hoa tham gia một chương trình thi đấu.
"Cô ấy có Weibo, anh nhắn cho cô ấy là được.
Tôi không phải người đại diện của cô ấy, anh muốn tôi giúp, tôi cũng không giúp được." Lôi Nguyệt có chút dở khóc dở cười nói.
Đoạn Vị Bình lập tức theo dõi Weibo của Thẩm Thu Hoa và nhắn tin cho nàng, hắn thừa nhận thù lao không cao, dù sao cũng là cá nhân hắn muốn tham gia thi đấu nhưng Thẩm Thu Hoa lại vui vẻ đáp ứng.
Với nàng mà nói, nhờ có Đoạn Vị Bình giật dây nên nàng mới nhận được bộ phim truyền hình đầu tiên, đây là có ân tất báo.
D thị, phòng làm việc của Đoạn Vị bình.
Gần đây, Đoạn Vị Bình đẩy nhanh công tác nhiếp ảnh, chính là muốn chuyên tâm tham gia thi đấu.
Đâu là cuộc thi quốc tế, hắn tham gia hai mùa, đều không đoạt giải.
Lần này hắn vốn không muốn dự thi.
Là Thẩm Thu Hoa cho hắn linh cảm, hắn muốn chụp một bộ cổ trang bom tấn.
Không phải trang phục cổ trang cách tân của Nhất Sắc Tài, mà là cổ trang hoàn toàn.
Hắn tin tưởng tác phẩm đậm chất bản sắc dân tộc này nhất định sẽ hấp dẫn ánh nhìn của ban giám khảo.
Trang phục cổ trang hắn đã chuẩn bị tốt, có cung phục, có thường phục, lại có triều phục.
Thẩm Thu Hoa xem qua trang phục, gật đầu nói: "Đã lâu rồi không nhìn thấy những trang phục chính cống." Trên thị trường có thể nhìn thấy trang phục cổ trang, phần lớn đều là dựa vào trào lưu thịnh hình hiện nay mà thiết kế.
Nhưng trang phục Đoạn Vị Bình chuẩn bị lại là trang phục hoàn toàn mang tính cổ trang.
Nhân viên công tác mở ra một gương lược, bên trong chứa các loại trang sức.
Thẩm Thu Hoa lấy ra một bộ diêu, tùy tiện cắm vào, lúc quay người lại, nhân viên công tác liền cảm thấy khí tràng của nàng hoàn toàn thay đổi.
Loại khí chất này khiến người khác cảm thấy cao quý không dám nhìn thẳng.
"Đều là đồ tốt." Thẩm Thu Hoa rút ra bộ diêu bỏ lại vào gương lược.
Đoạn Vị Bình nói ý tưởng của mình cho nàng nghe.
Hắn muốn Thẩm Thu Hoa mặc trang phục cổ trang sau đó đến một nơi mang dấu ấn cổ đại bắt đầu quay chụp.
Việc Thẩm Thu Hoa cần làm rất đơn giản, chỉ cần tùy ý đi đi dừng dừng, chỉ cần đủ tự nhiên là được.
Đoạn Vị Bình sẽ tự tìm góc độ, tìm khoảng cách để chụp.
Thẩm Thu Hoa đến hỗ trợ đương nhiên mọi chuyện đều đáp ứng.
Buổi tối Đoạn Vị Bình mời hai người đến quán ăn Hồ Nam dùng bữa.
Trong bữa tiệc, Đoạn Vị Bình kính rượu Thẩm Thu Hoa, "Thẩm tiểu thư, cảm ơn cô chịu đến đây hỗ trợ.
Ân tình này tôi sẽ nhớ rõ, về sau có cơ hội tôi nhất định sẽ trả."
Thẩm Thu Hoa nâng ly rượu nhẹ nhàng nhấp một ngụm, "Anh khách khí quá rồi.
Tôi tin tưởng kỹ thuật quay chụp của anh, có thể đem tôi chụp đẹp đến như vậy, tôi đương nhiên cầu còn không được." Nói về những chuyện này, Thẩm Thu Hoa vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Kiếp trước đối phó với những phi tần khó chơi trong hậu cung đều không thành vấn đề, huống chi chỉ đối phó một nhiếp ảnh gia?
Những nhân viên công tác khác cũng đến đây kính rượu, Dương Quỳnh không làm gì chỉ thay Thẩm Thu Hoa chắn rượu.
Ngày mai hai bên còn phải xuất ngoại quay chụp, hôm nay vừa đủ liền thôi, bữa tiệc sớm đã tan.
Trở về khách sạn, hai người vừa ra khỏi thang máy liền gặp một nam nhân say khướt đi đến.
Mùi rượu trên người khiến hai người đều nhăn mi.
Nam nhân đến trước mặt Thẩm Thu Hoa thì dừng lại, nỗ lực trợn tròn mắt nhìn mặt Thẩm Thu Hoa, sau đó cười ha ha.
"Tiểu thư lớn lên thật xinh đẹp! Bao nhiêu tiền một đêm?"
Thẩm Thu Hoa không hiểu, nhưng cũng biết là lời không hay.
Nàng lui về sau một bước, vừa vặn nhường vị trí cho Dương Quỳnh tiến lên.
"Tiên sinh, anh say rồi." Dương Quỳnh ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Nam nhân bên cạnh bước một bước muốn đến chỗ Thẩm Thu Hoa, bị Dương Quỳnh tiếp tục ngăn lại.
Nam nhân nghiên thân mình nhưng vẫn bị Dương Quỳnh ngăn trước mặt.
Hắn không kiên nhẫn nói: "Cô lăn qua một bên, đừng chắn đường!".