Thời gian quay lại nửa giờ trước.
Thẩm Thu Hoa đang vừa tập vũ đạo vừa nói chuyện với Liễu Du trong phòng.
Bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa không rõ.
Hai người đều không để ý.
Tiếng gõ cửa trước sau không dừng, từ xa tới gần.
Hiển nhiên là có người đang gõ cửa từng phòng.
Cuối cùng đến phòng của các nàng.
Liễu Du cười nói: "Không biết lại đang kiểm tra cái gì? Lúc này người của đoàn phim đều đi đóng phim rồi, chỉ còn lại phòng chúng ta có người." Nàng vừa nói vừa mở cửa ra.
Thẩm Thu Hoa không để ý, chỉ dừng khiêu vũ lại.
Kết quả Liễu Du vừa mở cửa đã thét lên.
Một nam nhân 30 tuổi cầm dao trái cây đưa trước mặt Liễu Du.
Liễu Du sợ hãi lùi về sau, nam nhân thuận thế vào phòng, đóng cửa, khóa lại.
Thẩm Thu Hoa không động, cũng không kêu.
Nàng hiểu mình gặp phiền toái rồi nhưng không biết vì sao lại có phiền toái.
"Hai người đừng sợ, tôi không có ác ý.
Tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Lát nữa cho người chuẩn bị một chiếc xe cho tôi, tôi sẽ đi ngay." Giọng nam nhân khàn khàn cất lên.
"Anh muốn bắt cóc chúng tôi?" Thẩm Thu Hoa hỏi.
"Đừng nói chuyện.
Tôi sẽ không tổn thương hai người." Nam nhân lặp lại.
Hắn đến trước mặt Thẩm Thu Hoa, Thẩm Thu Hoa muốn lùi về sau, lại thấy hắn bóp cổ Liễu Du, mũi dao hướng về phía cổ Liễu Du.
"Anh không phải nói sẽ không tổn thương chúng tôi sao?" Thẩm Thu Hoa vội nói.
Nam nhân như ý thức được, bỏ dao xuống.
"Anh thả cô ấy ra, chúng tôi sẽ không chạy.
Anh để cô ấy đến chỗ tôi." Thẩm Thu Hoa muốn để Liễu Du vào trạng thái an toàn.
Nam nhân như không nghe thấy lời nàng, tay vẫn không thả lòng.
Chốc lát, Thẩm Thu Hoa hỏi: "Nếu anh muốn có xe, dù sao cũng phải để cho người khác biết anh ở chỗ này, đúng không?"
Nam nhân ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt đầy hỗn loạn như không thanh tỉnh.
Thẩm Thu Hoa nhíu mày, người này hình như không ổn.
"Cô nói đúng.
Cô nói đúng." Nam nhân gật đầu, cúi đầu nhìn Liễu Du run rẩy trong tay.
"Tôi giết cô, vậy bọn họ sẽ biết sự lợi hại của tôi."
Liễu Du sợ đến mức môi run lên: "Anh đừng giết tôi! Tôi xin anh, đừng giết tôi!"
Nam nhân nâng dao lên.
Thẩm Thu Hoa gọi hắn lại: "Tôi có thể gọi đến đại sảnh, nói cho họ về chuyện đang xảy ra."
"Gọi điện thoại?" Nam nhân đang tự hỏi, đột nhiên quát: "Không được gọi điện thoại! Có phải cô muốn báo cảnh sát không? Tôi nói cho cô biết, cảnh sát mà đến, tôi sẽ giết cô đầu tiên!" Hắn nói rồi buông Liễu Du ra, bước đến trước Thẩm Thu Hoa.
Thẩm Thu Hoa vừa định lùi về sau, lại không ngờ rằng nam nhân ra tay thật nhanh, lực cũng lớn, lập tức bắt được nàng.
"Chị Thu Hoa!" Liễu Du tạm thời an toàn lo lắng kêu lên.
Thẩm Thu Hoa cảm thấy cổ tay đau đớn, nàng khẽ nhíu mày: "Anh không muốn nói cho người khác anh ở đây?"
Nam nhân dùng dao khoa tay múa chân nói với Liễu Du: "Cô, đi gọi điện thoại."
Liễu Du nhìn Thẩm Thu Hoa, Thẩm Thu Hoa hơi gật đầu.
"Alo, đại sảnh khách sạn phải không? Phòng tôi có một người đàn ông bước vào, bắt cóc hai người phụ nữ chúng ta." Liễu Du run rẩy nói.
Nhân viên đại sảnh vừa nghe nghĩ rằng nàng đang đùa nhưng nghe giọng thấy không giống đang đùa.
Nhân viên phản ánh chuyện này cho giám đốc, giám đốc lập tức phái người đến xem.
Sau khi gõ cửa, giọng nam nhân từ bên trong truyền ra: "Tôi muốn một chiếc xe, các người mau chóng chuẩn bị cho tốt! Nửa giờ sau xe còn chưa đến, tôi sẽ giết con tin."
Giám đốc ở ngoài cửa nghe thấy.
Hắn nhìn đồng nghiệp, cao giọng nói: "Người bên trong bình tĩnh một chút, đừng tổn thương con tin.
Chúng tôi lập tức chuẩn bị xe cho anh.
Anh nhất định phải bình tĩnh!"
Giám đốc xua tay với đồng nghiệp, hai người ở ngã rẽ của cầu thang, báo cho cảnh sát.
Cảnh sát rất nhanh đã đến, thấy là án bắt cóc, lập tức điều lãnh đạo thị cục đến.
Thị cục chính là đội trưởng mà Dương Quỳnh thấy.
Sau khi đến, đầu tiên đội trưởng mệnh lệnh phong tỏa thang máy cùng thang lầu.
Sau đó vừa xem xét theo dõi vừa tìm kiếm cơ hội đàm phán với Trương Việt Siêu.
Kết quả Trương Việt Siêu bên trong hoàn toàn không có động tĩnh.
Đội trưởng tìm người phá cửa, cửa vừa mở ra, Trương Việt Siêu lập tức hung bạo, đả thương Liễu Du.
Trong thời gian cảnh sát đến, Thẩm Thu Hoa vẫn không giữ được bình tĩnh.
Nàng luôn cố gắng trò chuyện với Trương Việt Siêu, không ngừng tìm kiếm chủ đề.
Trương Việt Siêu đã ở mười mấy năm trong viện tâm thần, chính hắn cũng không biết mình còn người thân không.
Thông qua cuộc trò chuyện, Thẩm Thu Hoa cảm thấy người này cũng không xấu.
Hắn cũng không phải nhất định muốn đi, chỉ là không muốn trở về bệnh viện tâm thần.
Hắn cần một chiếc xe nhưng bản thân hắn lại không biết lái.
Tinh thần của hắn đang rất hỗn loạn.
Thẩm Thu Hoa muốn Trương Việt Siêu giảm tính cảnh giác xuống, ít nhất có thể đưa Liễu Du ra ngoài.
Không phải nàng vì người quên mình mà nàng cảm thấy đây là kết quả tốt nhất.
Trương Việt Siêu không cần giữ lại hai con tin.
Liễu Du đang bị kinh hách, không có cách bảo toàn tính mạng với Trương Việt Siêu, như vậy chỉ có nàng ở lại, mới có cơ hội cứu được Liễu Du.
Giọng Thẩm Thu Hoa cực kỳ bình tĩnh, yên ổn như có ma lực trấn an: "Anh giữ cả hai chúng tôi thật ra rất vô dụng.
Thả cô ấy đi, như vậy cô ấy có thể nói với bên người ngoài về điều anh cần."
Trương Việt Siêu như bị nàng thuyết phục.
Nhưng nửa giờ trôi qua, hắn vẫn quyết định giữ lại Liễu Du.
Hắn có chút tín nhiệm với Thẩm Thu Hoa.
Hắn buông tha Thẩm Thu Hoa, bắt lấy Liễu Du.
Liễu Du giãy giụa, Thẩm Thu Hoa muốn nàng đừng mạo hiểm chọc giận Trương Việt Siêu, đúng lúc này cửa được mở ra.
Trương Việt Siêu nghĩ là người đến đối phó hắn, dao trên tay đâm xuống cổ Liễu Du.
Thẩm Thu Hoa không nghĩ đến hắn không phải đe dọa mà thật sự ra tay.
Hơn nữa động thủ không chút do dự.
Thời khắc mấu chốt Thẩm Thu Hoa không nghĩ nhiều.
Nàng chỉ biết mình không làm gì Liễu Du có lẽ sẽ mất mạng.
Không thể không nói, ngày thường Thẩm Thu Hoa vì đánh diễn mà rèn luyện thân thể nên rất có hiệu quả.
Thời khắc mấu chốt, có gan động thủ.
Nàng lao đến Trương Việt Siêu đang cầm dao.
Lực va chạm cũng không lớn nhưng vì Trương Việt Siêu không phải người chịu huấn luyện.
Bị va chạm, dao trong tay lập tức lệch hướng.
Dao vẫn xẹt qua vai Liễu Du.
Chỉ là lần này bị thương mà không phải mất mạng.
Trương Việt Siêu vô cùng phẫn nộ.
Vốn cửa đột nhiên mở ra đã quấy rầy hắn, hắn tức giận mình không khống chế được.
"Cảnh sát đều ra ngoài!" Trương Việt Siêu bắt lấy vai Thẩm Thu Hoa, dao đặt lên cổ nàng, cuồng loạn kêu.
Cảnh sát đành lui ra đóng cửa lại.
Vừa rồi Thẩm Thu Hoa đã dùng toàn lực.
Lúc này bị Trương Việt Siêu bắt lấy, chân run lên.
Miệng vết thương trên vai Liễu Du chảy máu, tuy vết thương không lớn nhưng rất sâu.
Nếu không kịp thời cầm máu sẽ rất nguy hiểm.
"Tôi làm con tin cho anh.
Cô ấy bị thương rồi, anh mau thả cô ấy ra đi.
Nếu không anh sẽ là tội phạm giết người." Thẩm Thu Hoa muốn quay đầu, cổ vừa động đã bị mũi dao xẹt qua.
Máu tươi lập tức chảy.
"Cô đừng lộn xộn!" Trương Việt Siêu bất mãn nắm chặt nàng: "Tôi không muốn tổn thương cô!"
Thẩm Thu Hoa nghĩ rồi hỏi: "Vì sao?"
"Tôi muốn cô đi cùng tôi." Trương Việt Siêu nhìn trúng mỹ mạo của Thẩm Thu Hoa cũng nhìn trúng vẻ thiện ý của nàng.
"Tôi sẽ không theo tội phạm giết người." Giọng Thẩm Thu Hoa lạnh xuống.
"Tôi không có giết người! Tôi không có giết người!" Trương Việt Siêu cường điệu.
"Anh còn không cho cô ấy ra ngoài, cô ấy sẽ thật sự chết!" Thẩm Thu Hoa cuối cùng quay đầu lại: "Đến lúc đó, anh sẽ là tội phạm giết người."
Suy xét nhiều lần, Trương Việt Siêu hỏi: "Tôi thả cô ấy ra ngoài, cô sẽ theo tôi rời đi sao?"
"Tôi muốn cô ấy sống." Giọng Thẩm Thu Hoa vô cùng kiên định.
Máu trên cổ liên tục chảy.
Trương Việt Siêu cuối cùng thả Liễu Du ra.
Lúc gần đi Liễu Du còn nhìn Thẩm Thu Hoa, chỉ là không dám nói lời nào.
Thẩm Thu Hoa gật đầu nói với nàng: "Em mau ra ngoài xử lý vết thương đi."
Liễu Du ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, chân nàng mềm nhũn, suýt ngã quỵt.
Cảnh sát ở cửa lập tức đưa nàng đến xe cứu thương.
Vừa sắp xếp người xong đã phát hiện Dương Quỳnh.
Trong phòng, Thẩm Thu Hoa cười với Trương Việt Siêu: "Cảm ơn anh đã thả cô ấy ra ngoài."
Trương Việt Siêu chìm đắm trong nụ cười của nàng: "Cô...cô cười với tôi." Hắn cảm thấy hô hấp của mình hơi khó khăn, tim đập nhanh hơn.
Thẩm Thu Hoa quay đầu nhìn cửa đang đóng, khẽ nhíu mày.
Vì sao Dương Quỳnh còn chưa đến?
Dương Quỳnh đến, nháy mắt đá văng cửa, cô nhìn thấy Trương Việt Siêu kề dao lên cô Thẩm Thu Hoa.
"Bằng." Tiếng súng vang lên.
Dương Quỳnh không bao giờ nương tay trong chuyện này.
Trương Việt Siêu bị thương tay cầm dao, cây dao rơi xuống đất.
Hắn đau đớn che tay mình.
Thẩm Thu Hoa nhìn thấy Dương Quỳnh, tâm dần bình tĩnh.
Nàng cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người ngã xuống.
Nàng bỗng rơi vào cái ôm quen thuộc.
Chờ nàng cảm thấy ổn rồi, đại não hoạt động lại, chậm rãi mở mắt ra.
Vẻ mặt Dương Quỳnh vô cùng lo lắng, nàng thấy được gương mặt tái nhợt của mình trong ánh mắt của cô.
"Chị đưa em đi bệnh viện." Dương Quỳnh nói rồi bế nàng lên.
Thẩm Thu Hoa khẽ lắc đầu.
"Em không sao." Tuy nói vậy, Dương Quỳnh vẫn mang nàng xuống xe cứu thương dưới lầu.
Kết quả chưa đến đã giao cho Ngô Đồng xử lý.
Trương Việt Siêu bị mang đi.
Đội trưởng nhìn thấy con tin còn sống, thở phào nhẹ nhõm.
"Dương Quỳnh, bắn rất tốt." Đội trưởng giơ ngón cái với Dương Quỳnh.
"Cũng được." Dương Quỳnh không đắc ý.
Chuyện bắn tốt ở trong bộ đội là chuyện bình thường, không có gì đáng để khoe.
"Nói thật, thân thủ của cô không làm cảnh sát thật đáng tiếc." Đội trưởng nổi tâm yêu người tài.
Dương Quỳnh lắc đầu: "Đội trưởng, cảm ơn các anh hôm nay đã cứu Thu Hoa, khiến anh thất vọng rồi, tôi sẽ không làm cảnh sát.
"
- ----------------------
Editor: Mọi người đoán xem lần này là ai đến từ cổ đại..