Sủng Phi Cự Liêu Giới Giải Trí


Cảnh diễn tiếp theo của Thẩm Thu Hoa cùng Bàng Thiên Ninh là Giải Dương thừa dịp Thiệu Khắc Tâm không ở đây, hẹn Như Tú ra ngoài dạo phố.

Hai người ở cửa hàng bách hóa gặp Thương Nhược Vi.

Thương Nhược Vi đi cạnh một nam nhân, vì một chút mâu thuẫn nhỏ bị nam nhân tát một cái ngã trên đất.

Nam nhân dưới cái nhìn của mọi người trừng chỉ vào Thương Nhược Vi nói rất nhiều lời khó nghe, sau đó rời đi.

Người xung quanh vây xem chỉ trỏ Thương Nhược Vi.

Như Tú đi đến nâng tiểu thư của mình lên, đi đến quán trà ôn chuyện.

Giải Dương rất tri kỷ luôn bên cạnh hai người, sau khi gọi trà cùng điểm tâm, thì ngồi ở một chỗ xa, cũng không nghe lén chuyện của hai nữ hài.

Đây là cảnh diễn cần đông đảo diễn viên quần chúng.

Thẩm Thu Hoa nghiêm túc nghe đạo diễn giảng diễn, chú ý vị trí camera, chú ý vị trí của mình, chú ý mỗi một chi tiết.

"Thu Hoa, sắc mặt cô không tốt lắm." Bàng Thiên Ninh thừa dịp đạo diễn chỉ huy nhân viên công tác nói với nàng.

"Tôi không sao." Thẩm Thu Hoa cười.

Liễu Phàm Chi vừa thay xong trang phục diễn.

Cảnh này lớp trang điểm của nàng rất dày, vì cần khắc họa bộ dáng vũ nữ.

Khác với trang điểm nhạt của Thẩm Thu Hoa, trang điểm của nàng lập tức lộ ra nét yêu diễm.

Hơn nữa sắc mặt Thẩm Thu Hoa tái nhợt, dù trang điểm nhẹ cũng không che được, vừa vặn phù hợp với nhân vật Như Tú mỗi ngày vất vả làm việc.

Không thể không nói, lúc này thân thể Thẩm Thu Hoa xuất hiện vấn đề lại tăng thêm sắc thái cứng cỏi trưởng thành dù trong nghịch cảnh của nhân vật này.

"Thu Hoa, cô phải chăm sóc mình tốt mới được." Liễu Phàm Chi không nhiều lời, nàng biết Thẩm Thu Hoa là người rất đua rất khắc khổ.

"Tôi biết." Thẩm Thu Hoa vuốt tóc mái.

Động tác đơn giản này có sự ưu nhã của nữ tử dân quốc.

Xứng với bộ sườn xám cắt may lại tuy mộc mạc nhưng giai nhân uyển chuyển sinh động, không biết mê hoặc bao nhiêu ánh nhìn.

Rất nhiều diễn viên quần chúng đăng Weibo nói Thẩm Thu Hoa thật sự rất đẹp.

Trên màn ảnh không đẹp bằng ngoài đời.

Vì thế sau đó truyền tin đồn giá trị nhan của Thẩm Thu Hoa không ăn ảnh.

Sau khi giảng diễn, chính thức bắt đầu quay.

Ngựa xe như nước trên đường, Như Tú cùng Giải Dương cùng đi.

Hôm nay Giải Dương vô cùng hưng phấn vì Như Tú đi cùng mình.

Dọc đường nói không ngừng.

Lúc này hai người đều duy trì quan hệ lúc nhỏ.

Giải Dương thích cũng chỉ dám thầm lặng trong lòng.

Giải Dương nói rất nhiều, Như Tú đều chỉ mỉm cười lắng nghe.

Đối với người bạn này, tuy nàng cảm thấy thân phận hai người khác nhau, nhưng lại rất cảm động hắn vẫn giống như lúc nhỏ.

Cảnh này miêu tả tình cảm hoàn toàn khác với cảnh sau.

Cảnh tượng trước mắt càng ấm áp, ngược lại phụ trợ khi thế sự khó liệu, hai người trở mặt nhau.

"Cắt!" Cảnh này diễn một lần là qua.

Hai người nghỉ trong chốc lát, chuẩn bị quay cảnh ở cửa hàng bách hóa cùng vào quán trà.

"Trợ lý của cô đâu?" Bàng Thiên Ninh ngồi cạnh Thẩm Thu Hoa, thấy nàng uống nước, lại không thấy Dương Quỳnh luôn đi cạnh nàng, hắn không nhịn được hỏi.

"Chị ấy đi đưa một người bạn, rất nhanh sẽ về." Nhắc đi bạn, Thẩm Thu Hoa luôn không lộ cảm xúc ra ngoài, nhịn không được mỉm cười.

Bàng Thiên Ninh không hỏi thăm riêng tư của người khác, nhưng vẫn hỏi: "Xem cô nhắc đến bạn vui như vậy, là bạn thân sao?"
"Là cố nhân gặp lại." Hai đời làm người, có thể gặp lại lần thứ hai, nàng phải cảm tạ trời xanh.

"Vậy không phải giống chúng ta sao?" Bàng Thiên Ninh chỉ nhân vật trong phim của hai người.

Thẩm Thu Hoa gật đầu.

"Đúng vậy, trong thời loạn thế còn có thể gặp lại, cũng là duyên phận khó gặp." Vì hôm nay không có Dương Quỳnh, nàng mới có thời gian nói vài câu cùng Bàng Thiên Ninh.

Nếu ngày thường có bình dấm chua Dương Quỳnh, Bàng Thiên Ninh cả cơ hội tới gần cũng không có.

Nghĩ đến bộ dáng khi ghen của Dương Quỳnh, nàng mỉm cười.

Nàng không chú ý nụ cười của mình tràn đầy ngọt ngào trong mắt Bàng Thiên Ninh.

Này đối với một Thẩm Thu Hoa luôn không quá thân thiện khiến người khác kinh ngạc.

Bàng Thiên Ninh rất thông minh, đề tài đều vây quanh nhân vật trong phim.

Thẩm Thu Hoa luôn không bài xích việc phân tích nhân vật, thảo luận cốt truyện với diễn viên khác.

Hai người thảo luận trong chốc lát, thảo luận không ít thứ không có trong kịch bản.

Từ khi quay cho đến bây giờ, hai người đều rất hiểu nhân vật của mình, thảo luận có thể tìm kiếm một ít suy nghĩ nội tâm chân thật của nhân vật.

Kết hợp với sự phát triển sau này của kịch bản, có thể biểu hiện nhân vật một cách khác.

Đạo diễn Tả Không Diễn sắp xếp xong chuyện khác quay đầu nhìn hai người đang nghiêm túc thảo luận cốt truyện cùng nhân vật, hắn gật đầu.

Thư ký trường quay bên cạnh nhỏ giọng nói: "Hai người đã nói nửa ngày."
"Đều là diễn viên không tệ.

Tuy kỹ thuật diễn còn trúc trắc nhưng lại rất nỗ lực.

Những diễn viên này tương lai rất sáng!" Tả Không Diễn cảm khái.

So với những diễn viên luôn nghĩ làm sao để bớt việc, làm sao để kiếm tiền, thì dàn diễn viên trẻ của bộ phim này thật sự không tệ.

Ít nhất rất ít người xin nghỉ vì tham gia hoạt động thương nghiệp.

Mọi người đều ở đoàn phim, hơn nữa tâm tư đều đặt vào bộ phim.

Quay xong cảnh phố, Dương Quỳnh cũng trở về.

Nhìn thấy Thẩm Thu Hoa cùng Bàng Thiên Ninh đang dưới cửa hàng bách hóa thảo luận chi tiết quay, cô cũng không sốt ruột tiến lên.

Mà đứng một bên nhìn nương nương của mình nói ra suy nghĩ của nàng với Bàng Thiên Ninh.

Dương Quỳnh cảm thấy Thẩm Thu Hoa ngày càng giống diễn viên.

Lúc trước nàng tiến vào giới với mục đích kiếm tiền, nhưng hiện tại, nàng hứng thú làm sao để diễn tròn vai nhân vật của mình.

Nhân vật Như Tú tạo khó khăn không nhỏ cho Thẩm Thu Hoa.

Dù sao nàng cũng xuất thân cao quý, thân là Khang phi nương nương, nếu so sánh chênh lệch thật quá lớn.

Không thể không nói, Thẩm Thu Hoa không chỉ thông minh, hơn nữa có sự từ bi của người thượng vị.

Nàng không chỉ đắp nặn hình ảnh của một người phụ nữ kiên cường, đấu tranh trước nghịch cảnh.

Còn là kẻ sĩ trăm ngàn năm tuân thủ tư tưởng "cùng tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiêm tế thiên hạ".

Nhân vật Như Tú này, khi nàng đói bụng chạy nạn, vẫn nỗ lực bảo vệ điểm mấu chốt của mình, không hại người, không làm trộm.

Sau khi nàng ổn định sống ở Thương gia, nàng nỗ lực làm việc báo đáp ơn cứu mạng của Thương gia.

Khi Thương gia suy tàn, đã không thể cho nàng cuộc sống yên ổn, nàng không rời đi.

Mà che chở cho tiểu thư Thương Nhược Vi người hoàn toàn không có năng lực mưu sinh lưu lạc đến Thượng Hải.

Nhân vật luôn không ngừng trưởng thành như vậy.

Nàng không phải thánh mẫu, nàng cũng có chút tâm cơ của mình, nhưng nàng vẫn luôn tuân thủ điểm mấu chốt không hại người của mình.

Dù gặp phải khốn cảnh gì, đều kiên cường cầu sinh.

Đối với cảm tình của Thiệu Khắc Tâm hay Giải Dương, từ lúc ban đầu nàng đã xác định lòng mình thích ai.

Sẽ không lắc lư ngả nghiêng.

Dù Thiệu Khắc Tâm qua đời, nàng vẫn độc thân, nỗ lực làm chuyện mình nên làm, gắt gao liên hệ vận mệnh của mình cùng vận mệnh quốc gia.

Nghĩ một lượt như vậy, đột nhiên Dương Quỳnh cảm thấy kịch này cũng không sáo rỗng như mình nghĩ.

Nhìn như chuyện tình cảm giữa hai nam tranh một nữ, nhưng khi câu chuyện này đặt vào thời đại này, bối cảnh này, thì sẽ phát hiện kịch bản rất thú vị.

"Đang nghĩ gì vậy?" Giọng nói bất ngờ làm Dương Quỳnh đang thất thần suýt nữa phản xạ tính ra tay.

Cũng may cô nhận ra đây là giọng của Thẩm Thu Hoa.

"Nghĩ em diễn nhân vật này càng lúc càng tốt." Nhìn Thẩm Thu Hoa đến, hai người nhìn nhau cười.

Ấm lòng, ngọt ngào như người xung quanh không tồn tại.

"Tiễn Ngô Đồng rồi?" Thấy Dương Quỳnh trở về, Thẩm Thu Hoa cảm thấy nhẹ nhàng rất nhiều.

Bản thân mình ỷ lại Dương Quỳnh như vậy cũng không phải chuyện tốt.

Nhưng nàng lại không muốn thay đổi.

Dương Quỳnh kéo tay nàng ngồi xuống nói: "Tiễn rồi.

Có anh ấy ở đây, chúng ta cũng yên tâm hơn." Tay cô vờ muốn sờ mặt Thẩm Thu Hoa, bị nàng tránh.

"Nhiều người như vậy." Quan hệ hai người đã đủ thân mật.

Ỷ vào Dương Quỳnh là phụ nữ, nếu cô là đàn ông, tai tiếng đã sớm bay đầy trời.

Dương Quỳnh ngượng ngùng rút tay về, cô cầm lòng không đậu.

Cảnh cửa hàng bách hóa, yêu cầu nhiều diễn viên quần chúng.

Mọi người trên đường đi tới đi lui khác nhau, trong không gian kín, biểu cảm của mỗi người đều có khả năng trở thành trọng điểm được người xem chú ý.

Cho nên cảnh này quay sáu lần mới qua.

Khổ nhất là Liễu Phàm Chi.

Nàng đóng vai Thương Nhược Vi sau bị tát sau ngã xuống đất.

Tuy cái tát có thể giả nhưng té ngã thì phải thật, nàng ngã hết lần này đến lần khác.

Mặt đất là nền xi-măng, Liễu Phàm Chi lại mặc sườn xám, sau sáu cảnh, đầu gối cũng bầm.

Thẩm Thu Hoa nhìn cũng đau lòng.

Nữ diễn viên luôn bất lợi hại.

Nam diễn viên dù sao cũng có thể mặc nhiều lớp trong quần, nữ diễn viên vì cần lộ chân, chỉ có thể cố gắng ngã.

Liễu Phàm Chi được Thẩm Thu Hoa nâng lên, đạo diễn cũng đến quan tâm hỏi: "Phàm Chi, có sao không?"
"Không sao, đạo diễn.

Tôi nghỉ ngơi một chút là ổn." Liễu Phàm Chi vội xua tay.

Lúc này trợ lý của nàng đến đỡ nàng.

Thẩm Thu Hoa xoay đầu hỏi: "Em nhớ chị có mang theo tuýp giảm đau?"
Trong túi Dương Quỳnh có.

Thẩm Thu Hoa có nhiều suất diễn hay bị thương, Dương Quỳnh luôn mang theo hờ.

"Có thì có, nhưng thuốc mỡ muốn hấp thu nhanh chóng thì phải cần thủ pháp của chị mới được." Dương Quỳnh mỗi lần thoa thuốc mỡ cho Thẩm Thu Hoa đều mạnh mẽ mát xa để thuốc chống được hấp thụ.

Chỉ là Thẩm Thu Hoa luôn đau đến đổ mồ hôi.

"Chị đi dạy trợ lý của cô ấy đi." Thẩm Thu Hoa chưa bao giờ là người nhiệt tình.

Ở đoàn phim lâu như vậy, nàng cùng Liễu Phàm Chi cũng không tính là bạn.

Nhưng không thân thiện bên ngoài, không có nghĩa nàng không chú ý đến Liễu Phàm Chi.

Đây là một người rất hướng nội.

Không tranh diễn, cũng không đoạt màn ảnh.

Chỉ quy củ diễn tốt vai của mình.

Là người rất nỗ lực, hoàn toàn không biết lăng xê.

Hơn nữa nàng ký hợp đồng với công ty lớn, hoàn toàn không coi trọng nàng, cơ bản đều vào trạng thái nuôi thả.

Là người mới, ai cũng không dễ dàng.

Đối với người như vậy, Thẩm Thu Hoa nguyện ý giúp một phen.

Trợ lý của Liễu Phàm Chi là một sinh viên vừa tốt nghiệp không lâu.

Vẫn còn đang trong giai đoạn học tập làm sao để trở thành một trợ lý tốt.

Tiểu cô nương không lười nhưng nàng không biết cách chiếu cố mình, nên càng không có năng lực chiếu cố Liễu Phàm Chi.

Thẩm Thu Hoa đến, nhìn Liễu Phàm Chi dùng tay xoa hai đầu gối của mình.

"Phàm Chi, tôi có một ít thuốc mỡ, lúc trước tôi va đập có dùng qua, rất hiệu quả.

Cô thử xem."
Dương Quỳnh đưa thuốc.

"Sau khi thoa thuốc này, cần dùng tay xoa mạnh, như vậy mới có thể hấp thu tốt hơn." Cô nói với trợ lý của Liễu Phàm Chi.

Trợ lý có chút mờ mịt: "Chị Dương, nên mát xa thế nào?"
Dương Quỳnh làm mẫu cho nàng.

Trợ lý suýt nữa khóc.

"Chị Dương, tay chị có lực vậy sao? Em không bị thương cũng thấy đau."
"Thuốc đắng dã tật, em hiểu không? Đau chốc lát thôi, sau đó rất nhanh sẽ khỏi." Dương Quỳnh cổ vũ trợ lý.

Trợ lý nhíu mày: "Em không có nhiều lực như chị."
"Làm hết sức mình là được." Dương Quỳnh chỉ đạo, trợ lý rất chú ý.

Nhìn trợ lý thoa dược cho Liễu Phàm Chi rồi mát xa, hai người về chỗ nghỉ ngơi của mình.

"Em xem, có trợ lý tốt quan trọng thế nào." Dương Quỳnh tranh công nói.

Thẩm Thu Hoa mỉm cười, khóe môi hơi cong: "Nếu thay thành diễn viên khác với chị thì sao?"
"Chị không cần!" Dương Quỳnh bĩu môi, quyết đoán cự tuyệt.

Cô cũng không phải người thích hầu hạ, chẳng qua là Thẩm Thu Hoa, cô mới nguyện ý tiêu tốn toàn bộ tâm tư cùng thời gian làm bạn bên nàng.

"Cho nên, với ai rất quan trọng, đúng hay không?" Nương nương rất nhanh đáp trả.

Dương Quỳnh duỗi tay chọc nàng.

"Em bên chị mới là quan trọng nhất."
Quay xong toàn cảnh đã qua buổi sáng.

Đầu gối của Liễu Phàm Chi cũng tốt hơn nhiều.

Nàng quay xong đi đến cảm ơn.

Thẩm Thu Hoa cười xua tay.

Hai người nói thêm vài câu.

Hôm nay xuất diễn của Tôn Liệt đều là ngoại cảnh.

Buổi tối kết thúc công việc về khách sạn, nghe mọi người nghị luận hôm nay Bàng Thiên Ninh trò chuyện với Thẩm Thu Hoa thật lâu, hắn cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng.

Hắn là nam chủ, Thẩm Thu Hoa đóng nữ chủ, đây mới là cp chính quy.

Nhưng thời gian hắn trò chuyện cùng Thẩm Thu Hoa lại rất ít.

Không rõ vì sao, khi hai người trò chuyện luôn có rào cản.

Vì sao Bàng Thiên Ninh lại có thể trò chuyện được với Thẩm Thu Hoa như vậy?
"Liệt ca, anh có phải đang ghen tị không?" Trợ lý của Tôn Liệt thoạt nhìn có chút cà lơ phất phơ nhưng đôi khi lại rất khôn khéo.

"Em nói bừa gì đó?" Tôn Liệt nhanh chóng phản bác.

Trầm mặc một lát, hắn lại nói: "Anh chỉ cảm thấy anh cũng nên trò chuyện nhiều với Thu Hoa."
"Trò chuyện sao? Anh đã quên lần trước trợ lý Dương cảnh cáo anh sao? Có trợ lý Dương ở đó, anh không có cơ hội đâu." Trợ lý vô tình nói ra sự thật.

Tôn Liệt nhìn trợ lý thiếu đòn của mình, hận không thể đem người này đánh một phen.

Không biết lời nào nên nói, lời nào không nên nói sao? Sao lại nói lời trát tâm như vậy?
"Liệt ca, muốn em nói, nếu anh thật muốn trò chuyện với Thẩm tiểu thư, bên ngoài phim là không được.

Anh có thể tìm trong phim.

Hai người trong phim là một cặp quang minh chính đại, trợ lý Dương lúc quay cũng không dám quấy rối." Trợ lý cũng thật sự vì sếp mình nhọc lòng, vội vàng hiến kế.

"Em thông minh nhất.

Trong phim đều có kịch bản.

Anh tùy tiện nói chuyện, đừng nói trợ lý Dương, đạo diễn cũng sẽ không tha cho anh." Tôn Liệt tức giận nói.

Trợ lý lắc đầu.

"Liệt ca, anh chưa theo đuổi con gái sao? Này nói thế nào đây? Một ánh mắt, một động tác, đều có thể biểu đạt.

Anh xem anh soái như vậy, fans anh đều đòi sống đòi chết, anh phải tin mị lực của mình." Trợ lý đột nhiên như người từng trải.

Tôn Liệt lâm vào trầm tư.

Một lát sau, đột nhiên phản ứng: "Ai theo đuổi con gái? Em nói hươu nói vượn gì đó."
Ánh mắt của trợ lý như "em hiểu", nhìn đến Tôn Liệt muốn phát hỏa, đuổi hắn ra khỏi phòng.

Là mình nhập diễn quá sâu sao? Tôn Liệt có chút mê mang.

Hắn thừa nhận mình thật sự có hảo cảm với Thẩm Thu Hoa.

Ngoài việc nàng là mỹ nhân, hắn còn thích khí chất của nàng.

Khí chất tự thân cao quý khiến hắn luôn không thể rời mắt được.

Không phải dáng vẻ kệch cỡm, không lăng xê ác ý, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, có suy nghĩ của riêng mình.

Thẩm Thu Hoa có túi da bên ngoài đẹp mà linh hồn bên trong đẹp hơn.

Tựa như bên cạnh nàng, nhìn nhất cử nhất động của nàng cũng cảm thấy năm tháng tĩnh hảo, cuộc sống an ổn.

Tôn Liệt lắc đầu.

Nghề của bọn họ, động tâm dễ, si tình khó.

Không cần dễ dàng lâm vào trong tình cảm.

Mỗi ngày lui tới nhiều người như vậy, ai có thể bên ai thật sự đều là duyên phận.

Thẩm Thu Hoa cùng Dương Quỳnh ăn cơm chiều ở nhà ăn.

Trở về phòng Dương Quỳnh bưng một chén thuốc nóng đến cho Thẩm Thu Hoa uống.

Kiếp trước đã quen uống thuốc, nàng không cảm thấy chua xót khó uống.

Uống xong, Thẩm Thu Hoa rất nhanh bắt đầu mệt rã.

"Ngô Đồng nói thuốc buổi tối có bỏ thêm dược liệu an thần, để em có thể nghỉ ngơi tốt hơn." Dương Quỳnh giải thích.

Đôi mắt Thẩm Thu Hoa không mở được.

"Vốn em muốn dành chút thời gian cùng chị." Thẩm Thu Hoa vẫn luôn có tự giác của thê tử.

Luôn muốn dành một ít thời gian bên Dương Quỳnh.

Dương Quỳnh cười, hôn nàng.

"Tương lai còn dài.

Chúng ta còn thời gian cả đời." Cô ôm Thẩm Thu Hoa đi tắm.

Tuy rằng không muốn, cũng không thể không cầm máy sấy, hong khô tóc nàng.

Thẩm Thu Hoa nửa tỉnh nửa mê, vẫn kéo tay Dương Quỳnh không cho cô đi.

"Ngủ với em." Dương Quỳnh không biết nàng có phải nói mớ hay không.

Ôm giai nhân đi ngủ, tuyệt đối là mộng tưởng của rất nhiều người.

Dương Quỳnh không nghĩ nhiều, chỉ cần có người trong lòng này, tâm cô sẽ cảm thấy an ổn.

Khi cô chuẩn bị ngủ, điện thoại đột nhiên rung lên.

Cô lấy điện thoại thì thấy tin nhắn của Lư Tự.

Kẻ cuồng công tác Lư Tự đã tranh thủ cho Thẩm Thu Hoa một cơ hội tham gia show thời trang của nhãn hiệu xa hoa ở Pháp.

Dương Quỳnh cúi đầu nhìn Thẩm Thu Hoa đang ngủ say, trong lòng mâu thuẫn.

Cô bội phục năng lực công tác của Lư Tự.

Thẩm Thu Hoa là một người mới vừa xuất đạo.

Bộ phim trước mắt này là vai chính đầu tiên nàng đảm nhiệm, có thể phát trên đài truyền hình hay không còn chưa biết, làm không tốt thì đăng trên mạng.

Dù nhân khí tăng không ít nhưng trong giới này, tư lịch vẫn không đáng là bao.

Cơ hội lần này có thể trợ giúp rất lớn cho danh khí của Thẩm Thu Hoa.

Nhưng như vậy Thẩm Thu Hoa sẽ dành nhiều thời gian của mình để tăng nhanh tiến độ quay.

Dù sao giữa tháng sau phải tiến tổ bộ tiếp theo.

Ra nước ngoài tham gia sự kiện, mất ít nhất ba bốn ngày mới trở về.

Dù muốn hay không, Lư Tự đã sắp xếp xong, cũng phải đi.

Dương Quỳnh nhắn tin cho Lư Tự bảo mình đã nhận được.

Hôm sau khi rời giường, cô nói chuyện này cho Thẩm Thu Hoa.

Thẩm Thu Hoa nhìn Dương Quỳnh lo lắng, duỗi tay nhéo mặt cô, nói: "Dương Quỳnh, lúc này chị nên cảm thấy may mắn bởi chúng ta đã gặp Ngô Đồng trước.

Đừng lo lắng như vậy, chị phải tin tưởng y thuật của Ngô Đồng.

Hơn nữa em lựa chọn công việc này, cũng đã suy xét tình huống trước mắt này.

Cho nên không cần lo lắng cho em, mà chị, lại phải vất vả theo em."
Mặt Dương Quỳnh bị nhéo, bày ra biểu cảm buồn cười: "Chị không vất vả."
Tuần lễ thời trang tuần sau sẽ khai mạc.

Thẩm Thu Hoa xin đạo diễn Tả Không Diễn cho nghỉ.

Đối với hoạt động thương nghiệp này, Tả Không Diễn thông cảm.

Nhưng hắn cũng cảm thán, bản thân vừa mới nói dàn diễn viên trẻ đều an tâm ở đoàn phim, không có nhiều hoạt động thương nghiệp thì nữ chủ đến xin nghỉ.

Có thể thấy đây là đừng nên nói gì quá sớm.

Vì đuổi kịp tiến độ quay, Thẩm Thu Hoa không thể không tham gia hai tổ quay AB.

Này là khảo nghiệm về thân thể cùng kỹ thuật diễn của nàng.

Nàng cần trong thời gian rất ngắn hoàn thành hai đoạn tình tiết cùng chuyển biến tình cảm khác nhau.

Cũng may không có quá nhiều động tác diễn, thân thể nàng vẫn chịu được.

Dương Quỳnh hiện tại mỗi ngày đem theo ba ấm nước.

Một ấm canh, một ấm dược, cùng một ấm nước.

Hiện tại Thẩm Thu Hoa danh xứng với thực thành nữ nhân làm từ nước.

Chỉ cần diễn một chút thì sẽ uống.

Uống như vậy rất hiệu quả.

Mùa xuân làn da dễ khô, đoàn phim rất nhiều diễn viên mặt nạ luôn không rời thân, một ngày đắp vài cái mới cảm thấy mặt dễ chịu.

Chỉ có Thẩm Thu Hoa, da nộn véo cũng ra nước, làm người hâm mộ không thôi.

Mấy ngày này, Thẩm Thu Hoa quay chụp ở hai tổ AB, mỗi ngày đều bận rộn.

Tôn Liệt muốn nói một câu với nàng cũng khó.

Hắn đành tiếp thu ý kiến của trợ lý, đem tất cả tình ý đặt vào phim.

"Liệt ca, càng ngày càng có cảm giác nha.

Đặc biệt là diễn tình cảm, hiện tại ánh mắt cậu nhìn Như Tú, vừa thấy là trong trạng thái yêu đương.

Không tệ, tiếp tục." Tả Không Diễn đối với việc Tôn Liệt đột nhiên phát ra tình cảm, vô cùng vừa lòng.

Còn nguyên nhân, làm đạo diễn rất nhiều năm làm sao lại không rõ? Nhưng trạng thái này hắn cũng không muốn nói, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tâm tình đóng phim của diễn viên.

Trước mắt thấy Tôn Liệt đang trong trạng thái hảo cảm, còn chưa xác định, trạng thái này vừa vặn hợp với phim.

Tôn Liệt nghe thấy lời này có chút đỏ mặt nhìn Thẩm Thu Hoa đang chuẩn bị đóng phim bên tổ B.

Lại phát hiện Thẩm Thu Hoa căn bản không chú ý bên này, đang nhỏ giọng nói gì đó với Dương Quỳnh.

Tôn Liệt dời mắt, nhìn Tả Không Diễn cười nói: "Chụp đến bây giờ mới có một ít tâm đắc đối với nhân vật.

Tôi cảm thấy bản thân có thể lý giải nhân vật."
"Phải.

Lý giải nhân vật rất quan trọng.

Có thể đi vào thế giới nội tâm của nhân vật, đồng cảm cùng nhân vật, như vậy mới có thể diễn được nhân vật đó một cách hoàn hảo." Tả Không Diễn cảm thấy vui mừng.

Tổ B đang quay cảnh Như Tú ở xưởng thủ công.

Sếp của Như Tú vô cớ khấu trừ lương công nhân.

Lúc này Như Tú đã bị Thiệu Khắc Tâm ảnh hưởng, tiếp nhận tư tưởng mới.

Nàng ngầm liên hợp nữ công, không cần tiếp nhận hành vi của sếp, cần đấu tranh, tranh thủ cho lợi ích hợp pháp của mình.

Máy dệt lụa kiểu cũ, Thẩm Thu Hoa học hai ngày mới có thể thao tác tự nhiên.

Nàng thay quần áo lao động, bắt đầu đóng phim.

Dương Quỳnh ở sau camera nhìn Thẩm Thu Hoa trên màn ảnh, đã hoàn toàn không còn vẻ cao quý, uy nghi của Khang phi.

Người trước mặt tựa như một nữ công.

Giống như ngàn vạn nữ công của thời đại kia, dù cho gương mặt xinh đẹp.

- ------------------------------------------------------
Lời của editor: Chào mọi người, vì hiện tại một chương (6000 chữ) bằng hai chương bình thường (3000 chữ) nên mình đăng 4 chương/ 2 tuần.

Khi nào hết chương 6000 chữ thì mình sẽ đăng khoảng 6-8 chương/ 2 tuần.

Và mình sẽ không drop truyện, mọi người cứ yên tâm đọc!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui