Sủng Phi Của Pharaoh

Dịch: Alice Michaelis + KimoHanie_ Nhóm dịch PHL

Biên: KimoHanie

Nguồn: Truyện của tôi

Ngải Vi tốn sức một lúc lâu mới có thể thích ứng được với quang cảnh hoa mỹ tráng lệ trước mắt. Tượng Sphinx cực lớn và vô cùng uy nghiêm được điêu khắc từ những mảnh băng đá tạo thành khiến nó thật nổi bật dưới ánh mặt trời vàng rực chói mắt. Loài dương xỉ cao lớn như được truyền sức sống để mà dùng hết sức lực của mình mà vươn tới bầu trời xanh đẹp đẽ, cao vời và không thể nào chạm đến trên kia. Đường đi vốn phồn vinh nhộn nhịp, trên lưng thương nhân cõng các loại hàng hóa và súc vật, khắp nơi đầy tiếng rao hàng. Nhìn xuyên qua đám người họ thì mơ hồ có thể thấy được khí thế bàng bạc của thần điện Memphis, tượng thần Armon cao lớn đứng sừng sững, đã năm năm trôi qua mà nó vẫn chẳng khác đi là bao.

Những chỗ di tích cũ của Memphis ở hiện đại hoàn toàn không thể thấy được những quang cảnh đẹp như vậy nha.

Ngải Vi há mồm, cảm giác vừa sợ hãi vừa thán phục với cảnh tượng khó tin trước mặt. Phải đến khi Nhã Lý kéo nàng lại thì nàng mới từ từ hồi tỉnh lại.

“Tự nhiên đi, làm gì có thương nhân nào mà quê mùa như nàng vậy không.”

Ngải Vi ngượng ngùng gãi gãi cằm mình, chỉnh trang lại rồi hơi nghịch nghịch những cọng tóc giả màu đen đội trên đầu. Nàng vắt óc âm mưu định nghĩ ra một câu gì đó để nói, muốn chuyển hướng câu chuyện sang châm chọc Nhã Lý.

"Hôm nay trên đường phố nhiều người hơn lúc trước há.”

"Ngày mai là ngày mà Pharaoh sẽ cưới vợ, đương nhiên là sẽ có nhiều người tranh thủ rồi. Như vậy thì việc buôn bán mới tốt được chứ." Nhã Lý một tay dắt ngựa, tay kia sửa sang lấy thứ đội trên đầu, hình như cố ý muốn nhắc đến nỗi đau của Ngải Vi.

Ngải Vi đè nén sự đau lòng trong mình xuống rồi tỏ vẻ như không quan tâm về chuyện đó. Cố ý lờ Nhã Lý đi rồi dồn mọi sự chú ý nhìn về phía đường phố Memphis. Thật sự là có rất nhiều người. Người nào cũng hối hả, có thương nhân, nữ nhân, nghệ nhân, bảo vệ, nông dân, nhân viên thần chức, những người phục vụ trong nội cung, binh sĩ nữa. Mọi người đều chen chúc nhau ở tại một chỗ. Nhìn xuyên qua con đường phồn hoa kia, chắc là vì ngày mai đã sắp đến rồi nên tất cả đều trở nên bận rộn. Vì ngày mai là ngày mà họ phải tổ chức nghi thức đại hôn cho Pharaoh mà.

Nhưng ở trong đám người đó, nàng có thể nhìn ra được sắc mặt của họ rất là không tự nhiên. Bọn họ trông không giống như là đến đây để chúc mừng hôn lễ mà có lẽ là có một ý đồ khác.

Ngải Vi cảnh giác nhìn bọn họ, nghi thức cưới Vương phi quả nhiên là nguy cơ trùng trùng. Như ngay tại lúc này thì quân đội Hittite đã đến sát biên giới rồi. Vậy vì cái gì mà Ramses nhất định phải cưới Nefertari vào lúc này chứ? Chẳng lẽ hắn yêu mến nàng sâu đậm đến mức có thể liều lĩnh muốn lập nàng làm chính phi vào lúc này sao.

Ngải Vi hít một hơi thật sâu, nàng muốn làm giảm bớt đi những cơn đau thắt đang âm thầm hành hạ từng đợt trong lồng ngực của mình.

Đột nhiên bên tai truyền tới trận xôn xao và bạo động, đám người giống như thủy triều theo hai bên đường cái đổ ra, dòng người tuôn về hai bên nhưng dường như muốn đẩy Ngải Vi lách trở lại vào bên trong. Nhã Lý dùng sức kéo nàng sát vào bên cạnh mình. Ngải Vi chưa kịp đứng lại thì bên tai đột nhiên truyền đến tiếng chiêng vang dội, kèm theo âm thanh vang dội đó là một tiếng kèn với một giọng hô thật dài, trang trọng nghiêm túc dùng từ cung đình Cổ Ai Cập.

"Nhường đường cho Pharaoh bệ hạ cùng Nefertari đại nhân đi qua."

"Oanh" một tiếng, Ngải Vi cảm thấy đầu của mình như muốn nứt ra. Nàng thấy hoa cả mắt, đứng không vững mà sử dụng hết toàn bộ sức lực để chống vào cánh tay của Nhã Lý rồi cắn răng kiên trì không để cho mình run rẩy lên. Mọi người cứ một người nối tiếp người kia mà quỳ xuống. Nhã Lý kéo nàng lại cùng quỳ xuống trên mặt đất. Nhưng Ngải Vi không cách nào ngoan ngoãn cúi đầu xuống nhìn mặt đất được, nàng dùng tất cả sức lực của mình đều tập trung ở trên đường phố, đội ngũ cũng sắp đi đến.

Binh sĩ mặc quần áo chỉnh tề đi tới, bọn hắn dáng đi giống nhau, mắt nhìn phía trước, trên mặt nghiêm túc mà không mất đi phong độ. Bọn họ là võ sĩ của thôn Mục Lai, khí chất hơi cao ngạo nói rõ rằng nhiều thế hệ của bọn họ đều là Cấm Vệ Quân Vinh Quang của Pharaoh. Mọi người đều hàng loạt trở nên hưng phấn cùng tạo nên sự huyên náo lớn. Khi bọn họ đi qua thì âm thanh lại dần dần yên tĩnh, đường cái ở Memphis rất rộng lớn, trong nháy mắt đã trở nên yên tĩnh lạ thường.

Ánh mắt nhìn lui về phía sau, một cái kiệu vừa lớn vừa sang trọng chậm rãi đi đến đây, tầng tầng lớp lớp sa mỏng trong suốt treo ở bốn phía kiệu, đón ánh mặt trời vàng óng tản mát ra điểm một chút tia sáng kỳ dị. Đó nhất định là kim sa đến từ Ả Rập mà chỉ có Hoàng Hậu mới có tư cách sử dụng những cống phẩm của cung đình để phô trương như thế. Cỗ kiệu đi về phía trước, mơ hồ bên trong có thể nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp, ngồi thoải mái trên nệm êm, cầm trong tay dây kết hình hoa sen bằng sợi tơ vàng. Hai tay trắng nõn lộ ra móng tay đỏ tươi, nhẹ nhàng động đậy một chút thật là ôn nhu vô cùng.

Ngải Vi liều mạng mở to hai mắt nhìn xuyên qua tầng vải màn kia, nàng thấy được rất rõ ràng, người cao quý xinh đẹp này chính là Hoàng Hậu Nefertari trứ danh trong lịch sử.

Bông hoa làm bằng đá Lục Tùng được cài trên mái tóc đen nhánh của nàng, hai con mắt sâu thẳm màu rám nắng được thoa lên mí mắt màu xanh lá, đuôi mắt bị câu dẫn ra, cái mũi thẳng tắp, đôi môi xinh đẹp, ưu nhã vẽ ra một đường cong hoàn hảo. Váy dài vàng nhạt khoác lên thân thể nàng có lồi có lõm, lộ ra bộ ngực trắng nõn. Trước ngực treo trang sức bằng vàng, cỗ kiệu khẽ chấn động, phát ra những tiếng "đinh đinh đương đương" dễ nghe.

"Mĩ nữ Ai Cập, thực cũng không tồi nha." Nhã Lý đột nhiên lầm bầm lầu bầu mà tán thưởng nàng ta.

Ngải Vi kinh ngạc nhìn Nefertari. Đúng vậy, nàng ta thật vô cùng xinh đẹp. So với năm năm trước thì càng thêm vài phần ung dung và cao quý. Nhất cử nhất động của nàng đều mơ hồ chứng minh được thân phận cao quý của nàng. Nhìn bộ dạng tươi cười của nàng thật giống như bức tượng Tân Bối Lạc cao lớn trong thần miếu vậy vừa an tường lại vừa trầm tĩnh.

Nàng là Hoàng Hậu. Là Hoàng Hậu danh chính ngôn thuận.

Mà nàng! Ngải Vi hoảng hốt cúi đầu nhìn mình, áo trắng cũ nát, hai chân nhuộm đầy bùn đất, tóc giả màu đen rối loạn cả lên. Nàng... Nàng thậm chí không cách nào đứng ở bên cạnh nàng ta nữa.

Nàng... Nàng có lẽ vốn dĩ là chưa từng làm Hoàng Hậu Ai Cập.

Có lẽ những thứ tốt đẹp kia, những cảnh đẹp mà nàng từng có toàn bộ đều là cảnh trong mơ mà thôi...

"Tuy nhiên, ta vẫn cảm thấy nàng càng đáng yêu hơn chút ít nha." Nhã Lý nhẹ nhàng nói. Bàn tay lơ đãng mơ hồ nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Ngải Vi, bên miệng xuất hiện một tia mỉm cười thản nhiên.

Ngải Vi lại không hề cảm nhận được tâm ý của Nhã Lý, tiếp tục thất thần nhìn cỗ kiệu của Nefertari.

Xa hoa phô trương như vậy... Nàng không hiểu sao cảm thấy có chút kì quái.

Không đợi nàng nghĩ lại, trong đám người lại nổi lên một phen huyên náo nho nhỏ, thiếu nữ hưng phấn ngẩng đầu về phía trước, mọi người cũng không ngoan ngoãn cúi xuống mặt đất nữa mà len lén ngẩng đầu nhìn về phía trung tâm của ngã tư đường.

"Bệ hạ vạn tuế "

Không biết ai hô một tiếng như vậy.

Ngay sau đó toàn bộ đường đi đều kêu lên. "Bệ hạ vạn tuế. Bệ hạ vạn tuế bệ hạ vạn tuế!!"

Các cấm vệ quân bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, khống chế được sự mừng rỡ của dân chúng.

Màng nhĩ của Ngải Vi lại ong ong lên, hết thảy các âm thanh trong đầu đều mơ hồ bị rút đi hết. Bây giờ cái gì nàng đều không thể nghe được nữa rồi, cái gì cũng đều không nhìn thấy. Nàng chỉ có thể cảm giác rằng có một mảnh giống như ánh mặt trời đang tới, đang tới gần nàng.

Mảnh ánh sáng này quá lớn khiến cho nàng muốn mở mắt mà lại không mở ra nổi.

Thế giới thật là tĩnh lặng đấy.

Hắn xuất hiện.

Hắn đội trên đầu chiếc khăn vân màu đỏ "Nội Mai Tư", đầu quấn khăn quanh trán thật chặt. Mũ nồi hai bên rủ xuống hai cánh. Hoàng Kim chế thành lễ quan "Vưu Lạp A Tư" trang điểm trên trán cao của hẵm. Đó là biểu tượng người có quyền lực cao nhất ở Ai Cập, chỉ có người nào đại diện cho các vị thần ở Ai Cập mà tồn tại mới có thể đội mào quan đó trên đầu.

Đó là thuộc về Pharaoh của Ai Cập.

Chỉ có một người mới có thể ăn mặc như vậy thôi.

Trang nghiêm, uy vũ lại không hề mất đi sự cao quý chút nào.

Hôm nay cái hình ảnh cứ xuất hiện trong trí nhớ của nàng hàng ngàn lần rốt cuộc lại hiện ra ở trước mặt nàng một lần nữa.

Không phải là bức tượng, cũng không phải là sách vở. Hắn giống như nước sông Nile của Ai Cập đã chảy xuôi mấy ngàn năm nay, thật là vô cùng sống động. Hắn như dùng dao găm cắt sâu vào trái tim đau khổ của nàng vậy. Tạo nên nỗi huyết nhục rất chân thật.

Hắn nhẹ nhàng đưa tay trái rắn chắc đeo đầy những vòng trang sức bằng vàng đầy cả cẳng tay ra chào dân chúng, chiếc áo choàng màu vàng óng phất phơ sau theo sống lưng thẳng băng của hắn, mơ hồ lóe lên những tia sáng chói lóa. Hắn vẫn cưỡi một con tuấn mã lông đen mượt mà bóng bảy, hai đôi mắt màu hổ phách giống như trong suốt lãnh đạm nhìn về phía những dân chúng đang cuồng nhiệt sùng bái hắn.

Nàng không thể tin được, nàng không thể nào tin.

Mọi chuyện đều tốt đẹp cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nó không hề thay đổ gì cả. Thật giống hệt như năm năm trước vậy.

Nàng không dám hít thở gì nữa. Nàng sợ chỉ cần nàng thở ra một cái thì tất cả những cảnh vật trước mặt sẽ giống như trong mơ vậy. Rồi lại sẽ biến mất.

Nàng không có cách nào để lên tiếng, nàng cũng không có cách nào cử động.

Nàng cảm giác nước mắt của mình đã không còn ở hốc mắt nữa mà tuôn trào ra, xẹt qua khuôn mặt trắng noãn của nàng mà rơi xuống trên mặt đất ướt đẫm mặt đất quen thuộc dưới chân nàng.

Hóa ra nàng lại có thể nghĩ về hắn nhiều như vậy. Mấy tháng trôi qua, hắn đã thật sự khắc sâu vào xương cốt của nàng. Nhìn thấy hắn, nàng mới biết là nàng yêu hắn đến cỡ nào. Yêu đến nỗi cho dù bây giờ nàng phải chết đi thì nàng cũng vui vẻ mà chịu đựng.

Bờ môi của nàng có chút run run. Một cái tên đã quá lâu rồi mà nàng vẫn chưa được gọi lập tức như muốn xông ra khỏi miệng.

Đột nhiên, một cánh tay lớn chặn ngay trước miệng của nàng.

Một âm thanh lạnh như băng từ địa ngục chậm rãi vang lên bên tai của nàng.

"Nefertari! Nàng đã quên lời hẹn ước của chúng ta rồi sao."

Nàng trợn tròn mắt, nước mắt từ hai con mắt màu xanh lam trong suốt như ngọc bích tiếp tục trượt xuống như những hạt thủy tinh lấp lánh khó mà có thể kiềm chế lại được. Nó rơi xuống hết trên tay của Nhã Lý A Các Nặc Nhĩ. Cứ rơi hết giọt này đến giọt khác mà liên tục tuôn xuống.

Nàng không còn thấy rõ nữa rồi. Tầm mắt của nàng cũng đã trở nên mơ hồ, người kia đã muốn rời xa đi. Nhiều người như vậy thì làm sao hắn có thể nhìn thấy nàng. Hắn vốn dĩ sẽ không chú ý tới nàng.

"Nefertari! Nếu như bây giờ nàng lên tiếng kêu hắn thì nàng nghĩ hậu quả sẽ như thế nào."

Như thế nào ư? Chỉ như vậy thì hắn mới có thể thấy nàng, mới có thể chú ý tới nàng. Như thế nào ư? Như vậy thì nàng mới có thể đi đến bên cạnh của hắn.

"Nếu như nàng bị binh sĩ phát hiện là đang ở cùng với ta thì bọn hắn nhất định sẽ đánh chết nàng ngay tại chỗ đấy. Dù cho không có như vậy thì nàng vốn dĩ cũng sẽ không có cách nào để nói chuyện với Pharaoh đâu. Có rất nhiều người đang chờ để giết chết nàng đấy."

Chỉ cần có thể lại nói chuyện được với hắn thêm một câu, chính miệng hỏi hắn một câu thì bất luận thế nào đi chăng nữa, dù cho có bị tất cả mọi người phỉ nhổ, dù cho có bị thần linh vứt bỏ thì nàng cũng nguyện ý...

"Nếu như nàng đã hiểu rõ mọi việc thì hãy ngoan ngoãn câm miệng lại, đợi cho binh sĩ đi qua hết. Việc này mà dùng việc đánh cờ để nói thì nàng chính là đã thua hoàn toàn rồi."

Nếu như...

Ramses đi tới, binh sĩ đi theo cũng đi qua, mọi người từ từ đứng thẳng lên. Nhã Lý chậm rãi buông lỏng cánh tay đang nắm chặt nàng ra, nhẹ nhàng kéo Ngải Vi đứng lên.

"Đi thôi. Nàng đã nhìn thấy hắn rồi. Như vậy nàng đã hài lòng chưa."

"Nhã Lý."

"Cái gì?"

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Ngải Vi, đột nhiên hắn chú ý tới khuôn mặt của nàng xuất hiện một tia áy náy. Trong lòng của hắn thầm kêu lên không được. Trong chớp mắt, hắn muốn đưa tay tới chặn miệng của nàng lại nhưng nàng đã nhanh hơn hắn một bước, nàng đã giãy giụa và thoát khỏi sự khống chế của hắn rồi lớn tiếng kêu lên. "Nhã Lý A Các Nặc Nhĩ! Tôi đã nhìn thấy được Nhã Lý A Các Nặc Nhĩ!"

Nàng... Không dám nhìn tới hắn.

Sắc mặt của hắn đang trở nên tuyệt vọng đến cỡ nào.

Nàng liều mạng kêu, không dám dừng lại.

Nàng sợ nếu như lần này thật sự không thành công thì có lẽ nàng sẽ bởi vì áy náy mà sẽ cùng hắn trở về Hittite.

Hắn và nàng đã hứa với nhau như thế. Nàng nhớ rất rõ điều đó.

Hắn nguyện ý từ bỏ đi quyền lực tối cao thống trị Hittite mà đi theo nàng để đi khắp chân trời góc biển.

Nàng tin tưởng hắn thật sự sẽ nhất mực bảo vệ nàng.

Nếu như nàng có thể thương hắn...

Nếu như nàng thật có thể yêu hắn thì điều này có lẽ là một việc vô cùng hạnh phúc đến dường nào nha.

Nàng lớn tiếng kêu, lại càng khóc dữ dội hơn.

"Nhã Lý A Các Nặc Nhĩ! Nhã Lý A Các Nặc Nhĩ của Hittite, tôi đã nhìn thấy hắn. Tôi nghe nói hắn đã trà trộn vào đây để ám sát Pharaoh! Hắn đang ở đây. Ngay tại chỗ đó đấy!"

Mọi người nghe được tiếng nàng kêu to, họ bắt đầu nhao nhao xoay đầu lại về phía nàng.

Nàng vừa gọi vừa trốn ra phía sau, dốc toàn bộ sức lực trốn vào trong đám người xoàng xĩnh kia. Trong tầm mắt mông lung nàng có thể thấy được khuôn mặt như đau khổ như muốn vỡ vụn ra của hắn.

Nàng tổn thương hắn. Đến cuối cùng, nàng vẫn đang kịch liệt làm hắn tổn thương nặng.

Nàng là hạng người hèn hạ đến mức nào đây!

Nàng là... loại người gây phiền toái cho người khác đến mức nào đây.

Nàng đúng thật là thông minh. Chỉ cần dùng một mưu kế nho nhỏ như vậy thôi mà đã khiến cho nàng từ việc mình đang trong tình thế bị động lập tức biến thành chủ động. Bí quá hoá liều, chỉ vì muốn gặp lại một người đàn ông khác mà trở mặt...

Nếu như có thể, hắn thật hy vọng có thể xem tiếp. Nếu như nàng gặp lại người nam nhân kia, nếu như nàng bị cự tuyệt thì có lẽ nàng... Có lẽ dù chỉ có một phần vạn hi vọng thì nàng sẽ theo hắn trở về?

Nhưng đã không được nữa rồi. Binh lính của Ai Cập đã qua đến nơi. Mọi người đã phát hiện ra hắn. Phát hiện ra đôi mắt xanh lam lạnh băng khác biệt kia.

Có lẽ hắn phải rời đi rồi. Ván cờ này, người thua là hắn, hắn đã thua hoàn toàn. Ngay cả một tia hi vọng mỏng manh để chuyển bại thành thắng cũng không có.

Nếu như nàng về bên cạnh người kia. Nếu như nàng đã nhận được hạnh phúc thì nàng sẽ còn có thể nhớ tới hắn sao? Nếu như nàng không có được hạnh phúc thì nàng sẽ đi tìm hắn sao?

Hắn còn có cơ hội để nói cho nàng biết sao?

Trải qua cuộc lữ hành trước đó, thật sự... Hắn yêu nàng. Hắn thật sự rất yêu nàng.

Liệu nàng có còn nhớ hay không?

"Nhã Lý A Các Nặc Nhĩ ở bên kia. Hắn đang muốn chạy trốn. Mau bắt hắn lại!"

Những âm thanh rối loạn dần dần mở rộng ra theo hướng mà Nhã Lý đào tẩu vọng đến.

"Chuyện gì xảy ra?" Nefertari kéo cái màn sa che đầu lên ngẩng đầu nhìn về phía đội quân phía sau.

Ramses có chút ngửa đầu nhìn về phía trung tâm náo loạn. Hai tên lính lưu loát thoát khỏi chỗ đó mà chạy đến quỳ gối xuống trước mặt của Pharaoh cung kính nói. "Bệ hạ. Dân chúng đã phát hiện ra Nhã Lý A Các Nặc Nhĩ, binh sĩ đã tiến về trước để đuổi theo hắn. Thương nhân đã báo cáo việc Nhã Lý và quân Hittite trà trộn vào để ám sát bệ hạ thỉnh cầu được tấn kiến."

Ramses lạnh nhạt nhìn tên binh sĩ trước mặt. "Lại để cho Nhã Lý chạy thoát, các ngươi lại không bắt được hắn. Mau chóng khống chế đám dân chúng bạo động lại đi rồi đưa cái tên thương nhân kia về cung điện."

"Bệ hạ... Cái tên thương nhân kia có lẽ cũng là người của Hittite đấy..."

Ramses liếc sang mấy tên binh sĩ một cái, tên binh sĩ lập tức cúi đầu xuống bái lễ rồi sau đó mấy tên lính đóvội vả chạy đi.

Ramses nhẹ nhàng vung dây cương một cái. Con tuấn mã màu đen bắt đầu chậm rãi đi thẳng về phía trước.

Toàn bộ đội ngũ lại bắt đầu di chuyển.

Binh sĩ từ trong đám người đã tìm được Ngải Vi, thô bạo nâng khuôn mặt tràn đầy nước mắt nước mũi của nàng. Kéo nàng đi nhanh để đuổi theo đội ngũ.

Bọn họ bắt không được Nhã Lý đấy, nàng biết rõ cho nên hắn mới ra chiêu hiểm này. Đầu tiên là bởi vì bọn hắn nhất định không có năng lực có thể bắt Nhã Lý. Mặt khác, nếu như bây giờ bắt Nhã Lý thì chỉ sẽ khiến Hittite làm cho thế cục ở Syria càng thêm hỗn loạn mà thôi. Dưới tình huống này thì việc để cho hắn chạy thoát mới là hành động sáng suốt nhất.

Nàng nghĩ rằng người kia nhất định sẽ làm như vậy đấy.

Nhưng trong ánh mắt lại không ngăn lại được mà lại bắt đầu trở nên mơ hồ một lần nữa. Trước khi đi, ca ca đã tự nhủ với nàng rằng. "Nhất mực ở bên cạnh muội và bảo vệ muội."

Một ý niệm đột nhiên hiện lên trong lòng của nàng.

Có lẽ, Nhã Lý chính là ca ca. Ca ca chính là Nhã Lý.

Hôm nay, nàng! Chính nàng đã tự tay làm tổn thương người mà nàng đã từng yêu thương rất sâu đậm. Đẩy hắn xa mình đi...

Mặt trời màu vàng ở trên trời đã nhô lên cao, những nẻo đường của Memphis dần dần khôi phục vẻ yên bình vốn có. Một đội ngũ trầm mặc chỉnh tề chậm rãi tiến về phía cung điện của Memphis.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui