Sủng Phi Của Pharaoh

Dịch: Môn sinh thực tập _ Nhóm dịch PHL

Nguồn: Truyện của tôi

Đó là một đôi mắt xanh biếc xinh đẹp làm người ta không dám nhìn thẳng. Thuần khiết mà trong suốt.

Một trận gió thổi tới, sợi dây tơ tằm thắt trên đầu nàng bị gió cuốn bay, mái tóc màu vàng cứ như một thác nước, thay nhau trút xuống, rơi trên vai nàng. Thiếu niên có đôi mắt màu hổ phách, toàn thân tản ra một ánh sáng chói lọi như mặt trời, cầm trong tay cái dây cột tóc tinh xảo kia, đi tới trước mặt nàng. Hắn đưa cho nàng sợi dây cùng với một nụ cười.

"Vi, ta yêu ngươi."

Nàng chìa tay nhận lấy sợi dây tơ tằm kia, mỉm cười, khuôn mặt trắng nõn nổi lên một mảng ửng đỏ. Đột nhiên, người thiếu niên ngã trên mặt đất, bờ vai không ngừng chảy máu, máu chảy ngày càng nhiều, cơ hồ che mất mắt cá chân của nàng, thế giới chợt thay đổi màu sắc, phong cảnh bình hòa dần dần bể thành từng mảnh vụn, từng mảnh từng mảnh cứ thế mà rơi xuống.

Một khắc kia, nàng tuyệt vọng, ngay cả khả năng cất tiếng nói cũng không có.

Hai mắt nàng chợt mở ra, con ngươi co lại như cây kim. Nàng không ngừng thở gấp, lồng ngực kịch liệt đập, phóng tầm mắt nhìn, nhưng chỉ là một mảnh màu trắng khiến người khác hít thở không thông. Nàng cố hết sức quay đầu lại, trên chiếc ghế được đặt bên mép giường có một người đàn ông đang lẳng lặng ngồi ở đó, tóc phủ lên trán đen đặc như ban đêm, lông mi thon dài yên lặng rũ lên hai mắt, da thịt trắng nõn, trong suốt như đồ gốm, dáng người tiều tụy, trên cằm lại mọc ra một ít râu ria trông rất không bắt mắt.

Phòng bệnh yên tĩnh, ngoài cửa sổ dần dần mọc lên ánh sáng mặt trời.

Có thể nghe được tiếng chim kêu, nghe thấy âm thanh rơi xuống của hạt sương mai.

Như cảm nhận được nàng đang nhìn anh, anh từ từ mở mắt, ánh mắt buốt giá nhưng ôn nhu nhìn về phía Ngải Vi.

Trong căn phòng yên tĩnh, bọn họ cứ như thế nhìn nhau, dường như đã quên việc hít thở là như thế nào.

Điện thoại của Ngải Huyền đột nhiên vang lên, Ngải Vi quay đầu đi.

"Ba? Vâng, đúng vậy. Tìm được Ngải Vi rồi, ngày mai sẽ trở về Luân Đôn."

Giọng nói của Ngải Huyền như đã đi xa, Ngải Vi nhìn trần nhà, hai mắt mơ màng như không thấy bất kỳ vật gì.

Đây là do Iamanekel nguyền rủa sao? Đưa nàng trở về hiện đại là muốn nàng và hắn phải chia lìa?

Nếu như thế thì tại sao lại làm tổn thương hắn? Tại sao lại muốn tổn thương hắn?

Nàng phải làm sao để có thể nhìn thấy hắn, làm sao để có thể biết rằng hắn vẫn bình an vô sự, làm sao để có thể trở lại bên cạnh hắn đây?

Vòng tay hoàng kim vẫn còn ở chỗ hắn, không có vòng tay hoàng kim...

"Vi Vi." Ngải Huyền cúp điện thoại, ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve cái trán của nàng. Nàng tựa đầu ra, không nhìn thấy trong ánh mắt của Ngải Huyền có chút phức tạp.

"Vi Vi, người kia là ai, em vì anh ta mà giận anh sao?" Ngón tay Ngải Huyền lành lạnh, nhẹ nhàng mà vuốt ve gương mặt trắng nõn của Ngải Vi. Trong đầu thoáng qua hình ảnh một thanh niên anh tuấn, chói mắt như ánh sáng mặt trời, đôi mắt màu hổ phách và ở Memphis nhìn thấy xác ướp công chúa lại giống nhau như thế. Lẽ nào sâu xa mọi chuyện hết thảy đều có một mối liên hệ kỳ diệu nào đó.

Ngải Vi cắn môi, bàn tay nho nhỏ nắm lấy ga trải giường trắng tinh, cố gắng kìm nén sự thống khổ và phiền muộn trong lòng, không muốn trả lời Ngải Huyền bất cứ vấn đề gì.

"Em không muốn rời Ai Cập, em sẽ ở lại Memphis." Nàng nhàn nhạt nói, giọng nói lạnh như băng. Nàng nhất định phải tìm được biện pháp trở về bên cạnh hắn, bất kể là như thế nào đi nữa đều cũng phải về, nàng đã hứa với hắn.

"Vi Vi, người kia... Là người cổ đại, có đúng không?" Ngải Huyền lớn mật mà suy đoán, chỉ có cái suy nghĩ hoang đường này mới có thể giải đáp được mọi sự việc đã và đang phát sinh kia.

Ngải Vi không nói lời nào, nhưng cuối cùng cũng xoay đầu lại, cặp mắt màu thủy lam lẳng lặng nhìn Ngải Huyền.

Đôi mắt cùng có màu xanh biếc kia, vì cái gì mà có thể nhẫn tâm tổn thương người quan trọng nhất của mình như vậy.

Nàng lo lắng cho hắn, nàng lo lắng rằng hắn không yên tâm mà phát điên lên..

Rốt cuộc là phải như thế nào thì mới biết được hắn hiện tại ra sao?

Đúng rồi.

"Vi Vi?"

Dường như nghĩ đến một thứ gì đó, nàng đột nhiên mở to hai mắt, sau đó ngồi bật dậy, dừng sức nắm lấy Ngải Huyền, "Em muốn xem một quyển sách! Mau cho em xem quyển sách kia."

"Vi Vi, em nói cái gì?" Ngải Huyền chưa từng nhìn thấy em gái mình kích động như vậy, anh kinh ngạc nhìn nàng, nhìn hai tròng mắt một mực lóe ra tia sáng mê ly kia.


Những lo lắng này, là vì một người khác sao?

Nàng biến mất mấy tuần, trong mấy tuần kia, toàn bộ lòng của nàng đã chuyển hết sang trên người kia sao? Toàn bộ đều là...

"Em muốn xem quyển sách "Ramsses nhị thế" kia ngay bây giờ." Ngải Vi dùng sức nắm lấy Ngải Huyền: "Được rồi, anh có thể đi mua quyển sách kia, trong tiệm sách sẽ có, anh hiện tại sẽ đi, anh đi ngay đây."

Thân thể suy yếu của nàng dứt khoát đứng thẳng dậy, cố gắng đi ra ngoài, đi chưa được mấy bước thì chân mềm nhũn, cơ hồ sắp té lăn trên đất, thân thể mềm mại gần tiếp xúc với mặt đất, trong nháy mắt đã bị Ngải Huyền ôm vào lòng.

"Vi Vi, đừng nghĩ đến những thứ kia nữa, em đã trở về rồi, đã trở về rồi thì sống ở chỗ này, có được hay không?" Giọng của anh có vài phần khàn khàn, Ngải Vi do dự một chút, nàng chưa từng nghe qua lời nói gần như cầu khẩn này của Ngải Huyền, trong một khắc kia, tâm lý yếu ớt lại nhẹ nhàng xúc động, nàng được anh ôm, nghe anh ở bên tai mình thì thầm, "Chúng ta trở về, hoặc như em nghĩ, quay về Trung Quốc, đừng nghĩ đến những thứ kia nữa, hãy xem tất cả những thứ kia là một giấc mộng, không tốt sao?"

Mọi thứ đúng là một giấc mộng sao?

Ánh sáng mặt trời chói mắt của người ấy.

Hai con người hổ phách trong suốt.

Nụ cười nhàn nhạt, lạnh lùng.

Vi, ta yêu ngươi.

Nếu như là mộng, vậy thì mộng kia quả thật quá mức hoàn mĩ, kêu nàng tỉnh mộng thì lại có chút luyến tiếc không nỡ.

Nàng nhẹ nhàng thở dài, đẩy Ngải Huyền ra.

"Em muốn xem quyển sách kia, nhất định phải xem."

Ngải Huyền đưa tay ngăn nàng lại.

"Đừng ngăn cản em."

Giọng nói kiên quyết, hai mắt Ngải Vi xuyên thấu qua Ngải Huyền, bình tĩnh nhìn ra cửa.

Trong đôi mắt lạnh lẽo lóe lên một tia thống khổ, ngay sau đó, lại thay thế bằng nụ cười nhàn nhạt. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Ngải Vi, ôn nhu đặt nàng trên giường.

"Em nằm ở đây đi, anh đi mua quyển sách kia cho em."

Ngải Vi không biết mình đã ở trong phòng bệnh đợi bao lâu, lúc Ngải Huyền trở lại thì tời đã tối.

Đó là một quyển tiếng anh "Ramsses nhị thế", góc cạnh có chút hư hại, ký hiệu thư viện nước Anh ở trang cuối cùng rất bắt mắt. Ngải Vi ngẩng đầu nhìn Ngải Huyền.

"Ở đây không có sách tiếng Anh, anh mượn ở Luân Đôn mang tới." Trong mắt của Ngải Huyền có tơ máu, cười ôn hòa, "Em xem đi, anh ngồi ở đây."

Ngải Vi mở miệng như muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại im lặng, nàng hít một hơi thật sâu, lật ra trang đầu.

Ramsses đệ nhị.

Ramsses đệ nhị, nổi tiếng ở Ai Cập cổ đại là dũng cảm, thiện chiến quân chủ - Tắc Đề con trai thứ 7 nhưng lại phong cho Tắc Đề là "Con trai lớn của quốc vương."

Đặc biệt, khi còn trẻ, đã được phó thác các chánh sự quan trọng, cả đời Tắc Đề hành quân xa bên ngoài, toàn quyền xử lí đại sự trong triều đều giao cho Ramsses nhị thế phụ trách.

Tắc Đề còn ủy nhiệm Ramsses nhị thế quản lí mỏ đá Aswan, điều này cũng huấn luyện cho hắn quản lý dân chúng, công nhân có năng lực làm nên một công trình kiến trúc vĩ đại. Vì trong tương lai hắn kế vị sẽ xây dựng một nền móng vững chắc.

Ramsses nhị thế sống đến hơn chín mươi tuổi, thành tựu của hắn bỏ xa cả phụ thân - Vương Tắc Thê, tổ phụ Ramsses cả một đời, hắn cưới hơn hai trăm phi tử, trong đó không thiếu các công chúa ở các quốc gia lớn và con gái của trọng thần. Quan hệ thông gia đã làm cho quân chủ chính quyền tiền được một bước vững chắc.

Ramsses nhị thế lưu lại các bích họa, công văn ở bên trong, ghi lại hắn rất yêu thương phi tử Nefertari. Nefertari là con gái của quý tộc Ai Cập, là Armon, nữ tế ti. Có thể thấy hình ảnh của nàng ở trong các phi tử của Ramsses. [bích họa: tranh vẽ]

...

Thời gian như muốn sụp đổ.

Ngải Huyền nhìn về phía em gái.


Khuôn mặt của nàng trắng bệch không có huyết sắc, hai tay bao bọc lấy thân thể chính mình, dường như không có linh hồn mà kinh ngạc nhìn văn tự trước mắt.

"Vi Vi, em làm sao vậy?" Ngải Huyền ngồi bên giường nàng, lo lắng hỏi, thần sắc nàng trống rỗng như không có sức sống, toàn thân run rẩy, hai mắt thẳng tắp dừng lại ở văn tự trước mắt.

Lịch sử, đã trở lại một lịch sử như trước.

Hắn cũng chưa chết, hắn sống lâu trăm tuổi, đất nước của ắn cũng trường trì cửu an, sự nghiệp của hắn chói lọi vạn đời. [trường trì cửu an: ổn định và hòa bình lâu dài]

Hắn lấy mấy trăm phi tử, hắn lấy Nefertari, một Nefertari chân chính.

Tại sao, vì cái gì?

Nàng cảm thấy thân thể của mình trở nên lạnh, lạnh giá như đang vào sông băng vạn năm. Không nghe được bất kì một âm thanh gì cũng không thấy được bất kỳ cảnh tượng gì, bản thân suýt cũng không đủ sức để hít thở.

Tại sao hắn có thể quên mất nàng, là vì ca ca hắn bị thương sao? Là bởi vì ca ca hắn mang nàng đi sao?

Vì sao hắn có thể dễ dàng trở về sinh hoạt một cách bình thường như thế?

Vậy thì nàng ở đâu? Nàng phải làm gì bây giờ?

Hay tất cả mọi chuyện đều là do nàng mơ, mơ một giấc mộng đẹp?

Những thứ đã khắc cốt ghi tâm kia, toàn bộ đều là giả sao?

"Ngải Vi, nhìn anh." Tiếng gầm của anh đã gọi suy nghĩ của nàng trở về, con ngươi tan rả dần dần tụ lại, nhìn thẳng vào con mắt băng lam, nàng đã từng mê luyến với chính tròng mắt như thế.

Nàng nhìn một chút, đột nhiên nàng cũng không thể kìm nén được tâm tình của bản thân nữa, dựa vào ngực anh, lớn tiếng khóc.

"Anh... Chàng không cần em nữa."

Tê tâm liệt phế mà nức nở, tiếng khóc theo phòng bệnh truyền ra ngoài, Ngải Huyền nhẹ nhàng ôm, lông mày rậm đẹp đẽ xít lại gần nhau thật chặt.

Giống như bầu trời đêm, giống như sông Nin.

Hết thảy những thứ điềm mật, lời thề hóa ra đều là giả, những lời nói nóng bỏng, toàn bộ đều không còn tồn tại nữa sao?

Mộng này thật sự quá đẹp, đẹp đến nỗi khiến ngừoi ta không thể nào dứt bỏ, hóa ra sự thật lại tàn khốc như thế.

Năm 2007, Luân Đôn.

Lại là một mùa đông, lễ Giáng Sinh sắp tới, trên tủ kính bày hàng đều trang trí trứng phục sinh.

Thiếu nữ mặc áo khoác màu đỏ đứng trước tủ kính trưng bày, sững sờ nhìn hàng hóa được trưng bên trong. Người đi đường vội vã đi qua, thỉnh thoảng lại quay đầu liếc nhìn nàng một cái, vẻ đẹp tươi tắn nhưng mê mang được hiện ra vô cùng rõ ràng trên đường phố.

Mái tóc dài màu vàng của thiếu nữ lẳng lặng rũ xuống đôi vai nhỏ bé, da thịt trắng nõn không tỳ vết, trong suốt như gốm sứ, phía dưới lông mi cong dài là đôi mắt màu thủy lam. Vẻ mặt của nàng nhàn nhạt, nhìn vào trong tủ kính là một đóa hoa Tường Vi được điểm xuyến thêm đá quý, khuôn mặt đẹp đẽ nhìn không ra một chút tình cảm nào.

"Vi Vi, em đang nhìn gì vậy?"

Khăn quàng cổ ấm áp quấn lấy cổ nàng, vừa quay đầu lại, Ngải Huyền đang mỉm cười nhìn mình. Anh cúi mình xuống, nhìn về phía tủ kính trưng bày hoa tường vi. "Em thích cái này sao?"

Ngải Vi nhẹ nhàng lắc đầu, "Không, không phải."

Ngải Huyền sờ tóc nàng, "Như vậy thì đi thôi, tối nay muốn ăn gì?"

"Anh không đi với Mina sao?" Ngải Vi không hiểu ngẩng đầu lên, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều nhìn thấy Ngải Huyền, "Lễ giáng sinh sắp đến rồi, anh không đi cùng vợ chưa cưới sao?"

Ngải Huyền nhẹ nhàng nở nụ cười, "Anh đã quyết định không kết hôn với cô ấy nữa rồi."


Ngải Vi chợt ngẩng đầu lên, sau đó lại từ từ cúi đầu xuống. "Vậy sao..."

Ngải Huyền không nói gì, màu thủy lam trong đôi mắt lóe lên một chút ôn hòa. "Ăn cái gì? Sushi đi, hay sao? Đang ở gần đây, đi bộ chút là đến."

Ngải Vi chỉ trầm mặc, Ngải Huyền nhẹ nhàng lôi kéo nàng đi về phía trước.

"Anh, sao lại muốn hủy bỏ hôn ước với Mina?"

Nghe như thế, Ngải Huyền cũng không trả lời ngay, tay lạnh như băng nhẹ nhàng nắm lấy tay của Ngải Vi, Ngải Vi cảm thấy tay kia có dùng một chút lực.

Sau đó, anh nghiêng đầu đến, vẫn nụ cười như cũ, "Bởi vì cảm thấy không hợp."

Ngải Vi nhìn Ngải Huyền, dường như không thể hiểu được câu nói này của anh. Ngải Huyền kéo nàng, nàng kéo kéo khóe miệng, cúi đầu theo Ngải Huyền đi về phía trước.

Bọn họ chậm rãi đi, Ngải Huyền mặc một áo khoác dài màu xanh thẫm còn Ngải Vi mặc một áo khoác màu đỏ thắm. Bọn họ chẳng nói một lời, nắm tay ở trong dòng ngươi đông đút, chậm rãi đi, thời gian dường như đã ngừng trên người bọn họ.

Không biết qua bao lâu, đã đến trước cửa tiệm Sushi, Ngải Vi nghe được giọng nói thì thầm của một người đàn ông.

"Vi Vi, chúng ta không thể đi tiếp nữa..."

Ngẩng đầu lên, là khuôn mặt dịu dàng của Ngải Huyền, anh nhàn nhạt cười, như lần đầu tiên họ gặp nhau, nụ cười của anh chưa từng thay đổi, "Vi Vi, đến rồi."

Ngẩn người ra một chút, Ngải Vi gật đầu.

"Em vào trước ngồi chờ anh, anh lát nữa sẽ vào."

Ngải Huyền vừa cười cười sau lại xoay người bước nhanh đi ra ngoài. Ngải Vi nhìn thân ảnh của anh dần dần biến mất, trong lòng nàng lúc này như năm vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn trộn lẫn vào nhau, nàng cúi thấp đầu, đi vào cái cửa nhỏ hẹp của tiệm.

Có lẽ là chưa tới giờ ăn nên trong tiệm rất ít người, Ngải Vi tự ý tới một góc hẻo lánh của tiệm rồi ngồi xuống, nhìn ra đường phố bên ngoài cửa sổ. Trên đường, mọi người cứ đi đi, tới tới, bầu trời vẫn khói mù như ngày trước. So với bầu trời xanh thẳm ở Memphis, màu vàng của ánh nắng mặt trời thì quả thật rất khác biệt.

Đột nhiên, nàng bắt đầu hoài nghi những việc mà mình đã trải qua, hết thảy đều chỉ là một giấc mộng.

Trong ghi chép lịch sử vốn là như vậy, Ramsses nhị thế vốn phải cưới trên trăm vị phi tử, vốn hẳn lập Nefertari làm hoàng hậu, sự thống trị của hắn vốn là trường trì cửu an, sự nghiệp trăm năm.

Là bởi vì sự xuất hiện của nàng, tất cả mọi thứ đều đi lệch với quỹ đạo.

Bây giờ nàng biến mất, hết thảy đều khôi phục với nguyên trạng. Hắn đã không ở cùng một thế giới với nàng, bình an mà một mực sống tiếp.

Đó là nguyện vọng lúc đầu của nàng, không phải là như vậy sao?

Nàng không hy vọng hai năm cuối ngắn ngủn của hắn, nàng nhớ trong ghi chép lịch sử hắn lấy Nerfertari xinh đẹp làm vợ, hậu duệ đời sau đã ngâm một bài hát nói về tình yêu lớn lao, nàng mong sự thống trị của hắn vững chắc, cho nên hắn lại trở về Ai Cập, vì mình mà lịch sử bị bị xáo trộn giờ đã trở về nguyên trạng.

Nguyện vọng của nàng lúc này đã được thỏa mãn.

Hết thảy tình cảm của nàng đều đã để lại nơi kia.

Vòng tay Hoàng Kim mất, nàng cũng biến mất. Hắn cùng với chuyện xưa của nàng, có lẽ cho tới bây giờ cũng chưa hề phát sinh qua... Trong cuộc sống của hắn, nàng cũng có thể chưa từng tồn tại.

Kìm nén sự chua xót trong lòng, ngửa mặt lên không cho nước mắt rơi xuống.

Nếu như không nhắm mắt lại, nếu như không ngủ, như vậy thì nàng cũng sẽ không phải nhìn thấy những hoài niệm kia, nàng có thể làm tất cả mọi thứ ở trong lòng biến mất?

Nàng gục đầu xuống, tầm mắt rơi vào đường phố đối diện, tủ kính trưng bày ti vi. Trong hình mơ hồ hiện lên Kim Tự Tháp và Sphinx (người đầu sư tử) giống như hình ảnh kia, nàng cười khổ, lắc đầu một cái, dứt bỏ mọi hình ảnh trong trí nhớ. Vừa định đưa mắt dời đi, lại nhìn thấy một hình vẽ hấp dẫn ở trước.

Đó là một bức tường cũ nát, tường thấp cổ kính.

Mặt trên lờ mờ khắc họa một hình dáng không rõ lắm, chính xác là hoa tường vi.

Màu sắc có chút phai nhạt, màu hồng, màu vàng, màu trắng, vì bị không khí ăn mòn nên đã mất đi màu sắc ban đầu.

Nàng cứ như bị hút vào, không hề rời khỏi màn ảnh kia, cứ như chớp mắt một cái thì hình ảnh kia sẽ biến mất.

Thoáng cái nàng đã nhảy xuống từ trên ghế đi ra, lảo đảo hướng về phía cửa mà chạy ra ngoài, đi chưa được mấy bước thì bị đụng một lồng ngực to lớn. Thanh âm quen thuộc vang lên trên đầu: "Vi Vi, em đi đâu vậy?"

Ngẩng đầu nhìn, trong con ngươi màu thủy lam viết đầy sự chán nản, lại xoay người nhìn về phía đối diện có ti vi, phần trên đã bị cắt thành những hình ảnh khác.

Nàng thất vọng cúi đầu, lại ngồi về chỗ cũ, "Anh đã đi đâu vậy?"

Ngải Huyền cười cười, ngồi ở phía đối diện nàng, từ trong người lấy ra một hộp nhỏ tinh xảo, nằm phía trên hộp nhung màu xanh đen đó là một đóa hoa tường vi thủy tinh tinh xảo, cánh hoa mềm mại ướt át, phía trên còn điểm xuyến thêm một đá quý rất đẹp.

"Tuy rằng em không nói, nhưng anh biết em rất thích."


Màu xanh nhạt trong tròng mắt nổi lên nụ cười ấm áp, Ngải Huyền nhẹ nhàng đem cái hộp đẩy về phía Ngải Vi.

Ngải Vi nhìn chằm chằm đóa hoa tường vi thủy tinh kia, bỗng nhiên cảm thấy mơ hồ, mơ hồ đến nỗi cái gì cũng không nhìn thấy được.

Trong đầu chợt vọng lại những lời nói làm ngươi ta tan nát đến cõi lòng.

"Từ nay về sau, ta sẽ chỉ có một mình ngươi là phi tử, ngươi có thể hạ sinh vài đứa bé cho ta."

"Khi làm Hoàng Hậu của ta, ta sẽ phong ngươi là "Vĩ đại thê tử" duy nhất ở đất nước này."

"Vi, ta yêu ngươi."

Mùi hoa sen thơm ngát phát ra, sông Nin hiền hòa trầm tĩnh, cây hoa Tường Vi xinh đẹp, những lời nói nóng bỏng.

Bức hoa tường vi ở vách tường là có thật.

Nếu đây hết thảy đều không phải là mộng cảnh thì vì cái gì, vì cái gì mà hắn có thể dễ dàng đem những lời thề ngọt ngào kia đánh tan, cưới hơn mười vị phi tử, đối với người khác nói những lời hẹn ước về tình yêu vĩnh hằng.

"Vi Vi, em bị làm sao vậy?"

Lịch sử ghi chép thì tất nhiên rất quan trọng, vũ trụ cũng rất quan trọng. Nhưng nàng không cam tâm, nàng thật sự không cam tâm.

Nàng muốn biết là vì cái gì.

Ngải Vi nhìn chằm chằm vào cây hoa tường vi thủy tinh, cái tay nho nhỏ dừng sức siết lấy làn váy, móng tay chừng như sắp xuyên vào tấm vải. Nước mắt như những hạt trân châu lớn cứ không ngừng nhỏ xuống, rơi vào trên cánh hoa, chậm rãi rơi xuống.

"Anh, em nghĩ em muốn trở lại nơi kia."

"Vi Vi, em nói gì?" Đôi lông mày tuấn tú kia dính lại thật chặc.

"Anh!" Ngải Vi kiên định giương to hai mắt, dùng sức nhìn Ngải Huyền, "Em muốn trở lại bên cạnh chàng, em muốn hỏi chàng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, để cho em trở về, chí ít là về Ai Cập. Trừ khi chính em tận mắt thấy, bằng không thì em không thể tin những thứ ngọt ngào kia đều là giả, đều chỉ là mộng cảnh!"

"Ngải Vi, em điên rồi?" Ngải Huyền giữ chặc lấy bờ vai của Ngải Vi, "Em muốn trở về thế nào? Vòng tay không có, xác ướp biến mất một cách kỳ quái, cho dù là trời xui đất khiến em trở về, nhưng làm sao em biết là trở về niên đại nào?"

"Em biết, nhưng anh chí ít cũng phải để em trở về Memphis, để cho em xem những thứ chàng đã lưu lại. Em không tin chàng lại lấy nhiều phi tử như vậy, trừ khi em tận mắt nhìn thấy, bằng không em sẽ không tin tất cả chỉ là mộng!"

"Ngải Vi, đừng nhớ đến anh ta nữa có được không?" Ngải Huyền hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh. Không gian nhỏ hẹp im ắng một cách nặng nề, một lát sau, chỉ nghe anh nhấn mạnh từng chữ thật rõ ràng, "Anh giúp em."

Ngải Vi ngẩng đầu lên, cặp mắt màu thủy lam giống nhau hiện lên khiến người khác cảm thấy đau lòng.

"Anh ta cho... Anh thì không thể sao?"

Ngón tay thon dài nắm chặt ở bờ vai Ngải Vi, các đốt ngón tay mơ hồ trắng bệch. Anh hơi cúi đầu xuống, một mảng màu đen chặn lấy cặp mắt xinh đẹp kia.

Ngải Vi cảm thấy lòng mình đang đi đến một nơi rất sâu, nhẹ nhàng xúc động. Nàng đã từng mê luyến cặp mắt cùng huyết thống với mình này, chờ đợi bốn chữ, chờ đợi không biết đã bao lâu, vì cái gì mà nàng luôn theo đuổi cái tình cảm không thể nào có được chứ?

Lịch sử đã trở lại, trong cuộc sống của hắn cũng đã không còn nàng, mà người trước mặt này lại nói muốn giúp nàng, có phải nàng nên quên đi quá khứ mà cứ như vậy sống cùng với anh không.

Hai tay hơi run run, bàn tay nhỏ bé trắng nõn lạnh buốt, chậm rãi giơ lên, muốn chạm vào bàn tay to lớn đang chế trụ bả vai mình. Trước mắt bỗng nhiên nhanh chóng lóe lên một số cảnh tượng đã khắc cốt ghi tâm, ánh mắt trong suốt như màu hổ phách, những lời nói nóng bỏng như đang cháy bừng trong ngọn lửa, vì bảo vệ mình mà huyết máu phun trào.

Nàng đã đáp ứng hắn, chỉ thích một mình hắn, cho dù hắn không thích nàng, nàng vẫn như cũ một lòng thích hắn.

Nàng đã đáp ứng hắn rồi.

Hai tay chậm rãi buông xuống. Ngải Vi hít một hơi thật sâu, vừa định mở miệng nhưng Ngải Huyền lại nhanh hơn, nói.

"Em vẫn muốn đi sao?"

Cái đầu của người thanh niên kia chậm rãi ngẩng lên, bên mép miệng mở ra một nụ cười bất đắc dĩ.

Ngải Vi nhìn anh trai mình một cách mê luyến, kiên định gật đầu một cái.

"Chuyến này em đi là để xác định anh ta có phản bội em hay không, hay tất cả chỉ là một giấc mộng của Hoàng Lương?"

Ngải Vi do dự một chút, cắn cắn môi.

Nàng lại tiếp tục gật đầu.

Ngải Huyền từ từ nhắm mặt lại.

"Anh giúp em."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui