Dịch: Tinna My - Nhóm dịch PHL
Biên: Accel
Nguồn: Truyencuatoi.com
"Nefertari điện hạ...Cuối cùng cũng tìm được ngài."
***
Ngải Vi khẽ giật mình, ngoảnh đầu lại nhìn, thấy thân ảnh của Xá Phổ Đặc. Ánh mắt nàng mang theo một chút lo lắng cùng áy náy, nơm nớp lo sợ nói với Ngải Vi: "Điện hạ, ngài vừa mới tỉnh lại, cơ thể còn rất yếu."
"Làm sao?" Ngải Vi muốn đứng lên, nói cho Xá Phổ Đặc biết bảnthân hoàn toàn không có vấn đề, nhưng hai chân làm sao cũng không dùng lực được. "Tại sao có thể như vậy, vừa mới ngủ một đêm tỉnh dậy mà thôi."
"Điện hạ..." Xá Phổ Đặc do dự nói, "Xin ngài nghe theo Xá Phổ Đặc về nghỉ ngơi đi... Ngài đã ngủ mê mệt ba ngày, bây giờ cần bổ sung chất dinh dưỡng."
"Ba ngày...?" Ngải Vi khó có thể tin nói, "Điều này sao có thể, tại sao ta lại ngủ ba ngày?" Nói quýnh lên, trước mắt lại tối sầm, nàng cúi đầu, nhẹ nhàng hít vào. "Sao lại thế này a......"
Trong mắt Xá Phổ Đặc tràn ngập lo lắng, "Dạ, là bệ hạ lệnh cho thị nữ bỏ thuốc ngủ vào đồ ăn của ngài..."
Ngải Vi mở trừng hai mắt, "Cái gì? Tại sao!"
Xá Phổ Đặc vội vàng cúi đầu, vội vàng nói, "Việc này Xá Phổ Đặc thực không biết, bệ hạ cũng không có nói, Xá Phổ Đặc không dám cãi lệnh, xin ngài tin tưởng Xá Phổ Đặc!"
Cõi lòng Ngải Vi thắt lại một chút. Hắn quả nhiên nghi ngờ nàng. Theo tính đa nghi của hắn, nếu đã muốn tự mình tra khảo thì rõ ràng đã cho nàng là gian tế. Nhưng nàng không rõ việc hắn làm nàng ngủ say ba ngày là có ý gì? Đầu óc hỗn loạn, nàng quên mất nên hỏi gì, mà cũng chẳng muốn hỏi. Nàng quay người sang chỗ khác, tiếp tục nhìn về phía đài tế lễ, lông mày nàng nhăn lại, màu xanh nước biển trong mắt nhòa đi, nàng không biết rằng Xá Phổ Đặc cũng đang nhìn về phía mình.
Xá Phổ Đặc lui về sau năm thước rồi đứng yên lo lắng nhìn Ngải Vi. Ngải Vi nhìn chằm chằm về phía đài tế lễ, mỗi vị nữ tế ti mặc áo trắng từ từ bước ra. Nàng có mái tóc đen nhánh dài đến thắt lưng, đôi mắt màu xanh đặc trưng của Ai Cập tô thêm vẻ hoàn mỹ, dưới cái mũi thẳng là đôi môi đẹp đẽ đỏ tươi. Ánh mắt nàng kiên quyết, bước chân ổn định. Nàng đứng chính giữa đài tế lễ, bên cạnh Ramsses, đưa hai tay giơ lên bầu trời trong xanh.
"Thần Dorset Seth! Cầu xin ngài ban sức mạnh cho các dũng sĩ vĩ đại trước mặt, dẫn dắt Ai Câp đi đến thắng lợi và vinh quang!"
Khoảnh khắc đó, Ngải Vi cảm giác tim mình như muốn tan vỡ. Là nàng! Nàng và hắn rốt cuộc cũng gặp nhau. Ngu xuẩn cỡ nào, vớ vẩn cỡ nào, trễ hơn sáu năm, ở một hoàn cảnh khác, hắn ở ngàn năm sau vẫn còn được người đời khen ngợi, vượt qua thời gian và không gian, giữ vững tình yêu bất hủ của hai người... Bọn họ, rốt cuộc...
"Nefertari......"
Phía sau Xá Phổ Đặc nghe vậy, cũng vội vàng đi lên vài bước, tập trung nhìn kĩ, không khỏi sợ hãi nhẹ nhàng kêu lên "Tỷ tỷ? Đó là tỷ tỷ a!"
Neferari hướng về bầu trời cầu nguyện trong chốc lát, sau đó từ từ buông lỏng hai tay, quay sang khom mình hành lễ với Ramsses: "Bệ hạ, cầu nguyện cho quân đoàn Dorset Seth xuất binh thuận lợi"
Ramsses vuốt cằm, tay phải giữ chặt quyền trượng, nói với Nefertari: "Nàng là tiên tri số một của vương quốc, hãy cầu nguyện quân đội thắng lợi, cầu nguyện Ai Cập phồn hoa, cầu nguyện cho Pharaoh được vinh quang và huy hoàng. Ngày hôm nay, mỗi một câu nói của nàng sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều người!"
Sau đó, hắn lại quay sang quân đoàn Dorset Seth, hai lòng bàn tay nâng lên, cánh tay duỗi thẳng, lòng bàn đối diện với đội quân đang hừng hực khí thế: "Các ngươi đã được chúc phúc, bây giờ là lúc dành lấy thắng lợi!"
Giữa một vùng sĩ khí dâng cao, Mạnh Đồ Tư cầm đầu tung người nhảy lên ngựa, giơ tay trái lên cao, "Toàn quân, đợi mệnh!"
Đội quân màu đỏ thẫm phát ra một âm thanh chỉnh tề, cờ xí dựng thẳng lên phấp phới theo làn gió, lưng đeo cung tiễn, lợi kiếm cầm trên tay. Các quân sĩ chuẩn bị xuất phát. Trên đài cao, Ramsses không để lộ cảm xúc nhìn xuống quân đội dưới chân, Nefertari lẳng lặng đứng kế bên hắn, mang theo sự im lặng đầy thành kính.
Xa xa Ngải Vi nhìn thấy toàn bộ diễn biến, quân đội vương quốc cổ đại, hoành tráng như vậy, mạnh mẽ như vậy, đang ở ngay trước mắt, thậm chí có thể ngửi được mùi bụi đất trên những chiếc vó ngựa đang giơ lên! Nhưng vì sao nàng lại có một loại cảm giác như kẻ ngoài cuộc, không hề liên quan, thật giống như đang xem một bộ phim điện ảnh, chỉ có cảm giác lạnh như băng đến từ gạch đá trong tay nói cho nàng biết chính mình vẫn đang tồn tại.
"Huynh trưởng! Hãy mang theo ta tiến về phía trước!" Chợt, một thiếu niên tóc hồng chạy vào đội ngũ, quỳ một gối xuống trước ngựa của Mạnh Đồ Tư.
Mạnh Đồ Tư ngây ra một lúc, vẻ mặt lập tức nghiêm lại: "Làm càn, Bubka, lui ra!"
"Huynh trưởng, cầu xin người! Bubka đã trưởng thành, có đủ năng lực, có thể vì tổ quốc mà chiến đấu!" Bubka kích động nói xong, không chịu tránh đường.
Mạnh Đồ Tư biến sắc mặt, Pharaoh ngay tại phía sau trên đài cao, Bubka này thật là không có lễ phép: "Tránh ra! Nếu không ta liền bước trên người ngươi mà đi." Hắn gần như tức giận nói, tiểu tử này, rất không hiểu chuyện!
"Khoan đã" Ramsses ngược lại rất có hứng thú mở miệng, hắn từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng nhìn Bubka: "Ngươi tên là Bubka... tiểu hài tử bên cạnh Nefertari."
Bubka cúi đầu, không nhìn vẻ mặt của hắn. Mạnh Đồ Tư vội vàng xoay người xuống ngựa, quỳ trên mặt đất: "Bệ hạ, ngu đệ thật sự là quá không hiểu chuyện! Xin ngài hãy tha cho, không nên trách tội..."
Ramsses vươn tay, ngăn câu nói của Mạnh Đồ Tư lại: "Ngươi thật sự có dũng khí như vậy, nguyện ý đi đối mặt với chiến trường tàn khốc?"
"Đúng vậy, bệ hạ, vì ngài hiệu lực chính là tâm nguyện của Bubka!" Thiếu niên kiên định nói xong, con ngươi màu lục lóe lên ánh sáng kích động.
Ramsses mỉm cười: "Như vậy, ta đem Sethe quân đoàn giao cho ngươi, như thế nào?"
Thiếu niên ngẩn ra, nhưng rất nhanh, sự hưng phấn khó thể kiềm chế hiện liên trong mắt hắn. Mạnh Đồ Tư vừa muốn mở miệng nói gì đó, lại bị Ramsses chặn lại: "Dũng khí rất đáng khen ngợi, ta lệnh cho ngươi trở thành phó tướng quân đòan Sethe, trực tiếp báo cáo với huynh trưởng của ngươi, ngươi thống lĩnh đội quân thứ nhất, hãy chiến đấu anh dũng!... Tốt lắm, Bubka, bây giờ xuất phát đi."
Bubka nghe vậy mừng rỡ, quỳ trên mặt đất liên tục nói lời cảm tạ. Vẻ mặt Mạnh Đồ Tư lại trở nên lạnh lùng.
Tại sao để Bubka thống lĩnh đội quân thứ nhất, một thiếu niên không có kinh nghiệm, quả thực là muốn cho hắn đi chịu chết!
"Che dấu thực lực." Ngải Vi thì thào nói, Xá Phổ Đặc không nghe rõ ràng, lại đến gần một chút: "Trận chiến đầu tiên với Hittite không cần đại thắng, chỉ là dò hỏi quân tình, hoặc có thể nói là để mê hoặc địch nhân. Nhất thời yếu thế, vì một thắng lợi vĩ đại sau này."
"Nhưng mà, Bubka cũng không có đánh giặc a! Hắn... Được không?" Xá Phổ Đặc nhẹ nhàng hô lên.
Không sai, vì sao lại là Bubka. Có lẽ chỉ là cao hứng nhất thời, vốn với lực lượng của Mạnh Đồ Tư nhất định có thể đạt được thắng lợi, tội gì phải phức tạp, dệt hoa trên gấm. Bubka cầu công ai có thể thấy được, cứ như vậy, khả năng thất bại là phi thường lớn, Bubka là đệ đệ của Mạnh Đồ Tư, Ramsses làm như vậy, chẳng phải là tự làm cho chính mình trở thành kẻ bất nhân bất nghĩa sao?
Ngải Vi nghĩ như thế nào cũng không ra nguyên nhân. Chỉ... Bubka vì tranh công mà ra chiến, cùng một màn kia ở trong mộng, thật sự rất giống nhau, Ngải Vì nhìn thoáng qua đám người trên đài cao bên kia, Bubka đã nhảy lên chiến mã, suất lĩnh binh lính của đội quân thứ nhất hướng đi ra ngoài thành, Mạnh Đồ Tư vẻ mặt lo lắng, đứng ở phía sau, yên lặng nhìn theo hắn rời khỏi sân trống, Ramsses lạnh lùng nhìn quân đoàn Sethe đỏ như lửa dưới chân, mà Nefertari thì lẳng lặng đứng ở đó, đôi mắt xinh đẹp lóe lên một chút lo lắng mơ hồ.
Gió giục mây vần.
Ngải Vi đứng ở đó, mặc cho ánh nắng nóng rực chiếu lên mặt mình.
Nếu còn tiếp tục như thế, Bubka sẽ chết, chiến tranh càng không thể vãn hồi, Ramsses cuối cùng sẽ tiến tới hủy diệt...
Nàng không muốn nhìn hắn hủy diệt.
Đây là một phần tâm ý muộn màng, đã quá muộn, muộn đến mức có lẽ nàng không có cơ hội chính miệng nói cho hắn. Hắn đã muốn cùng Nefertari đứng cùng nhau, bọn họ phù hợp như thế, xứng đôi như thế, hiện tại điều nàng phải làm là, làm cho này việc này trở thành chuyện hợp với lịch sử, dựa theo quỹ tích phát triển chính xác tiếp theo... Nàng chỉ cần đem sai lầm này sửa chữa lại thì tốt rồi.
Nhưng mà, sự đau khổ khó có thể nói rõ trong lòng này, là vì sao đây.
Ánh mắt lại trở nên mơ hồ.