Hôm sau, Mị xuất cung đến Phủ công chúa, mang theo một hộp gấm dặn dò đặc biệt là phải gửi tận tay Long Vân Thấm.
Nàng vừa động chạm nhẹ vào mặt trên của hộp gấm liền cảm giác một dòng khí lạnh chạy thẳng vào người, lập tức hỏi: “Bên trong là cái gì?”
Mị mở hộp gấm ra, bên trong là một vật dài dẹt xanh biếc, Long Vân Thấm vừa nhìn liền kinh ngạc ngẩng đầu, Mị biết công chúa điện hạ quả nhiên nhận ra.
Vì thế nhanh hắn thanh thanh cổ họng, khẳng định nói: “Công chúa điện hạ, đây là thần dược Vô Cực, một căn Vô Cực thảo đặc biẹt hiếm có trên thế giới này, vương gia muốn công chúa điện hạ ăn vào.”
Mị không rõ ràng lắm hàn chứng trong người Long Vân Thấm, biến chứng của nó lại càng không hay biết gì, hắn thế nhưng chỉ biết nàng cần cỏ Vô Cực.
Rõ ràng vương gia đã tìm thấy Vô Cực Nam Khương, chỉ cần một bước tháo xuống sử dụng nữa thôi, vậy mà cuối cùng hắn lại thay đổi chủ ý, lựa chọn Vô Cực Thảo.
Luận về dược hiệu, Cỏ Vô Cực cùng Vô Cực Nam Khương không khác nhau là mấy, nhưng độc trong người vương gia cần là cần duy nhất Vô Cực Nam Khương mới được a.
Một căn cỏ Vô Cực này, thế nhưng đã làm bao nhiêu thiên tân vạn khổ bao năm qua của vương gia đổ sông đổ bể hết.
Trong lòng Mị không đành, nhìn hai gốc dược nối liền một mối kia, hắn từng vụng trộm muốn hái Vô Cực Nam Khương xuống, lại bị Lăng Triệt phát hiện rồi tự mình trách phạt, sau đó lệnh hắn mang Cỏ Vô Cực đến Phủ công chúa này, tính mệnh của công chúa điện hạ ở trong lòng vương gia, dĩ nhiên đã vượt quá tính mệnh bản thân.
“Thỉnh công chúa điện hạ giao cho Đông Mai nấu trực tiếp rồi dùng đi ạ!”
Mị nói xong mà tâm đều đau như cắt, thần dược như vậy thật sự bị người khác dùng mất, không biết trong lòng vương gia đến cùng là đang nghĩ cái gì.
Long Vân Thấm nhìn Cỏ Vô Cực đến xuất thần, thật vất vả mới hoàn hồn lại, nàng lập tức đóng lại hộp gấm, trực tiếp hỏi Mị: “Sao hắn lại có cái này?”
Đầu tiên là sư phụ đưa Vô Cực thảo cho nàng, nàng đương nhiên biết dược hiệu của nó có bao nhiêu tốt, nhưng cũng không dám dùng đến.
Hiện tại Lăng Triệt thế nhưng lại đưa tới một căn, nàng quả thực chấn kinh không nhỏ.
Cỏ Vô Cực, thần dược trân quý khó cầu, mặc dù là trong quốc khố Nam Hoàng quốc, bất quá cũng chỉ có một gốc cây.
Lăng Triệt làm sao cũng có?
“Vương gia, ngài ấy bỏ qua Vô Cực Nam Khương nên mới có Vô Cực Thảo này.” Mị không cam lòng nói, độc trong người vương gia hắn đã sớm ngấm vào trong máu, thật vất vả mới tìm được Thiên Sơn Tuyết Liên, nếu có thêm Vô Cực Nam Khương này, thì chỉ cần ám vệ nơi Xích Viêm quốc tìm được Tàng Hoa Hồng Tây Vực nữa thì liền có thể giải khai.
Nhưng là hiện thời, Vô Cực Nam Khương biến thành Vô Cực thảo, công sức năm năm tìm kiếm của bọn họ, đổi lấy cũng là cái này.
Trong lòng hắn thế nào cũng thấy ẩn ẩn đau.
Long Vân Thấm có nghe nói qua Vô Cực Nam Khương, một trong ba vị thuốc trị được hàn chứng của nàng , nhưng nhìn thái độ của Mị thì chẳng lẽ Lăng Triệt cũng rất cần nó?
Trong lòng Long Vân Thấm có chút lo lắng, Lăng Triệt cần thứ như này để làm gì?
“Lăng Triệt hắn, vì sao cần Vô Cực Nam Khương?”
Mị dừng một chút, đang định há miệng nói cái gì thì đột nhiên bị một trận chưởng phong đánh trúng, theo đó rút lui mấy bước.
Ảnh xuất hiện đứng sừng sững giữa hai người, ngăn trở Long Vân Thấm cùng Mị đối diện với nhau, không phát ra thanh âm nói với Mị: Vương gia không cho phép tiết lộ!
Trong lòng Mị càng khó chịu, hắn không giống Ảnh - cái gì cũng có thể giấu ở trong lòng: “Ảnh, chủ tử của ngươi là công chúa điện hạ, ngươi làm cái gì ta không có quyền can thiệp.
Nhưng Mị ta nhận thức vương gia là chủ tử thì cả đời này cũng chỉ suy nghĩ cho vương gia! Ta không giữ được mọi chuyện trong lòng, hôm nay nếu công chúa điện hạ hỏi chuyện, ta liền nói.
Hôm nay nếu nàng không hỏi, ta cũng sẽ không nói gì.”
Trong lòng Long Vân Thấm càng thêm khẩn trương, nàng chưa bao giờ nhìn thấy Mị xao động cảm xúc như thế, trong tiềm thức của nàng, Mị cùng Ảnh chưa bao giờ từng giằng co nhau cái gì.
“Bởi vì ta?”
Nàng đứng lên, bàn tay lướt qua hộp gấm kia, thứ này đối với Lăng Triệt hẳn phải rất trọng yếu, vì hắn đem nó cho nàng nên trong lòng Mị mới bất bình sao!
“Vô Cực Thảo này, là Lăng Triệt…”
“Không, công chúa điện hạ, vương gia không cần Vô Cực Thảo, thứ ngài ấy cần chỉ có Vô Cực Nam Khương.”
Long Vân Thấm giữ chặt Ảnh, nàng muốn nghe Mị nói tiếp, nàng không dám dùng Vô Cực thảo của Tống Miễn, làm sao có thể dễ dàng nhận đồ của Lăng Triệt như vậy, nàng làm không được cái người không biết xấu hổ.
“Vương gia cần Vô Cực Nam Khương, Thanh Y vệ tìm kiếm cùng thủ hộ nó mất năm năm, thật vất vả mới đợi được đến lúc có thể lấy xuống, nhưng là vương gia trong một khắc lại bỏ qua nó như trở bàn tay, chọn lựa Vô Cực Thảo.
Hai thần dược này sinh cùng một gốc, nhưng chỉ có thể hái xuống một, vương gia hắn thế nhưng lại bỏ cơ hội cứ mạng gì đó.”
“Có ý tứ gì!” Sắc mặt Long Vân Thấn nhất thời biến đổi, cứu mạng gì đó! “Mị, ngươi tốt nhất là nói cho rõ ràng, cứu mạng gì đó đến cùng là có ý gì.”
Mị ha ha cười, nhìn hộp gấm trên bàn mà lắc đầu: “Hiện thời nói cái gì cũng đã muốn, Vô Cực Nam Khương trên thế gian này đi đâu mà tìm được nữa, mặc dù đã có Thiên Sơn Tuyết Liên hay Tàng Hoa Hồng Tây Vực thì cũng vô dụng, độc trong người vương gia, làm sao có thể giải...” Gương mặt Mị bi thương, hắn dù sao cũng không cam lòng, nếu có thể, hắn tình nguyện người trúng độc là hắn chứ không phải vương gia.
Long Vân Thấm chỉ nghe thấy hai chữ trúng độc, trong đầu liền không ngừng hiện ra những đoạn ngắn, đây tựa hồ là trí nhỡ của nàng, lại không phải của nàng.
Cuối cùng nàng chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ được, tiền chủ này có vài lần vụng trộm đến Ngọc Tuyền, vài lần vậy mà phát hiện gia, Nhiếp Chính vương Lăng Triệt là trúng độc.
Mà dược có thể giải độc cũng chỉ cần có ba loại, nhưng ba loại này lại là thần dược thế gian khó tìm nhất.
“Hắn trúng độc gì?”
Thanh âm Long Vân Thấm có chút can tâm, đáy mắt nàng hơi ướt, nàng thật không muốn nghĩ đến lí do tại sao Lăng Triệt lại buông tha cho Vô Cực Nam Khương.
Lăng Triệt, ta có tài đức gì, đáng giá ngươi vì ta mà làm như vậy.
“Thuộc hạ không biết, độc trong người vương gia, từ nhỏ đã mang theo.”
Mị thở ra một hơi, trong lòng thế nhưng thoải mái không ít, hắn biết nếu hắn nói những lời này với Long Vân Thấm chắc chắn sẽ phải chịu trách phạt, hơn nữa vương gia sẽ đích thân trách phạt hắn, có thể qua khỏi hay không còn là vấn đề chưa biết được.
Nhưng là, mặc kệ thế nào, hắn cũng không hối hận.
“Công chúa điện hạ nếu như muốn biết, sao không tự mình hỏi vương gia.
Về phần Vô Cực thảo thuộc hạ đưa đến, công chúa điện hạ chớ cô phụ tâm ý của vương gia.”
Dứt lời, Mị liền trực tiếp rời đi.
Ảnh nhìn Mị cứ như vậy rời đi, lắc lắc đầu, hắn nói ra như vậy chủ tử làm sao có thể dùng Vô Cực thảo nữa.
Nghe Hỏa Hồ nói Tống Miễn cùng từng tặng chủ tử một căn Vô Cực thảo, chủ tử đều chưa từng nghĩ đến sử dụng, lúc này vương gia lại mang một căn tới, nhưng người lại bỏ qua Vô Cực Nam Khương quan trọng với tính mạng của mình để đổi lấy Vô Cực thảo cho chủ tử, chủ tử…làm sao có thể động đến một ly nào.
Nhìn Long Vân Thấm chậm chạp xuất thần, Ảnh có chút lo lắng: “Chủ tử?”
“Ảnh, có phải ta luôn làm liên lụy hắn?”
Hắn vì nàng làm những gì, mỗi chuyện đều rành rành trước mắt, nhưng là nàng, nàng có thể làm cái gì cho hắn đây.
Nàng không biết Lăng Triệt trúng cái độc gì, nhưng cần dùng đến ba loại thần dược này, lại cao thủ y thuật như hắn cũng đều không giải được, chỉ sợ là độc không đơn giản.
Mất đi cơ hội lần này, lại có thể tìm lại sao?
Vô Cực Nam Khương, chỉ vì nàng mà biến thành một gốc Vô Cực Thảo.
Long Vân Thấm cúi đầu cười, gắt gao nắm chặt hộp gấm, cuối cùng nhưng lại cào ra vết máu, Ảnh nhìn thấy liền giật mình lo lắng, nhưng cũng không dám làm ra tiếng động gì.
Cuối cùng, tựa như bản thân Long Vân Thấm dần dần nới ra, gương mặt nàng khôi phục bình tĩnh, đem hộp gấm đưa cho Ảnh: “Ngươi cất kĩ nó!”
“Chủ tử không cần?”
Long Vân Thấm cười trào phúng: “Dùng? Dùng như thế nào?”
Nàng dùng xong sẽ đau lòng.