Dịch: Ngô Diệc Hằng _ Nhóm dịch Fair Play
Biên: Witch _ Nhóm dịch Fair Play
Nguồn: Truyện của tôi
- Quỳ xuống.
Vừa vào đến phòng khách, Ngải Vi lập tức bị hai tên lính thô bạo đè xuống đất, sàn nhà bằng thạch Thanh Hoa lạnh như băng, bề ngoài sần sùi, gò má nàng vì ma sát mạnh với nó mơ hồ đau nhức.
Nơi này nhất định là phòng nghị sự của cung điện Memphis.
Mấy tháng trước, công chúa Lamanekel còn ở chỗ này cười ngọt ngào chỉ về phía nàng nói “Thiếu nữ tóc vàng không thuộc về Ai Cập, ta sẽ mang chiến tranh đến Ai Cập, mang đến rối loạn, mang đến chuyện bất lợi cho pháp lão.” Khi đó, nàng chẳng qua là thuận miệng nói một chút, nhưng bây giờ nhìn xem, Thật ra thì cũng không phải là không chính xác.
Đáy lòng Ngải Vi cười khổ, có lẽ Lamanekel đúng là có một ít thần lực kỳ diệu.
- Nghe nói…Ngươi đã nghe được kế hoạnh của Nhã Lý và A Các Nặc Nhĩ, mau nói ta nghe đi, nếu như là thật, nhất định sẽ có thưởng lớn cho ngươi.
Âm thanh già nua mang theo mấy phần quen thuộc, Ngải Vi thật nhanh lục lọi lại trí nhớ, rốt cuộc cũng tìm được nhân vật tương xứng.
Giọng nói người này hách dịch như vậy, Không phải là lão thần Tây Mạn, thì là ai.
Nàng thật là đáng buồn, giọng nói làm người ta dễ chán ghét vậy, lại khiến nàng vô cùng xúc động mà hoài niệm.
- Đại nhân bảo ngươi nói, ngươi mau nói đi.
Binh lính đá Ngải Vi một cước, Ngải Vi cắn chặt răng, mơ hồ nói:
- Chuyện này rất quan trọng, ta phải trực tiếp về báo cho bệ hạ.
- Nếu như bây giờ ngươi không nói…về sau cũng không cần nói…
Tây Mạn âm thanh trở nên giá rét, Ngải Vi lập tức cảm thấy kì quái, tại sao hắn lại gấp gáp muốn biết thông tin tình báo của mình như vậy. Hắn càng khẩn trương càng làm cho người ta có cảm giác dường như không đúng, chẳng lẽ còn lý do bất thường nào khác.
- Dẫn đi, nhốt vào trong địa lao cho nó chết đói.
Lệnh vừa phát ra, trong lòng Ngải Vi vô cùng hoảng hốt, nàng chịu hết trăm ngàn cay đắng chờ tới ngày hôm nay, không phải để nhận cái chết đơn giản như vậy! Binh lính dùng sức kéo nàng, từ từ dẫn ra bên ngoài, sức lực nàng có mạnh mẽ đến đâu đều không cách nào có thể phản kháng lại chúng.
Vào đúng thời điểm nàng cảm thấy tuyệt vọng nhất, thì một âm thanh lạnh như băng bỗng nhiên vang lên, một khắc kia, Ngải Vi cơ hồ quá mừng rỡ, nước mắt lại chảy xuống.
- Tây Mạn, nhà ngươi thật to gan.
Tây Mạn vừa quay đầu, đầu gối lập tức mềm nhũn. Hắn hoang mang rối loạn thi hành đại lễ. bò lổm ngổm trên mặt đất, run rẩy nói:
- Bệ, bệ hạ…Lão thần, lão thần chẳng qua là lo lắng hắn là kẻ có tội, đúng, đối với ngài có ý đồ…Lão thần…
Ramses đưa nhẹ tay đem mái tóc dài màu nâu để qua một bên, cặp mắt màu hổ phách không nhìn Tây Mạn nữa. Hắn khoát tay chặn lại, lãnh đạm nói:
- Được rồi, lui qua một bên.
Tây Mạn từ từ bò dậy, cúi gập người, rồi lui qua một bên.
Ramses đi lên phía trước, tùy ý ngồi trên ghế ương kim trong đại sảnh, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vung lên, hai tên lính lập tức ép Ngải Vi cùng lui sang hai bên, thân thể không ngừng phát run.
- Ngẩng đầu lên, nói đi.
Ngải Vi đột nhiên không có dũng khí ngẩng đầu lên.
Bóng người xinh đẹp trong tháp hoa lệ lúc đi lại một lần nữa xuất hiện trong đầu, bỗng nhiên nàng nhớ tới dáng vẻ hiện tại của mình, năm năm không gặp, nàng không nghĩ lần đầu tiên gặp lại lại để hắn thấy bộ dạng mình lôi thôi như vậy.
Nàng càng đem đầu cúi sâu hơn.
- Nói đi, không cần giữ lễ, tình báo của ngươi có lẽ rất quan trọng.
A…Giọng nói của hắn thật là gần.
Nàng thật muốn lập tức nhảy cỡn lên, đi tới, đi tới lớn tiếng hỏi hắn “ Ta là Ngải Vi, Ngải Vi! Ngươi còn nhớ ta không?”
Nhưng nàng sợ, thực sự rất sợ, nàng sợ hắn đã quên mất nàng, hoàn toàn quên mất nàng.
Nàng sợ đến lỗi không dám nói lời nào.
Ramses đợi một hồi, nhưng thân ảnh gầy bé trong sảnh vẫn luôn cúi đầu, một câu cũng không nói.. Ánh mắt hắn lạnh lùng quét qua Ngải Vi một cái, ném xuống một câu:
- Mang ra khỏi cung đi.
Đám binh lính run cầm cập không ngừng thi hành đại lễ, tiến đến tóm lấy Ngải Vi lôi ra ngoài cửa.
Ngải Vi chết lặng mặc cho bọn họ đưa đi, thân thể lạnh như băng không thể nhúc nhích.
Đây là cơ hội cuối cùng, bỏ lỡ hôm nay, nàng vinh viễn không thể có được cơ hội nữa.
Nếu cứ như vậy, nàng chẳng phải sẽ bị mang đi sao? Chỉ như vậy thôi sao? Thật có thể không?
Không muốn…Không muốn đâu! Ramses, người này đích thực đang ở trước mắt ngươi, ngươi không phải có rất nhiều lời muốn nói sao!
- Chờ…Chờ một chút!
Nàng rốt cuộc cũng chịu hô lên, giọng nói tuy thanh thúy nhưng lại giống như tia sét rạch ngang bầu trời, chỉ một thoáng bên trong đại sảnh liền yên tĩnh lại.
Thân thể Ramses hơi run một cái, hắn chợt giương mắt, lần nữa nhìn về phía bóng người gầy nhỏ đang bị hai tên lính áp giải.
- Mau dẫn đi, bệ hạ đã nói muốn đuổi cô ta ra khỏi cung.
Tây Mạn ở một bên nhanh chóng lên tiếng, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ rõ vẻ khẩn trương.
- Càn rỡ. Tây Mạn! Nơi này không tới phiên ngươi nói chuyện!
Ramses gầm hét trách mắng Tây Mạn. Tên lão thần sợ hãi đến mức cơ hồ muốn té lăn trên đất, từ đây cũng không dám nhúc nhích.
Ramses từ chỗ ngồi đứng lên, từng bước từng bước đi về phía bóng người thân toàn bùn đất, từ đầu đến cuối luôn cúi đầu.
Trong giọng nói của hắn, lại mang theo mấy phần run rẩy:
- Ngươi ngẩng đầu lên.
Ngải Vi vẫn như cũ cúi đầu:
- Bệ hạ xin miễn tội chết.
- Miễn tử.
Ramses thật khó tin lên tiếng, hắn tiến tới, đi về phía hai tên lính đang giữ thân thể gầy nhỏ kia.
- Các ngươi buông nàng ra cho ta!
Hai tên lính lại một lần nữa sợ hãi buông Ngải Vi ra, nhanh chóng lui qua một bên. Trực giác nhắc nhở việc bọn họ vừa tóm lấy người kia không phải chuyện đùa. Trong lòng bọn họ đang vô số lần khẩn cầu các vị thần nhất định phải phù hộ cho bọn họ, những tiểu nhân đáng thương như bọn họ không nên bị bệ hạ giận cá chém thớt mà phải chết.
Ramses đứng trước mặt Ngải Vi còn cách một bước xa, hắn ngừng lại.
Hắn không đi về phía trước nữa, chẳng qua là hắn nhìn nàng, dường như muốn nhìn thấu nàng, không chớp mắt một cái, cứ nhìn chằm chằm vào nàng.
Hắn không nói thêm gì nữa, sự yên tĩnh giống như cái chết do ôn dịch lan tràn tràn ngập khắp phòng khách.
Mọi người trong phòng đều không dám thở, bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, bọn họ nhìn thân ảnh gầy gò, nhăn nhíu, bẩn thỉu trong sảnh, không thể đoán ra tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
Nàng từ từ ngẩng đầu lên.
Hàng lông mi cong dài, sắc sảo nhẹ nhàng chớp chớp.
Đôi mắt màu xanh lam tựa như bầu trời vậy, lẳng lặng nhìn người đàn ông tuấn tú đứng trước mắt.
Thật ra, nàng có vô số lời muốn nói, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đã vô số lần xuất hiện trong mộng, chuyện gì…nàng cũng đều không nói ra được.
Trong nháy mắt, toàn bộ người trong đại sảnh như ý thức được cái gì đó, sự nghi ngờ giống như thủy triều dâng lên vậy, vọt tới mép của từng người. Nhưng không một ai dám lên tiếng. Bọn họ chỉ dám lẳng lặng nhìn một màn giả tạo trước mắt kia.
Trong nháy mắt đó, nàng như đọc được gì đó từ đáy mắt hắn.
Mừng như điên, kinh ngạc, hân hoan, tức giận, nghi ngờ, hay mong đợi?
Quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến nàng không cách nào phản ứng lại.
Một giây kế tiếp, mái tóc giả của nàng đã bị hắn kéo mạnh, mái tóc màu vàng nhạt xinh đẹp giống như ánh sáng của mặt trời vậy, trong nháy mắt rơi vào da thịt trắng nõn của nàng.
Hắn híp mắt lại.
A, giả dối, là tóc vàng!
- Tóc màu vàng!
Giọng nói già nua của Tây Mạn run rẩy kêu một tiếng, mọi người đều rối rít quỳ xuống, bò lổm ngổm trên mặt đất, không dám nhìn tới mái tóc màu vàng của Ngải Vi.
Thấy tóc màu vàng, chính là chuyện bất thường, chính là dấu hiệu của sự tử vong.
Nếu ai dám nhắc tới tóc màu vàng, giết chết không cần xét tội, nếu như ai gặp được đàn bà tóc vàng, cũng bị giết chết không xét tội, nếu như ai dám mặc trang phục giống đàn bà tóc vàng, lại là giết chết không cần xét tội.
Cho nên tất cả bọn họ đều không ai dám nhìn nàng.
Bởi vì đây là mệnh lệnh của hắn, hắn là người có chức cao vọng trọng nhất nên trên dưới người Ai Cập đều không cần lí do mà cư nhiên phục tùng mệnh lệnh của hắn.
Nhưng là hắn đang nhìn nàng, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy tình cảm phức tạp khó giải thích.
Ngàn vạn từ biến thanh một âm tiết đơn giản…
- Vi…?
- Vi…?
Cái âm tiết đó, xa lại biết bao, quen thuộc biết bao.
Nàng cơ hồ muốn òa khóc lên, nàng thật là nhớ hắn, thực sự rất nhớ hắn! Nàng cuối cùng cũng đã có thể trở lại bên hắn, nàng rốt cuộc cũng nghe được hắn gọi nàng như vậy.
Cái âm tiết đó bao hàm quá nhiều tình cảm, nàng không cách nào giải thích được, nàng không cách nào nói rõ được, nàng thậm chí ngay cả một cái gật đầu cũng không có. Nhưng trong lòng nàng thật sự nhớ hắn, nàng có chuyện quan trọng muốn nói cho hắn biết, nàng muốn hỏi hắn:
- Tại sao ngươi không ra binh, Hách Thê đã đưa quân xâm lấn lên bán đảo Tây Nại của Ai cập và lãnh thổ giáp biên giới Tư Lợi rồi đó!
Lời nàng vừa nói ra khỏi miệng, trong nháy mắt, nàng thấy rõ ràng cặp mắt màu hổ phách của hắn trở lên lạnh như băng cơ hồ muốn đông lại.
Tiếp theo hắn từ từ lên tiếng, âm thanh đạm mạc phảng phất băng giá truyền đến:
- Đây chính là điều ngươi muốn nói với ta?
- Đúng vậy…Ta…
- Ngươi cho rằng ngươi là ai?
Thái độ của hắn bất ngờ thay đổi, khiến cho tất cả mọi người đang quỳ dưới đất trong đại sảnh lại rối rít ngẩng đầu lên, lén đánh giá sắc mặt của hai người.
Thiếu nữ tóc vàng trên người dính đầy bùn, da thịt trắng nõn tựa như không có máu vậy, ánh mắt màu xanh kinh ngạc ngước nhìn người đàn ông cao quý trước mặt, thân thể khẽ run, bị một câu nói lạnh như băng kia làm chấn động, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể té xuống đất.
- Ta…Ta là…
Hắn không phải nhớ nàng sao? Hắn nhớ tên nàng, giọng nói của nàng, tướng mạo của nàng, nàng nhìn ra là hắn nhớ.
Vậy tại sao…Tại sao hắn lại hỏi như vậy?
- Ngươi dựa vào cái gì mà hỏi chuyện chính sự?
- Ta…Chẳng qua là… - Ngươi và Nhã Lý, A Các Nặc Nhĩ rốt cuộc là quan hệ như thế nào?
Không, không, nhất định là hắn hiểu nhầm, người làm hắn tổn thương không phải là Nhã Lý.
- Bệ hạ, xin người cẩn thận với người đàn bà này, nàng có lẽ là do Nhã Lý, A Các Nặc Nhĩ phái tới để gây bất lợi cho người!
Lại là Tây Mạn, hắn quỳ xuống đất, thành kính cúi thấp đầu, tỏ ra trung thành nói như vậy.
- Bệ hạ, mời người lập tức đem nàng đi xử tử.
Những lời đó giống như xăng vậy, tưới lên người Ramses nhìn lạnh giá tựa như ngọn lửa trên băng. Trong nháy mắt, không khí tràn đầy mùi thuốc nổ, giống như chỉ cần chạm nhẹ một cái ngay lập tức sẽ bùng nổ. bầu không khí bỗng nhiên bị đè nén, thị nữ, binh lính, quan viên, bao gồm Tây Mạn toàn bội im lặng quỳ dưới đất, nửa câu cũng không dám lên tiếng.
- Ta…
Ngải Vi khó khăn lên tiếng, giọng nói thanh thúy đứt quãng, cơ hồ không thể diễn đạt rõ suy nghĩ của mình, hắn thì liên tiếp nói ra một chuỗi những lời tàn nhẫn, để cho người con gái lương thiện như nàng đau, đau đến mức trái tim thật là muốn vỡ tan ra.
- Ta chẳng qua là muốn ngươi được bình an, ta chẳng qua là lo lắng cho ngươi…
- Lo lắng cho ta? Hi vọng ta bình an?
Âm thanh hắn là lạ,nghe tựa như đang tự cười nhạo, ánh mắt màu hổ phách lạnh lùng nhìn nàng, tàn khốc mà gay gắt nói:
- Ngươi cho rằng ngươi là ai, có tư cách gì lo lắng cho ta? Ngươi cho rằng ngươi là người nào, có tư cách gì hỏi đến việc quốc sự của Ai Cập?
Trời ạ…Không nên nói, van cầu ngươi đừng nói nữa Ngải Vi khó mà kiềm chế được cơn run rẩy, không ngừng lắc đầu. Nàng không nên nghe, nàng không nên nghe.
- Ngươi ở trong mắt ta – Hắn đưa cánh tay thon dài, chỉ bãi đất ngoài cửa – Giống như bụi đất trước mắt vậy, không đáng một đồng.
- Bệ hạ, đại nhân Nại Phỉ Tháp Lợi dưới tháp ngoài thẩm cung…
Hai tên người hầu đi tới cửa, vừa mới ở cửa sảnh quỳ xuống muốn bẩm báo với Pharaoh, lại đột nhiên phát hiện bầu không khí trong đại sảnh có gì không đúng, nói được một nửa lại gắng gượng nuốt trở về, lạy quỳ ở cửa đại sảnh, không biết nên làm thế nào cho phải.
Nhưng những lời này, rõ ràng truyền vào trong phòng khách đến lỗ tai của mỗi người.
“Ta nguyền rủa ngươi giống như ta vậy, trong lòng hắn không đáng giá một đồng.”
Giọng nói của Iamanekel thoáng qua trong đầu Ngải Vi, một khắc kia, một chút khí lực cuối cùng của nàng cũng từ cơ thể bị rút cạn, nàng không kiên trì nổi nữa, nàng cũng không cách nào đứng vững được nữa, nàng cảm thấy sự hi vọng của mình, vào giờ khắc này toàn bộ đã hóa thành tro bụi.
Bất kỳ khổ cực nào cũng không đau bằng việc hắn làm tổn thương trái tim nàng.
Kể cả khi tình yêu của hắn dành cho người khác cũng không làm nàng tan nát cõi lòng đến vậy.
Nàng đã không thể, chuyển kiếp ngàn năm, đi ngàn dặm, tuy nhiên sự ủng hộ, tín niệm nàng quá mong manh.
Bây giờ, nàng cái gì cũng không có, tất cả đều không có…
Nàng muốn về nhà, nàng phải về nhà.
Nàng muốn lớn tiếng khóc tỉ tê, dù là phải đem máu tươi trào hết ra khỏi ngực.
Nhưng mà…nhưng mà…!
Nàng nhất định phải kiên cường.
Nàng phải kiên cường đến cùng cho dù có phải rời xa hắn, nàng vẫn có thể kiêu ngạo, có thể kiêu ngạo rời khỏi hắn, rời khỏi người nàng yêu đến muốn chết.
Nàng chợt ngẩng đầu lên, cặp mắt màu xanh lam thật bình tĩnh giống như biển khơi lặng gió, tựa như tất cả mọi chuyện vừa rồi, chưa từng xảy ra. Nội tâm nàng đang không ngừng rỉ máu, nhưng nàng đã mỉm cười nhìn về phía người đàn ông đã tự tay xé nát tình cảm tốt đẹp của nàng.
Nàng lãnh đạm nói thật rõ ràng:
- Hách Thê đã chiếm được thủ đô Tư Lợi bằng binh đoàn ngựa chiến, bọn họ đã hoàn tất chuẩn bị tấn công Ai Cập, việc này chính là công kích, nhất định sẽ xảy ra vào khoảng thời gian ngươi đón dâu, hoàng hậu rất có thể gặp nguy hiểm, vậy nên ngươi phải chuẩn bị mọi chuyện thật chu toàn.
Nàng ngẩng đầu, ưỡn ngực, đứng thẳng, bóng lưng thon nhỏ mềm mại mà thẳng tắp, nàng nhìn lưới qua những người đang bò lổm ngổm trong phòng khách, tầm mắt cuối cùng rơi trên người lão thần Tây Mạn.
Nàng không muốn nói gì thêm, chắc hẳn hắn đã biết, có lẽ trong lòng hắn đã có quyết định, nàng không cần thiết phải nói ra nữa.
Nàng thu hồi tầm nhìn, hình ảnh nam nhân giống như thiên thần rơi vào trước mắt.
Hai năm…
Thời gian đã biến hắn trở thành một người thống trị thành thục, chỉ có khí chất đế vương cao quý, phách lối và dáng vẻ cao lớn anh tuấn là không thay đổi.
Thân thể cường tráng tản ra một khí chất phi thường, đôi lông mày đậm hơi nhếch lên, sống mũi thẳng đứng cùng đôi môi ưu nhã phối hợp một cách hoàn mỹ, mái tóc dài màu nâu sậm tùy ý buộc ở sau ót, vài sợi tóc rối nhẹ nhàng tản hai bên gò má, mà cặp mắt màu hổ phách nhìn nàng chằm chằm cùng vẻ mặt tràn đầy sự phức tạp…Cặp mắt kia thật khiến nàng tan nát cõi lòng.
Nàng hơi nhắm mắt lại, tốt lắm, nàng sẽ ghi nhớ hắn trong đầu mãi mãi.
- Như vậy, ta cáo từ trước…
Nàng vừa chậm rãi nói vừa cố đèn nén đau thương trong lòng.
- Chúc ngài và Nại Phỉ…Nại Phỉ Tháp Lợi…
Không được, câu sau cùng này, nàng không nói ra được, nàng không cách nào nói ra được.
Nàng hít một hơi thật sâu, lời vừa rồi cũng không định nói tiếp, dù sao hắn cũng không cần.
Nàng chậm rãi xoay người, thở dài một hơi nặng nề. Dừng một giây, nàng bắt đầu sải bước đi ra ngoài.
Nhưng mà…
Ngay sau đó, người nàng đột nhiên bị kéo lại. Nhưng dòng điện chạy qua, thế giới giống như quay cuồng, làm nàng choáng váng một trận, không kiềm được nhắm tịt hai mắt lại, mà khi nàng mở mắt ra lần nữa, toàn thân đã bị cánh tay vững chắc kia dùng sức bế lên, giam cầm nàng thật chặt trong ngực.
Cặp con ngươi kia trong suốt, tràn đầy thần sắc cuồng loạn.
- Lui ra, tất cả các ngươi đều lui ra cho ta!
Hắn nóng nảy gào lên, để cho con người hắn bây giờ và biểu hiện lãnh đạm trước kia căn bản không cách nào có thể liên hệ với nhau. Hắn ôm nàng, bước nhanh đi ra bên ngoài đại sảnh, những người hầu không kịp tránh, tất cả đều bị hắn hung hăng đá sang một bên.
- Cút! Cút cho ta!
Hắn kêu lên, tựa như mất kiểm soát không thể khống chế nổi bản thân vậy, hai tay dùng sức ụp lên thân thể Ngải Vi, hai cánh tay giống như sắt chế trụ nàng. Ngải Vi chỉ cảm thấy xương mình đau như muốn cắt đứt.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tại sao hắn lại nóng nảy như vậy.
Hắn đi rất nhanh, lồng ngực kịch kiệt phập phồng, dọc đường đi người hầu và quan viên hễ thấy hắn là rối rít lui sang một bên, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi quỳ xuống, đến nửa cái cũng không dám nhìn thiếu nữ tóc vàng được hắn ôm thật chặt trong ngực.
- Tại sao? Ngươi đây là…Tại sao? – Ngải Vi mê man đặt câu hỏi.
- Im miệng! Ngươi im miệng cho ta! – Hắn tức giận rống lên, ôm nàng không ngừng đi sâu về phía chỗ cung điện.
Dần dần không còn thấy thị nữ và người hầu nữa, rẽ cong một cái, tầm mắt sáng tỏ thông suốt, một mảnh đất trồng đầy những cây cối quen thuộc màu xanh lá hiện ra trước mắt. Hai thầy tế mặc bạch y thấy Ramses tới, cung kính cúi người lạy lễ với hắn. Hắn nóng nảy cho bọn họ lui, ôm Ngải Vi bước nhanh tới chỗ đình viện được che dấu sâu trong trong tầng cây xanh.
Một luồng khí thoang thoảng như chuyển kiếp trí nhớ bay tới.
Nàng vẫn còn đang tìm kiếm cảm giác quen thuộc này trong trí nhớ, Ramses đã buông lỏng tay, thô bạo ném nàng lên trên một bãi cỏ. Cảm giác kỳ dị khiến nàng hoảng hốt cúi thấp đầu xuống, đó là một đống…mềm mại ướt át...là hoa sen!
Quay đầu lại, nàng nhìn thấy một bức tường hoa lệ, phía trên có khắc hình dáng không rõ nét lắm của hoa tường vi, một đóa lại một đóa, nối thành một biển hoa tường vi. Màu hồng, màu vàng, màu trắng phối hợp với màu xanh lá cây, được ánh nắng mặt trời chiếu rọi thật huy hoàng, trong phút chốc lại có tiên hoạt ý vị, đảo mắt tạo nên thời gian chảy ngược tựa như ảo giác.
Nàng nửa tin nửa ngờ đưa tay ra, từ từ chạm vào vách tường thầm so với thế giới trong mộng có phải còn tốt đẹp hơn. Ngón tay trắng nõi hơi run rẩy, có thật không? Tất cả những gì nàng đang nhìn thấy là thật sao?
Nàng mê man ngẩng đầu lên, không thể xác thực nhìn về phía hắn đang cuồng nộ tìm câu trả lời, đôi con ngươi màu xanh lam kia như dính một lớp xương mù dày đặc, khiến hắn thoạt nhìn càng nóng nảy.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, hắn đã đi tới, ôm mạnh lấy nàng, đem hết toàn bộ lực bấu vào bả vai gầy nhỏ của nàng, dường như muốn đem nàng hòa vào trong thân thể mà giam cầm vậy.
Hô hấp hắn trở nên nặng nề đi đôi với mấy phần đau lòng, giọng nói khàn khàn cất lên:
- Vi…Ta hận ngươi…Ta thật hận ngươi!