Dịch: KimoHanie _ Nhóm dịch PHL
Nguồn: Truyện của tôi
Bình nguyên mênh mông và bát ngát.
Trần trụi, ánh mặt trời từ từ lan tỏa trên mặt đất, làm hiện lên khung cảnh cổ xưa. Mở to đôi mắt nhìn xung quanh, không nhìn thấy được dù chỉ là một bóng người, một thân cây hay là một ngôi nhà nào.
Ngải Vi vừa mở mắt ra đã thấy quang cảnh xung quanh như vậy. Nó chính là một mảnh đất Nguyên Thủy, đồi núi hoang vu, không khí trong lành khiến cho cả người cảm thấy thoải mái nhưng lại thiếu khuyết vài phần nóng bức của một vương quốc mặt trời mới có. Một cảm giác bất an dần dần chiếm lấy nội tâm của nàng. Mảnh đất này có lẽ không phải là nơi mà nàng cảm thấy quen thuộc kia.
Chống tay bò dậy từ dưới mặt đất, nàng cúi đầu tháo cái vòng tay Hoàng Kim trên cổ tay xuống, vòng tay cũng bị ô-xy hoá ở phía ngoài mà trở nên cũ kĩ hơn. Lúc mới xuất hiện trước mặt nàng, nó vô cùng xa hoa và xinh đẹp nhưng trải qua mấy lần xuyên qua thì cái thân của vòng tay kia lại bị nứt một vết thật sâu vết nứt cứ tập trung ngay một chỗ mà thôi thậm chí là ngày càng rõ rệt hơn.
Có lẽ lần sử dụng tiếp theo cũng chính là lần cuối cùng được dùng.
Tuy nhiên, vậy cũng là đủ lắm rồi, ít nhất nàng vẫn còn có một cơ hội nữa.
Nàng cất vòng tay vào cái túi ở bên cạnh cái váy. Bây giờ trở về quá khứ có thể nói là giống như được ăn cả ngã về không vậy. Đành phó mặc số phận cho trời. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn sang xung quanh muốn tìm dấu vết để lại để có thể biết phương hướng. Hình như ông trời đang cố ý giúp nàng, ở xa xa có bóng dáng giống như một nhóm người đang cưỡi lạc đà đang hoảng hốt và khẩn trương chạy đến. Không hề nghĩ ngợi gì thêm, nàng phất phất tay về phía bọn họ.
Có mấy người đi rải rác nhau giống như một nhóm thương buôn rất nhanh chóng đã chú ý đến nàng. Bọn hắn lập tức đi về phía của nàng. Bọn họ dùng khăn đen và trắng để trùm kín đầu của mình một cách kín đáo. Mặc những cái áo dài, phía trước lạc đà còn có treo túi nước, hiển nhiên là một nhóm trưởng những người thương buôn bán hàng rong đây mà nên mới chuẩn bị sẵn mọi thứ đầy đủ như vậy. Nhưng điều duy nhất khiến người khác hoài nghi đó chính là không hề nhìn thấy bất kỳ loại hàng hóa nào cả. Một đoàn người với thái độ lo lắng đi đến bên cạnh nàng. Người cầm đầu nhìn nàng như muốn nói cái gì đó thì lại bị người bên cạnh nhỏ giọng bàn luận với hắn gì đó.
Ngải Vi đột nhiên kinh ngạc và hoảng loạn phát hiện ra rằng vốn dĩ mình không thể hiểu ngôn ngữ của bọn họ.
"Tôi không biết các người đang nói cái gì. Nơi này có đúng là Ai Cập hay không? Các người có thể nghe hiểu những gì tôi nói hay không?"
Đám người thương buôn lắc đầu, người cầm đầu quay ra phía sau ra hiệu cho bọn họ tiếp tục lên đường. Ngải Vi không khỏi có chút lớn tiếng hơn.
"Nè! Khoan hãy đi đã. Trước khi đi tôi có thể nhờ các người nói cho tôi biết đường nào đi đến Ai Cập được không?"
Đám người thương buôn đó tiếp tục bàn luận với nhau mà còn không ngừng dò xét nàng rồi lại bắt đầu chậm rãi tránh xa nàng ra. Trong lúc nàng sắp tuyệt vọng thì trong đám người thương buôn cũng có một tiếng hình như là của một người trẻ tuổi vang lên.
"Tôi có thể hiểu được một chút tiếng Ai Cập..."
Ngải Vi thở phào nhẹ nhõm được một chút. Nếu như lời nói lúc nãy của nàng bị cho rằng là tiếng Ai Cập thì như vậy ít nhất thì chắc hẳn đại loại là nàng đã về tới nơi rồi.
Đám người thương hội nói cái gì đó với chàng thương nhân trẻ tuổi rồi không dừng lại mà tiếp tục đi tới. Hắn thì ở lại, nhảy xuống lạc đà rồi tháo khăn trùm đầu xuống đi tới trước mặt Ngải Vi. Đây là một chàng thanh niên ước chừng khoảng 25 tuổi, đôi mắt màu nâu nhạt lẳng lặng nhìn Ngải Vi hơi ngượng ngùng mà chậm rãi nói.
"Nơi này là Syria cách thủ đô Damascus khoảng nữa ngày đường. Quân đội Hittite đang dụng binh ở gần đây để tấn công Syria, chiến hỏa không ngừng. Tốt nhất là ngươi nhanh chóng rời khỏi chỗ này đi."
Damascus! Trong đầu Ngải Vi rất nhanh chóng mà nhớ lại địa đồ miêu tả Sera của cổ đại Tây Á. Damascus là thủ đô cổ của Syria, ở đây nổi tiếng nhất trên đời về sợi tổng hợp điệt thạch Nam Phương.
"Xin hỏi bây giờ Pharaoh của Ai Cập là Ramses đúng không? Và quốc vương của Hittite là Mục Ngõa Tháp Lợi Tư sao?" Ngải Vi lo lắng đặt câu hỏi.
"Đúng! Pharaoh của Ai Cập là Ramses và quốc vương của Hittite là Mục Ngõa Tháp Lợi Tư." Người thương nhân trẻ tuổi này vẫn chậm rãi trả lời nhưng trong giọng nói lại rõ ràng mang theo ý "Ngươi nói câu gì mà ngốc nghếch vậy".
Thật tốt quá! Vẫn là thời đại kia, mặc dù diễn biến vẫn còn hơi chậm so với lúc kia một chút. Ngải Vi không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Cái kia..." Người thương nhân trẻ tuổi chậm rãi cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng "Tóc của ngươi... Thật sự là màu vàng sao?"
Ngải Vi nhìn hắn một cái "Đúng vậy."
"Oa."
Lại một lát sau.
"Ánh mắt của ngươi... Thật sự là màu xanh da trời sao?"
"Đúng vậy."
"... Oa." Người thương nhân trẻ tuổi suy nghĩ một chút rồi sau đó không nhanh không chậm bước đi thong thả trở về chỗ mà lạc đà của mình đang đứng, chậm rãi đưa sợi dây thừng kéo qua cho Ngải Vi.
"Cái này cho cô đấy. Hãy đi thẳng về hướng Tây Nam là sẽ gặp bán đảo Tây Nại, vượt qua Hồng Hải là lập tức đến vùng hạ cùng của Ai Cập... Tuyệt đối đừng đi nhầm phương hướng đấy."
Ngải Vi nhận lấy dây thừng đang muốn nói lời cảm tạ thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn lại mở miệng hỏi "Vậy còn ngươi thì phải làm sao?"
Người thương nhân trẻ tuổi gãi gãi đầu. "Không có sao đâu, tôi đuổi theo bọn họ là được rồi." Hắn giơ tay chỉ chỉ về phía nhóm thương buôn đang vội vàng đi ở phía xa xa.
"Cảm ơn cậu!" Ngải Vi vội vàng cảm ơn rồi ngay sau đó lại bắt đầu cảm thấy sầu muộn, con lạc đà này cao lớn vô cùng phải làm thế nào thì cô mới có thể leo lên.
"Cô hãy gọi 'Mễ Mễ'" thì nó sẽ lập tức ngồi xổm xuống." Sau khi hắn nói xong thì lại quay về phía của con lạc đà nhẹ giọng gọi một tiếng "Mễ Mễ."
Con lạc đà cao lớn này quả nhiên ngoan ngoãn nằm xuống. Ngải Vi vội vàng lập tức thừa cơ bò lên.
"Cô chỉ cần kêu "nhiều hơn" thì nó sẽ đứng lên. Nhiều hơn."
Lạc đà đứng lên rồi chở Ngải Vi đi vòng quanh chậm rãi vài cái rồi đi thẳng về phía mặt trời lặn.
"Cô yên tâm, Mễ Đa có thể nhận biết được Ai Cập" Thương nhân trẻ tuổi chậm rãi nói.
"Khi đến vùng hạ cùng của Ai Cập thì cô hãy để Mễ Đa lại thì chính nó sẽ tự tìm đường về nhà. Trên đường đi mong cô làm ơn chiếu cố nó dùng tôi..."
Ngải Vi nhìn hắn gật gật đầu, hắn đi thẳng về phía mấy con lạc đà của nhóm thương buôn bên kia. Ngải Vi quay người về phía hắn hô to "Cảm ơn ngươi... Đúng rồi! Ta còn có một vấn đề cuối cùng cần hỏi. Ngươi có biết Ramses năm nay được bao nhiêu tuổi rồi không?"
Người trẻ tuổi dừng lại một chút, xoay người lại. Dùng ánh mắt kỳ quái để đánh giá nàng. "Tôi không biết nhưng hình như đã đăng cơ được năm năm rồi thì phải." Hắn nghĩ nghĩ rồi nhún vai, lầm bầm lầu bầu mà lẩm bẩm một câu.
"Năm năm rồi."
Sau đó thì không để ý đến Ngải Vi nữa mà chậm rãi đi về phía nhóm thương buôn ở xa xa.
Năm năm? Lại là năm năm?
Từ cái ngày đầu tiên nhìn thấy hắn vậy mà thoáng một cái đã trải qua mười năm rồi...
Thời gian mười năm này đến tột cùng là như thế nào. Thời gian ngắn ngủi giống như mộng ảo hư giả mà hắn hiện tại đang ở đâu? Thời gian chênh lệch đến tột cùng sẽ tạo thành kết cục như thế nào...
Lạc đà Mễ Đa chậm rãi từ từ mà đi cho đến khi mặt trời màu đỏ máu của buổi trời chiều dần chìm xuống khỏi thảo nguyên hoang vu mênh mông và bát ngát. Ngải Vi cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, nàng vỗ nhẹ vào người của Mễ Đa, nói thì thầm với nó. "Hãy đưa ta trở lại bên cạnh của hắn."
Không biết Mễ Đa là nghe hiểu hay là sao mà nó chớp chớp con mắt xinh đẹp như đã Thông Linh được với nàng. Nó chở thiếu nữ tóc vàng đi thẳng về phía mặt trời từng bước từng bước một.
Vào đêm, đột nhiên cảm giác được có chút lạnh lạnh, Ngải Vi rùng mình một cái rồi bỗng nhiên tỉnh dậy. Bờ sông ẩn ẩn truyền đến tiếng nước chảy, nàng dụi dụi con mắt nhìn về phía trước. Trong ánh trăng mờ ảo, trước mắt nàng chính là một ngọn lửa lớn ấm áp. Nàng lại dụi dụi con mắt, lần này rốt cuộc cũng đã có thể nhìn thấy rõ ràng. Ở bên kia sông cách đó không xa quả nhiên là có một tòa nhà đang bị lửa thiêu hừng hực đốt cháy.
Gió đêm chậm rãi thổi giống như tấu lên một khúc nhạc ôn hòa nhưng lại chất chứa một sự âm u xen lẫn vào bên trong khiến cho người khác phải run sợ tuyệt vọng. Thành phố bị nghiền nát đang bị ngọn lửa vô tình cháy mạnh dần dần trở thành một thôn phế tàn, phản chiếu xuống dòng nước lạnh đen kịt là hình dạng giống như một cây thuốc phiện nở ra một bông hoa mỹ mều vậy.
Ngải Vi thất thần, sau đó vội vàng vỗ vỗ vào thân của lạc đà Mễ Đa. "Này nhớ đi cho đúng đường đấy."
Mễ Đa đương nhiên là không có trả lời mà vẫn cứ đi dọc theo dòng sông chậm rãi đi về phía nam.
Ngải Vi không có cách nào khác đành phải nắm chặt bướu của lạc đà Mễ Đa mà dựa vào bộ lông ấm áp của nó để duy trì nhiệt độ cơ thể của mình. Bên bờ sông bên kia có lẽ đang diễn ra một thảm kịch khủng khiếp. Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Trong lòng khẽ nhớ lại rồi nói xin lỗi. Đi ngang qua một thảm cảnh như vậy mà nàng lại đứng im trơ mắt ra không làm gì cả mà chỉ muốn nhanh chóng trở lại Ai Cập.
Nàng cắn chặt răng cố không nhìn những hình ảnh đáng sợ phản chiếu dưới dòng nước.
Đột nhiên phía trước không xa truyền đến tiếng nước dao động mạnh, nàng mở mắt và ngồi thẳng lên rồi nhướng người sang bên cạnh cổ của Mễ Đa nhìn về phía trước. Một người thân đầy máu đen đang lảo đảo từ dưới sông leo lên.
Người kia thở hổn hển, trong giọng nói mang theo vài phần khóc nức nở. Người đó dùng ngôn ngữ gì đó lớn tiếng nói nhưng Ngải Vi lại nghe không hiểu. Hắn cũng không đợi Ngải Vi mở miệng đặt câu hỏi thì đã lập tức hai tay hai chân như bị rút cạn sức lực mà té xuống ngay trên bờ. Sau đó hắn đứng dậy một cách khó khăn rồi chạy thục mạng từ chiều ngược dòng sông tới.
Chỉ trong một thoáng, Ngải Vi đột nhiên cảm thấy một luồng gió lạnh sượt ngang qua mặt của nàng. Sau đó, trận gió lạnh kia biến thành những mũi tên nhọn mà bắn thẳng vào người toàn thân ướt đẫm đáng thương kia. Ngay sau đó lại thấy mấy tên cưỡi ngựa chạy tới bên cạnh nàng. Dùng những thanh kiếm lớn một cách thuần thục mà đâm vào người tên nam nhân kia biến hắn giống như một con nhím vậy. Ngải Vi lập tức sửng sờ, một mũi tên lửa từ bên bờ bên kia bay tới khiến biểu lộ trước khi chết của hắn uốn éo càng thêm đáng sợ. Những thanh kiếm trên người hắn nhuốm đầy máu lấp lóe lên những tia sáng lấp lánh.
Những vật kia là kiếm thiết.
Ngải Vi ngay lúc đó biểu lộ còn khó coi hơn là gặp quỷ, dùng kiếm thiết đấy. Không thể nghi ngờ gì nữa, khẳng định đây là người của Hittite rồi. Khuôn mặt của nàng dù là ban đêm cũng có thể nhìn ra được. Nếu như không may mà bị mấy người kia nhớ lại nàng là người bên quân Ai Cập thì nàng gặp phải phiền phức to rồi. Nàng lại không mang theo bất kỳ loại vũ khí nào bên người nữa!
Thế nhưng lạc đà Mễ Đa lại hoàn toàn không bị thảm cảnh kinh khủng trước mặt ảnh hưởng. Nó vẫn cứ tiếp tục chậm rãi đi qua xác chết mà từng bước từng bước đi tới.
Mấy tên Hittite hung hãng quả nhiên là đã chú ý con lạc đà quá sức bình tĩnh này cùng với Ngải Vi ngồi ở trên đang vô cùng hoảng sợ. Bọn hắn lập tức tới chạy tới bao vây xung quanh Mễ Đa. Hành động đó rốt cuộc lại khiến cho Mễ Đa ngoan ngoãn đứng lại. Một tên cầm đầu trong số bọn Hittite đó giơ kiếm lên cao, đột nhiên bị một người khác ngăn lại. Một đám người vây quanh nàng và Mễ Đa đang tiến hành dùng ngôn ngữ gì đó mà bàn luận kịch liệt.
Tình trạng trước mắt của Ngải Vi chỉ có thể dùng hai từ "Bối rối" để mà hình dung. Nàng thầm hạ quyết tâm, nếu như bọn hắn có ý định động thủ với nàng thì nàng sẽ lập tức vứt bỏ lạc đà, nhảy xuống sông theo dòng nước chảy mà trôi về phía nam. Mặc dù có lỗi với thương nhân trẻ tuổi kia và Mễ Đa nhưng nàng thật sự có chuyện quan trọng hơn muốn nói cho Ai Cập biết rằng quân đội của Hittite đã đánh vào Damascus của Syria ở khu vực phía nam. Và vì cái gì mà vẫn không thấy quân đội Ai Cập đến chống trả lại? Chẳng lẽ là bởi vì tình báo còn chưa báo cáo lại chuyện xảy ra ở đây sao?
Syria là căn cứ quân sự rất quan trọng mà Ai Cập và Hittite tranh giành nhau. Vì sao người kia lại có thể dễ dàng để mặc cho quân đội của Hittite đánh vào nơi đây. Lại bỏ mặc nó không lo...
Nàng nhất định phải đi hỏi hắn mới được.
Ngải Vi thong thả đưa ra chủ đích. Những tên Hittite đó cũng đã thảo luận xong. Một tên cầm đầu chậm rãi đi tới. Mễ Đa rõ ràng là vẫn ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, không có chút bộ dạng nào là muốn phản kháng lại. Trong lòng Ngải Vi thầm phát lạnh. Thiệt là nàng còn có thể trông cậy vào con lạc đà này làm cái gì. Chỉ đành có có lỗi với nó thôi.
Ý niệm trong đầu vừa hiện lên, nàng lập tức vô đạo đức mà tung cước đá thẳng vào bụng của Mễ Đa. Con lạc đà đáng thương híz-khà-zzz kêu lên một tiếng rồi quay đầu loạng choạng đụng vào mấy tên Hittite trước mặt làm chúng lảo đảo. Thừa dịp có khe hở, nàng tung người nhảy xuống lạc đà, nắm đúng thời cơ mà phóng xuống dòng sông sâu mấy thước.
Chạy chưa được hai bước thì nàng đã bị một tên từ phía sau xách lên. Tên Hittite này vừa đụng vào nàng thì trong tích tắc nàng đột nhiên nghe hiểu hết những gì bọn hắn nói... Giống như hỗn hợp của nhiều loại ngôn ngữ vậy. Những thứ này chắc là ngôn ngữ cổ của Hittite nha...
"Đưa nàng ta về " Trong lúc mang cô đi cô còn nghe được họ nói với nhau là:
"Nàng ta là người mà đại nhân Nhã Lý và A Cách Nặc Nhĩ nhất mực muốn tìm cho bằng được cô gái có mái tóc màu vàng óng ả này. Hơn nữa nàng ta còn cưỡi lạc đà Mễ Đa của đại nhân Đồ Đặc."
Nhã Lý; A Các Nặc Nhĩ một mực tìm nàng sao? Vì cái gì, xuất phát từ mục đích gì chứ. Chẳng lẽ hắn muốn dùng nàng làm thẻ đánh bạc để khống chế Ai Cập? Mà lạc đà Mễ Đa, theo như lời bọn hắn nói thì chủ nhân của Mễ Đa chính là đại nhân Đồ Đặc? Chẳng lẽ cái người thương nhân trẻ tuổi với giọng điệu chậm rãi kia là người có lai lịch rất lớn sao?
Nàng lập tức sửng sờ. Xem ra muốn trở về Ai Cập thật không phải là chuyện dễ dàng mà.
Quăng nàng lên trên lưng ngựa xong thì bọn hắn giơ roi thúc ngựa di chuyển nhanh về khu vực phía bắc. Gió đêm thổi qua, Ngải Vi bị vắt ngang trên ngựa, xóc nảy liên tục làm cô xém chút nôn mửa. Ngoại trừ tiếng gió thổi vù vù ở bên tai, nàng chỉ có thể mơ hồ nghe được người ở phía sau lớn tiếng ra lệnh. "Chúng ta tiến về Damascus trước, đưa nữ nhân này cho đại nhân Nhã Lý; A Các Nặc Nhĩ trước rồi để lại một người đưa lạc đà này cho đại nhân Đồ Đặc cũng đang ở Damascus!"
Ngải Vi quyết định tạm thời giống như ngựa gỗ, không hề giãy dụa.
Ít nhất thì Nhã Lý chắc sẽ không làm hại đến tính mạng của nàng. Nếu như bây giờ mù quáng phản kháng lại thì chỉ sợ sẽ bị mấy tên hung hãn trước mặt gây bất lợi cho nàng. Hơn nữa, Nhã Lý nhất định hiểu rất rõ về tình hình của Ai Cập. Bây giờ bị đưa đến chỗ của hắn thì như vậy nàng sẽ biết được chuyện gì đang xảy ra. So với cưỡi lạc đà tới Ai Cập thì càng nhanh hơn nhiều. Sau khi suy nghĩ đã được đả thông một chút thì nàng lập tức bắt đầu giả bộ ngoan ngoãn giống như xác chết treo trên ngựa, cắn răng nhẫn nại chịu sự xóc nảy liên tục này.
Ánh lửa sau lưng dần dần xa đi. Ngải Vi chán nản vô cùng, thất vọng phát hiện ra rằng mình đang bị đưa đi.
Gió càng thổi càng lạnh hơn, không ngờ như thế mà lại lập tức kết hợp rất ăn ý với việc xóc nảy khiến nàng dần dần đã mất đi ý thức.
Hai mí mắt khép lại, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một mảnh trời trong xanh hoàn hảo đến độ làm cho người khác không dám nhìn thẳng. Đôi mắt màu hổ phách ma mị kia đang ôn nhu mà nhìn nàng...
Ngải Vi cảm thấy mình ngã người trên một tấm chăn lông mềm mại. Đột nhiên bị gió vào mà cơ thể lại cảm thấy vô cùng ấm áp. Đang lúc mừng thầm, cộng thêm có cái chăn ấm áp và mền lại trùm lên trên người mình. Nàng vui vẻ mở mắt ra. Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng mơ hồ nhìn thấy được khuôn mặt của ca ca mình.
Nhìn thấy gương mặt đó, nàng càng thêm yên tâm lên, ôm chăn và cuộn mền quấn chặt người lại. Rồi chui mặt vào trong chăn muốn ngủ tiếp. Đột nhiên, nàng ý thức được rằng mình đã về tới ba ngàn năm trước. Như vậy thì người mà nàng vừa mới gặp không phải là...
Nàng chợt phát hiện ra rồi "Vọt" một cái ngồi thẳng dậy nhưng bởi vì ngồi dậy nhanh quá nên nàng cảm thấy choáng váng cả đầu óc, thiếu chút nữa là lại ngã xuống nằm rồi.
Người đang nhìn mình mà tủm tỉm cười trước mắt không phải là Nhã Lý; A Các Nặc Nhĩ sao?
Lần thứ nhất gặp Nhã Lý ở cổ đại cũng đã là năm năm trước. Cái khuôn mặt tà mị mang theo nụ cười bất cần đời dường như chẳng thay đổi gì. Hắn mặc một cái áo dài màu đen, ống tay áo bên cạnh có in những hoa văn đẹp đẽ màu đỏ tía xen kẽ với những đường chỉ màu vàng trong đó. Hắn đưa tay những sợi tóc cắt ngang trán đang rủ xuống lên, đôi mắt màu xanh lam lãnh đạm kia giống như viên bảo thạch có vẻ đẹp vĩnh hằng, long lanh xinh đẹp cứ y như không có bất kỳ thứ gì có thể sáng bằng vậy cộng thêm chiếc nhẫn màu ngọc bích trên ngón trỏ của hắn càng hấp dẫn hơn.
Xem khí chất của hắn thì địa vị của Nhã Lý ở Hittite so với năm năm trước chắc là đã lên cao hơn rồi.
Nhã Lý chưa mở miệng thì Ngải Vi đã nói trước rồi. "Mục Ngõa Tháp Lợi Tư đã chết rồi sao?"
Hắn sửng sốt một chút rồi cười vui vẻ, duỗi thẳng hai ngón tay trắng nõn nà của mình ra rồi nhẹ nhàng túm lấy một cọng tóc của Ngải Vi. Xoay đầu của Ngải Vi qua rồi để cho bó tóc xinh đẹp giống như ánh mặt này trượt giữa hai ngón tay của mình.
"Nàng chính là như vậy. Luôn khiến ta bất ngờ. Ta nghĩ vấn đề mà nàng nhắc đến đầu tiên sẽ là về tên nam nhân kia chứ không phải là lại về cái tên quốc vương giống như con lợn của Hittite đấy." Giọng nói của hắn đầy cay nghiệt nhưng trong mắt lại không thể che hết sự hứng thú. "Ta còn muốn hỏi nàng rất nhiều vấn đề. Ví dụ như năm năm nay nàng đi đâu... Tuy nhiên hay là chúng ta hãy trở lại vấn đề của nàng trước, hắn không chết mà hắn vẫn còn sống rất tốt đấy, chỉ là..."
Hắn tiện tay đưa cho Ngải Vi một ly trà sữa nóng hôi hổi, ý bảo Ngải Vi uống xong rồi hắn sẽ nói.
"Chỉ sợ là hắn không còn năng lực phán đoán nữa. Xem ra nửa đời sau của hắn đành phải nhờ ta chiếu cố rồi."
Ngải Vi uống một ngụm trà sữa vào.
"Ta tốn thời gian một năm để ngày ngày bỏ vào cốc rượu mà hắn uống thêm một số thứ..."
Ngải Vi lập tức phun toàn bộ trà sữa vừa mới uống kia lên người của Nhã Lý. Khó khăn nhìn cái bộ dạng mơ hồ như không thể nhịn được mà cười ha hả.
"Nefertari! Ta sẽ không làm như thế với nàng đâu." Hắn nhẹ nhàng mà bắn những vết trà sữa tung tóe trên người xuống. Trên khuôn mặt, một chút chán ghét cũng không có mà trong mắt lại càng trở nên ôn nhu hơn. "Nàng cũng phải nói cho ta biết một việc."
Ngải Vi hơi buồn bực lau những vết trà sữa dính trên miệng xuống, một bên đẩy ly sữa ra xa. Còn chưa kịp ngồi vững vàng thì đã vội vả bàn điều kiện với Nhã Lý. "Ngươi có thể hỏi ta một việc, ta sẽ nói cho ngươi biết nhưng sau khi ngươi hỏi ta xong thì ta cũng muốn hỏi ngươi một việc, ngươi cũng phải nói cho ta biết."
Nhã Lý càng lúc càng muốn cười, hắn không thể khống chế sự hứng thú. Mà hết sức nghiêm túc nhìn chăm chú Ngải Vi. "Năm năm qua nàng đã đi đâu?"
"Về nhà."
"Về nhà đã năm năm qua nhưng mà bộ dạng của nàng vẫn không thay đổi chút nào?"
"Đây là vấn đề thứ hai rồi." Nàng trừng mắt liếc hắn một cái "Tới phiên ta. Ramses hiện giờ đang ở đâu. Vì sao lại không xuất binh nghênh chiến với ngươi?"
Chàng thanh niên tóc đen hơi sững sờ, nhún nhún vai nói: "Ta làm sao biết rõ được vì sao hắn lại không xuất binh. Tuy nhiên hắn rất tốt, hắn đang sống rất oai phong ở Memphis."
Hắn rất tốt, hắn ở Memphis sao. So với thủ phủ Thebes ở thượng cùng Ai Cập thì Memphis lại càng gần với Syria hơn. Hơn nữa còn có một ý nghĩa chiến lược đáng sợ, hắn đóng quân trú ẩn ở trong đó nhất định là đang tìm cách! Nhã Lý nhất định cũng là có chỗ kiêng kỵ nên mặc dù tiền tuyến đã áp sát đến vùng phía nam ở Syria nhưng bản thân hắn và đại bộ phận cùng trú đóng ở Damascus.
"Năm năm nay vì sao bộ dạng của nàng lại không hề thay đổi vậy?" Ngải Vi còn đang suy nghĩ thì Nhã Lý cũng đã đặt câu hỏi rồi. Nàng vội vàng nghiêng đầu ra vẻ suy tư một chút.
"Hừm... Bởi vì ta được bảo dưỡng tốt." Nhìn bộ dạng vốn dĩ không tin của Nhã Lý, nàng vội vàng chuyển tới đề tài kế tiếp. "Ramses... Hiện giờ hắn đã có bao nhiêu phi tử rồi...?"
Hỏi vấn đề này, Ngải Vi rõ ràng thấy biểu hiện của Nhã Lý có hơi cứng lại. Mặc dù chỉ trong một giây ngắn ngủi nhưng mà vẫn không tránh khỏi được ánh mắt của nàng. Nàng cuống quít cọ xát hai bàn tay. "Hắn bây giờ đã có bao nhiêu phi tử rồi. ngươi mau trả lời ta đi."
Nhã Lý lại một lần nữa nhẹ nhàng kéo tóc của Ngải Vi. "Ta còn có một vấn đề muốn hỏi nàng."
"Ngươi còn chưa trả lời ta, đã nói là một người hỏi một vấn đề." Ngải Vi hơi bất mãn mở miệng.
Đôi đồng tử màu xanh lam lãnh đạm tràn đầy vẻ ôn hòa. "Vậy thì trước đó ta đã giúp nàng thoát khỏi sự giam giữ của Mục Ngõa Tháp Lợi Tư, vậy cũng xem như là một cái."
"Nefertari" hắn tiếp tục nói không cho Ngải Vi có cơ hội há miệng. "Nàng có biết vì sao mà một tên nam nhân có thể liên tục năm năm chấp nhất tìm kiếm khuôn mặt của một cô gái? Vì cái gì mà đã qua năm năm mà còn có thể giữ nguyên sự hứng thú với một nữ nhân? Vì cái gì mà dù cho có gần kề mà vuốt ve tóc của nàng vẫn luôn cảm thấy có một chút tâm tình khó tả..."
Hắn kéo tóc của nàng đến bên miệng, nhẹ nhàng hôn một cái.
"Hôm nay ta gặp lại nàng mới đột nhiên suy nghĩ cẩn thận về những vấn đề này..."
Ngải Vi bỗng nhiên ngây ngẩn cả người. Những lời của Nhã Lý; A Các Nặc Nhĩ này là có ý gì... Chẳng lẽ đáp án của hắn chính là...
Không khí trong phòng bỗng nhiên có chút lúng túng. Tình cảm khác thường nương theo hương trà sữa nhàn nhạt tỏa ra, hai ánh mắt nhìn thẳng vào nhàu. Hai con người thông minh, ngay tại thời khắc này không hẹn mà đều trở nên trầm mặc.
"Đại nhân."
Bên ngoài gian phòng một âm thanh không nhanh không chậm vang lên phá vỡ bầu không khí cân bằng trong phòng. Nhã Lý hơi hơi nhíu nhíu mày lại. "Tha cho nàng một cái mạng" rồi buông lỏng tóc Ngải Vi ra.
"Vào đi."
Ngải Vi thở dài một hơi rồi giương mắt nhìn người tiến vào. Mặc dù tất cả đều nằm trong dự liệu của hắn nhưng vẫn là không thể nhịn được mà muốn xông tới chửi cho hắn một trận.
Người tới là một chàng trai khoảng 25 tuổi, khí chất trầm tĩnh, nhã nhặn, khuôn mặt lại hơi ngượng ngùng. Hắn mặc lên người quan phục của Hittite, được may rất là tinh tế. Điều này nói rõ lên được địa vị của hắn cũng không phải kẻ hèn mọn. Một đôi mắt màu nâu nhạt nhàn hạ đảo qua Ngải Vi. Chỉ mới thấy nàng chưa được bao lâu thì nàng đã vô thức rơi vào tay của Nhã Lý.
"Chúc mừng đại nhân."
Nhã Lý xoay người sang chỗ khác nói: "Ngươi còn sống trở về đó à, Đồ Đặc?"
Người vừa tới không phải tên thương nhân trẻ tuổi hay sao? Ngải Vi theo dõi hắn, nhìn bộ dạng làm như hoàn toàn không quen biết nàng của hắn, nhìn hắn đầy khả nghi. Rốt cuộc nàng cũng nhịn xuống mà không có mở miệng ra. Cứ im lặng mà theo dõi diễn biến.
"Nefertari" Nhã Lý xoay người sang sang Ngải Vi. "Giới thiệu cho nàng một chút, vị này chính là quan phụ tá đắc lực của ta - Đồ Đặc."
Đồ Đặc vẫn trưng ra bộ dạng làm như không quen biết Ngải Vi mà gật gật đầu. "Nghe nói là Mễ Đa của thuộc hạ lạc đường và đã chở nàng ta đến trước mặt các binh sĩ của đại nhân. Vậy thì lần này xem như thuộc hạ đã lập công rồi."
Cái cách nói chuyện này hoàn toàn không cảm thấy đau và nhột nha. Dù nàng có mù cũng không thể nhận lầm được. Nhưng bây giờ nghe hắn nói những lời kia thì lại khiến nàng hoàn toàn không hiểu rõ cho lắm.
Lạc đà rõ ràng là do hắn đưa cho nàng. Rõ ràng là muốn giúp cho nàng trở về Ai Cập mà vì cái gì mà đột nhiên biến thành "Lạc đường" rồi còn "Chở đến trước binh sĩ Hittite" nữa chứ? Nàng do dự liếc Đồ Đặc một cái. Người kia cũng đang nhìn về phía nàng, ánh mắt màu nâu nhạt bình tĩnh đến nỗi giống như một vũng hồ sâu thăm thẳm.
Ngải Vi cảm thấy nàng vẫn không nên tùy tiện mở miệng.
"Đồ Đặc là một nhà buôn bán, bình thường nếu không có chuyện gì tìm hắn thì hắn sẽ tự mình đi ra ngoài để đi buôn thương ở khắp nơi." Nhã Lý trêu chọc nói.
"Kết quả ta khai chiến với Syria lần này, hắn không kịp thời trở về nên mới bị chiến sự vây quanh như vậy."
"Lộ trình đi đến Damascus thật không dễ dàng chút nào." Đồ Đặc chậm rãi nói giống như có một câu chuyện rất dài cần phải nói vậy.
Nhã Lý có chút sợ liền đã cắt ngang hắn: "Tốt rồi! Đồ Đặc, sau này hãy nói tiếp đi, sáng sớm ngày mai tới gặp ta, ta còn có việc tìm ngươi."
Đồ Đặc dừng lại một chút, sau đó lại chậm rãi hành lễ.
"Vậy thì thuộc hạ xin cáo lui."
Nhã Lý vội vàng khoát khoát tay đuổi hắn ra ngoài. Sau đó bất đắc dĩ nói với Ngải Vi: "Đồ Đặc rất tài giỏi nhưng nói chuyện với hắn thì thật sự rất mệt."
Trong lòng Ngải Vi liên tục tỏ vẻ đồng ý nhưng mà vẫn tỏ ra như không thấy gì cả.
Nhã Lý không khỏi cười cười tiến lên, một tay nâng mặt của Ngải Vi lên nhìn mình. "Xa cách năm năm trời mà nàng vẫn không nhìn tới ta. Chẳng lẽ nàng không nghĩ đến ta dù chỉ một chút thôi sao?"
Ngải Vi nhìn đôi mặt màu xanh lam lạnh như băng của Nhã Lý. Trong lòng thầm thở dài, mặc dù xa cách bao nhiêu tháng đi chăng nữa thì mỗi ngày nàng đều chưa bao giờ nghĩ tới hắn. Chưa kịp phản ứng thì Nhã Lý đã kéo gương mặt của nàng lên rồi nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng của nàng.
Đó là nơi mập mờ.
So với việc đơn giản là hôn lên mặt chúc phúc thì lại không cảm thấy thất lễ.
Nàng còn đang thất thần thì hắn đã mở miệng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi thoáng tái nhợt đi của Ngải Vi. "Suy nghĩ cẩn thận những vấn đề kia thì ta đột nhiên không dám tùy tiện làm một ít chuyện. Nefertari! Hãy đi theo ta được không? Ở lại Hittite đi, ở lại bên cạnh của ta."
Ngay từ lần đầu bọn hắn gặp mặt hình như hắn cũng đã từng nói một câu nói như vậy.
Vào lúc hắn nhìn thấy nàng, không khỏi muốn đưa nàng đi. Đôi mắt kia cũng có màu xanh lam giống như hắn lại khiến cho hắn muốn được bảo vệ nàng, bảo vệ đôi mắt xinh đẹp và trong suốt kia.
Nàng không giống như những người thường khác. Lần nào cũng khiến hắn cảm thấy đầy hứng thú. Ở cái thế giới nhàm chán này thì nàng chính là nữ nhân duy nhất có thể làm cho hắn nhất mực khó mà có thể quên được.
Dù cho gặp lại sau năm năm thì nàng vẫn người thú vị nhất mà hắn từng gặp.
"Ta đã là Hoàng Hậu của Ai Cập rồi." Trong trầm mặc, Ngải Vi tái nhợt mà vung ra những lời này.
Nhã Lý vẫn không buông tay ra, trong cặp mắt giống như ẩn chứa vô số lời muốn nói. "Không! Nàng không phải là Hoàng Hậu của Ai Cập. Ai Cập không có Hoàng Hậu và nàng cũng sẽ không trở thành Hoàng Hậu dù cho nàng có trở lại chỗ của hắn."
Nàng đột nhiên hất cái tay đang cầm lấy cằm của nàng mà kích động nắm lấy y phục của hắn. Hai con ngươi bỗng nhiên chuyển thành một màu xanh da trời nhè nhẹ. Giọng điệu lạnh như băng. "Hắn muốn kết hôn Nefertari sao?"
Nhã Lý sững sờ nhưng hắn lại nhanh chóng tiện thể mà nhẹ nhàng ôm lấy Ngải Vi.
Nàng theo bản năng đẩy hắn ra, hắn thuận thế lui về phía sau vài bước mà đứng ngay cửa phòng.
"Gian phòng kia là để cho nàng nghỉ ngơi cũng đừng có nghĩ đến việc chạy trốn."
Hắn để Ngải Vi ở lại cũng không tiếp tục đặt câu hỏi nữa mà vội vàng xoay người đi ra cửa. Cánh cửa phòng khép lại, Ngải Vi mơ hồ nghe được hắn ra lệnh cho binh lính khóa cửa phòng lại.