Sủng Phi Của Pharaoh

Dịch: Nhóm dịch PHL

Nguồn: Truyện của tôi

Buổi tối ở Memphis và đa số các thành thị cổ đại đều giống như nhau, không có khoảng thời gian vui chơi tiệc tùng, chỉ có màn đêm và sự yên tĩnh phủ lên trên thân thể những người Ai Cập say giấc nồng. Vào ban đêm, mọi ngươi chết đi trong giấc mơ của mình, quên đi tội lỗi, sáng hôm sau lại tỉnh dậy với ánh mặt trời, bắt đầu một ngày mới.

Với công chúa Á Mạn Lạp, buổi tối hôm nay dường như vĩnh viễn không có kết thúc. Ánh trăng chiếu trên khuôn mặt Ramsses giống như một lớp sương bạc mỏng, khiến cho nụ cười ngọt ngào hằng ngày của nàng cứng chặt lại.

Sau khi nghe thấy cái tên, hơi thở của nàng cũng muốn ngừng hẳn.

"Nhã Lý, A Các Nặc Nhĩ!"

Giọng nói lạnh lùng giống như cho dù trải qua trăm năm cũng không thay đổi vang lên, Ramsses xuất hiện sau lưng Ngải Vi, không tỏ vẻ gì, không chút dấu hiệu nào báo trước mà kéo Ngải Vi về bên cạnh mình, cau mày nhìn trán nàng.

"Không sao, ta không cẩn thận nên bị đập đầu. Trước tiên đừng lo cho ta!"

Ngải Vi vội vàng khoát tay áo, rũ tóc che đi vết thương đang rỉ máu trên trán. Động tác này khiến khóe miệng Ramsses không khỏi khẽ cong lên. Giọng nàng yếu ớt, thế nhưng thái độ thì rất kiên quyết. Hắn không ép nàng phải đi tìm ngự y ngay mà lại đặt toàn bộ sự chú ý lên người Á Mạn Lạp.

Vừa nhìn thấy Ramsses, biểu tình đầu tiên của Á Mạn Lạp là vui vẻ, sau đó dần trở thành sợ hãi: "Nhã Lý, A Các Nặc Nhĩ? Đó là ma quỷ của Hittite - Nhã Lý, A Các Nặc Nhĩ? Hoàng huynh! Không thể! Sao hắn lại có thể là thần được? Hoàng huynh, tất cả là giả phải không? Đôi mắt màu xanh còn có thể có đôi khác đúng không?" Tay nàng chỉ về phía Ngải Vi. "Nàng cũng là người có đôi mắt xanh! Vậy nên tên kia chưa chắc đã là ma quỷ, đúng không? Người kia tại sao lại có thể có đôi mắt xanh chứ?"

:"Cờ đen đỏ tía, mắt màu xanh biếc..." Ramsses hơi cúi đầu, "Đây chính là hai đặc điểm của người đứng phía sau quân chủ, Nhã Lý, A Các Nặc Nhĩ!"

Cũng không thể trách Á Mạn Lạp. Năm đó Nhã Lý cải trang thành Tháp Lợi tới cung điện thì không ai chú ý đến hắn. Cũng không ai hoài nghi hắn chính là Nhã Lý, A Các Nặc Nhĩ. Nếu không... Nếu không thì làm sao hắn còn sống để trở về! Nghĩ đến đây, bàn tay đang nắm chặt cánh tay của Ngải Vi bỗng siết nhẹ.

Không, điều đó không có khả năng!" Đôi mắt màu hổ phách của Á Lạp Mạn bỗng nhiên hiện lên vẻ hoảng sợ. Từ trước đến nay nàng vẫn luôn xem người kia giống như thần, cũng là thứ ma quỷ đáng sợ nhất ở Ai Cập!

Ngải Vi nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh nước biển xinh đẹp của nàng như thể thấu hết con người nàng, chứng kiến mọi thứ sẽ được thay đổi vào một ngày

Vào ngày đó, vận mệnh đã sẽ thay đổi.

Đó là hai đôi mắt vô cùng giống nhau.

Thời điểm thấy được người kia, là vào một ngày nào đó của bốn năm trước, khi Á Lạp Mạn thành công tránh được thị nữ, một thân một mình lén lút chuồn đi từ cung điện ra chùa miểu ở ngoại ô để chơi đùa.

Khuôn mặt người kia đã phai mờ trong trí nhớ của nàng. Điểm duy nhất khắc sau vào tâm trí nàng chính là đôi mắt màu xanh nước biển kỳ lạ như nhìn thấu cả đáy đại dương, đang nhìn nàng bằng vẻ lạ thường. Hắn nhất định không phải người bình thường, người Ai Cập không có đôi mắt màu xanh lam.

"Ta là đại công chúa của Ai Cập, Á Lạp Mạn, còn ngươi là ai?"

Người thanh niên tuấn tú này thờ ơ nhìn nàng, phát hiện nàng đang cố che giấu đi sự khẩn trương, hắn liền mỉm cười, một nụ cười rất kỳ dị, mang theo vài phần khinh bỉ, bất cần.

"Ngươi có thể giữ bí mật không?"

Không để ý đến vấn đề của nàng, hắn đột nhiên hỏi một câu không hề liên quan.

Á Lạp Mạn kinh ngạc nhìn người thanh niên kia, từ trước tới nay chưa từng có người nào dám vô lễ với nàng. Ôm một ý nghĩ hết sức trẻ con, nàng lớn tiếng trả lời:" Tất nhiên là có thể."

"Ngươi dám thề không?"

Lời nói của người thanh niên giống như có một loại năng lượng thần kì, Á Lạp Mạn bé nhỏ hoảng sợ, liền gật đầu."Thần linh có thể làm chứng cho sự thành thật của ta, nếu như ta làm trái lời hứa, ta l sẽvĩnh viễn không thể gả cho hoàng huynh."

Nghe được lời thề, người thanh niên có đôi mắt màu xanh liền bật cười chẳng khác gì vừa nghe thấy câu chuyện hài hước nhất thế gian đến độ không thở nổi, phải bật. Á Lạp Mạn không khỏi cảm thấy tức giận, bàn tay nhỏ nắm lại thật chặt, muốn xoay người rời đi, nhưng người thanh niên kia bước nhanh về phía trước, chậm rãi nói với Á Lạp Mạn:" Có phải ngươi muốn trở thành 'Người đặc biệt' không? Ta có thể thực hiện nguyện vọng của ngươi,giúp ngươi được gả cho hoàng huynh của ngươi!"

Nghe thấy thế, Á Lạp Mạn không cần biết người kia đang nghĩ gì, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Gả cho hoàng huynh, cùng hoàng huynh ở cùng một chỗ.

Chỉ cần có thể đạt được nguyện vọng này thì muốn nàng làm cái gì nàng cũng chấp nhận.

Giống như bị mê hoặc, nàng không chút nghĩ ngợi khẽ hay hơn gật đầu.

Nàng tuân thủ lời hứa, Chích Tự không đề cập tới, nàng cũng không nghĩ nữa, tại sao hải gặp người này tại ngôi miếu ở ngoại ô. Nàng còn nhỏ tuổi chỉ nghĩ nghe theo lời hắn nói không chừng cuối cùng thật sự có thể gả cho hoàng huynh. Loại suy nghĩ đơn giản này, giống như đứa trẻ vì muốn món bỏ món hoặc để một món đồ chơi, chấp hành nghiêm ngặt lời hứa với cha mẹ, mỗi ngày đều kiên trì ăn rau cải xôi (rau chân vịt)., nàng vì khả năng không tính là lớn đó, một mực nghe theo chỉ thị của người trẻ tuổi kia.

Từ đó nay về sau, trong sinh hoạt của Iamanekel đột nhiên có nhiều hơn một chuyện quan trọng, đem hướng đi của Ai Cập mà Thần sở muốn biết rõ nói cho Thần sứ, lại chuyển chỉ dụ của Thần cho những người khác. Người có đôi mắt xanh lam nói cho nàng biết, nếu như có bất kỳ lời nói dối và sai lầm nào, nàng không có cách nào tiếp tục làm người đặc biệt nữa, đương nhiên, nguyện vọng ở cùng hoàng huynh cũng sẽ không thành.

"Thành thật mà hồi báo cho chúng ta hết tất cả, ngươi mới có thể đạt được ý nguyện thu được thần dụ lúc cần thiết." Iamanekel chưa bao giờ vi phạm những lời này, từ năm đó 4 năm trở lại đây, nàng hồi báo cho sứ giả của thần phái tới tất cả những gì hắn muốn biết, tin tức mà nàng đã nghĩ cách lấy được.

Nàng đã trở thành thiếu nữ đối thoại cùng thần, nàng đã được như nguyện lấy danh nghĩa "Thần hôn" gả cho hoàng huynh yêu quí.

Bởi vậy, nàng tuyệt đối tin vào lời nói của thần không một chút nghi ngờ.

Vài ngày trước, nàng không thể thu được tin tức mà thần muốn nữa. Hoàng huynh phong bế tin tức trước kia có thể lộ ra đối với tất cả tế tự, hơn nữa mấu chốt nhất là đã viễn chinh ra bên ngoài, lo liệu chính sự của Memphis. Sứ giả của thần một mực buộc nàng nói hướng đi tiếp theo của quốc gia, "chỉ khi có được ý định của Pharaoh, mới có thể có thần dụ tương ứng, bất đắc dĩ, nàng đành phải dùng hết sức lực vội vàng chạy tới Memphis, tận lực đứng cạnh Pharaoh, thu thập tin tức ương ứng.

Trên đường đi, nàng nghe nói hoàng huynh muốn cưới Nefertari làm hậu.

Trong lúc này, có một loại tư tưởng hiện ra trong đáy lòng, một ý nghĩ tàn bạo phát ra từ nội tâm làm ô nhiễm hai con ngươi màu hổ phách tinh khiết. Người hoàng huynh sủng hạnh đáng chết, người hoàng huynh cưới đáng chết, người hoàng huynh yêu càng phải chết!

Nefertari, ngươi nên chết.

Đây là lần đầu tiên Iamanekel" Thiếu nữ cùng thần đối thoại "ngụy tạo ý chỉ của thần.

" Thiếu nữ tóc vàng không thuộc về Ai Cập, nàng sẽ mang đến chiến tranh, mang đến hỗn loạn, mang đến bất lợi cho Pharaoh."

Ngay từ đầu, nàng cảm thấy đầy bất an khi nói dối. Lúc nói chuyện, tâm nàng cứ bồn chồn giống như nhảy, nhảy.

Nhưng về sau, nàng phát hiện, hữu hiệu hơn so với trong tưởng tượng rất nhiều.

Ngày thứ hai lúc ra cửa, vừa mới đụng phải Mạnh Đồ Tư Tướng quân cùng thuộc hạ của mình nói chuyện, nội dung đơn giản là hai điểm, đều làm nàng lo lắng không thôi.

Đầu tiên, nói là hôn lễ của Nefertari và Ramses sẽ kéo dài thời hạn cử hành, phải đợi tế ty sau khi tế tự môn cử hành nghi thức rườm rà, mới xác định thời gian hôn lễ. Nghĩ "Thần dụ" có tác dụng, con ngươi Iamanekel phóng xạ ra ánh lên vẻ hưng phấn. Tiếp theo, có quân tình cấp bách. Mạnh Đồ Tư đặt tờ giấy sa ghi chép bản viết thảo của pharaoh, sáng sớm hôm sau sẽ mang đến thành quân doanh Memphis

Tất nhiên nàng phải có cái tin này.

Sau khi Quân đoàn tiên phong Tự Dorset gặp quân đội Hittite tại bán đảo Tây Nại, quân tình đều không tiết lộ cho bất kỳ tế tự nào nữa, khi cầu phúc cũng mong không lộ ra đích đến của cuộchành quân. Nhưng vì "sứ giả của Thần" một mực bức bách mình, "Pharaoh nhất định sẽ có động tác, ngươi nhất định phải nói cho chúng ta biết đám bọn họ, bằng không thì không thể thể tiếp tục làm.

Mất đi cái danh hàm kia, đối với Iamanekel còn nhỏ là một việc quá mức kinh khủng. Bởi vì có cái biệt danh này, nàng mới có thể được đoàn Tế Tự, Phụ Hoàng ra sức tôn sùng, cuối cùng gả cho hoàng huynh, trở thành người quan trọng. Nếu có một ngày không còn cái tên này, nàng sẽ là một Công chúa bình thường, không thể đứng cạnh hoàng huynh. Càng không thể được hắn đối xử với con mắt khác.

Cho nên vô luận như thế nào, nàng cũng muốn giữ lại cái danh hiệu này.

Vì vậy, nàng liều lĩnh đi lấy bức thư mà thần muốn có được.

Nhưng tất cả những thứ kia, rõ ràng toàn bộ đều là giả dối.

Trong phút chốc, đáy lòng nàng có vật gì đó vỡ vụn, nàng hơi run rẩy, màu hổ phách trong đôi mắt bắn ra tia sáng kỳ dị, giống như là một một đường hy vọng sắp biến mất, "Hoàng huynh, hoàng huynh, ngài nói cho ta biết... Đây hết thảy đều không phải sự thật, Iamanekel cho tới nay... Đều là đang cùng 'Thần' trao đổi, không phải sao? Không phải sao!"

" Công chúa Iamanekel..." Ngả Vi bước về trước một bước, muốn mở miệng nói cái gì, lại đột nhiên bị một lực cánh tay kéo trở về.

" Nefertari lùi về phía sau." Ramses nhíu chặt hai hàng lông mày, không nói lời gì lôi Ngải Vi về phía sau lưng.

Quân Chủ trẻ tuổi người mặc áo ngủ màu trắng, mái tóc màu rám nắng xõa trên vai hơi lộn xộntrên vai, hai mắt màu hổ phách đông lại lạnh như băng. Hắn mím môi, nhìn muội muội của mình trước mặt có chút phát run, một cỗ lệ khí từ trong lòng tràn ra ngài không thể khống chế, truyền đến thần kinh của mỗi người trong phòng. Lập tức, không khí như ngưng động toàn bộ mọi người không dám lên tiếng, thậm chí không dám thở mạnh một hơi.

"Thiếu nữ cùng thần đối thoại " của đế quốc Ai Cập là bị Hittite lợi dụng làm nội ứng, vậy mà đem Hittite xưng là "Thần" sau lưng Quân Chủ. Hoang đường, chuyện đáng cười, bê bối nhất mà hoàng thất từ trước tới nay chưa từng có.

Loại cảm giác này, nhanh chóng lan tỏa trong không gian. Mọi ngườibắt đầu không biết làm sao, ccúi đầu, nhìn sàn nhà, cùng đợi Pharaoh quyết định.

Ngả Vi từ phía sau kéo Ramses vạt áo lại, pharaoh trẻ tuổi cảm giác được hành động nhỏ này, bất động thanh sắc lườm thiếu nữ yêu kiều sau lưng. Nàng cúi đầu, không nói một lời, nhưng bàn tay nhỏ bé trắng noãn lại gắt gao kéo một góc áo ngủ. Hắn nghĩ nghĩ, lại nhìn muội muội trước mắt đang hoảng sợ,dáng vẻ tươi cười ngây thơ ngày xưa đã không còn tồn tại, sự sợ hãi đang chiếm lấy nàng, làm hai tròng mắt màu hổ phách đặc biệt giống mình của nàng ánh lên thần sắc tuyệt vong.

Hắn thiếu "khẽ" hít một hơi, vẻ mặt lạnh lùng, nói. "Ngoại trừ Mạnh Tư Đồ, toàn bộ lui hết ra cho ta, khi chưa có mệnh lệnh, không ai được phép lui vào."

" Hãy quên chuyện các ngươi đã thấy hôm nay đi, nếu như ta nghe được một chữ đồn nhảm, tất cả các ngươi, giết không cần luận tội."

Binh sĩ trong phòng như trút được gánh nặng, một mực cung kính hành đại lễ, dường như mau chóng chạy trốn khỏi thiếu "bầu không khí ngưng trọng mà trang nghiêm này, cấp tốc thối lui khỏi thiên thư phòng nhỏ hẹp một cách chỉnh tề".... Bên trong hình thành một vòng vây ở bên ngoài cách thư phòng khoảng 3m. Trong phòng, trong nháy mắt chỉ còn lại 5 người là Ramses, Ngả Vi, Iamanekel, Mạnh Đồ Tư và Bubka. Mạnh Tư Đồ nghiêm nghị đưa mắt liếc qua phía Bubka, ý bảo hắn lui ra ngoài, nhưng thiếu niên tóc đỏ này thật không giống như mọi khi giống như không nhìn thấy, kiên trì đứng nguyên tại chỗ. Cho đến khi Ramses nhẹ nhàng nói "Lại để cho hắn ở lại đây đi", nói xong Mạnh Tư Đồ mới thở dài một tiếng, tiếp tục đứng tại chỗ chờ lệnh.

"Iamanekel, ngươi có chuyện gì thì hãy nói cho ta biết ngươi còn có chuyện gì, đều nói cho ta biết đi" Ramses nhàn nhạt nói.

Iamanekel mở to hai mắt,..., chậm rãi ngồi chồm hổng xuống, thân thể nhỏ bé co quắp, "Ta...ta không biết..."

Gian phòng tĩnh lặng như chết, chỉ có thể nghe được tiếng thở dồn dập của nàng

"Bệ hạ, xin cho phép Bubka nói" Thiếu niên tóc đỏ đột nhiên tiến lên phía trước một bước rồi quỳ xuống, một mực cung kính nói, phá vỡ sự yên lặng làm cho người ta lúng túng này.

"Nói"

"Thuộc hạ từng tận mắt nhìn thấy một thị nữ trong nội cung lấy ra một miếng đất sét có khắc chữ Hittite,....." Bubka dừng một chút, chỉ thấy Ngả Vi sau lưng Ramses liều mạng khoát tay, nhưng hắn bỏ mặc, vẫn tiếp tục nói "trên miếng đất sét gọi 'loạn Giza' là kế hoạch thứ nhất, cũng nhắc tới kế hoạch thứ hai, ứng với chuyện sứ giả Hittite hành thích lần trước. Trên bản đất sét có con dấu hình hoa sen tình xảo."

Dứt lời, ánh mắt của mọi người lại nhìn lên người Công chúa Iamanekel.

Cô giương mắt nhìn về phía Ramses, thái độ nghiêm túc nói, "Không, đây không phải ta làm, ngay cả một chữ Hittite ta cũng không hiểu... Thật không phải là ta làm!"

" Ngươi đã thuật lại toàn bộ tin tức cho cái gọi là "Sứ giả của thần" kia??" Ramses nói một cách lạnh lùng, giọng nói bình thản như cố gắng giấu giếm một phần sự giận dữ.

Á Lạp Mạn im lặng.

Ramses cũng không ép thúc mà chỉ lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt hời hợt,không có nửa phần thương hại.

Một lát sau, cô công chúa nhỏ tuổi gục đầu xuống, cúi thấp người mà nức nở: "Hoàng huynh, hoàng huynh, thật không phải là ta..." Nàng ôm lấy bờ vai của mình, thân thể co rúm lại, chậm rãi nói, "Ta sẽ nói cho ngài biết... Sứ giả của thần cứ định kỳ sẽ tới tìm ta, nói cho ta những điều mà thần muốn biết."

"Ngươi còn gọi người Hittite là sứ giả của thần!"

"Đúng, thực xin lỗi, hoàng huynh, người Hittite... Ta thật sự không biết là người Hittite." Iamanekel ủy khuất nói, nhìn thẳng Ramses một lúc, khiến hắn chẳng còn lòng dạ mà trách móc nàng. Á Lạp Mạn ngẫm nghĩ cúi xuống, nhỏ nhẹ nói."Sứ giả của thần... Người của Hittite ắt hẳn có biện pháp tiếp cận ta, hoặc là người hầu, hoặc là cấm vệ Binh, cứ qua một khoảng thời gian... Đều là truyền miệng, ta chưa từng có ghi qua loại đồ vật này..."

Không phải không có lý, trong lòng Ngải Vi tính toán. Nhớ kỹ lại lúc Bubka phát hiện ra bản đất sét có một điều thật đáng ngờ, bản đất sét bị niêm phong chứa đựng thông tin quan trọng như vậy mà lại để cho Bubka dễ dàng phát hiện, tin tức phía trên lại hết sức đơn giản, thật ra chẳng cần phải dùng tới bản niêm phong như vậy làm gì. Toàn bộ đều được sắp đặt cho mọi người đều thấy thật bình thường, thế nhưng người có quyền sử dụng con dấu hoa sen chỉ có Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như và Á Lạp Mạn, Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như thì không thể vì nếu muốn bỏ trốn, nàng đã làm thế từ lâu, song vì có Lễ Tháp Hách...Hắn không cho nàng làm vậy. Như vậy là Á Lạp Mạn sao?

Nàng cũng không cần phải làm như vậy.

Hẳn là... Còn có người thứ ba trong việc này?

Ngải Vi cứ đưa móng tay lên miệng cắn nhẹ.

Một chút đầu mối cũng không có.

"Còn có chuyện gì, hãy nói cho ta biết." Ramses nói với Á Lạp Mạn, đoạn liếc mắt sang nhìn Ngải Vi, thản nhiên kéo ngón tay nàng đang ngậm trong miệng ra, để qua một bên. Ngải Vi trong lúc này chẳng biết là tại sao, trong thâm tâm cảm giác ấm áp vô cùng. Mặc dù trong suy nghĩ Ramses vẫn còn tức giận, bởi vì là muội muội của mình bị Nhã Lý lợi dụng, bởi vì gian tế Hittite lại có thể tùy ý xâm nhập Hoàng Cung nhìn thấy Á Lạp Mạn... Tuy nhiên kiểu nói hiện tại của hắn đối với Á Lạp Mạn chỉgiống như một người ca ca bình thường dạy dỗ muội muội của mình. Miệng nàng mở ra rồi lại ngậm lại, không được, hành động của Á Lạp Mạn là tội phản quốc. Hoàng thất không thể đối xử như người thường, thân thế cao quý không thể biến đổi thân phận, không cho phép có bất kỳ sự gièm pha đấy.

Nàng lại tập trung nhìn về phía công chúa Á Lạp Mạn.

Cô công chúa nhỏ tuổi chậm rãi nói, có vài phần do dự, "Ta... Ta còn..."

"Ngươi nói đi!" Sẽ không còn chuyện gì nghiêm trọng như sai lầm vừa rồi của nàng nữa, thở dài. Nhìn Á Lạp Mạn ngây thơ thế kia, tại sao lại phạm phải sai lầm ngu xuẩn như vậy kia chứ!

Á Lạp Mạn thoáng im lặng giống như đang suy nghĩ đưa ra quyết định. Cuối cùng, nàng mở miệng: "Ta còn phái người giải quyết toàn bộ những ả đàn bà bám lấy hoàng huynh!"

Ngải vi nhìn Bubka với ánh mắt khó hiểu, chỉ thấy hắn và Mạnh Đồ Tư bỗng đồng thời hít vào một hơi thật sâu.

Sắc mặt Ramses vào thời khắc ấy bỗng trầm xuống.

"Người hoàng huynh sủng hạnh là người đáng chết, người hoàng huynh lấy làm vợ cũng đáng chết, người hoàng huynh yêu thì càng phải chết!" Phía trước Thiếu nữ gầy yếu co rúc trên mặt đất từ từ ngồi dậy. Nàng cúi đầu, trong lời nói của nàng kiên định đến mức khiến người khác phải run sợ: "Hoàng huynh đã sủng hạnh hoàng huynh cũng không cần các nàng nữa. Hoàng huynh. lấy vợ rồi cũng không thương các nàng nữa. Người hoàng huynh yêu cũng không xứng đứng bên cạnh hoàng huynh.Ta phải thay hoàng huynh trợ xử lý các nàng!"

Nàng chợt ngẩng đầu, con ngươi trong trẻo màu hổ phách hiện lên sự tàn nhẫn độc ác, trên mặt không còn là e ngại, không còn là ngọt ngào, mà giờ là một nụ cười đáng sợ.

"Hoàng huynh, chỉ có ta mới xứng đứng ở bên cạnh ngươi, không phải sao?" Nàng cười, mở to mắt nghiêm túc nhìn Ramses: "Dù cho ta không phải' 'Người con gái có thể nói chuyện với thần' nhưng hoàng huynh vẫn cần ta, không phải sao?

Ánh trăng vào trong phòng qua song cửa bằng đá, có thể cảm nhận được ánh sáng leo lắt của cây đuốc. Á Lạp Mạn lạnh lùng nói, không khí trong phòng nặng nề vô cùng. Ngải Vi bắt đầu thấy khó thở, tuy rằng nàng không có trực tiếp cảm nhận được, thế nhưng những lời Á Lạp Mạn vừa nói thật khiến người khác phải hoảng sợ. Trước kia nàng vốn ngây thơ, nhưng vì quá yêu Ramsses mà đã tự biến mình thành thứ hắc ám đến từ vực sâu kinh khủng nào đó.

Cái người thiếu nữ ngây thơ kia, mở to đôi mắt màu hổ phách, cười ngọt ngào. lấy

Giết người, đơn giản là vì những người đó đã tiếp cận hoàng huynh.

"Buồn cười, nhìn xem, đâu liên quan tới ngươi..." Khóe môi công chúa rỉ máu, nàng cười lạnh nói với Ngải Vi, sau đó quay sang nhìn vị vua trẻ tuổi đang nhíu mày, thần sắc nàng càng thêm buồn bã cực điểm:"Hoàng huynh, ngươi muốn bảo vệ cho người phụ nữ này sao? Ả chỉ xuất hiện trước mặt ngươi nhiều lắm là mấy tháng, có thể biến mất bất cứ lúc nào! Cái gì ả ta cũng đều không biết! Khục, "

Dứt lời, một ngụm máu tươi từ miệng nàng phun ra. Ngải Vi liền vội vàng nói: "Trước tiên ngươi đừng nói gì cả, mau gọi ngự y đến đây đi!" Mạnh Đồ Tư gật đầu, vội vàng xoay người đi ra.

"Liên quan gì tới ngươi!" Thiếu nữ gào thét, ngay sau đó ho khan, nàng dần dần đứng không vững, gương mặt tuấn tú của hoàng huynh cũng mờ dần trong mắt nàng! Nàng cũng không e ngại đến cái chết, chết bất quá cũng chỉ là đến một thế giới khác, đối với nàng không quan trọng. Nàng chỉ sợ là sẽ không còn được gặp lại hoàng huynh... Nếu như không còn được gặp hoàng huynh nữa, nàng càng không muốn hoàng huynh quên mình.

"Á Lạp Mạn, ngươi hãy bình tĩnh trước, " Ramses thản nhiên kéo Ngải Vi ra phía sau, hai lòng bàn tay dần thu lại nắm lại, cầm chặt con dao Á Lạp Mạn đang đâm vào: "Ngươi sẽ chết đấy, ngươi có biết hay không? Ngươi hãy im lặng, đợi ngự y tới!"

"Haha, ha ha! Ha ha ha ha!" Á Lạp Mạn đột nhiên cười lớn, cười đến rợn người, nhưng đầy vẻ bi ai. Nàng thở: "... Ta biết ta sắp chết rồi. Nhưng ta không sẽ chết đơn giản như vậy..."

Nàng cắn răng, dùng hết tất cả sức lực cuối cùng, rút con dao đang găm sâu vào lòng bàn tay Ramses, trong chớp mắt ấy, tay Ramses phun đã tuôn ra rất nhiều máu như đê vỡ. Ngải Vi ở ngay phía sau hắn, nhìn thấy cảnh ấy liền muốn ngất đi, thế nhưng nàng liền xông lên phía trước, kéo tay Ramses qua, định xem hắn thế nào, nhưng mà bị hắn dùng tay kia ngăn cản, khiến nàng không thể động đậy.

"Hoàng huynh... có phải ngươi vẫn còn nhớ cây đoản kiếm này?." Á Lạp Mạn đau xót nhìn người thanh niên đang chảy đầy máu do dao găm kia, "Đây là ngươi đưa cho ta... Lúc nhỏ, ngươi đã tự làm rồi đưa cho ta đó, ngươi nhớ chứ?."

Ramses không nói gì, quay lưng về phía Ngải Vi, nên nàng không nhìn được nét mặt của hắn.

Trầm mặc Sự im lặng giống như một cơn ác mộng đang vây lấy từng người trong căn phòng, làm cho hô hấp của con người ta như bị đình trệ.

Có thể cảm nhận được bó đuốc xa xa kia đang lắc lư, đến cả tiếng bước chân đang lo lắng của các binh sĩ cũng có thể nghe rõ.

Có thể cảm thấy nhận thời gian đang chần chậm trôi qua, ánh trăng dần bị mây mù che lấp.

Có thể nghe được âm thanh của những giọt máu rơi trên mặt đất.

Có thể cảm nhận được sự chết chóc đang đến gần.

"Nefertari!"

Nàng trừng mắt nhìn về phía Ngải Vi, hai mắt màu hổ phách vốn trong suốt đẹp đẽ, lúc này đã trũng sâu, phảng phất đâu đó một sự khác thường, đó là hận, một nỗi hận vô cùng sâu sắc, như khắc vào xương tuỷ, mỗi một nét đều có thể thấy được rất rõ ràng.

"Ta nguyền rủa ngươi!"

"Ta nguyền rủa ngươi!"

Từng câu từng chữ, nghe thật chua xót!

Sự nghiêm túc trong câu trớ chú làm cho con người sởn hết cả gai ốc, làm cho con người không rét mà run, Ngải Vi cảm thấy tay Ramses dần dần nắm chặt vào mình. Mà ngay cả Bubka cũng ngây người, một tay cầm kiếm nhìn cảnh tượng trước mắt mà không biết phải làm sao. Máu tươi đã thấm đầy lên vạt áo của cô công chúa nhỏ. Màu đỏ, ánh trăng xuyên qua cửa sổ bằng đá rọi vào tạo nên một Đồ Đằng kỳ lạ toát lên vẻ quỷ quái.

Mùi máu tươi xộc lên khắp nơi.

"Ta nguyền rủa ngươi!"

"Ta nguyền rủa ngươi giống như ta, cũng sẽ phải chia lìa hắn!"

"Ta nguyền rủa ngươi giống như ta, trong lòng hắn người sẽ không đáng một đồng."

"Trừ phi người kia vì ngươi mà chết, nếu không lời nguyền này vĩnh viễn sẽ không bao giờ biến mất..."

"Á Lạp Mạn, ngươi câm miệng cho ta!" Lời nguyền ác độc bỗng nhiên bị Ramses cắt ngang, đôi mắt lạnh lùng mang vẻ uy hiếp làm cho người khác phải e ngại, giống như nói: "Nếu như ngươi tiếp tục nói, ta sẽ giết ngươi ngày lập tức."

Nàng mỉm cười, nhìn người anh mình đã hết mực yêu thương, nàng đã chờ đợi mười lăm năm để yêu người.

Nhưng người đã vì một người phụ nữ khác...

Giống như có tự tay giết chết mình cũng sẽ không hối tiếc.

"Bệ hạ, ngự y đã đến, đang ở ngoài cửa, xin ngài cho phép đi vào."

Giọng nói của Mạnh Đồ Tư vang lên ngoài cửa, không có mệnh lệnh của Pharaoh, bất luận kẻ nào cũng không được vào. Hắn quỳ trước cửa, cung kính nói, ngự y bên cạnh còn có vài phần ngái ngủ.

"Mau dẫn hắn vào trong, nhanh lên!" Trong lúc bối rối, Ngải Vi chỉ có thể nói ra một câu như vậy. Có thể câu nói kia làm cho căn phòng trở nên căng thẳng, rồi lại trở về vẻ ảm đạm ban đầu.

Mạnh Đồ Tư dẫn ngự y đi men theo con đường đến căn phòng.

Á Lạp Mạn đột nhiên đi tiến về phía trước, Bubka cầm kiếm, trơ mắt nhìn thân thể của nàng dần lướt qua thân kiếm, đầu kiếm đã đâm xuyên thân thể xinh đẹp của nàng. Thế nhưng khi nàng tiến đến, máu lại không phun ra.

"Hoàng huynh, hoàng huynh..."

Nàng vừa tiến lên phía trướ, vừa nhìn chằm chằm Ramses.

"Hoàng huynh, xin hãy nhớ kỹ, chỉ có ngươi có thể giết chết ta, chỉ có ngươi dám vô tình với ta..."

Mọi thứ trước mắt nàng dần dần mờ đi, chỉ còn lại có ý thức chống đỡ lấy thân thể của mình.

"Ta nguyền rủa ngươi... Nefertari....."

Lời vừa dứt, trong chớp mắt, nàng vừa tiến lên một bước, liền cầm lấy con dao nhỏ đâm vào cổ họng của mình.

Nàng hành động quá nhanh, nhanh đến mức không ai kịp phản ứng, Á Lạp Mạn đã từ từ ngã lăn trên mặt đất, máu phun ra tung toé nhuộm đỏ cả chiếc váy dài trắng noãn, rồi dần dần loang ra nền đá màu xanh dưới mặt đất. Nàng trợn tròn mắt, nhưng lại không thấy gì cả.

Hoàng huynh

Ta không sợ chết!

Ta chỉ sợ vĩnh viễn cũng không thấy được ngươi!

Hoàng huynh!

Ta căm hận cái thế giới này... Căm hận cái thế giới không có ngài người mà ta yêu say đắm tồn tại.

Ngự y đã sớm nhận ra được sự việc, hắn đã sớm không thể bình tĩnh nữa. Hắn run rẩy, thoáng chốc đã quỳ trên mặt đất, sự uất hận trong lòng khiến hắn tỉnh ngủ hẳn, bước tới bên Mạnh Đồ Tư. Công chúa Á Lạp Mạn đã chết, hắn không thể cứu sống nàng. Nhìn cảnh tượng như vậy, Pharaoh đã thật sự có cớ để giận chó đánh mèo, xem ra một lão già khọm như mình, sợ là khó giữ được tánh mạng rồi.

Lão cúi đầu sát mặt đất, cảm giác mùi máu tanh nồng đậm đang theo không khí xộc vào đầu óc của hắn, cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt.

"Ngươi!" Sự trầm mặc kéo dài không biết bao lâu, giọng nói hờ hững mà bình tĩnh kia lại vang thần kinh ai nấy đều đang nhạy cảm nên nhanh chóng nghe được. Mọi người cố gắng không nhìn công chúa Á Lạp Mạn nữa, dồn sự tập trung vào con người phát ra âm thanh kia. Hắn quay lưng với ánh trăng, không thể nhìn rõ nét mặt của hắn, chỉ có thể nghe được ngữ khí bình tĩnh nhưng tàn nhẫn " Băng bó bàn tay của ta lại!"

Ngự y sững sờ, việc này đã làm rõ được ý tứ của Pharaoh. Hắn quệt mồ hôi trên trán, chạy nhanh về phía trước, cẩn thận xem cái tay phải bị thương của Rámes.

Dao găm đã đâm xuyên qua lòng bàn tay dày.

Ramsses tỏ ra bình thản, để mặc hắn băng bó.

"Bảo binh sĩ lui ra đi!"

Mạnh Đồ Tư hạ thấp người, nhanh chóng quay người đi ra.

Sau đó lại tiếp tục trầm mặc.

"Các ngươi... Toàn bộ đều lui ra đi."

Vừa băng bó được một nửa, lão ngự y không khỏi ngẩng đầu lên:"Bệ hạ, còn chưa xử lý xong miệng vết thương..."

"Lùi xuống!"

Lạnh lùng, quyết đoán, thật không hiểu nổi rốt cuộc trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Ngải Vi do dự một chút, lo lắng nhìn hắn băng bó một nửa tay. Những điều hắn đang suy nghĩ nàng không hiểu được. Có lẽ lúc này, tạm thời lui ra ngoài sẽ tốt hơn. Nàng nhẹ nhàng gật đầu với Bubka. Bubka liền thu vào bảo kiếm đang nhuốm máu, cùng với ngự y, một mực cung kính bái lễ Ramses.

Mấy người chậm rãi lui ra bên ngoài, Ngải Vi đi cuối cùng, lúc nàng sắp đi ra khỏi phòng, liền nghe vị quân chủ vua trẻ tuổi nói một câu: "... Vi. Ta chỉ muốn an tĩnh một chút!"

Cơ miệng Ngải Vi giật nhẹ, nhưng cuối cùng cũng không nói câu nào. Nàng gật nhẹ đầu, lại nhìn vũng máu nơi người thiếu nữ xinh đẹp ngã vào, liền quay người lại, sải bước đi ra khỏi cửa.

"Chúng ta chờ tại ao hoa sen này, đợi Pharaoh đi ra, làm phiền ngươi tiếp tục băng bó vết thương miệng giúp hắn!" Ngải Vi tại bên cạnh ao ngồi trên mặt đất, tay chân luống cuống nhẹ nhàng dặn dò lão ngự y. Ngự y vừa không ngừng bái lễ, vừa nơm nớp lo sợ, sẵn sàng chờ đón những điều sắp xảy ra với mình. Bubka đi đến bên cạnh Ngả Vi rồi ngồi xuống,đặt thanh bảo kiếm nhuốm máu bên cạnh.

Ngải Vi quan sát thiếu niên bên cạnh một chút. Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng rọi vào khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, đôi mắt màu xanh lục cụp xuống, vì vậy mà thấy được thần sắc có vài phần xa lạ, lãnh khốc. Gã thiếu niên từ trước đến nay tính nóng như lửa này bỗng trở nên khác lạ. Thanh kiếm đã đâm vào Á Lạp Mạn vẫn còn phảng phất mùi máu tươi trong không khí, Ngải Vi vừa nghiêng đầu nhìn xuống ngay dưới chân của mình, không thể thốt lên câu nào.

Thời gian chậm rãi đi qua, trái đất như ngừng quay!

Ngự y vừa đứng vừa ngủ gà ngủ gật, bên này Ngải Vi còn đang ngẩn người. Đột nhiên, người thiếu niên bên cạnh mở miệng,

"Ta làm như vậy, là vì ngươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui