Dịch: Môn sinh thực tập
Nguồn: Truyện của tôi
Trong trí nhớ, đó là một bầu trời xanh thẳm tuyệt đẹp, thuần khiết mà trong suốt khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Từ phía Đông, mặt trời dần dần nhô lên, từ đỏ chuyển sang vàng, lúc sau sắc vàng lại chuyển dần thành màu trắng sáng chói mắt đầy sức sống, phủ lên mặt đất rộng lớn, trong nháy mắt sắc vàng tràn ngập toàn bộ tầm mắt, hình ảnh tráng lệ giống như được thần ban cho. Gió cực nóng mang theo hương vị đất cát, nhẹ nhàng mơn trớn loài dương xỉ cao lớn, vờn quanh nàng, dịu dàng múa trên mái tóc dài màu vàng kim tựa như ánh mặt trời của thiếu nữ.
Hốc mắt nàng ẩm ướt.
Mặc kệ là cách nhau rất xa, cách nhau bao lâu. Mỗi dây thần kinh, mỗi một tế bào của nàng đều nhớ rất rõ mảnh đất thuộc về mặt trời này.
Nàng vĩnh viễn không thể quên, cảnh sắc xinh đẹp làm người khác muốn khóc thầm ấy.
Tất cả đều giống như ngày xưa. Ngày ấy, nàng và hắn đã hẹn thề tình yêu vĩnh hằng trước mặt thần Armon.
Nay nàng đã trở về, lần nữa cùng hắn ở chung một thời không, cùng hắn đứng trên một mảnh đất.
“Nefertari, mau đội cái này lên.” Thanh âm nhẹ nhàng cắt ngang suy nghĩ của Ngải Vi, nàng vuốt vuốt hốc mắt chua xót, quay người nhìn về phía Nhã Lý vừa cất tiếng. Thanh niên tóc đen thò tay đưa cho nàng một thứ đồ đen thùi lùi. “Chúng ta đã tiến vào trong Ai Cập, nàng mau đội nó lên đi.”
Nàng nghi hoặc nhận lấy, Nhã Lý và nàng đều ăn mặc rất đơn giản, đâu có giống kiểu người dễ gây chú ý, còn cần phải cải trang nữa sao?
Nàng cúi đầu nhìn kỹ thứ kia. Hóa ra là tóc giả màu đen.
“Tại sao lại phải cần cái này?” Ngải Vi hơi bất mãn nhìn Nhã Lý, nhấc tay cầm lấy tóc giả tinh xảo. “Không phải chúng ta đã đánh cược rằng Ai Cập rốt cuộc có quên ta hay sao ư? Ta cần phải lấy diện mạo vốn có của mình đi vào thì mới có thể lấy được đáp án chứ?”
Nàng ném tóc giả đi, kéo lạc đà bước nhanh về phía trước.
“Nefertari.” Nhã Lý đuổi theo, cưỡng ép đội tóc giả vào cho nàng, trong con mắt màu xanh lam đã không còn nét vui vẻ, thay vào đó là sự chăm chú “Muốn biết bọn họ có còn nhớ rõ nàng hay không, cũng không cần nàng nhất thiết phải xuất hiện, chỉ cần mở miệng hỏi là được. Vì lý do an toàn, nàng nên đội nó lên.”
Lý do an toàn? Trong đầu nàng bỗng hiện lên lời của binh lính Hittite lúc trước “Để cô gái có mái tóc vàng đó đi theo, không sợ bị binh sĩ Ai Cập bắt lại sao?”
Vì sao chứ?
Chẳng lẽ Ai Cập xem nàng như kẻ thù? Chẳng lẽ Ai Cập muốn lấy tính mạng nàng? Nàng thật sự không hiểu, thậm chí nàng… không dám nghĩ đến.
Ai Cập là quốc gia của hắn, Ai Cập căm thù nàng như vậy, chứng tỏ hắn cũng coi nàng là kẻ thù.
Nghĩ đến đấy, nội tâm nàng mơ hồ nổi lên nỗi đau đớn. Trải qua đủ mọi loại gian khổ, cuối cùng lại lấy được đáp án so với tưởng tượng còn đáng sợ hơn, đối với nàng thật sự là khó có thể nào tiếp nhận được.
Nàng đón lấy tóc giả, do dự một lát, cuối cùng vẫn đội lên đầu mình.
Đội tóc giả, nàng thoạt nhìn giống như một thiếu niên mười bảy, mười tám, mặc trường bào trắng hơi rộng giống như những tùy tùng bình thường trong thương đội, chỉ còn lại da thịt trắng nõn và hai con ngươi xanh thẳm xinh đẹp, nhưng cũng đủ làm cho khí chất của nàng khác hẳn người thường.
Nàng đã từng là Hoàng Hậu Ai Cập, nàng đã từng đứng trên đài tế Memphis ở trên cao, cùng toàn bộ Ai Cập hướng về Armon- Pharaoh vĩ đại nhất để tuyên thệ, nàng đã từng là nữ nhân quan trọng nhất Ai Cập.
Trở về sau năm năm, nàng vô cùng nhớ nhung mảnh đất này, khó có thể bỏ quốc thổ, thế nhưng người dân còn hay không khắc ghi sự hiện hữu của nàng?
Nàng đã sớm không thể chờ đợi đến lúc biết được đáp án. Suy nghĩ như vậy, tay nàng không khỏi dùng sức kéo con lạc đà một chút: “ Được rồi, chúng ta mau chóng tìm người tới hỏi thử.”
Nhã Lý từ từ đuổi kịp nàng, “ Đi thêm ít lâu nữa thì sẽ tới thôn làng. Vì lý do an toàn, chúng ta vẫn nên sớm đến đó tìm chỗ nghỉ ngơi thôi.”
“ Được rồi, đều do ngươi quyết định.” Ngải Vi không dừng bước.
“ Như vậy, chúng ta là thương nhân lưu vong đến từ Syria, hàng hóa của chúng ta đều bị người Hittite cướp đi. Ta là Phoenician thương nhân Tháp Lợi, ngươi là đệ đệ của ta...”
“ Ngải Vi,” Ngải Vi nhẹ nhàng tiếp lời, “ Có thể gọi ta là Ngải Vi.”
"Ngải Vi..." Nhã Lý nhẹ nhàng đọc một câu, trong lời nói lại có một loại cảm giác quen thuộc, "Như vậy Ngải Vi, mặc kệ chuyện gì phát sinh, đều không nên quên ngươi là đệ đệ của ta, không phải Hoàng Hậu Ai Cập.
Ngươi có chỗ không rõ sao?... Ngải Vi? Nefertari?"
Ngải Vi kinh ngạc nhìn nhìn qua Nhã Lý, thật giống như nghe không hiểu lời hắn nói, hắn phất phất tay, lại phất phất tay, nàng mới giật mình tỉnh lại.
"Ách... Ta đương nhiên hiểu rõ, mặc kệ là chuyện gì xảy ra, ta đều sẽ bảo đảm an toàn của ngươi, cho dù bọn họ nhận ra ta, ta cũng sẽ làm lơ. Nhất định sẽ làm cho ngươi bình an thoát thân."
Ngải Vi gật gật đầu, trong lòng thầm thở ra một hơi. Thực là xấu hổ, bộ dáng gọi nàng vừa rồi của Nhã Lý thật sự rất giống anh trai nàng, cặp mắt màu xanh nước biển dịu dàng đúng là giống y như đúc, trong chốc lát làm cho nàng có ảo giác thời gian biến đổi trở về tương lai.
"Bây giờ cô muốn đổi ý cũng chưa muộn." Nhã Lý cười trêu chọc làm bộ muốn đỡ tay Ngải Vi.
Trong chớp mắt, Ngải Vi tránh thật nhanh, thân thể yêu kiều nhỏ bé dắt lạc đà bước nhanh về phía trước, vì nàng không quay đầu nên không thể nhìn thấy trong mắt Nhã Lý thoáng xuất hiện vẻ thất vọng.
"Chưa tới phút chót thì chưa biết tiền cược sẽ về tay ai. Chúng ta đi nhanh một chút đi."
Bầu trời tỏa nắng vàng, một màu vàng rực, gió nóng thổi cuồn cuộn.
Hai con lạc đà một trước một sau đi về hướng tay, trong tầm mắt dần dần xuất hiện màu sắc làm cho người vui mừng- màu xanh lá.
Cách đó không xa, ở ngay trước mắt xuất hiện một cái thôn lạc nho nhỏ.
Trong trí nhớ, nàng dường như đã tới thôn nhỏ này.
Suy nghĩ kĩ một chút, cái này có lẽ cũng không phải ngẫu nhiên. Nơi này là bán đảo Tây Nại, lần trước nàng trở về, nhanh trí dùng đàn ngựa cứu đám người Bubka thoát khỏi sự vây hãm của quân đội Hittite. Cái này ở đây từng là đất màu xám, thổ địa càn cỗi, hôm nay hẳn là có biến hóa long trời lở đất, trước mắt trong thôn nhỏ này mới tràn đầy các loại thực vật xanh biếc.
Thỉnh thoảng lại có thôn dân chở lương thực cốc, hàng hóa xuất nhập, còn có thể chứng kiến tuổi nhỏ bọn nhỏ, cầm trong tay tượng điêu khắc nỏ bảy màu, vui vẻ chạy tới chạy lui.
Nhìn cảnh tượng sinh động trước mắt, nàng không khỏi thở phào một hơi.
Tây Nại bán đảo đã không còn là lúc kia, vì một phần lương thực đã bị Hittite chiếm lấy rồi. Rất rõ ràng, năm năm trong quá khứ, Ramsses đệ nhị đã quản lý và phục hồi mảnh đất này một cách hiệu quả. Mảnh đất này có diện mạo như hôm nay thật khiến người ta cảm thấy sung sướng. Khóe miệng nàng không khỏi cong lên thể hiện sự vui vẻ.
Tây Nại bán đảo quả thực là thay đổi khủng khiếp! Nhã Lý cưỡi lạc đà thong thả đi tới, miệng lầm bầm: " Xem ra sau khi ta rời đi vài năm thì người kia đã làm ra không ít chuyện"
" Chẳng phải "nội chính" gì, ta còn tưởng là "chính biến"!” Ngải Vi vứt cho hắn một câu. Nàng từ trước đến nay vẫn canh cánh trong lòng việc Nhã Lý và Ai Cập lợi dụng nhân dân trong chiến tranh. Mặc dù cách này từ xưa đến nay vốn đã được sử dụng qua nhiều lần thế nhưng lại nhìn thấy trước mắt bao nhiêu nhân dân chất phác chịu thảm cảnh. Nàng thật sự chỉ biết đánh giá cái cách này bằng hai từ " ti tiện".
"Bất kể như thế nào, chúng ta cũng phải đi nhanh lên!" Nàng cố kéo con lạc đà, bước nhanh về phía trước.
"Này, Nefertari... Ngải Vi." Nhã Lý đột nhiên gọi nàng lại.
Nàng lo lắng quay đầu lại, không hiểu nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn nàng, đôi mắt màu xanh lam lạnh lùng như ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ rõ ràng là có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại dường như không, như thế nào cũng không thể mở miệng nói được. Trong chớp mắt, hắn đã khôi phục vẻ lạnh lùng, "Không có gì, ngươi không nên gấp gáp, chúng ta chậm rãi đi thôi."
Ngải Vi tức giận. Nhanh chóng xoay người lại, liều mạng kéo con lạc đà đi nhanh hơn về phía một cái thôn nhỏ, Nhã Lý đi theo phía sau nàng, nụ cười nhẹ nhõm dần mất đi thay vào đó lại ẩn ẩn đôi chút đau thương.
Hắn vô cùng ích kỉ, có lẽ hắn phải phải dắt nàng trở về Hittite.
Hắn tốn công tốn sức như vậy, là chỉ muốn xóa đi hình ảnh người nam nhân kia khỏi lòng nàng, để nàng thật lòng cùng mình vĩnh viễn rời xa Ai Cập.
Nhưng nếu hắn làm như vậy, nàng nhất định sẽ rất thống khổ, nhất định sẽ rất khó chịu.
Hắn như thấy lòng mình đang bị ai đó dùng dao cắt rất đau.
Loại đau khổ này, làm sao mà hắn chưa từng trải qua. Mỗi một lần nàng ở ngay trước mặt mình, một lần lại một lần nàng nhắc tới nam nhân kia, một lần lại một lần tỏ vẻ tình cảm đối với người kia, ngữ khí cùng thần sắc nàng vô cùng kiên định, giống như từng thanh đao sắc bén, dùng lời nói làm hắn tuyệt vọng, thoáng một chút lại giáng xuống lòng hắn, khắc vào mỗi một tấc gân cốt của hắn, để cho hắn thống khổ đến không cách nào thở được.
Nàng chỉ quan tâm người kia có được bình an vô sự, người kia có còn nhớ nàng, làm sao nàng mới có thể quay trở lại bên người kia, trong mắt của nàng, hoàn toàn không có hắn, cho dù chính hắn đã tìm kiếm nàng năm năm qua, dò hỏi tin tức của nàng, không tiếc tất cả muốn giữ nàng lại bên cạnh cũng là hắn.
Hắn cảm thấy mình muốn điên lên rồi.
Một quốc gia lớn như vậy đều không để ý lấy một ai, vậy tại sao lại bị một nữ nhân như vậy nắm lấy lục phủ ngũ tạng, muốn trốn cũng không thể nào thoát được. Mặc kệ mình đau khổ đến cỡ nào, hắn vẫn không nỡ làm cho nàng tổn thương dù chỉ một chút.
Vì cái gì mà hắn có thể để ý nàng như vậy, hắn cảm thấy việc mình bất chấp phải bảo vệ nàng đã là một loại bản năng rất bình thường rồi, thậm chí hắn còn không nỡ nhìn nàng thút thít nỉ non...
Hắn ngẩng đầu, cố gắng dùng sức đi đến gần Ngải Vi, đôi mắt xinh đẹp của nàng đã hoàn toàn mê mang nhưng dần dần nó, một lần nữa như viên bảo thạch tụ tập ánh hào quang sáng ngời, thấp thoáng vẻ kiên định.
Được rồi, cứ như vậy mà đi thôi. Khiến nàng cảm thấy đau khổ là tốt rồi. Cứ làm cho nàng phải đau khổ vì người kia đi, làm cho nàng căm hận người kia đi. Như vậy thì trong trí nhớ của nàng mãi mãi sẽ không còn dù chỉ là nửa hình bóng của người đó nữa. Sau này hắn sẽ chăm sóc tốt cho nàng, sẽ khiến cho nàng được vui vẻ.
Để cho nàng đi đi.
Hắn rốt cuộc cũng thuyết phục được mình, hít một hơi thật sâu nhẹ nhàng mà chỉnh trang lại mình, đôi lông mi thanh tú khóa chặt lại với nhau. Khi hắn buông lỏng ra rồi tự nói với lòng mình xong thì hắn cũng đã kéo lạc đà và trở lại với bộ dạng tươi cười và ôn hòa bình thường mà đi theo sau Ngải Vi tới cửa thôn rồi.
"Xin chào chúng tôi đến từ Phoenician của Syria. Đồ đạc dùng để mua bán của chúng tôi đều đã bị quân đội Hittite chết tiệt cướp đoạt hết rồi. Nên bất đắc dĩ chúng tôi đành phải chạy trốn đến Ai Cập. Xin hỏi ngươi có biết Hoàng Hậu Ai Cập hiện giờ là ai không?"
Ngải Vi không hề suy nghĩ mà nói luôn một tràng dài, cô kìm nén hơi lại đến nỗi xém chút muốn chết. Nàng vội vàng hít một hơi thật sâu, sau đó hơi khẩn trương mà nhìn thôn nữ còn trẻ tuổi trước mặt mà chờ đợi câu trả lời của nàng ta.
Thiếu nữ trong thôn hiển nhiên là không nắm bắt được trọng điểm trong suy nghĩ của nàng. Nàng ta chỉ mê mang ngắm nhìn chàng trai tuấn tú trước mắt, thất thần không nói nên lời.
"Ngả Vi, đệ đừng có nói chuyện nhanh như vậy chứ. Người ta làm sao có thể nghe hiểu được."
Ngải Vi vừa mới hít sâu rồi lặp lại lời nói mới nãy một lần nữa thì Nhã Lý đã chậm rãi từ từ mà theo sau nở nụ cười thiếu nữ trẻ tuổi. Thôn nữ này lập tức đỏ mặt lên. Ngải Vi âm thầm trừng to mắt liếc Nhã Lý một cái, hắn làm như không thấy rồi lại tiếp tục ôn hòa nói. "Xin chào tiểu thư xinh đẹp. Tôi là Tác Tháp Lợi, còn đây là đệ đệ của tôi - Ngả Vi, vừa rồi đã thất lễ với cô rồi."
Thôn nữ trẻ tuổi tiếp tục đỏ mặt cộng thêm vài phần xấu hổ nói. "Không... Không có vấn đề gì đâu. Tôi là Lỵ Cập Ni Á."
"Lỵ Cập Ni Á! Một cái tên thực là dễ nghe nha." Nhã Lý cười nói, con mắt thì càng không ngừng phóng điện làm cho Ngải Vi ở bên đây mơ hồ muốn ói nhưng Lỵ Cập Ni Á lại bất di bất dịch mà nhìn thẳng vào đôi mắt giống như bầu trời trong suốt kia. Mặt vẫn ửng đỏ thật lâu mà không hề bớt đi. Nhã Lý nói tiếp. "Chúng tôi là người Phoenician. Syria hiện tại đang xảy ra chiến tranh nên chúng tôi chỉ đành đến Memphis để tìm kiếm một nơi sống mới. Xin hỏi cô có biết đi đường nào để đến Memphis không?... Tiểu thư Lỵ Cập Ni Á?"
"À! Ừm..." Lỵ Cập Ni Á đang ngay ngẩn người thì đột nhiên tỉnh táo trở lại, vội vàng mà nói một cách vô cùng ngượng ngùng rồi chỉ tay về phía tây. "Là ở bên kia. Cứ đi thẳng về phía mặt trời lặn mà đi thẳng, xuyên qua Hồng Hải là sẽ tới."
"Tay của cô..." Nhã Lý cười cười, nhìn nàng ta ngượng ngùng đưa tay giấu ở sau lưng. "Tay của cô thật đẹp nha."
Ngải Vi rốt cuộc cũng không nhịn được mà muốn phỉ nhổ tên này. Nàng xông về phía trước, một tay đẩy tên Nhã Lý kia qua một bên [không để ý hắn đối với mình đủ loại ý bảo] mà nhanh chóng vào thẳng vấn đề với Lỵ Cập Ni Á còn hơi kinh ngạc. "Lỵ Cập Ni Á tiểu thư, thật xin lỗi, tôi muốn mạo muội hỏi một chút, cô có biết Nefertari hay không?"
Lỵ Cập Ni Á sửng sốt một chút rồi sau vài giây đồng hồ, nàng ta rốt cuộc cũng chịu đề cập đến. "Hóa ra là cậu muốn hỏi về Nefertari đại nhân."
Nhìn thấy nét mặt của nàng ta, Ngải Vi thầm thở dài một hơi. Trên môi cũng theo bản năng mà nở một nụ cười vui mừng. Ít nhất mọi người vẫn còn nhớ rõ về nàng... Nhưng vì sao lại gọi là "Đại nhân"?
"Nàng bây giờ rất tốt nha. Bệ hạ muốn sau một tháng nữa sẽ cưới Nefertari đại nhân làm vợ. Chẳng lẽ cậu không biết chuyện này sao?"
Cái gì?
Nụ cười của nàng bỗng nhiên cứng lại, nàng ta nói Nefertari nào chứ?
"Nefertari đại nhân là Tế Tự quan trọng nhất của vương quốc, mọi người nói nếu cưới vợ nàng làm Vương phi đệ nhất sẽ mang lại cho Ai Cập sự phồn vinh vô tận."
"Bệ hạ còn muốn cưới thêm mười mấy vị phi tử cùng một lúc nữa. Các vị quý tộc ở Memphis hiện giờ đều bận rộn vô cùng. Nếu các cậu đi Memphis ngay bây giờ thì nhất định có thể buôn bán rất tốt nha." Lỵ Cập Ni Á cười nói.
Nhã Lý hơi nhíu lông mày lên. Vừa chăm chú vừa đùa giỡn nói. "Lỵ Cập Ni Á. Cô thật đúng là có tài làm ăn thiên phú nha."
"Cảm ơn." Lỵ Cập Ni Á lại bắt đầu ngượng ngùng.
"Đợi một chút!" Ngải Vi bắt lấy cánh tay Lỵ Cập Ni Á giống như người bị ngâm dưới nước quá lâu rồi đột nhiên vớ được cọng cỏ duy nhất có thể cứu mạng mình nên nắm thật chặt rồi nàng cúi đầu nhiên cúi xuống đất, các ngón tay có hơi dùng sức. "Cô nói Nefertari... Là Nefertari tóc màu đen. Là một Tế Tự sao?"
"Đúng vậy?... Cậu nắm tay tôi chặt quá. Tôi có hơi đau á." Lỵ Cập Ni Á nhỏ giọng oán trách. Nhã Lý từ phía sau nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Ngải Vi nhưng nàng lại không chịu buông tay ra. Ngược lại bắt đầu dùng sức mạnh hơn.
"... Cô có còn nhớ rõ về một vị trí tên là thiếu nữ Nefertari ngoại quốc không?"
Đột nhiên, nàng cảm giác được toàn thân của Lỵ Cập Ni Á có chút chấn động. Nàng mang hi vọng mà ngẩng đầu lên thì lại đối mặt với một đôi ánh mắt hơi sợ hãi.
"Không! Ta không biết. Cho tới bây giờ thì tôi chưa từng nghe về một người như vậy." Lỵ Cập Ni Á như chém đinh chặt sắt mà nói ra những lời chắc nịt như vậy.
Chỉ trong nháy mắt đó, Ngải Vi cứ như bị đẩy xuống vực thẳm thâm sâu. Tất cả máu của nàng mơ hồ bỗng nhiên giống như bị rút hết ra khỏi cơ thể. Toàn thân trở nên lạnh như băng. Nàng cố gắng chèo chống toàn bộ cơ thể của mình bằng một chút sức lực còn sót lại. Nàng buông lỏng cánh tay của Lỵ Cập Ni Á ra, khó lòng tin nổi mà lui về phía sau vài bước. Tựa lên người của Nhã Lý đang bước lên, hắn ôn hòa đỡ lấy bờ vai của nàng thay nàng tiếp tục hỏi.
"Thật xin lỗi! Vào lúc chúng tôi ở nước ngoài từng nghe nói năm năm trước vua của Ai Cập đã cưới một vị thiếu nữ ngoại quốc xinh đẹp làm hoàng hậu. Đệ đệ của tôi nhất mực ngạc nhiên. Không biết là..."
"Không thể nào." Lỵ Cập Ni Á trước mặt đột nhiên trở nên lạnh nhạt và thô lỗ. "Ai Cập chưa từng có bất kỳ một vị thiếu nữ tóc vàng mắt xanh nào cả. Nếu như không có chuyện gì khác thì tôi phải đi đây."
Nàng vội vả quay người, chuẩn bị rời đi thì lại đột nhiên bị Ngải Vi đang vô cùng suy yếu gọi lại. "Đợi một chút!... Nếu như không có một người như vậy thì làm sao cô lại biết nàng ta tóc vàng mắt xanh..."
Lỵ Cập Ni Á sửng sốt một chút rồi sau đó sợ hãi nói. "Chưa từng có. Nếu không có gì nữa thì các người đi nhanh đi! Vì muốn tốt cho các người, tôi khuyên các người rằng khi đi tới Memphis thì đừng nhắc tới sự việc của thiếu nữ tóc vàng đó."
"Đợi một chút! Lỵ Cập Ni Á, đợi một chút, tôi xin cô mà " Ngải Vi cầu khẩn nói, con mắt màu xanh lam chứa đầy sự đau khổ và nước mắt, mặt của nàng trắng bệch như hoàn toàn không còn một giọt máu nào. Tiếng của nàng run lên nhè nhẹ, khẩn cầu nói. "Cầu xin cô hãy nói cho tôi biết là đã xảy ra chuyện gì đi."
"Thực xin lỗi, tôi thật sự không biết." Nhìn thầy sắc mặt trắng bệch của Ngải Vi, Lỵ Cập Ni Á cảm thấy có chút kỳ lạ lại có vài phần không đành lòng nhưng nàng ta cũng chỉ đành cắn răng quay người trở vào trong thôn.
"Lỵ Cập Ni Á. Tôi cầu xin cô mà..." Ngải Vi lắc đầu, dùng hết tất cả khí lực chèo chống cơ thể của mình đi gập ghềnh theo sát Lỵ Cập Ni Á. "Cô không biết nàng ta cũng không sao, nàng ta có không tồn tại thì cũng không có vấn đề gì cả. Lỵ Cập Ni Á, tôi chỉ muốn biết hết thảy là đã xảy ra chuyện gì thôi. Tôi biết là cô biết mà, Lỵ Cập Ni Á."
"Tôi xin cô... tôi chỉ muốn được nghe những gì đã xảy ra thôi."
Lỵ Cập Ni Á đứng lại, quay đầu bất lực nhìn Ngải Vi lại nhìn về phía Nhã Lý ở phía sau lưng nàng mang theo vẻ ân cần và đau lòng khó có thể che giấu.
Nàng ta đột nhiên giống như đã làm rõ được điều gì đó, bất đắc dĩ thở dài kéo tay hai người bọn họ vội vả đi vào trong thôn.
Kiếm một ngõ góc nào vắng vẻ không có bóng người, nàng ta cảnh giác nhìn xung quanh để xem có người nào khác hay không rồi mới kéo bọn hắn đi đến tận cùng bên trong ngõ nhỏ.
"Vì cái gì mà các người lại muốn biết chuyện của nàng ta như vậy. Như vậy sẽ khiến cho tôi thậm chí là toàn bộ thôn này gặp phiền toái lớn nữa."
Nhã Lý nhìn Ngải Vi kế bên cứ như mất đi linh hồn vậy rồi trịnh trọng nói với Lỵ Cập Ni Á. "Thực xin lỗi."
"Cái này không phải là vấn đề đâu, tôi chỉ thắc mắc là tại sao lại còn có người không biết chuyện này thôi. Mấy tháng trước bệ hạ đột nhiên hạ lệnh cho cả nước trên dưới đều phải quên người kia đi. Nếu ai dám nhắc tới nàng ta thì sẽ giết chết bất luận như thế nào. Nếu như ai nói rằng đã gặp lại nàng ta ở đâu thì cũng giết chết. Nếu như ai dám mặc các loại trang phục giống như nàng ta đã từng mặc thì càng bị giết chết... Bây giờ những thứ liên quan đến thiếu nữ tóc vàng kia đều giống như biến thành bệnh dịch vậy, ai đều phải sợ chứ đừng nói chi là có ai dám nhắc tới nàng ta!"
"Ramses... Vua của Ai Cập tại sao phải làm như vậy... Hắn, tôi nghe nói là hắn muốn cưới Nefertari làm hoàng hậu của mình mà." Ngải Vi suy yếu hỏi. Những thứ trước mắt nàng dần dần biến thành màu đen, mồ hôi lạnh tuôn ra hai bên thái dương.
"Cậu đúng là cái gì cũng không biết hết!" Lỵ Cập Ni Á kinh ngạc nói. "Không biết là lúc trước các người ở cái nơi thương buôn nhỏ bé nào nữa. Bệ hạ đã từng điên cuồng mà mê mệt nàng ta nhưng trong hôn lễ, bệ hạ lại bị đâm đến bị thương. Rất kỳ lạ là không ai chứng kiến được chuyện gì đã xảy ra đồng thời người kia cũng biến mất không một lời giải thích nào. Mặc kệ là bệ hạ có khẩn cầu thần linh như thế nào. Tìm kiếm hết mọi nơi thì người kia cũng không xuất hiện. Cậu không biết là các vị đại thần căm hận nàng ta đến cỡ nào ư. Bọn hắn đều nói là nàng ta đã dùng những loại pháp thuật kỳ quái mà làm tổn thương bệ hạ!"
Lỵ Cập Ni Á dõng dạc nói. "Bọn hắn đã ký rất nhiều sắc lệnh là nếu như gặp lại nữ nhân kia thì lập tức giết chết nàng ta. Mặc dù bệ hạ nhất mực không đồng ý nhưng nó cũng đã sớm được coi là ý chỉ trong quân đội rồi."
Trước mắt Ngải Vi hình thành từng mảnh màu đen lớn, nàng dùng tay vịnh lấy vách tường kế bên. Ngón tay trắng nõn bấu chặt vào vách tường, ngay đầu ngón tay mơ hồ hiện lên màu đỏ nhưng nàng lại không có chút cảm giác nào, tập trung toàn bộ sức lực của mình mà cố gắng tìm hiểu lời nói của Lỵ Cập Ni Á.
"Có lẽ bệ hạ nên sớm làm như vậy. Hơn nữa hắn cũng sớm nên cưới phi tử rồi." Lỵ Cập Ni Á thở dài nói. "Người kia... Vì cái gì mà không được giải thích dù chỉ một câu. Dù sao nàng cũng đã giải cứu toàn bộ bán đảo Tây Nại. Tôi thật sự không tin nàng ấy biết dùng Vu thuật để hại bệ hạ đâu... Các người nhất định cũng không nghĩ như vậy. Cho nên mới phải hỏi ta như vậy."
Nhã Lý gục đầu xuống nhìn Ngải Vi, ân cần mà vươn tay ra kéo nàng vào người nhưng nàng lại theo bản năng né tránh hắn ra. Dùng hết ý thức sau cùng để vấn đáp. "Vậy hắn... Đã không hề quan tâm đến nàng ta sao."
Lỵ Cập Ni Á sững sờ, sau đó nghiêng đầu nói. "Cái này sao... Hẳn là không cần nói cũng có thể biết rồi. Không phải họ đang muốn lập tức cưới nhiều phi tử cho bệ hạ sao. Ai Cập đã quên người kia rồi. Ai Cập đã quên mất một Hoàng Hậu như vậy rồi. Như vậy... Bệ hạ nhất định cũng không ngoại lệ."
Lúc này, Ngải Vi chỉ cảm thấy trong đầu mình như nổ "oanh" lên một tiếng. Sau đó thì không thể nghe được cái gì nữa. Cái gì cũng không nhìn thấy. Cái gì cũng không thể cảm thấy nữa rồi.
Nàng biết rất rõ, nếu hắn đã muốn cưới nhiều phi tử như vậy. Nếu việc hắn có rất nhiều phi tử trong lịch sử đã trở thành sự thật thì hắn tất nhiên là đã không còn để ý đến sự có mặt của nàng nữa. Nàng cực khổ muốn ôm một phần ngàn hi vọng, trải qua ngàn vạn năm khổ cực để trở lại Ai Cập cổ đại. Chẳng lẽ... Nàng làm tất cả chính là để chứng minh rằng tất cả tình cảm của hắn dành cho nàng đều đã sớm giống như bọt biển mà tan tành rồi sao...
Hắn rõ ràng còn nhớ rõ về nàng.
Hắn nhớ rõ về nàng.
Nhớ rõ nàng có mái tóc màu vàng, nhớ rõ nàng có đôi mắt màu xanh lam, nhớ rõ nàng có nước da trắng nõn.
Vậy là hắn sẽ không quên việc bọn họ từng đứng ở dưới cùng một bầu trời xanh, dưới sự chứng kiến của các vị thần vĩ đại nhất mà nói ra những lời hẹn ước Thần Thánh.
Nếu đã là như thế.
Vậy sao hắn lại có thể tàn nhẫn đến nỗi có thể hời hợt mà xé nát đi những lời thề mơ mộng đẹp đẽ như thế thành những mảnh nhỏ như vậy chứ.
Trong giây phút này, nàng cảm thấy mình như bị xé nát ra từ đầu đến cuối, từ sợi tóc cho đến các đầu ngón tay. Từ trí nhớ đến lòng cũng khó có thể quên được hắn.
Sau đó thì nàng không còn biết cái gì nữa.