Long Vân Thấm từ phía sau cây Tùng nhỏ đi ra, biểu cảm có chút xấu hổ, quyết định theo giõi Lăng Triệt quả thực ngu xuẩn.
“Đi theo bản vương làm cái gì, đây là đường đi Ngọc Tuyền!” Hai tay Lăng Triệt khoanh trước ngực, có chút chờ đợi xem biểu cảm thực mất tự nhiên của nữ tử trước mặt, nàng muốn hỏi cái gì trong lòng hắn đã sớm đoán ra.
Nhưng là hắn cứ thích không làm như ý muốn của nàng!
“Bản vương còn có việc, phương hướng đi Trọng Hoa cung của công chúa nhưng là ở bên kia!” Lăng Triệt chỉ chỉ về một con đường ngược lại nói, sau đó xoay người định thực sự rời khỏi.
Thân thể Long Vân Thấm theo bản năng đem người giữ chặt, Lăng Triệt chậm rãi xoay người cười như không cười nhìn bàn tay đang do dự nắm chặt của nàng. Long Vân Thấm khẽ cắn môi, một bộ dạng thấy chết không sờn, “Ta, ta muốn hỏi ngươi chút chuyện.”
Nàng không có tự xưng với hắn bản cung, lúc này nàng chính là nàng chứ không phải là cái gì công chúa điện hạ kí. Ánh mắt Lăng Triệt xoay chuyển, thuận tay mang theo nàng chớp mắt đã trốn vào trong núi giả, tốc độ nhanh đến mức nàng chỉ cảm nhận được một trận gió theo bên tai cắt qua.
Hoàn cảnh chung quanh có chút mờ mịt, Lăng Triệt ôm Long Vân Thấm đặt trên thạch bích, tránh cho nàng va chạm vào những thứ sắc nhọn nơi này.
“Muốn hỏi cái gì?” Hơi thở nam nhân cùng với không khí lưu động thổi thổi vào gáy nàng, từng cỗ bồi hồi dâng lên. Trên mặt Long Vân Thấm nháy mắt nóng lên, âm thầm thấy may mắn vì nơi này không có nhiều ánh sáng.
“Mới vừa rồi ở trong điện, ngươi nói cái gì đó?”
“Ngươi muốn hỏi bản vương có đề cập đến chuyện của ngươi không à? Ngươi nghĩ muốn hỏi bản vương có hay không nói không đồng ý ngươi kén phò mã sớm như vậy?”
Long Vân Thấm trầm mặc, nàng thực sự là nghĩ như vậy. Nhưng nếu cho nàng chính mình nói ra lại cảm thấy rất gian nan.
Lăng Triệt nhìn nàng bật cười, động tác mấp máy môi không nói ra lời của nàng bị hắn nhìn nhất thanh nhị sở rồi, nàng là đang khẩn trương đi? Đơn giản là hiện tại đã cùng hắn nhấc lên quan hệ. Trước mặt Long Hạo Thiên hiện tại, hai người…ân…mờ ám.
“Ngươi nếu là không muốn cùng ta có quan hệ, vì sao ngày trước không cự tuyệt.” Hắn tự nhiên sẽ không nói cho nàng, kỳ thực hắn căn bản không có cùng Long Hạo Thiên không đồng ý nàng kén phò mã, nhưng hiểu lầm này đối với hắn cũng không phải không tốt, ít nhất hiện tại hắn phát hiện ra tiểu nha đầu này rất để ý.
“Nhiếp Chính vương thỉnh buông ta xuống, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Lực đạo vây quanh người nàng của Lăng Triệt tăng lên vài phần, khuôn mặt nhìn nàng không mặn không nhạt, cũng không nhìn ra vui buồn, nàng luôn luôn bài xích cùng hắn tiếp xúc, hơn nữa chính là luôn luôn cùng hắn bảo trì khoảng cách. Nghĩ đến Mị từng hồi báo nàng ở chung với Cung Thanh Dương, tất cả đều là tươi cười đầy mặt, nụ cười kia nhưng là tràn đầy tự nhiên vui vẻ, vậy mà nàng chưa từng đối với hắn ….
Nghĩ vậy, Lăng Triệt trực tiếp giơ tay lên, Long Vân Thấm cảm thấy trên đầu bỗng nhiên buông lỏng, nhất thời sắc mặt thay đổi.
Hắn rút ra trâm cài của nàng.
“Trả lại cho ta.” Đây là trâm cài tam ca cho nàng, nàng thích nó nhất.
Lăng Triệt cầm lấy ngọc trâm xoay tròn trong tay, xung quang có chút tối nên không nhìn ra thần sắc của hắn, chỉ nghe đến một thanh âm không chút cảm xúc : “Thích trâm cái như vậy, vẫn là vì người tặng trâm đi!”
“Không có quan hệ gì với ngươi.”
Không liên quan hắn? Quả thật không liên quan hắn, nhưng ngày ấy rõ ràng hắn cũng tặng nàng lễ vật mừng nàng cập kê, Thanh Y vệ nhưng là trợ tá đắc lực của hắn, hắn đem Thanh Y vệ cấp nàng, thần sắc nàng lúc đó lại lóe ra không vui thậm chí còn nhìn hắn nghi ngờ. Long Thanh Dương bất quá đưa ngày một cái trâm cài, nàng liền thích như vậy, mỗi ngày đều cài?
Long Triệt ngực tê dần, tâm tình có chút kém, lễ vật của hắn nàng còn chưa có dùng đi!
Thừa dịp Lăng Triệt thất thần, Long Vân Thấm một phen đoạt lấy trâm cài giấu vào trong ống tay áo, không nói lời nào nhảy xuống núi giả rời đi. Nàng quả nhiên không thể nói chuyện gì với yêu nghiệt này.
Lăng Triệt một tay nâng lên kìm hãm trước ngực mình, cảm nhận cảm xúc ở tâm phát ra làm cho hắn cảm thấy mờ mịt, hắn rõ ràng nghe được nhịp đập của trái tim mình, bởi vì ở gần nàng mà nhịp đập càng loạn. Nhìn nàng phất áo bỏ đi không quay đầu lại, hắn bỗnh nhiên cảm thấy … cô đơn. Cảm giác không thoải mái ở vị trí ngực trái kia càng thêm mãnh liệt.
Nàng đối với hắn mà nói, giống như thật đặc biệt.
Trọng Hoa cung, Xuân Lan nhìn bộ dạng Long Vân Thấm trở về mà âm thầm sợ hãi, quần áo công chúa tại sao lại như vậy?
“Công chúa, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Long Vân Thấm lắc đầu, nàng một đường tránh người qua lại, hẳn là không có ai nhìn đến bộ dạng này của nàng, cùng Lăng Triệt dây dưa đầu tóc cũng đều rối loạn hết lên. Nàng đem ngọc trâm cẩn thận đặt trên hộp gấm, cả người ngồi thẳng trước gương đồng.
“Xuân Lan, ngươi sơ sơ búi lại giúp bản cung.”
Xuân Lan nhìn công chúa dè dặt cẩn thận đem ngọc trâm cất đi, trong lòng suy đoán không thôi, ngọc trâm kia là của ai? Công chúa giống như thật quý trọng.
“Công chúa, Hoa phi phái người đưa tới bái thiếp, muốn mời công chúa đi Cẩm Hoa cung ngồi một chút.”
Long Vân Thấm ậm ừ, Hoa phi tìm nàng có chuyện gì đâu! Bất quá cư nhiên chủ động đến tìm nàng, nàng cũng không ngại đi nhìn xem một chút. Hoa phi nói như thế nào cũng là người Bắc Tề quốc, so với tứ phi kia, nàng tự nguyện tiếp xúc với Hoa phi hơn.
“Đến Cẩm Hoa cung.”
_____
Hoa phi nuốt xuống một ngụm trà thơm, nhìn nhìn Long Vân Thấm ngồi ở đối diện, hai người đã giữ nguyên tư thế này hồi lâu. Cuối cùng cảm thấy trong dạ dày đã sắp tràn đầy nước trà. Hoa phi mới tính mở miệng nói trước : “Hai tháng sau công chúa điện hạ liền muốn xuất cung tới phủ Công chúa, về sau cơ hội được nhìn thấy công chúa không nhiều, ở nơi này của bản cung không có gì trân quý làm lễ ra mắt được. Nhưng là mừng lễ cập kê của công chúa điện hạ Nam Hoàng quốc không thể không có lễ vật, này bản cung còn giữ một kỉ vật ngày trước Hoàng Hậu nương nương tặng cho bản cung, hiện thời bản cung liền giao cho ngươi.”
Hoa phi lấy từ trong người ra một cái túi thơm, trực tiếp đặt ở trước mặt Long Vân Thấm.
Long Vân Thấm không tiếng động đánh giá vật kia, này túi thơm quá mức phổ thông,, đáng chú ý có lẽ chính là hai chữ kì quái xiêu xiêu vẹo vẹo thêu ở trên bề mặt, làm cho nàng nhịn không được nhìn lại nhiều lần.
“Công chúa đại khái cũng cảm thấy thực kì quái đi, Hoàng Hậu nương nương tài nghệ thêu thùa cao thâm, hai chứ này nhìn qua liền biết là do người mới tập sự thêu a. Bất quá túi thơm này là đích thân Trưởng công chúa đưa cho bản cung, thiết nghĩ có lẽ là nàng thêu nó khi vừa mới bắt đầu.”
“Phải không? Kỉ vật của mẫu hậu đối với ta đều là trân quý, Hoa phi hào phóng giao lại, kia ta liền cảm ơn.” Nàng đem túi thơm kia thu về, Hoa phi đưa cho nàng vật này có lẽ còn có ẩn tình gì đó không thể cho người biết, nhưng là di vật của mẫu hậu nàng cầm lại cũng tốt.
Hoa phi tươi cười thản nhìn nhìn Long Vân Thấm rời đi, ánh mắt nàng sâu thẳm không biết đang nghĩ gì, thì thào tự nói : “Như vậy coi như là muốn chết sớm.”
Nghĩ đến túi thơm kia, Hoa phi lập tức nhớ tới một người, nếu như người nọ nhìn đến vât kia, không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào?
Vâng! Anh nam chính đã có dấu hiệu đánh mất tâm…. Còn chương sau tên nam phụ cũng đồng dạng cảnh ngộ a