Dịch: Line _ Nhóm dịch PHL
Nguồn: Truyện của tôi
Theo hướng tây bán đảo Tây Nại, đi thêm một ngày thuyền qua Hồng Hải, đi tiếp thêm mấy ngày nữa, đoàn người thuận lợi tới vùng dưới của Ai Cập.
Cũng tại thượng Ai Cập nhưng không thể chứng kiến được quang cảnh như thế này. Nơi này sông Nile dường như rộng hơn rất nhiều, tốc độ chảy cũng có vẻ nhanh hơn. Ở chỗ vững vàng này, nước sông dường như được trao đi càng dồi dào sóng nước, tưởng như nhanh thêm bước chân nữa là tranh tiên khủng hậu, ôm ấp hoài bão mà nhanh chóng hòa mình vào Địa Trung Hải. Cách sông Nile không xa về phía tây, có thể thấy được rất nhiều kim tự tháp to lớn cùng tượng Sphinx như ẩn như hiện. Đoàn người nhanh chóng tiến lên không ngừng, vượt qua sông Nile đến phía Tây, tới thủ phủ hạ Ai Cập, Memphis.
Đây là Ngả Vi lần đầu tiên tới Memphis.
Chưa tiến vào trung tâm thành thị, họ đã thấy bông tuyết Sphinx uy nghiêm cực lớn do đá tạc thành, cách đó không xa là cầu thang kim tự tháp nối đuôi nhau theo những hàng dài, thật là tạo ra cả một khung cảnh tráng lệ xa hoa. Chỉ một thoáng mà Ngải Vi cơ hồ như không thể khép nổi miệng mình. Mặc dù ở hiện đại nàng chưa từng có đi thăm Ai Cập, nhưng cũng xem qua không ít hình ảnh tài liệu. Thế giới hiện đại để lại kim tự tháp và tượng Sphinx chỉ cho nàng cảm giác no bụng khi trải qua phong cách cổ xưa của lịch sử tang thương, đối với các kiến trúc kỹ xảo của cổ nhân chỉ có thể là sợ hãi và thán phục. Chưa bao giờ nghĩ tới, những kiến trúc cổ này lại mới tinh, nguyên trạng vậy,... thật đúng là tinh xảo, hoa lệ, rung động lòng người mà.
Nàng khó có thể tin nổi quang cảnh trước mặt mình, mi mắt cứ nháy nháy liên tiếp mấy lần.
Khác với vẻ đẹp nghiêm túc và trang trọng của Thesbe, Memphis mang cho nàng cảm giác xa xỉ, thậm chí thêm vài phần phù hoa. Cùng với đó, chính trị và hào khí tôn giáo cũng không đậm đặc như vậy. Suy nghĩ kỹ một chút, Memphis cách khu tự trị Giza không xa, lại là nơi giao thông thuận lợi, các thương nhân các quốc gia đương nhiên sẽ chọn đây là nơi bến cảng mậu dịch trọng yếu, lưu thông hàng hóa hẳn là hơn mấy lần các địa phương khác. Chẳng trách, đến tận năm 2006, mọi người nhắc tới cái thành thị Memphis cổ xưa đã biến mất kia, không khỏi vẫn tặc lưỡi ngợi khen, hình dung lúc đó đúng là "Quốc tế đại đô thị" đi.
Nhìn theo một cách khách quan thì Memphis giống một trung tâm văn hóa kinh tế hơn Thebes.
Sau khi đóng quân ở thành thị phụ cận, đám người Ramsses, Bubka, Mạnh Đồ Tư cùng đội thân vệ Pharaoh tiến vào trong thành. Ngải Vi và hắn cưỡi chung một con ngựa, còn chưa vào trong thành đã bắt đầu cảm thấy hưng phấn rồi. Trong trí nhớ nàng Bubka đã từng nói qua, tất cả các thương nhân đều phải đi qua Giza để vào Memphis, sở dĩ là vì tại đây nhất định sẽ trở thành phiên chợ thương phẩm phồn hoa nhất thời đại. Nhưng nàng thật ra là thích đi dạo mua sắm tại nơi đây, thực tế lại đang đến thời điểm nó hoang sơ, nghèo đói thế này, cái này nếu là hạng giải trí chắc chắn được đăng lên nhật báo mà xem.
Lúc tới gần cửa thành, Ramsses nói tùy tùng đem đến một khối khăn trùm đầu, không nói không rằng mang tóc và mặt của Ngải Vi quấn quanh chặt chẽ, kín mít, chỉ để lại một đôi mắt to, sáng màu xanh lam.
"Đây cũng là chàng muốn?"
"... Memphins nhiều người lộn xộn, không muốn bị người xấu nhìn được mặt nàng."
Tiến vào thành, Ngải Vi mới biết cái được gọi là "nhiều người lộn xộn" cuối cùng chỉ cái gì.
Có lẽ là theo kịp thời gian của phiên chợ nào đó, phóng tầm mắt khắp nơi, giống như cả tòa thành đều chất đầy lạc đà chở hàng, có cả đàn dê cùng đàn la và bọn tiểu thương, qua mỗi bầy là tiếng kêu thảm thiết đầy lo lắng của bọn động vật, hòa lẫn với cái"hương vị" khinh khủng toát ra từ chúng. Xen kẽ đó là sự bất đồng màu da, bất đồng cách ăn mặc của tiểu thương các quốc gia, các loại khẩu âm rao hàng cơ hồ như muốn lấn chật trời, từng gian hàng đơn sơ dựng lên trong cửa hàng, nhiều loại thương phẩm tới mức làm cho người ta không kịp nhìn qua.
"Dầu vừng đặc biệt do dị quốc Syria vận chuyển tới đây."
"Nón dệt vải đội đầu phong cách Babylon đây, mời nhìn một cái!"
"Vòng cổ cùng vòng tay đặc chế từ đá Lục Thành đây."
"Tóc giả, tóc giả, tóc giả. Kiểu dáng mới nhất nha."
Mang một Ngải Vi chẳng có hứng thú gì với các loại danh phẩm đi dạo phố, rõ ràng là một cách kích thích lòng hiếu kì của nàng. Cho dù là ba ngàn năm trước, mọi người có thể vẫn còn nghiệp dư, những cũng tự nhiên có cái gọi là khái niệm trào lưu rồi. Nàng rất muốn, thật sự rất muốn đi... Dạo phố, mặc dù cái này không được tính là lần đi mua sắm đi, nhưng nàng thực sự muốn được thử nghiệm qua cái cảm giác mua đồ ở thể chế của ba ngàn năm về trước, cảm giác cò kè mặc cả. Nghĩ tới đây, nàng liền thử nhích người, muốn nói cho Ramsses biết, nhưng lời nói còn chưa kịp ra khỏi miệng, đã bị chém đinh chặt sắt từ chối thẳng thừng.
"Không được..."
Ách?
"Nếu như muốn cái gì, có thể gọi thị nữ mua cho nàng."
"Nhưng ta nghĩ là mình..."
"Nàng sắp trở thành hoàng hậu Ai Cập, không thể để nàng tùy tiện ra ngoài, ở chỗ như này lại đi dạo lumg tung."
"Thế nhưng mà..."
"Memphis nhiều người từ các quốc gia, tương đối lộn xộn, nàng muốn tốt thì hãy ở trong Hoàng Cung."
"Nếu như..."
"Không có nếu như..."
Đến cuối cùng vẫn là có ý cả mà. Ngải Vi vô cùng bất mãn nhếch miệng lên, nhưng đáng tiếc đã bị khăn che mặt kia che lại, nàng chỉ có thể trừng to hai mắt mà kháng nghị. Từ khi vòng tay vàng của mình bị người này cầm đi, vì cái gì mà thoáng cái đã trở nên võ đoán như vậy. Cái này không được, cái kia không cho, đừng nói là thật sự nghĩ mình là "phu quân" của nàng. Cho dù nàng không quay về, không có nghĩa là nhất định phải gả cho hắn nha. Huống chi...
Huống chi người này thậm chí ngay cả cái "cầu hôn" lãng mạn cũng không cho nàng.
Càng không có ý hỏi nàng có hay không nguyện ý gả cho hắn.
Nàng quả thực là căm thù tới tận xương tủy đại nam nhân theo chủ nghĩa sô-vanh này.
Hiện tại nàng là đang âm thầm tức giận, giọng nói của Mạnh Đồ Tư vang lên bên tai: "Bệ hạ, cung điện đã chuẩn bị xong, đều theo sự sắp xếp của ngài, sớm triệu tập Đại Tế Tư cùng nội thần tại phòng nghị sự chờ lệnh."
Ramses vuốt nhẹ cằm, nói với Ngải Vi đang bị kẹp chặt trong ngực mình: "Ta đã sai người sắp xếp cho nàng ở một nơi thật tốt rồi, không cho phép nàng chạy loạn. Trong cung điện Memphis cũng có rất nhiều đồ chơi tốt, rất nhanh nàng sẽ không nghĩ tới chuyện ra ngoài nữa đâu."
Cung điện Memphis khách quan hơn Thebes, là càng thêm xa hoa, hơn nữa có chút gọi là thoải mái, dễ chịu, gợi cảm giác giải trí cho người ta. Lập tức theo đến ngay, Ramsses liền dẫn Mạnh Tư Đồ và những người liên can vội vàng vào phòng nghị sự, mấy thị nữ dẫn Ngải Vi sang một gian phòng sang trọng khác bên cạnh cung. Đây chắc chắn là chỗ ở hoa lệ của thứ phi, ngoại trừ tẩm cung ở bên ngoài, còn có cung tắm rộng lớn, phòng nghỉ, thư phòng, cùng với một hồ cá nho nhỏ, đủ loại thực vật hậu viên xanh biếc. Trừ những thứ đó ra, Ngải Vi còn chú ý ở trong tẩm cung, chỗ cửa nhỏ có một phiến rất đặc biệt. Bên trên khắc hình hoa sen xinh đẹp, lấy đá Thanh Hoa làm nguyên liệu chính, lấy kim phấn làm màu chủ đạo.
"Đây là cái gì?" Ngải Vi hiếu kì mà đi tới, kéo cửa ra.
Chỉ một thoáng, con mắt nàng đã không thể mở nhanh ra được.
Một gian phòng chất đầy quần áo, khăn che mặt, vật phẩm trang sức, tóc giả cùng đủ loại vật dụng hằng ngày của nữ nhân được phân loại, sắp xếp chỉnh tề, mỗi ngày mặc một bộ, cơ hồ như mặc được cả năm, còn có cả một người cao như Kính Tử. Ở niên đại này, gặp được một nhân vật tiểu nhân như Kính Tử, thật là hiếm thấy nha.
"Bệ hạ phái người tới sắp xếp, tụi nô tì đã chuẩn bị trước rồi, hi vọng điện hạ có thể hài lòng."
Ngải Vi suy nghĩ lại một chút, trở về cổ đại thời gian dài như vậy, ngoại trừ lúc đầu hạ xuống ăn mặc trông còn đẹp đẹp, về sau luôn là cách ăn mặc không giống nam cũng chẳng giống nữ. Chẳng qua cũng là vì nữ nhân ở Ai Cập này ăn mặc quần áo, trang sức rườm rà, hành tẩu quá là bất tiện. Ngải Vi tò mò đi vào chỗ lóe sáng trong phòng, sờ sờ trái, sờ sờ phải.
"Điện hạ, đây là vòng mã não, dùng đá Lục Thành và đá Thanh Kim chế thành vòng cổ, trị giá một trăm đầu dê." Ngải Vi đưa hai tay tới rồi lại rụt về. Chỉ là giá trị của một chiếc vòng cổ, nhưng sợ là so với châu báu Cartier còn đắt hơn cả mấy lần. Đây chính là hết sức xa xỉ. Mặc dù ở thế giới hiện đại, anh trai cho nàng tiền tiêu vặt tùy tiện mua vài món đồ của LV, Gucci cũng không thành vấn đề, nhưng Ngải Vi lại chưa từng có sở thích lấy tiền đổi thành đồ trên người như thế này.
Nàng sẽ cảm thấy rất mất tự nhiên.
"Điện hạ, đây là cây hương trầm thượng đẳng nhất, được vận chuyển từ vương quốc Hittite tới đây, trị giá 50 dê đầu đàn." Vật dụng của thiếu nữ chỉ mang hình dáng rất nhỏ kia, thực sự là không thể nhìn ra nó lại trị giá lớn đến như vậy.
"Điện hạ, trước mặt người là Ả rập sa, trị giá 60 dê đầu đàn. Ôi ôi, nàng ta đang chào hàng hả?
"Điện hạ, đây là..."
"Đã đủ rồi!" Ngải Vi quyết định không mặc những thứ... quần áo nghe tên thôi cũng nóng người muốn chết này. "Ta nghĩ nên mang vào đây áo cây đay ngắn, màu trắng."
Thần sắc trên mặt thị nữ dần dần trở nên khó coi. Cây đay? Đó là thứ rất rẻ, hơn nữa còn là vải vóc bình thường. Các nàng cho rằng Nefertari điện hạ đã có bản lĩnh làm sủng phi của Pharaoh, nhất định là lúc trước khi được qua, cách ăn mặc nhất định phải rất tuân theo người đẹp hạng nhất. Hơn nữa lúc đấy mệnh lệnh của Pharaoh đưa tới, cũng cần phải chuẩn bị trang phục và trang sức tốt cho nàng. Áo đay trắng tay ngắn, thậm chí cách ăn mặc của người hầu, các nàng, các nàng thật cũng không có.
Mấy người nhất thời khiếp đảm mà cúi đầu.
Ngải Vi đưa tay chỉ chỉ các nàng: "Chính là loại trên người các ngươi, lấy cho ta một bộ đi."
"Nhưng là điện hạ..."
"Nhanh đi lấy, nếu không ta làm sao tắm rửa thay quần áo?" Ngải Vi cười sầm sầm không cho các nàng có cơ hội phản bác.
Mấy người bất đắc dĩ trao đổi bằng ánh mắt trong chốc lát, rồi vội vã lui xuống.
Tắm rửa thay quần áo xong, tất cả mệt mỏi bám lấy nàng trong mấy hôm lặn lội đường xá xa xôi biến mất như chưa từng tồn tại. Ngải Vi nhẹ nhàng khoan khoái ngồi trên ghế dựa cạnh bàn, mười phần không có lấy nổi một phần thục nữ, cầm trên tay chiếc quạt nhỏ có hình bông sen, không ngừng quạt quạt quạt quạt. Hai bên thị nữ khó hiểu nghĩ tới hai chữ thục phi, nhưng hiển nhiên Ngải Vi không được, cái này làm cho nàng hết sức búc xúc, bất an.
Ta cảm thấy rất là nhàm chán..." Đôi mắt màu xanh lam đang buồn chán đến chết mà lườm lườm ra ngoài của sổ. Hiện tại phiên chợ mới được nửa thời gian, nhất định là vô cùng náo nhiệt. Nếu như có Xá Phổ Đặc bây giờ thì tốt quá rồi, hai nàng có thể lén lút chốn ra ngoài, mua sắm thỏa thích. Tốt nhất là có cả Bubka, hắn có thể kiêm luôn cả việc bảo vệ mình. Đợi khi Ramses đến, nhất định phải xác nhận lại sự an toàn của Xá Phổ Đặc và Nefertari. Nàng ngáp một cái. Thị nữ bên cạnh lập tức tâm kinh đảm chiến quỳ xuống, cúi đầu, trăm miệng một lời nói:
"Điện hạ, xin thứ tội cho nô tỳ đã hầu hạ không chu đáo."
... Ngải Vi đột nhiên có cảm giác thập phần vô lý, liên tục phất tay: "Đứng dậy nhanh lên, mau đứng dậy."
Đã đến cung điện Memphis, Ngải Vi cảm thấy, cảm thấy thái độ của người hầu với nàng càng thêm sùng kính, đôi khi còn khiến nàng thấy bó chân bó tay. Đang suy nghĩ tới chỗ này, bên ngoài vang lên giọng truyền lệnh của Binh.
"Bệ hạ lệnh đội tấu nhạc đặt đàn xuống, tiếng đàn vang lên, đội biểu diễn cho Nefertari điện hạ xem."
Vừa dứt lời, liền tiến lên ba đội người ngựa, cầm đầu là một vị đẹp trai ôm đàn Ai Cập, theo sát sau là một đội người ôm nhạc khí, nam có nữ có, nhìn xem mười phần giống với giàn nhạc hiện đại, cuối cùng là một dáng người kì lạ, thấp thấp lùn lùn, trong tay cầm một đống đạo cụ xiếc ảo thuật.
Thì ra là thế, đây chính là cái mà hắn gọi là "đồ chơi tốt".
Phòng nghị sự của Memphis mặc dù khách quan hơn Thebes nhưng vẫn còn thiếu thiếu chút khí thế, như là bông tuyết đá điêu khắc hùng vĩ trước cửa, sàn đá Thanh Hoa hoa lệ trong phòng, có thể nói giống nhau chính là tầm quan trọng của nơi này. Hôm nay, trước hạ Ai Cập, Pharaoh lại sắp xếp ổn thỏa, tự nhiên lại tăng thêm mấy phần uy nghiêm chí khí. Quần thần lại càng tất cung tất kính, không dám thở mạnh mà nghe theo chỉ thị của Pharaoh.
Ramses nhẹ nhàng kéo một sợi tóc vừa phủ xuống sang bên. Thời tiết đáng chết luôn nóng bức, so với Thebes chỉ có hơn chứ không kém, hy vọng thân thể nàng có thể nhanh chóng thích nghi. Xử lý xong những ngày chính sự sau đây, công việc tiếp theo chính cưới nàng làm Hoàng Hậu.
"Bệ hạ, đúng như sự sắp xếp của ngài, xem sao trời đêm, hỏi ý chư thần, sau mười lăm ngày là thời gian thích hợp nhất." Một vị Tế Tự cung kính hướng về phía Ramses báo cáo.
"Có thể sớm ba ngày."
Tế Tự lộ rõ vẻ khó đầy mặt, phụ trách hậu cần thì ngược lại run sợ trong lòng mà mở miệng: "Bệ hạ, nghi thức lập Hoàng Hậu rất là phức tạp, lão thần ít nhất cần mười ngày mới có thể chuẩn bị hoàn tất."
Con ngươi màu hổ phách lạnh như băng quét qua vị nội thần. Thần tử này khiếp đảm mà im ngay lập tức, không dám nói thêm lời nào.
Sau bảy ngày, trừ phi là thời gian cấm kị, nếu không trễ nhất sau bảy ngày, ta muốn cưới Nefertari làm Hoàng Hậu Ai Cập, mặc kệ có khó khăn gì, các ngươi cũng phải bảo đảm nghi thức tiến hành thuận lợi.
"Vâng! Bệ hạ " Lúc này đây không dám có âm thanh phản đối lần nữa, tất cả mọi người đều cung kính tuân lệnh Pharaoh
"Tốt, các ngươi có thể lui xuống." Ramses phất phất tay, "Mạnh Đồ Tư, ngươi ở lại."
Quần thần lui ra khỏi điện, chàng thanh niên tóc đỏ cung kính đứng trước Pharaoh, nhìn khuân mặt tuấn mĩ không ngăn được ủ rũ của Quân chủ mình. Lặn lội đường xá xa xôi mấy ngày, không kịp nghỉ ngơi liền lập tức mở hội nghị chính sự, có phản ứng như vậy cũng là bình thường. Hắn cúi đầu xuống, nghe vua hạ lệnh.
"Mạnh Tư Đồ, người bên cạnh chúng ta là nội gián, còn không mau giải quyết."
Hắn sững sờ trong vài giây rồi lập tức đá: "Vâng... Bệ hạ thánh minh."
Mặc dù Lễ Tháp Hách chết rồi, chiến tranh lần đầu tiên với Hittite cũng đã phân thắng bại, nhưng nội gian vẫn ngày ngày bên cạnh, chưa bị loại bỏ. Chiến tranh toàn diện với Hittite sớm muộn cũng sẽ có ngày xảy ra, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao Pharaoh lại quyết định ở lại vị trí chiến lược địa lí quan trọng Memphis này. Với tình hình hiện nay, bên cạnh có một nội gián của địch quốc là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Cũng có thể ngầm hiểu rằng, nội ứng là một người thường xuyên được gặp Pharaoh, địa vị cao cao tại thượng, nhưng cuối cùng là ai, vẫn chưa có cách nào biết được
"Bọn chúng có thể biết được kế hoạch quân sự của ta..." Ramse lạnh nhạt nói: "Từ hôm nay trở đi, tất cả các kế hoạch quân sự, đều chỉ do ta và ngươi bàn bạc quyết định. Kể cả tế tự cũng không biết đường hành quân ra sao. Tất cả quân sĩ, chỉ có trước khi lên đường một khoảng thời gian ngắn mới được biết mục đích của lần hành quân."
"Vâng, bệ hạ."
"Tốt, ngươi cũng lui xuống đi."
Trong lòng Mạnh Tư Đồ dâng lên vài phần cảm động. Vào tình huống như thế này, Pharaoh cũng không có ý nghi ngờ mình. Hắn đúng là rất may mắn khi được một quân chủ có một không hai, vô cùng tín nhiệm mình. Hi vọng Bubka cũng có thể nhanh chóng tìm được một vị chủ như vậy, dốc toàn lực báo đáp lại sự tín nhiệm ấy. Đây đúng là một chuyện đáng vui.
"Đúng rồi Mạnh Đồ Tư." Ramsse gọi lại hắn khi hắn sắp ra tới cửa: "Ngươi mau phái người tới Thebes đưa Nefertari và thị nữ tên Xá Phổ Đặc tới đây, nàng mấy ngày qua không yên tâm cứ đòi gặp người của mình."
"Vâng."
"Còn nữa, thả Tế Tự, Nefertari trong ngục ra, cách chức Thần Điện Tế Tự, phụng lệnh nhận chức Thebes bờ Tây."
"Vâng."
Sau khi đuổi Mạnh Đồ Tư về, Ramsses khẽ dựa về sau, có chút nheo mắt lại. Với việt cưới Nerertari làm vợ nhất định phải nhanh chóng, để tránh đám lão thần ở Thebes kia biết tin, lại mang cái chết ra dọa hắn. Đám đó cùng lắm chỉ hi vọng đem con gái của mình gả vào hậu cung xa xôi kia thôi. Hắn cũng không sợ bọn họ làm vậy, những thủ đoạn chính trị này quá vụng về. Hắn chỉ là không hi vọng lúc cử hành hôn lễ với nàng xảy ra phiền phức gì, càng không hi vọng nàng vì bất cứ chuyện gì mà cảm thấy khó xử.
Hai mắt nhắm lại, hắn khẽ thở dài.
Một lúc lâu sau đó, trên khuân mặt hơi mệt mỏi dần dần hiện ra vài phần không kìm được vui sướng.
Rốt cục. Chờ lâu như vậy, rốt cục nàng cũng muốn tới trước mặt thần Latin thề hứa.
*
Thấy Ramsses tiến vào, những người trong phòng đều không khỏi e ngại mà quỳ xuống.
Đội tấu nhạc đặt đàn xuống, tiếng nhạc vang lên, bọn họ biểu diễn ngày càng khoa trương hơn, dường như muốn đem đầu mình nhét vô bên trong sàn nhà, còn không ngừng run rẩy, một tiếng cũng không dám thở mạnh.
Ramses thấy vậy không khỏi cảm thấy kì lại, đưa mắt lên nhìn nhìn xung quanh, mới hiểu được hết thảy nguyên nhân của việc sợ hãi tới tột cùng này là vì sao.
Đầu sỏ gây nên mọi chuyện là Ngải Vi lúc này đang cuộn mình trên chiếc ghế rộng lớn, tay cầm tay cầm cây quạt nhỏ, nhàn nhã chợp mắt. Một giấc đủ dài chứng tỏ giấc ngủ của nàng ngọt ngào tới mức chảy cả nước miếng, còn khả ái đọng lại trên khóe miệng. Nếu cẩn thận nghe, còn có thể nghe được âm thanh nói mê rất nhỏ.
Nàng nhất định là rất mệt rồi.
Ramsses đau lòng nhìn về phía Ngải Vi, bước tới, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Đám người hầu bốn phía không khỏi giương mắt nhìn trộm, kinh ngạc nhìn Pharaoh vĩ đại của bọn họ. Lúc này đây có thể tận mắt chứng kiến ánh mắt thương xót của hắn, lại có thể tận mắt chứng kiến hắn ôn nhu ôm lấy nữ nhân. Ánh mắt Ramses rời theo khuôn mặt Ngải Vi, liền khiến bọn họ lập tức sợ hãi, vội vàng cúi đầu xuống, nơm nớp lo sợ nằm sấp mà quỳ trên đất.
Đã xong, cái này toàn bọ đã xong. Ngày xưa chỉ là nghe nói bệ hạ rất yêu Nefertari, nhưng hôm nay được thấy tận mắt, mới biết được cái này tuyệt không phải tung tin vịt, hơn nữa làm cho người ta mở rộng tầm mắt. Hiện tại là rõ ràng làm cho điện hạ nhàm chán đến phát ngủ, bọn họ nhất định đã xong. Nhất là ba nhóm nghệ nhân tới biểu diễn, trong lòng lại càng run sợ. Bọn họ cứ cho rằng đến Hoàng Cung Memphis vui thích mà sống, hôm nay trước mặt Hoàng Hậu Ai Cập tương lai biểu diễn, lại không gây được hứng thú cho nàng, xem ra, tổ nghiệp trăm năm cha ông để lại, đều bị hủy một ngày trong tay bọn họ rồi.
Không, nói không chừng ngay cả tính mạng cũng không còn ấy.
Cảm thấy cơ thể hơi bị chấn động, Ngải Vi mông lung mở mắt, mơ hồ thấy Ramsses trước mặt mình. Nàng hồ đồ lẩm bẩm vài câu: "Ta thực sự rất muốn đi dạo phố..." Sau đó lại nhắm mắt lại, thì thào nói: "Bọn họ kì thực biết diễn cũng rất được, chàng bản thưởng hậu hĩnh cho họ vào... Chỉ là, ta rất muốn đi dạo phố."
Nói xong, Ngải Vi liền giống như mất đi ý thức, quay về công việc quen thuộc, ngủ. Ramsses ôm lấy nàng, bên miệng vẫn nói ra vài câu khó có thể thấy được sự vui vẻ. Hắn khoát khoát tay, ý bảo ba nhóm nghệ nhân lui xuống dưới lĩnh thưởng, sau đó xoay người đi về phía tẩm cung.
Đám nghệ nhân đang run sợ quỳ ở dưới, cùng bọn người hầu không khỏi cảm kích, đáy lòng thở hắt ra một hơi lớn.
Trước đó vài ngày đều nghe được một tin đồn, nói rằng Nefertari điện hạ thông đồng với Hittite, âm hiểm độc ác, sử dụng mọi loại thủ đoạn dụ dỗ Pharaoh. Hiện giờ mà xem, tin đồn này nhất định là tự mình tan biến rồi. Nàng dẫn đầu quân đội, thành công làm quân đoàn Dorset thất bại như ban đầu, câu chuyện này đã sớm lan truyền vào từng phố lớn ngõ nhỏ của Memphis rồi. Hôm nay lại dễ dàng tha tội cho bon hạ nhân chưa từng gặp mặt như thế, lại nhìn bộ dạng tùy tiện qua loa của nàng, bất kể thế nào cũng không nhìn ra được nàng và mấy chữ âm hiểm ác độc lại có liên quan đến nhau. Mà Pharaoh lại sủng ái nàng như vậy, rõ ràng xuất phát từ nội tâm mà không cách nào có thể che giấu. Thấy thế nào kết quả cũng không giống là Nefertari tự mình dụ dỗ người.
Tiếp xúc qua với Ngải Vi, bọn họ dần dần có một loại thái độ tích cực đối với nàng.
Rất nhanh, thông minh, lương thiện, không câu nệ tiểu tiết,... những từ hình dung về Ngải Vi này đã nhanh chóng lan tràn khắp Vương cung Memphis.. Không tham dự bất kì trò chơi chính trị nào, người hầu cùng dân chúng từ tận trong lòng dần tiếp nhận vị thiếu nữ ngoại quốc thần bí này.
Khoảng thời gian Ngải Vi chờ đợi hôn lễ, trong thâm tâm mọi người cũng dần dần sinh ra một thứ hưng phấn chờ mong.
Nàng chở thành Hoàng Hậu Ai Cập hẳn là một sự kiện tốt đẹp vô cùng.
Một ngày nào đó trong lúc ngủ mơ, Ngải Vi lật người, cánh tay ngoài ý muốn đụng trúng phải cái gì đó. Nàng lơ đễnh ôm "đống đồ vật" định ngủ tiếp, một lát, đột nhiên như người bình thường phải điện giật thanh tỉnh lại.
"Chàng, chàng,chàng sao lại ở đây?"
Nàng chỉ lên đống không phải đồ vật kia lắp bắp nói, ngữ không thành câu. Ramsses vất vả mở đôi mắt màu hổ phách, lơ đễnh liếc Ngải Vi, rồi lại nhắm mắt, miến cưỡng nói: "Hoàng cung Memphis là của ta, ta ngủ chỗ nào là chuyện của ta."
Ngải Vi sợ vội cúi đầu nhìn xuống thân thể mình. Được, quần áo vẫn còn y nguyên.
"Nhanh lên một chút! Làm sao có thể thừa dịp ta đang ngủ đến chiếm giường của ta." Ngải Vi tức giận kêu lên, một bên lấy tay đẩy đẩy hắn. Người đàn ông này sao lại nặng đến vậy, đấy thế nào cũng không đẩy ra được.
Ramsses vẫn nhắm mắt lại, không chút chấn động, nói: "Dù sao về sau cũng là ngủ cùng một chỗ."
Cái này cái này cái này, mặt Ngải Vi thoáng chốc đã bắt đầu ứng đỏ, chuyện này có thể giống sao! Dù sao cũng chưa có "về sau" mà! Nàng vừa mới dồn được chút hơi, chuẩn bị nổi giận quát lên một tiếng, Pharaoh trẻ tuổi lại mở miệng: "Nàng đi chuẩn bị nhanh một chút đi."
Chuẩn bị cái gì? Nàng thoáng chốc bối rối.
"Che kín mình vào. Chúng ta lên chợ dạo chơi."
Ồ ồ?
"Thất thần cái gì? Không đi nói không chừng ta sẽ thay đổi chủ ý." Hắn hơi mở mắt, thản nhiên nói.
Ngải Vi bỗng nhiên kịp phản ứng. Là dạo phố, hắn cùng với nàng đi dạo phố nha. Một loại cảm giác vui mừng khác thường bỗng dâng lên trong lòng nàng. Đây chính là một cuộc hẹn. À, cái này không thể tính là một cuộc hẹn được. Đây chính là lần đầu tiên hẹn hò của bọn họ nha. Chân tay nàng bỗng nhiên tràn đầy sức sống, nàng nhảy từ trên giường xuống, chạy vội ra phía ngoài, thiếu chút nữa đụng cái bình hoa mà ngã lăn ra đất.
Nghe tiếng nàng loáng thoáng kêu ở bên ngoài: "Có ai không? Giúp ta mang tới một bộ quần áo đi dạo đường phố tới đây. Dễ dàng đi đường một chút, đơn giản một chút.", bên miệng Ramsses khẽ gợi lên dáng tươi cười, gần đây luôn hay cười. Không ngăn nổi mình mà cười, vui sướng mà cười, xuất phát từ tận trong lòng mà cười. Thật giống như hạnh phúc bao nhiêu năm qua từng chút tích góp cho tới mấy ngày hôm nay, lại khiến cho hắn sung sướng tới mức không thể tin được mình lại đang có loại hạnh phúc như vậy.
Hắn muốn cùng nàng, mãi mãi bên nhau, cho dù qua ngàn năm, cho dù vương quốc có tiêu vong, cho dù thần Latin cũng quên đã từng chiếu cố hắn. Chỉ cần là sông Nile còn chảy, mặt trời còn chiếu, tình cảm hắn đối với nàng mãi luôn vậy, vĩnh viễn không bao giờ tan biến.
Chỉ cần thân thể của hắn còn lại dù chỉ một phần trên thế giới này, hắn sẽ không bao giờ quên tình cảm đối với nàng.
Linh hồn của hắn cũng sẽ không bao giờ rời xa nàng.
Nhưng mà, nàng ở đâu?
Đột nhiên, một loại cảm giác lo sợ vô cùng bao chùm lấy vị Quân chủ trẻ tuổi.
"Chàng còn đứng đó làm gì?"
Ngải Vi bính bính khiêu khiêu đã đi tới, vươn tay vung vung trước mặt Ramsses mấy cái: "Ta chuẩn bị xong rồi. Chàng nhanh nhanh lên đi."
Ngải Vi đứng trước mặt hắn xoay một vòng. lại là áo ngắn đay trắng đơn giản. Hắn cởi bỏ lo lắng sang một bên, cười đứng dậy, cũng là một thân ăn mặc mộc mạc. Ngải Vi không khỏi nhíu mày: "A, chàng sớm đã chuẩn bị xong rồi."
Hắn từ chối việc trả lời nàng, nàng dậy quá muộn, hắn đã đi gặp mặt triều thần, lại thay xong quần áo, quay lại vẫn thấy nàng nằm ngáy o o... "Nàng mặc như vậy không được." Hắn nhìn nàng, tóc vàng, đôi mắt Thủy Lam, da trắng nõn nà. Cái bộ dạng này đi ra ngoài quá nguy hiểm. Hắn dắt nàng đi vào phòng ngủ giữa chỗ tràn đầy quần áo, vật phẩm trang sức cùng tóc giả kia, kiên nhẫn giúp nàng đội lên mái tóc màu xanh đậm, lại kiên nhẫn dùng khăn chùm đầu đơn giản vài đường vân, cái khăn che mặt vây quanh nàng cực kì kín kẽ, cẩn thận.
"Ta nghe nói ở Memphis ăn mặc so với Thebes còn cởi mở hơn nhiều, không cần phải làm thành như vậy đâu." Vóc dáng nhỏ nhắn của nàng bị băng bó chật ních giống như bánh chưng, chỉ còn lại đôi mắt màu xanh lam ở bên ngoài vụt sáng.
"Cởi mở nhiều hơn nữa cũng không liên quan gì tới nàng. Cởi giày ra."
"Ôi.. Đây lại là vì sao nữa?"
Hắn khẽ thở dài: "Chỉ có người quyền cao chức trọng hoặc đại phú quý mới có thể đi loại giày này, ta đoán nàng cũng không muốn có thêm phiền phức gì."
"Ừa, thế nhưng đường không bằng phẳng, chân trần sẽ rất đau." Ngải Vi lùi lùi về phía sau, ngon chân hơi dụ dỗ.
Chân của nàng rất nhỏ, làn da cũng rất non mịn, cái này tại Ai Cập là thập phần hiếm thấy. Khóe môi Ramsses lại không nhịn được mà khơi lên một đường cong cong, nhưng rất nhanh sau mang niềm vui sướng ấy kìm nén lại, lạnh nhạt nói: "Cũng không bảo nàng đi chân trần. Nàng ra ngoài đổi lấy một đôi giày Loan đi. Động tác nhanh lên một chút."
"Ừm! Dạ! Bệ hạ!" Ngải Vi vui vẻ gật đầu, làm cái mặt quỷ, liền chạy như một làn khói bay ra ngoài, khăn chùm đầu dài kia như muốn trượt xuống chân nàng.
Nhìn động tác của nàng, hắn không khỏi lại bật cười.