Sủng Phi Của Pharaoh

Dịch: Acchan Watanabe

Sưu tầm: Tinna My

Nguồn: thientucac.wordpress.com

Ngải Vi cẩn thận ôm cuốn [Ramsses đệ Nhị] vừa mượn ở thư viện về, dùng bao bọc nó lại để tránh bị nước mưa tích tụ bên ngoài làm ướt nhẹp.

Mấy tháng trước, cô cũng ôm một quyển sách như vậy, còn có các loại sách khác về Ai Cập cổ đại đi ra từ thư viện, cũng là luận văn viết về nền kinh tế nô lệ ở Ai Cập cổ đại. Bài luận văn này chính là cánh cửa vào đại học Cambridge của cô.

Vài ngày trước, vì tranh thủ nhập học trước tiên nên cô cũng chỉ xoay quanh luận đề Ai Cập cổ, nguyên bản trước sau đều thuận lợi nhưng trên đường lại bị giáo sư kinh tế sử học đánh gãy. Nói ra lời cô cùng lịch sử hoàn toàn bất đồng nghịch biện. Nhưng mà loại nghịch biện này dĩ nhiên là được nhất trí tán thành. Cuối cùng, cô cũng tự hào nghĩ ra một kết luận bi quan “Không nhớ lịch sử tất không nói suông”. Như vậy, do đó con đường nhập học trước tiên của cô một lần nữa lại bi lung lay.

Cô căm giận bất bình nên quyết định chui vào thư viện Luân Đôn. Nhưng mà những cuốn sách kia hầu như cũng biến mất như không hề tồn tại, rất là vô cùng khó hiểu.

Cô không có khả năng nhớ lầm, lịch sử cũng sẽ không lừa gạt cô. Tuy rằng không nghĩ thừa nhận nhưng xuất hiện tình huống như vậy thì chỉ có duy nhất một khả năng, chính là cô đến Ai Cập trải qua chuyện hoang đường kia, cải biến lịch sử….

Ngải Vi hít một hơi thật sâu, đem ôm sách thật nhanh. Sau đó cúi đầu chậm rãi đi trên đường. Cái loại áp lực sửa đổi lịch sử này làm cho cô cảm thấy mỗi bước đi rất trầm trọng và gian nan. Mưa rơi trên đầu cô, theo mặt rồi giọt lên cả quần áo. Mái tóc dính sát vào đầu, bộ dáng rất là chật vật nhưng cô lại hồn nhiên không có cảm giác. Cô chỉ thầm nghĩ là nên về nhà nhanh để có thể suy nghĩ lại tất cả mọi việc đang diễn ra hỗn loạn trong đầu mình.

Một chiếc xe hơi màu rám nắng lẳng lặng đi bên cạnh Ngải Vi nhưng cô không hề phát hiện.

Người trong xe nhẹ nhàng gõ cửa sổ nhưng vẫn không khiến cô chú ý.

Cô tiếp tục cúi đầu đi về phía trước, đột nhiên có một cái gì ấm áp trùm lên cô, thì ra đó là một chiếc áo khoác. Sau đó, một đôi bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, hồi lâu do dự rồi buông ra.

“Vi Vi, em ở đây làm cái gì? Đừng để bị cảm lạnh”

Ngải Vi nhìn Ngải Huyền, đột nhiên có một loại cảm giác khác thường xuất hiện trong lòng. Sau một khắc, sự yếu ớt bất lực của cô cũng khiến cô ôm lấy anh. Thân thể của anh bởi vì rét mà run lên nhè nhẹ, còn cô thanh âm giống như phập phồng ức chế đến nghẹn ngào: “Anh Huyền…Em nên làm cái gì bây giờ, em đã phạm sai lầm rất lớn, em cải biến….”

Cô nói cũng không xong bởi vì Ngải Huyền đang gắt gao ôm lấy cô vào lòng. Thật lâu sau, Ngải Vi còn tưởng có lẽ anh Ngải Huyền cũng thích mình, bởi vì cái ôm kia không giống với cái ôm của một người anh quan tâm đến em gái. Nhưng vào cái thời điểm kia, khi bị Ngải Huyền ôm cô cũng chỉ lo nức nở, rất khó có thể ức chế được vì cô chính là người cải biến lại vận mệnh của Bỉ Phi Đồ….

“Mặc kệ là sai lầm gì, anh sẽ bên cạnh em….Không cho người trách em, cũng sẽ không cho người khác xem thường em”. Ngải Huyền nhẹ nhàng nói bên tai Ngải Vi, nhưng thanh âm ấy lại khiến cho cô cảm thấy rất an tâm.

Ngải Vi gật gật đầu.

“Ngải Vi…Anh….Anh sẽ giống như trước kia đáp ứng em, sẽ bảo vệ em…thật lâu…thật lâu…” Nhìn bộ dáng Ngải Vi ỷ lại trong lòng mình, Ngải Huyền đột nhiên thì thào nói một câu.

Ngải Vi ngẩng đầu, mê mang nhìn Ngải Huyền.

Ngải Huyền cũng mê mang nhìn Ngải Vi.

Qua vài giây như vậy, hai người đều “Phốc xuy” một tiếng, nở nụ cười. Ngải Huyền nhẹ nhàng lau đi nước ở khóe mắt Ngải Vi “Em gái ngốc, làm sai chuyện gì để rồi phải khóc? Rất không giống em chút nào”

“Em sợ nói ra thì anh cũng không tin…” Ngải Vi càng nắm chặt quyển sách trong lòng.

“Em nói cái gì anh đều tin” Ngải Huyền vuốt ve một chút khuôn mặt lạnh như băng của Ngải Vi “Vào trong xe chậm rãi nói chuyện đi? Dù sao cũng là mùa Đông, anh không nghĩ sẽ để em bị ốm”

Ngải Huyền xoay người đi đến chiếc xe dựng ven đường. Đột nhiên, góc áo anh từ từ bị kéo lại. Quay đầu chỉ thấy Ngải Vi đang cúi mặt, tay trái đang gắt gao cầm góc áo anh.

“Làm sao vậy?”

Ngải Vi cúi đầu không mở miệng.

Ngải Huyền quay người đi đến, mặt nhìn cô, tay ôm lấy thắt lưng cô, hỏi “Làm sao vậy?”

Đôi mắt Ngải Vi hồng hồng, chậm rãi nói: “Nếu….Em nói là nếu nha”

“Ừ, em cứ nói” Ngải Huyền ôn nhu nhìn Ngải Vi, giúp cô lau đi bọt nước vương lại trên tóc.

“Nếu…Em đi đến mấy ngàn năm trước…sau đó…” Ngải Vi có điểm ngượng ngùng tiếp tục nói, cũng mặc kệ ý nghĩ rất vớ vẩn như thế nào. Cô cắn cắn môi rồi tiếp tục nói “Anh vừa nói, mặc kệ phát sinh chuyện gì thì đều bảo vệ em phải không?”

Ngải Huyền gật gật đầu.

“Vậy nếu…em đi đến mấy ngàn năm trước…không cẩn thận đi đến một thời không khác, một quốc gia xa lạ có những con người xa lạ. Không có quyền lực, không có tiền tài, không có gia thế…..Anh sẽ đi cùng em sao? Anh làm sao bảo vệ em đây? Nếu em bị người khác xem thường, em gọi tên anh, anh sẽ xuất hiện sao? Nếu em cô đơn, em nghĩ anh, thì anh sẽ đến gặp em và ôm em một cái như vậy….sao?”

Ngải Vi một hơi nói ra tất cả. Cô luôn luôn tự hào về tư duy của mình, nhưng bây giờ lại thừa nhận rằng bản thân mình vừa rồi nói một chuỗi không hề có Logic, không hề có trình tự. Thật giống như đem tất cả những suy nghĩ không hiểu ném cho Ngải Huyền vậy. Cô cảm thấy vô cùng mất mặt cho nên gắt gao cúi đầu, không dám giương mắt nhìn Ngải Huyền.

Nhưng mà Ngải Huyền cũng không nói gì. Cũng không cười nhạo, châm chọc Ngải Vi. Nhìn vẻ mặt bây giờ của anh thì đó chính là sự trầm mặc.

Giằng co trong chốc lát. Sự im lặng giống như sương mù bao quanh lấy hai người, tiếng mưa không nhanh không chậm như cắn nuốt các âm thanh trên thế giới. Ngải Vi rốt cục không nhịn được đành mở miệng: “Quên đi, quên đi…Em thật sự là không bình thường. Anh cứ xem như là em chưa có nói gì đi…”

Ngẩng đầu thấy được ánh mắt của Ngải Huyền giống như trời xanh trong suốt. Cặp mắt màu xanh biển kia càng làm cho Ngải Vi yêu thêm một chút. Đôi mắt ấy cũng giống như đôi mắt của cô vậy. Khiến trong lòng cô luôn trăm ngàn lần nghĩ tới, nếu Ngải Huyền không phải anh trai mình thì thật sự có bao nhiêu chuyện tốt…

“Vi Vi” Ngải Huyền gằn từng tiếng rất thật nói: “Nếu anh không thể cùng em đi đến cái thời đại đó, thì anh ở cái thời đại kia sẽ ở cùng em, bảo vệ em…Anh tin tưởng rằng em đi đến nơi nào, thời đại nào cũng đều có anh. Không có anh thì cũng có anh ở thời đại kia. Anh sẽ cùng em ở một chỗ, giống như bây giờ, giống như anh trai của em, giống như…”

Giống như anh trai của em….

Cảm động trong lòng của Ngải Vi cuối cùng cũng bị vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Giống như anh trai của em….

Ngải Vi hoàn toàn tuyệt vọng.

Ngụ ý ở đây là. Mặc kệ là ở thời đại nào, chỗ nào. Hay khi ấy không còn là Ngải Huyền, Ngải Vi, cho dù không phải anh em thì Ngải Huyền cũng sẽ quan tâm Ngải Vi, giống như anh trai vậy.

Ngải Huyền, vĩnh viễn giống như anh trai của Ngải Vi…Cho dù không phải là anh trai, cho dù không phải…

Mưa…rơi xuống…

Lời nói của Ngải Huyền khiến máu của Ngải Vi trở nên lạnh hơn cả mưa…

Bàn tay lại càng gắt gao ôm lấy quyển sách!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui