Người đầu tiên đến bảo vệ các nàng là hai cảnh sát trẻ tuổi vừa tốt nghiệp năm nay. Một người là cảnh sát hình sự, người còn lại là cảnh sát nhân dân.
Dương Quỳnh mím môi nhìn cả hai thầm nghĩ lỡ gặp chuyện rồi ai bảo vệ ai? Bộ sếp tính để họ đến làm túi đựng súng thật sao? Nhưng mà nếu mình dùng súng thì có phạm pháp không?
Ngược lại, hai anh cảnh sát, một anh họ Lý, một anh họ Giang đang hưng phấn với nhiệm vụ bảo vệ đại minh tinh.
"Dương tiểu thư, chị giỏi như trong video thật sao?" Anh Lý bạo dạn hỏi.
"Cũng thường thôi." Dương Quỳnh cảm thấy cũng không giỏi giang gì bởi nếu giỏi thật, cô còn cần Thẩm Thu Hoa nổ súng bảo vệ?
Anh Giang thì trầm tính hơn nên đã nhắc nhở anh Lý nhớ rằng các anh đang chấp hành nhiệm vụ mà không phải đu idol.
Đến trưa hôm sau, Lư Tự mới xuất hiện. Hắn thấy các nàng an toàn, thở phào, ôm tim nói: "Hai em dọa chết anh. Anh làm người đại diện mấy năm trời cũng chưa từng bị kích thích nhiều như từ lúc đi theo hai em."
"Bọn em không sao, chỉ có không thể di chuyển tự do." Nhắc đến chuyện này các nàng lại rầu. Không biết ai đã tiết lộ tin các nàng ở đây, dẫn đến rất nhiều fans tụ tập ở khách sạn.
"Vậy là không được." Lư Tự đáp: "Nếu không bọn em ra nước ngoài đi. Đến chỗ anh Hoa sẽ an toàn hơn."
Dương Quỳnh không rõ vì sao ai cũng như gặp khủng bố còn cô thì lại không lo. Hiện tại cô ngồi yên ở đây chỉ vì không muốn khiến Thẩm Thu Hoa lo lắng. Nếu cô ở một mình, chuyện này đã được giải quyết từ lâu.
"Không mấy.... em đưa Thu Hoa đi thôi."
Thẩm Thu Hoa chưa lên tiếng, Lư Tự đã mắng: "Em có tự giác của một người bị hại không hả? Em đừng làm chuyện gây chú ý nữa, người bây giờ đang gặp nguy hiểm chính là em đó!"
Dương Quỳnh mếu máo im lặng. Ai cũng bảo cô là người bị hại mà ai cũng mắng cô.
Vào lúc tối, sáu bảo vệ do Lạc Hoa phái đến cũng có mặt, các nàng vừa nhìn bọn họ đã biết là dân chuyên nghiệp. Đội trưởng tên Đinh Vũ, sau khi nghe tường thuật sự việc thì cả đội tự tìm chỗ đứng quan sát.
Đến nước này Dương Quỳnh chỉ có thể thở dài. Dù sao cô cũng từng làm bảo vệ mà bây giờ được người ta bảo vệ khiến cô thấy là lạ.
Liễu Du được Lư Tự đưa về thủ đô. Hiện ở đây không cần nàng nên đưa nàng để mọi người không phải phân tâm bảo vệ nàng.
Sau khi trò chuyện với Lạc Hoa, các nàng cũng báo chuyện fans tập trung đông đúc trước sảnh cho cảnh sát. Việc này không chỉ bại lộ nơi ở của các nàng mà nếu gặp chuyện còn tăng khả năng thương vong. Vậy nên, lúc nửa đêm, Dương Quỳnh và Thẩm Thu Hoa quyết định lén lút đổi khách sạn. Vì có cảnh sát hỗ trợ nên các nàng không cần đưa thẻ căn cước của mình.
Chờ đến rạng sáng, Lư Tự cũng quay lại thủ đô. Hiện tại ở khách sạn có thêm sáu bảo vệ nên hắn có thể yên tâm rời đi.
Vụ việc Dương Quỳnh bị tập kích khiến các minh tinh nhận ra tầm quan trọng của sự an toàn, vì vậy nghành bảo vệ bỗng chốc đắc show.
Nhưng trong mắt Dương Quỳnh, bọn họ chỉ đang lo lắng viễn vong, người ta nhắm vào cô không phải vì cô là diễn viên mà vì cô từng gây thù với họ.
Sau khi vết thương của Tần Công tốt hơn, cảnh sát bắt đầu tiến hành lấy lời khai của hắn. Hắn thừa nhận chỉ có một mình mình. Vì làm việc ở thành phố này nên trong lúc vô tình xem phim, hắn đã nhận ra Dương Quỳnh, thế là hắn mới quyết chí báo thù cho anh em. Còn về khẩu súng, hắn khai rằng là do mình từng chôn nó nhằm mục đích phòng vệ. Sau khi lấy được súng, hắn không bắt xe mà lái xe máy vào thành phố nên cảnh sát không thể tra ra.
Cục trưởng của cục rất quan tâm đến vụ án này, vì vụ việc liên quan đến bộ đội xuất ngũ nên phía bộ đội đã tạo nhiều áp lực cho bên cục cảnh sát. Sau khi điều tra sâu, bọn họ xác nhận Tần Công chỉ có mình hắn, không có đồng lõa. Thêm vào đó, vì để chắc chắn các cá nhân được xác nhận đã chết một cách bí ẩn trong vụ việc năm xưa, cảnh sát cũng bắt tay đối chiếu ADN, nhờ thế bọn họ bắt được thêm các đồng phạm khác.
Vụ án của Dương Quỳnh được kết án, Tần Công bị bắt giữ, bước vào quá trình công tố. Theo kinh nghiệm của mình, cô đoán hắn sẽ bị mức án tử hình. Không phải vì vụ việc lần này mà vì các lần phạm tội trước của hắn.
Sau khi không còn nguy hiểm, Dương Quỳnh có thể hoạt động tự do nhưng lần này cô cảnh giác hơn nên đã mua một bộ kim châm cứu. Cô bắt đầu luyện tập cách châm vào huyệt vị gây tổn thương nặng mà Âu Dương Đình từng dạy. Cô tin lần này có kẻ nào dám tập kích, cô cam đoan bộ kim châm này đủ đâm chết đối phương.
Cô lại thở dài khi nhớ ra việc không thể cất giữ vũ khí trái phép. Cô muốn bỏ dao găm trong túi cũng không được. Cô tự hỏi mình không mang gì lỡ đối phương có súng, không phải mình chịu thiệt sao?
Nhưng cũng nhờ vụ tấn công này mà phim "Triệt Kiều" của cô đạt 32 tỷ phòng vé.
- ----------------------------------
Lúc này, đoàn đội của Thẩm Thu Hoa đang ở thành điện ảnh của Lạc Hoa. Dương Quỳnh thì đang quay cảnh bò lết dưới bùn. Thẩm Thu Hoa nhịn cười nhìn cả người cô đầy bùn, nàng cảm thấy Dương Quỳnh như vậy mới chân thật. Cô không phải bất bại nhưng sẽ cố gắng tập luyện để nâng cao sức mình.
Trong khoảng thời gian, Thẩm Thu Hoa rất ít nhận phim, dù có nàng chỉ nhận một vài vai diễn phụ ở Mỹ. Dương Quỳnh lại nhận thêm nhiều phim nên cả hai không rời khỏi thành điện ảnh, các nàng gần như sống ở dưới sự bao bọc của Lạc Hoa.
Những khổ luyện châm cứu của Dương Quỳnh cũng đã có tác dụng trong phim. Nếu bảo ai cũng có một tài năng bẩm sinh nào đó thì võ thuật chính là tài năng của Dương Quỳnh. Sau mấy ngày luyện tập, cô đã thành thạo cách châm cứu, lúc ghi hình hoàn toàn không thấy sự lúng túng. Chỉ đạo võ thuật nhìn thấy cũng bội phục.
"Em ấy vẫn hợp với phim hành động." Lạc Hoa ngồi cạnh em gái nhìn Dương Quỳnh đang vui vẻ đóng phim, nhận xét.
"Dạ phải, em vỗn tưởng ở ẩn là lựa chọn tốt nhất của hai bọn em nhưng bây giờ em thấy mình không nên lãng phí tài năng của chị ấy."
"Thế còn em?"
Thẩm Thu Hoa chớp mắt đáp: "Em có anh hai, dù không đóng phim cũng có người nuôi em."
Lạc Hoa nhéo mũi nàng: "Người nuôi em là em ấy không phải anh. Anh hai chỉ phụ trách bảo vệ hai đứa."
"Giống gà mẹ che chở đàn con đúng không anh?" Thẩm Thu Hoa trêu.
"Em nói ai là gà mẹ?" Lạc Hoa tính vỗ đầu nàng nhưng lại đổi thành xoa đầu: "Hai đứa hạnh phúc là anh vui rồi."
"Anh hai." Thẩm Thu Hoa ngọt ngào gọi: "Bọn em sẽ luôn hạnh phúc."
Ở nước ngoài vài tháng, cả hai cũng về nước. Bộ phim "Điều Tuyến Thứ Ba" của Thẩm Thu Hoa đã phát sóng nên nàng cần trở về đi tuyên truyền phim. Từ sau vụ việc của Dương Quỳnh, hoạt động tuyên truyền phim đã được giảm bớt nên Thẩm Thu Hoa chỉ cần đi vài thành phố và tăng cường thêm lực lượng bảo vệ.
Bộ phim này đạt 3 tỷ doanh thu phòng vé, tuy con số không cao nhưng đây là thành tích lý tưởng cho một thể loại phim trinh thám. Sau đó, Thẩm Thu Hoa quay cho các đại ngôn và bìa tạp chí rồi nàng đến dự buổi họp báo của phim "Bình Dân" do nàng thủ vai phụ.
Khi tan làm, các nàng không vội về khách sạn vì ở đó tập trung rất nhiều fans nên các nàng muốn ra ngoài ăn tối. Liễu Du thấy vậy từ chối làm bóng đèn, một mình bắt xe về khách sạn.
"Em muốn ăn gì?"
"Em muốn ăn món cay."
Dương Quỳnh trợn mắt nhìn Thẩm Thu Hoa, nương nương thích nhạt mà nay lại đòi cay? Chuyện gì vậy ta?
"Tự nhiên em thèm món cay." Nếu nương nương đã ngẫu hứng thì không ai cản được nàng.
Vì thế các nàng bước vào một nhà hàng Tứ Xuyên, gọi các món đặc sản. Tuy Thẩm Thu Hoa đòi ăn cay nhưng nhân lúc đi vệ sinh, Dương Quỳnh vẫn dặn bồi bàn cho ít cay vì sợ nương nương ăn nhiều sẽ đau bao tử.
Trong lúc chờ Dương Quỳnh về, Thẩm Thu Hoa buồn chán ngồi nhìn khăn trải bàn. Đột nhiên nàng thấy có người xuất hiện cạnh mình, nàng vừa quay đầu, tay đã bị người đó kéo. May mắn Thẩm Thu Hoa thường tập võ nên lúc này, tay nhanh hơn não tránh khỏi mũi kim của đối phương.
Bấy giờ nàng mới thấy rõ mặt của kẻ đến, là Trương Việt Siêu! Trong tay hắn là kim tiêm, mũi kiêm lóa sáng dưới ánh đèn.
Thẩm Thu Hoa vừa nhìn đã biết hắn là Hoàng thượng kiếp trước bởi cảm giác kiêu ngạo này chỉ có bậc đế vương mới có.
"Anh muốn làm gì?" Sức của nàng có hạn, né tránh đối phương lần nữa, nàng mới có thể rút tay ra.
"Đương nhiên là mang cô đi!" Trương Việt Siêu cầm kim tiêm lao đến, Thẩm Thu Hoa giơ chân đá vào chân hắn, đồng thời nắm đũa chọc vào mắt hắn.
Thấy Thẩm Thu Hoa hung hãn, Trương Việt Siêu chỉ đành lui về sau nhưng sức hắn lớn, lui về sau lấy đà rồi lại bắt lấy tay nàng.
"Dương Quỳnh!" Thẩm Thu Hoa không dám một mình đấu Trương Việt Siêu nên bèn gọi Dương Quỳnh cứu mạng.
Dương Quỳnh vốn đang ở nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng nàng, vội kéo quần chạy ra. Chỉ là lúc này ngoài phòng đã vây kín người, cô cố chen vào nhưng bất thành. Họ là dân thường nên cô không thể xô ngã họ. Khi lòng đang nóng như lửa đốt thì cô thấy bồi bàn bưng một nổi cá hầm ớt đi ngang. Dương Quỳnh bèn cầm nồi cá la lên: "Cho qua! Cho qua! Nước sôi! Nước sôi!" Vừa nói vừa chen vào.
Nhìn thấy món cá nóng hổi, ai cũng nhường đường cho cô. Cô đã nghĩ vừa vào cửa cô sẽ lập tức ném nồi cá vào người kẻ bắt cóc. Nào ngờ, khi bước vào cô thấy Thẩm Thu Hoa đang ngồi trên ghế mà kẻ bắt cóc bị người khác giữ chặt không thể cử động.
Vừa thấy mặt người ra tay nghĩa hiệp, cô suýt làm đổ nồi cá. Cô vội đặt nồi xuống, chạy đến chỗ Thẩm Thu Hoa: "Em có sao không?"
Thẩm Thu Hoa lắc đầu. Nét mặt quái lạ nhìn hai người.
Lúc này Dương Quỳnh cũng kỳ lạ nhìn người nọ: "Sư... sư phụ."
Người khiến Dương Quỳnh gọi sư phụ chỉ có Âu Dương Đình. Kiếp này hắn tên Triệu Thư. Vì không nhớ kiếp trước nên hắn từng bị người khác mua chuộc suýt giết Dương Quỳnh. May mắn hắn đã hồi phục trí nhớ ngay lúc Dương Quỳnh nguy cấp nên đã vội cầm máu cho cô, do đó mới giữ được mạng cho cô. Sau đó vì hành vi phạm pháp này hắn bị phán 5 năm tù.
Đến nay đã hơn bốn năm. Dựa theo sự nghiêm chỉnh chấp hành án của mình, chuyện hắn được giảm án cũng dễ hiểu. Chỉ là các nàng không rõ vì sao hắn lại ở đây.
Triệu Thư nhìn mọi người cả kẻ bị mình giữ chặt, thở dài: "Chúng ta qua chỗ khác tâm sự."