Sủng Phi Của Pharaoh

Dịch: Nhóm dịch PHL

Nguồn: Truyện của tôi

Ngải Vi theo thói quen gật đầu, thị nữ đứng bên cạnh vội vàng quỳ xuống cầu xin.

"Điện... Điện hạ, xin tha thứ cho nô tỳ!"

Ngải Vi nhìn chằm chằm tấm gương đồng vài giây, chợt nhớ là mình định chế đồ hôn lễ ngủ luôn trên băng ghế.

"Như thế nào? Ngay cả việc chọn Hai con mắt của ngươi dùng để làm gì Móc hết ra đi!" Lúc này Ngải Vi mới chú ý tới phía trước nàng không xa còn có một cựu thần ăn mặc chỉnh tề đứng đó, trong ấn tượng của nàng, nội thần Mễ Địch Á Mỗ là người quản lí mọi việc trong hôn sự lần này. Thị nữ bò quỳ trên mặt đất, vẻ mặt sợ sệt cầu xin Mễ Địch Á Mỗ tha tội, đừng móc đôi mắt của nàng, còn Mễ Địch Á Mỗ thì lại cố tỏ vẻ, làm bộ ra lệnh không nên làm phiền Nefertari điện hạ!"

Ngải Vi không khỏi nhíu mày, trong đầu lại hiện lên tuyệt chiêu đặc biệt "trở mặt" của lão thần Tây Mạn âm tình bất định, mà tên lão thần Ai Cập này cũng phảng phất giống lão già kia. Nàng thoáng vỗ nhẹ nhẹ một cái trên thành ghế, sắc mặt trên khuôn mặt nàng thay đổi: "Đợi một chút, là ai nói nàng làm không tốt? Là ta tự cảm thấy đeo thứ đồ trang sức thấp kém như vậy quả là quá nhàm chán mà thôi, nếu như nói là trách tội, cũng là nên trách tội nội thần ngươi quản lí công việc này chứ nhỉ? Một cái đồ trang sức thôi mà làm cũng chẳng thế tốt."

Nàng chỉ là muốn đe dọa Mễ Địch Á Mỗ một chút nhưng không nghĩ tới khuôn mặt hắn liền biến sắc, lập tức xụi lơ quỳ gập xuống mặt đất, "Điện hạ thứ tội, van cầu ngài, xin hãy tha thứ cho hạ thần... "

Ngải Vi nhìn cảnh tượng thị nữ kể cho ta nhiều một chút về chuyện của Hoàng Hậu Ai Cập... "

Thị nữ đang nằm rạp trên mặt đất liền đưa ánh mắt tràn đầy cảm kích nhìn Ngải Vi, nàng chỉ nháy mắt ra dấu nàng ấy hãy lui. Thị nữ nhận được liền vội vã lui ra, còn Mễ Địch Á Mỗ thì lớn tiếng tạ ơn nàng, miệng thở phào đứng dậy, tiến tới đầy vẻ tự hào, miệng luyên thuyên bất tận không ngừng:

"Nefertari điện hạ, tại Ai Cập, Vương Hậu được xưng là "Phu nân vĩ đại", Pharaoh bệ hạ mặc dù có vô số thiếp nhưng duy chỉ có một "Phu nhân vĩ đại", chỉ có nàng mới có thể danh chính ngôn thuận cùng bệ hạ xuất hiện nơi công chúng, chỉ có nàng mới có thể hạ sinh con nối dõi với vương vị hợp pháp là người thừa kế, mặc dù cái này cũng có ngoại lệ, bất quá... "

Hắn nói nhưng Ngải Vi không cách nào đem lòng dạ mình tập trung ở trên người hắn, suy nghĩ của nàng không tránh lại trôi dạt đến mấy ngày trước, lúc xảy ra chuyện của công chúa Á Lạp Mạn, bên cạnh ao hoa sen, người thiếu niên Bubka đã nói: "Ngải Vi, ta làm hết thảy, cũng là vì nàng."

"Không phải vì Pharaoh, cũng chẳng phải vì người khác mà là vì nàng, để nàng không bị bất cứ tổn thương gì, ta không tiếc bất cứ giá nào mà bảo vệ nàng."

"Ta chắc chắn rằng, tánh mạng của ta là do nàng làm chủ."

"Trừ nàng ra, ta tuyệt đối sẽ không trung thành với bất kì người nào nữa."

Ánh trăng xuất hiện chiếu lên khuôn mặt chàng thiếu niên, vẻ mặt nghiêm túc như vậy khiến người ta cũng phải khiếp sợ.

Trước lời hứa hẹn nặng nề ấy Ngải Vi không thể thở nổi.

"Bubka, lúc này, loại chuyện này, ngươi phải thận trọng."

Người thiếu niên im lặng không đáp trả, con ngươi xanh biếc như ngọc lục bảo lại toát ra vẻ thâm trầm, yên tĩnh nhưng lại chứng minh sự kiên quyết của mình. Một cảm giác lạ lẫm khác thường chiếm lấy Ngải Vi. Ngay lúc này, gã ngự y đột nhiên ngẩng đầu, nhẹ nhàng kêu lên "Bệ hạ"

Ngoái đầu lại nhìn, người kia đứng dưới ánh trăng thật tuyệt mĩ.

Sâu bên trong mái tóc dài nâu, con ngươi màu hổ phách lại nhìn không ra tâm tình của chủ nhân thân ảnh kia, dĩ nhiên nàng hiểu được thế nào gọi là bi ai, bi ai trong tâm lại càng đau.

"Điện hạ..."

"Điện hạ!"

"Điện hạ, ngài có đang nghe ta kể không?" Lão thần Mễ Địch Á Mộ ngưng nói, hơi bất mãn hỏi Ngải Vi, Ngãi Vi lúc này vừa mới hồi phục thần trí lại trong cơn mơ màng, lại chuyển ánh mắt về lão thần trước mặt.

"Có, đương nhiên là có rồi, được rồi, nói đã xong chưa?" Nàn tháo trang sức trên đầu mình xuống, ném cho thị nữ bên cạnh, không để ý đến tên lão thần trước mặt đang bất mãn, "Ta muốn đi gặp bệ hạ, chúng ta lần sau nói tiếp về chuyện của Hoàng Hậu đi."

"Điện hạ, hôn lễ chỉ còn có ba ngày nữa là diễn ra rồi, xin ngài hãy bỏ ra một chút thời gian để học các nghi thức trong hôn lễ..."

"Điện hạ, nghi thức này rất quan trọng..."

Giọng nói của Mễ Địch Á Mỗ càng ngày càng nhỏ đi sau lưng nàng, Ngải Vi xoắn chiếc quần trắng dài chấm đất lên đến đầu gối, cung kính bước nhanh về phía cung điện của Ramses. Dường như một thời gian dài nàng đã không gặp hắn, nàng sợ hắn lại giống như lần trước, tự khoá mình trong phòng, không ăn không uống, dồn nén những tổn thương, ấm ức trong lòng, khiến bản thân cảm thấy vô cùng bế tắc. Nếu nàng biết sớm muộn cũng có ngày này, ít nhất ban đầu nàng sẽ không phản đối hắn trong bất kì chuyện gì, bất luận thế nào cũng sẽ đi theo hắn, để có thể biết rằng hắn bình an vô sự.

Tâm tình của hắn, nàng có thể hiểu được.

Hắn cao ngạo, trong nội tâm nhất định đã sớm đem Nhã Lý phanh thây xé xác.

Đó chính là uy hiếp lớn nhất với ai cập, cũng là kẻ thù lớn nhất của hắn.

Thế nhưng ngay lúc này, hắn đã thua hoàn toàn.

Huống chi đối phương chỉ là ngẫu hứng hợp tác mà thôi!

Một mưu kế bỡn cợt như thế, vậy mà lại đẩy muội muội của hắn, công chúa Á Lạp Mạn ngây thơ vào chỗ chết. Chuyện này vốn dĩ không liên can tới nàng, vậy mà lại làm cho hắn một mực hoài nghi người thuộc hạ trung thành nhất của mình, khiến hắn hối hận không kịp, để rồi hủy hoại hết niềm hạnh phúc của người bạn thân...

Trong lúc còn đang mải suy nghĩ thì Ngải Vi đã đến trước tẩm cung của Ramses. Nàng vội vàng buông làn váy, sửa sang vẻ ngoài lại một chút bởi vì những sợi tóc của nàng đã sớm bị rối tung, sau đó nàng liền điều chỉnh lại hô hấp nhịp thở của chính mình.

"Nefertari điện hạ!" Binh sĩ nhìn thấy nàng liền cung kính quỳ xuống và hô to..

"Ta muốn gặp Pharaoh, hãy thông báo cho hắn!"

"Bệ hạ có lệnh, Nefertari điện hạ có thể miễn trừ thông báo, trực tiếp vào trong!"

Ngải Vi hơi giật mình, hóa ra hắn vẫn đang đợi nàng. Nếu như nàng đến sớm một chút thì tốt rồi.

Nàng do dự một chút, hơi cắn môi một cái rồi đi vào trong phòng.

Nàng không muốn nhìn thấy dáng vẻ thất thần kia không muốn nhìn thấy dấu vết của việc hắn tự hành hạ bản thân mình, càng không muốn nhìn thấy hắn đau khổ, nhưng vẫn đè nén cảm xúc trước mặt thiên hạ chỉ vì mình là vua.

Càng biết được lại càng khiến cho bao tâm tư trong lòng vỡ vụn.

Nàng bắt đầu có cảm giác sợ hãi.

Hai chân đã không nghe thấy lời sai khiến mà bước vào nội sảnh, đá Thanh Hoa hoa lệ kia bị đôi giày xăng-đan giẫm nát, phát ra âm thanh của Kháp kháp kháp kháp" tại phòng riêng lớn, phá vỡ bầu không khí quạnh hiu nơi đây.

"Vi, có phải là ngươi không?"

Nghe thấy âm thanh lạnh lùng nhưng quen thuộc này rồi, nàng bỗng muốn khóc. Nhẹ nhàng bước đến nơi phát ra âm thanh kia, nàng thấy được hắn một mình ngồi trong căn phòng, nhìn ra phía đình viện hoa lệ bên ngoài. Cây cối xanh tốt, hồ nước những trang sức có hoa văn tinh xảo. Hắn quay lưng về phía cửa ra vào, không quay đầu lại, bóng lưng thẳng tắp được sắc trời chiếu đến tự nhiên, toát lên vẻ cô độc, giống như một đứa bé lạc đường, lẳng lặng đứng yên chờ ai đó nói cho hắn biết đường về nhà.

Nhưng hắn không phải đứa trẻ, hắn là Pharaoh vĩ đại!

Vào lúc này, Ngải Vi đột nhiên cảm thấy vô cùng căng thẳng. Còn chưa kịp phản ứng, nàng đã xông lên phía trước, hai đầu gối cong lại, quỳ gối phía sau hắn, hai tay từ phía sau ôm thật chặc lấy người ngồi trên chiếc ghế mây.

"Ngươi không sao chứ?"

Hắn không có trả lời.

"Nếu ngươi muốn khóc, hãy cứ khóc đi, ta hứa sẽ không nhìn ngươi."

Vẫn im lặng như cũ....

"Bỉ Phi Đồ..."

Còn chưa kịp phản ứng, nàng đã bị ai đó ôm lấy, ôm đầu nàng vùi vào trong khuôn ngực rắn chắc:" Người khóc không phải chính ngươi sao?"

Lúc này, Ngải Vi mới phát hiện ra, lệ đã rơi ra đầy mặt mình, thấm ướt hết cả vạt áo của hắn.

Cái này là kết cục sao? Đây chính là kết cục sao? Sẵn sàng bỏ một khoảng thời gian dài để suy đoán, hoài nghi, dây dưa hời hợt định nghĩa một trò tưởng như là khôi hài, để rồi kết cục là như vậy?

Cũng giống như có rất nhiều chuyện không có lời giải thích, rất nhiều vấn đề không có đáp án.

Mình, cũng không biết đến cuối cùng có thể cứu được tính mạng của hắn hay không?

Mình, đến cuối cùng có được vinh danh vào sử sách hay không?

Nàng vươn hai tay của mình ra, cánh tay trắng noãn nhẹ nhàng ôm lấy người thanh niên ở trước mắt, tựachiếc cằm thon của mình trên lồng ngực rắn chắc.

Mình cũng chẳng làm được gì, có lẽ chỉ là phải lòng nhau thôi?

Ramses nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc vàng xinh đẹp như ánh mặt trời của Ngải Vi: "Vi, ngươi nói cho ta biết về chuyện nơi đó được không nào?" Hắn chưa bao giờ nói chuyện ôn nhu đến như vậy đối với nàng, nhẹ nhàng tựa như hơi thở. Hắn không muốn nói về sự tình của Á Lạp Mạn, không muốn nói đến chuyện nội gian hay sao? Nếu hắn đã muốn như vậy, nàng cũng không nói.

Ngải Vi đem vùi đầu vùi trong ngực của hắn, "Ngươi muốn biết chuyện gì?"

"Hết thảy tất cả, quốc gia của ngươi, thời đại của ngươi và ngươi." Hắn chậm rãi nói tiếp: "Ba ngày sau, ngươi sẽ là thê tử của ta, ta đang muốn biết để hiểu rõ ngươi."

Ngải Vi ngẩng đầu, nhẹ nhàng thở hắt ra. Thời đại của nàng, chỉ mấy câu nói liệu hắn có thể hiểu?

Thành thị u ám, mưa rơi liên miên, giao thông phức tạp, hiện đại đến kỳ lạ?

Nàng mỉm cười. Ramses tò mò nhìn nàng."Ngươi đừng nghĩ ta không biết gì cả."

Nàng cười sâu hơn, hắn quả nhiên vẫn là hắn.

"Thời đại của ta à?" Nàng nheo đôi mắt màu xanh nước biển lại khiến nó cong như vầng trăng khuyết, cái miệng nho nhỏ mở ra một chút, lộ ra hàm răng trắng tinh: " Đó là một nơi rất kì diệu, mọi người có thể xây nhà rất cao, có thể bay lượn, có thể đi từ Memphis đến Thebes trong vòng một ngày, không có vua, không có sự phân biệt, bất kì ai cũng có thể làm nghề nghiệp mình thích, làm điều mình muốn.. Đương nhiên, đây là những điều chung chung!"

"Ta ở trong một lâu đài cổ xưa, " Ngải Vi có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, không có Ramses, cũng không có cung điện xa hoa, "Tòa thành trên vách tường được bao phủ bằng một màu xanh biếc của dây thường xuân, nếu là mùa xuân, từ cửa sổ phòng ta nhìn ra ngoài, có thể thấy được một cánh đồng xanh biên biếc, khiến cho tâm tình con người cảm thấy an tĩnh và bình yên đến lạ! Cha ta cho người trồng hoa Tường Vi đầy sân, màu vàng, màu hồng, màu trắng, ta đều thích. Ta sẽ men theo lối dây thường xuân lớn trèo xuống, thừa dịp lúc không có người vụng trộm hái một ít, mang vào phòng. Ta thích Tường Vi, xinh đẹp, mỏng manh và yếu đuối, nhưng lại vô cùng kiên cường."

"Ta là một học sinh, ta học ngành kinh tế học vĩ mô, đo vĩ mô toán, kinh tế lịch sử, ta đều rất ưa thích. Ta muốn theo học một ngôi trường rất nổi tiếng nên đã làm một bài văn, nói về tác phẩm của người."

"Về tác phẩm của ta?" Chân mày Ramsses nhướng lên.

"Đúng, về tác phẩm của ngươi, ta kể mọi ngươi nghe về chuyện của ngươi, và cái nhìn của ta đối với ngươi!" Giọng Ngải Vi có chút đề cao: "Ngươi là một vị vua vĩ đại của một đất nước hùng mạnh, kinh tế phồn vinh, sống lâu trăm tuổi, có hơn một trăm phi tử, mười mấy cái cung điện."

"Từ nay về sau, ta chỉ có một phi tử là ngươi, ngươi có thể hạ sinh bao nhiêu người con trai, ta liền cho bao nhiêu cung điện." Hắn bất mãn nói.

Nàng cười tiến lại ôm hắn.

"Đúng đúng! như thế nào tùy ngươi!" Dù sao nàng cũng muốn ở với hắn rồi, lịch sử có biến thành thế nào, nàng cũng chẳng quan tâm.

"Vi!" Hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc lạ thường: "Ta muốn cùng ngươi đến xem chỗ đó."

Hả?

"Ta muốn tận mắt nhìn hoa Tường Vi mà ngươi thích, nhìn tòa thành mà ngươi ở, nhìn đồng ruộng xanh biếc rộng lớn." Hắn nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên, nghiêm túc nhìn nàng: "Muốn đưa ngươi đến học viện cổ xưa, muốn cùng ngươi tới các cao ốc, muốn cùng ngươi bay lượn!"

"Ta đã suy nghĩ rất nhiều về ngươi!"

Mũi nàng bỗng cay xè, thật sao? Có khả năng sao?

"Nói cái gì ngốc quá, về sau ngươi sẽ hiểu, không phải sao?" Ngải Vi nở nụ cười: " Vòng tay đang đặt ở chỗ ngươi rồi, ngươi còn sợ ta chạy trốn?"

"Vi!" Hắn càng ôm lấy nàng, ôm lấy một cách lạ thường, giống như phải nhét nàng vào cơ thể của mình mới cam lòng: "Sẽ không rời ta đi đúng không? Sẽ không ném ta đi, dù có bao nhiêu năm cũng không rời xa, đúng không?

Giọng nói có một chút run rẩy.

Nàng rất muốn khóc, nhưng cố nén lại, có chút đau đớn ở cổ họng.

"Sẽ không đâu, ta là muốn gả cho ngươi rồi, ta làm sao dứt bỏ ngươi được!"

Hắn dùng cái cằm nhẹ nhàng mà ma sát tóc của nàng: "Vi!"

"Ngươi không được gạt ta, bằng không thì ta sẽ hận ngươi đấy!"

Ngải Vi đột nhiên cảm thấy buồn cười, lời nói trong miệng hắn giống như đứa con nít vậy, không hợp với tuổi hắn tí nào không cười.

Mặc dù là vua, được xưng là Pharaoh gần với thần nhất phải gánh vác vô số áp lực, vô số trách nhiệm trên người. Hắn lại phải kiên cường, mạnh mẽ mặc kệ có chuyện gì phát sinh, đều tỏ ra bình tĩnh không chút kích động.

Trong nội tâm của hắn, kỳ thật đang cần một bờ vai để dựa vào, cho dù hắn có kiên cường và cứng như sắt thép, cũng cần một chỗ nghỉ ngơi.

"Này, bờ vai của ta, cho ngươi mượn một chút đấy!"

Ngải Vi nhẹ nhàng mà giãy giụa trong ngực của hắn, đứng thẳng lên, chỉ chỉ bờ vai của mình. Nàng dù cho đứng thẳng, cũng chỉ cao hơn Ramses đang ngồi không bao nhiêu. Hai con ngươi màu hổ phách đột nhiên ngưng lại, nhìn Ngải Vi y như đang nhìn người ngoài hành tinh.

"Cho ngươi mượn dựa vào một chút đấy!"

Khi nàng cười, vẻ tươi sáng tỏa ra bốn phía khiến nàng trông như một tiên nữ.

Mái tóc vàng như những tia nắng mặt trời vắt ngang qua bờ vai nhỏ gầy của nàng.

Da thịt trắng noãn không một khuyết điểm giống như một bình gốm trong suốt, không chút tì vết.

Hai mắt màu xanh lam tựa như đá quý dưới biển sâu, toát lên sự tinh tế.

Nàng quá đỗi còn chói lọi hơn ánh mặt trời.

Hắn đột nhiên cảm thấy không cách nào nhìn thẳng nàng.

Khoảnh khắc đó, nàng dường như sắp biến mất, tan vào trong ánh mặt trời đang chiếu vào từ ngoài cửa sổ.

Hắn vội vàng đưa tay ôm nàng thật chặt, dụi đầu vào ngực nàng.

Vô cùng.. dịu dàng.

"Vi... Ngươi có yêu ta không?"

Nàng thoáng giật mình: "Nếu như không thích, tại sao ta phải ở lại cùng ngươi."

"Vi, ta đang hỏi ngươi, ngươi có yêu ta không."

"Ta là ca ca của Á Lạp Mạn, ta có lẽ... So với nàng càng thêm máu lạnh vô tình, quyền lực của ta xây dựng trên nghi ngờ, đạp lên đầy máu và xương để đạt được địa vị bây giờ."

"Nếu như... Ta nói là nếu như vậy, ngươi có yêu ta không?"

Hai tay của hắn không khỏi ôm chặt hơn, Ngải Vi có thể cảm thấy bàn tay hắn hơi run lên.

Nàng nhìn người đàn ông trong lòng mà cảm thấy thương hại, hai tay trắng noãn nhẹ nhàng xoa mái tóc thẫm vì rám nắng.

Yêu hắn sao?

Hai tay buộc chặc, hai người ôm nhau thật chặt, ánh trời chiều tà đang hạ xuống từ từ tạo nên một pho tượng hoàn mỹ.

"Ừ,Yêu. Bất luận ngươi làm cái gì, thế nào, ta đều thích yêu ngươi.

Dù cho có ngày ngươi không còn yêu ta...ta vẫn yêu ngươi.

Ta muốn ở lại bên cạnh ngươi, hầu hạ ngươi.

Chỉ yêu một mình ngươi."

Gió đêm lẳng lặng yên thổi,

Nước sông Nin,chảy mãi không thôi.

Ánh sao sáng đã vượt qua ba ngàn năm,

Chứng kiến thời gian ngừng trong chớp mắt ấy

Đột nhiên,

Bánh răng vận mệnh quay thật nhanh.

Nhanh, lại càng thêm nhanh

Giống như một bánh xe thông thường

Nghiền nát lịch sử thành từng mảnh vụn

Thời gian trôi nhanh một cách vô tình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui