Dịch: Line _ Nhóm dịch Fair Play
Nguồn: Truyện của tôi
Chàng thanh niên tóc đỏ cung kính quỳ trước cửa, đôi con ngươi xanh biếc nhìn chăm chú vào đá Thanh Hoa lát nền đất. Thấy chủ nhân xuất hiện trước mặt mình, hắn hơi cúi đầu, mở miệng phát ra giọng nói trầm trầm:
"Bệ hạ, tất cả đã chuẩn bị xong, bốn đại đoàn quân, lúc nào cũng có thể lên đường."
A Mông, Tắc Đặc, Lạp Thần và Thổ Tháp Hách là những quân đoàn tinh nhuệ nhất dưới quyền Pharaoh.
Thần A Mông cai quản vũ trụ, đại diện cho ánh mặt trời. Cờ xí màu vàng chói mắt thuộc về quân đội tinh anh do đích thân thần nắm giữ.
Thần Tắc Đặc dùng tay khai phá không gian, đại diện cho sức mạnh chiến thần, cờ đỏ rực rõ như ngọn lửa đang cháy, là quân đội có khả năng tấn công mạnh nhất.
Lạp Thần là tên khác của vị thần cao nhất, cờ cam thâm trầm, chịu trách nhiệm thay đổi trận hình làm quân địch lùi bước.
Phổ Tháp Hách là vị thần bảo vệ, cờ xanh biển tĩnh lặng như nước, có khả năng phòng ngự cùng năng lực hồi phục khiến cho quân ta không thể bại.
Bọn họ cùng lập thời thề với Pharaoh, tuyệt đối trung thành không bao giờ hai lòng. Họ dùng máu tươi của mình mà thề rằng, vì quốc gia bỏ cả tính mạng mình cũng nguyện ý cam tâm.
Ngoài ra còn có năm đoàn quân thần bí, do Tây Tháp Đặc cùng các dũng sĩ đội thân vệ tạo thành, vì Hoàng thất Ai Cập mà triệu tập võ sĩ bốn phương
Sức mạnh chiến đấu chủ yếu nhất của Ai Cập, chính là lực lượng đoàn kết một lòng trung thành với quốc gia.
Lần này viễn chinh, Ramses sẽ mang theo toàn bộ quân đội, trừ đội Phổ Tháp Hách.
Vị quân chủ trẻ tuổi nhìn ái tướng tóc đỏ trước mặt mình, khẽ vuốt cằm, nói:
"Mạnh Đồ Tư, ngươi ở lại chỗ này."
Đôi mắt xanh biếc chợt lóe lên một cái, rất nhanh sau đó lại trở về vẻ trầm tĩnh vốn có của nó: "Thuộc hạ rõ, vậy thuộc hạ sẽ dẫn quân đoàn Sethe, bảo vệ Memphis, bảo đảm an toàn cho trung tâm thành phố."
"Không..." Ramses nhàn nhạt gạt bỏ ý kiến của hắn: "Quân đoàn Sethe sẽ theo ta viễn chinh, ta sẽ để lại đội thân vệ lại cho ngươi, bảo vệ Memphis."
"Nhưng..."
Ramses nghiêng người dựa vào cột đá, ánh trăng theo mái tóc dài nâu sậm rơi xuống, hắn lạnh lùng nói: "Lực công kích của đoàn quân Sethe mạnh mẽ, ta cần bọn họ. Đội thân vệ giỏi tác chiến bên trong thành, ta tin tưởng vào thực lực của họ. Ngoài ra đều là người Tây Tháp Đặc thôn ngươi dẫn tới, rất thích hợp."
" Bệ hạ, đã như vậy, xin cho phép thuộc hạ cùng ngài xuất chinh, dẫn quân đoàn Sethe. Thần đề bạt em trai thần, Bukba tới bảo vệ Memphis."
Mí mắt Ramses hơi rủ xuống, lông mi cao vút kia bị ánh trăng trong trẻo lạnh lùng xuyên qua từng sợi, trong suốt, giống như rơi vào đôi con ngươi màu hổ phách vậy.
"Không, ngươi ở lại Memphis, chuyện ở đây quan trọng hơn. Bubka có thể chỉ đạo quân đoàn Sethe."
"Bệ hạ " Mạnh Đồ Tư lo lắng mở miệng: "Memphis tất nhiên là nơi trọng yếu, nhưng tuyệt đối không quan trọng đến mức cần đích thân hắn dẫn đội thân vệ mạnh nhất kia tới bảo vệ. Nổi loạn có thể dễ dàng thu vào trong lòng bàn tay, chỉ là phải giải quýêt bọn cầm đầu trước tiên, nhưng tuyệt đối không thể nào thất bại được. Ngược lại, Hittile qui mô tiến công...
Hắn khẽ nâng lên một cánh tay, ý bảo chớ lên tiếng, sau đó từ từ nói:
"Ta bảo ngươi ở lại là bởi vì...
Bất kể chuyện gì xảy ra, ngươi cũng muốn cùng người kia bảo vệ nàng...
Mạnh Đồ Tư, ta coi trọng Memphis, bởi Ai Cập là trách nhiệm của ta, nhưng ta cần nàng, vì nàng, là tất cả của ta."
Ngải Vi đột nhiên tỉnh lại, mở to mắt, mê man nhìn đất trời xung quanh.
Ánh nắng sáng sớm xuyên qua tấm rèm trắng nhẹ nhàng chiếu vào trong phòng.
Nàng trừng to mắt nhìn, lông mi dài nổi bật trên làn da trắng nõn thật hòa nhã.
Nàng đưa tay ra, ngón tay trắng tinh tắm mình dưới ánh nắng mặt trời tưởng như đang dần trong suốt vậy.
Nhưng mà nàng giống như, đã quên mất chuyện gì đó.
Nàng đang ở đâu? Nhà sao? Thế chờ một chút, người giúp việc sẽ đem bữa sáng lên phòng, anh trai sẽ gọi điện đến cho nàng ngay.
Như vậy bây giờ, nàng có thể ngủ thêm một lúc nữa rồi.
Nàng thử cử động thân thể chút, loại cảm giác đau đớn kịch liệt truyền tới khiến nàng thiếu chút nữa đã kêu lên.
Có chuyện gì đã xảy ra với thân thể nàng thế?
"Nefertari, ngươi tỉnh rồi."
Thanh âm kia, sao vừa xa lạ lại mang phảng phất sự quen thuộc quanh đây.
Nàng lập tức quay đầu lại chỗ vừa phát ra giọng nói ấy, bắt gặp một đôi mắt đen láy xinh đẹp đang chăm chú nhìn nàng.
Nụ cười dịu dàng, như nước chảy dưới ánh mặt trời khiến cho lòng người phải rung động.
Nàng khó có thể tin được người trước mặt mình, bộ quần áo trắng đơn giản khoác trên mình cũng không thể làm mờ đi khí chất trầm tĩnh của hắn. Năm tháng trôi qua cũng không thể làm mất đi dáng người xinh đẹp ấy. Nàng giống như trải qua cả một đời người, mê man nhìn hắn, lầm bầm trong miệng nói:
"Chẳng lẽ mình chết rồi sao?"
"Không, ngươi chưa chết." Thanh niên áo trắng mỉm cười, sợi tóc đen nháy tùy ý thả xuống như nhành liễu rủ. Không phải phụ nữ, so với tất cả phụ nữ lại càng hấp dẫn bởi ánh mắt hơn:
"Chẳng qua ngươi tưởng là ta đã chết, nhưng ta chưa chết."
Ngải Vi chịu đựng thân thể đau đớn, cắn răng nửa ngồi dậy, lạnh như băng hai tay đưa tới, bắt trước mắt tuấn mỹ thanh niên, nàng thanh âm khẽ run, tựa như đang kể trên thế giới nhất làm người không thể nào tin nổi đích sự thật, "Lễ Tháp Hách..."
Ngải Vi chịu đựng thân thể đau đớn, cắn răng nửa ngồi dậy, đưa hai bàn tay lạnh như băng tới trước mắt chàng thanh niên tuấn mỹ. Giọng nàng kẽ run, như không thể tin được trên thế giới lại tồn tại sự thật này:
"Lễ Tháp Hách..."
"Không, ta là Bỉ Da." Hắn vẫn cười như cũ, giống như ánh mặt trời, giống như nước chảy.
"Ngươi chưa chết..." Ngải Vi đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên, nước mắt theo gò má lăn xuống, "Quá tốt rồi, t thực sự rất muốn gặp ngươi, ta muốn nói với ngươi... Ta xin lỗi. Thật xin lỗi."
Nàng nắm lấy tay hắn, thân thể gầy nhỏ nhẹ nhàng run rẩy, trong lòng chỉ có một ý ngh duy nhất, bất kể như thế nào, nhất định phải nói xin lỗi với hắn dù chỉ một lần.
Lễ Tháp Hách nhẹ nhàng nói, "Đừng tự trách mình như vậy, không phải lỗi của ngươi." Hắn hơi nghiêng người, một thiếu nữ tóc đen xinh đẹp bước vào.
"Nefertari, ăn chút gì đi."
Nhìn vẻ mặt yên bình kia của nàng, nước mắt Ngải Vi không kìm được lại chảy một nhiều hơn: "Công chúa Iamanekel."
Người đàn bà đặt khay thức ăn trong tay sang một bên, mỉm cười nói: "Không, ta là Bỉ Bỉ Da."
Bỉ Bỉ Da, là thuộc về Bỉ Da, là tên Ramses đặt cho nàng. Lúc đấy, hắn có biết không?
"Khi đó, người đã biết." Lễ Tháp Hách chậm rãi nói, giải thích mối nghi ngờ trong lòng Ngải Vi "Mới đầu, tất cả mọi người đều cho là ta chết, bao gồm cả chính ta, ta cũng không biết ta sẽ sống lại."
"Ta bị đưa về nhà xác, được chế tác sư tay nghề tốt nhất Ai Cập chuẩn bị xé ta ra, chế thành xác ướp. Nhưng ngay trong lúc đó, ta tự nhiên lấy lại được hô hấp. Ta đã sống lại. Suy nghĩ kỹ một chút, có lẽ là bởi vì ở mấy năm trước, ta từng dốc lòng nghiên cứu các loại độc vật, thử không ít, cho nên có một ít sức đề kháng... Chỉ là, vẫn để lại di chứng."
Hắn cười khổ một tiếng, cúi đầu nhìn thân thể mình, Ngải Vi lúc này mới để ý tới là hắn vẫn đang ngồi." Chân ngươi..."
"Nửa phần dưới thân thể ta đã không còn cảm giác." Hắn lại khôi phục lại hình dáng tươi cười bình tĩnh của ngày xưa: "Nhưng lần này ta đã nhận được một thứ đồ rất quan trọng."
Hắn nhẹ nhàng kéo tay Iamanekel.
"Ngươi biết không? Bệ hạ thật ra rất tốt." Iamanekel cũng dịu dàng nhìn về phái Lễ Tháp Hách, đôi mắt tràn đầy hòa quang của hạnh phúc "Cho đến ta bị đày đến bờ Tây Thebes, ta mới biết hắn còn sống. Giây phút ấy, ta mới biết thế nào là hạnh phúc, nếu như bệ hạ lúc đó không làm như vậy, chúng ta vĩnh viễn không thể nào ở chung với nhau."
"Từ ngày hôm đó, chúng ta không còn là đệ nhất tiên tri và thiên phi Pharaoh nữa, mà chỉ là thường dân, Bỉ Da, và Bỉ Bỉ Da, thê tử của hắn. Ta vô cùng biết ơn bệ hạ."
Mười ngón tay bọn họ nắm chắt lấy nhau, bỏ qua thân phận cao quý của mình, cam tâm mai danh ẩn tích, từ nay về sau sống muột cuộc sống bình thường, giản dị. Ngải Vi nhìn bọn họ, nàng rất vui. Bọn họ thật làm cho người ta ngưỡng mộ, hạnh phúc đến độ làm nàng không dám tin đó là sự thật.
Nàng muốn nói gì đo, nhưng lại nhẹ nhàng nhích người chút, trong giấy lát đau tới mức thiếu chút nữa là rơi lệ.
Đúng rồi, nàng làm sao lại quên chứ. .
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
Thân thể của nàng, đã bị người kia tàn nhẫn làm bị thương. Cái người kia đối với người khác dịu dàng như vậy, nhưng lại đâm bị thương nàng, đem tình cảm chân thật của nàng xé vụn ra trăm mảnh. Ngải Vi cắn răng, cố không để mình bật ra tiếng khóc.
"Nơi này... Là nơi nào?"
Lễ Tháp Hách và Iamanekel liếc nhau một cái, "Nơi này là bờ Tây Memphis,Giza."
"Tại sao... Ta ở đây?. Hắn đâu..." Trong lòng Ngải Vi đột nhiên quặn đau mạnh mẽ, khiến nàng không cách nào hô hấp được. Hắn quả nhiên bỏ nàng xuống hắn quả nhiên không cần nàng, tại sao hắn có thể tàn nhẫn như vậy!
Nhìn nàng đau lòng như thế, Lễ Tháp Hách hơi mang vẻ áy náy nói, "Là Mạnh Đồ Tư đưa ngươi tới. Ngươi đã hôn mê suốt một ngày một đêm, Ai Cập và Hittile sắp bắt đầu chiến tranh toàn diện, Pharaon đã dẫn binh ra bắc, ý định cùng Hittile phân cao thấp tại Syria."
"Syria?" Ngải Vi mở to đôi mắt màu thủy lam, nghiêm túc nhìn Lễ Tháp Hách, "Mau nói cho ta, còn chuyện gì nữa?
Lễ Tháp Hách nhìn thoáng nhìn Iamanekel bên cạnh mình, chậm rãi nói, "Mạnh Đồ Tư sẽ chấn thủ Memphis, dẫn đầu quân thân vệ Pharaoh,bảo vệ an toàn cho trung tâm thành phố, Pharaon sẽ dẫn Armon, Sethe, và ba đại quân đoàn ra phía bắc Syria, nghênh đón quân đội Hittile."
Thẻ điệt thạch, đây chính là thẻ điệt thạch, trận chiến đã bắt đầu!
Trong đầu Ngải Vi rất nhanh lóe lên hình ảnh của chiến dịch lịch sử nổi tiếng này.
Đó là một trận đấu vô cùng gian khổ, hiểm ác. Ramses 2 nhận được thư báo quân tình giả của địch, tùy tiện dẫn quân đội mình đi vào sâu chiến trường, rơi vào mai phục của Hittile, quân lực bị tổn thất nghiêm trọng. May mà sau đó, một đội chi viện khác kịp thời tới chạy đến, giúp hắn thoát khỏi hoàn cảnh nguy khốn lúc ấy.
Nàng phải suy nghĩ cho thật kỹ, đội chi viện đó tên là...
"Phổ Tháp Hách", đội quân giữ lực lượng mấu chốt chốt kia chính là Phổ Tháp Hách, nhưng vừa rồi nghe Lễ Tháp Hách nhắc tới tên ba đại quân đoàn rõ ràng không hề có tên đó. Nàng lo lắng bắt lấy tay Lễ Tháp Hách, kích động hỏi: "Quân đoàn Phổ Tháp Hách tại sao không theo viễn chinh?"
Lễ Tháp Hách sững sờ một chút, "Quân đoàn Phổ Tháp Hách... Đang ở đây."
"Tại sao lại ở đây?" Ngải Vi vùng vằng đứng lên, liều mạng muốn chạy ra ngoài, nhưng trước mắt nàng đột nhiên tối sầm lại, lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống đất. Nhưng nàng vẫn vững vàng nói: "Mau đưa nó tới Syria, nếu không, nếu không...
Iamanekel vội vàng chạy tới đỡ Ngải Vi: "Ngươi vừa mới tỉnh lại, cầm nghỉ ngơi."
"Nhưng... Ta không thể để cho hắn chết được." Ngải Vi yếu ớt nói: "Ai là tướng quân của quân đoàn Phổ Tháp Hách, ta cần phải nói cho hắn biết. Hắn nhất định phải xuất phát bây giờ, đến chỗ Pharaoh, nếu không người kia sẽ gặp nguy hiểm."
Lễ Tháp Hách có vẻ ưu thương nhìn trước mắt thiếu nữ tóc vàng trước mặt mình.
Hắn có thể thấy, nàng đối với bệ hạ rất chân thành, từ tận sâu trong tâm, nàng vô cùng yêu thương người.
Đồng thời, bệ hạ cũng là yêu nàng say đắm.
Đêm qua Mạnh Đồ Tư lén lút hộ tống nàng đi tới nơi này, vội vã chỉ để lại mấy câu, "Các ngươi nhất định phải đem hết toàn quân lực, bảo đảm an toàn cho nàng —— ở lại Ai Cập. Đây là yêu cầu của Pharaoh."
Sau đó hắn liền không biết mệt mỏi, lập tức lên đường trở về Memphis. Quân tình đang lúc khẩn yếu như vậy, đường đường là một đại tướng quân, lại hộ tống một cô gái vượt qua sông đi suốt đêm để tới nơi này, cái này rõ dàng là Pharaoh đặc biệt yêu cầu. Bọn họ nhận lấy một Ngải Vi đang hôn mê, gương mặt nàng tái nhợt mơ hồ thấy cả những giọt mồ hôi lạnh thay nhau rơi xuống, nước mắt nhàn nhạt nơi khóe mắt chưa từng có ý muốn biến mất, môi khô khốc mấp máy nói: "Đừng như vậy, buông ta ra..."
Hắn không khỏi khẽ thở dài một cái. Bệ hạ và nàng, rõ ràng yêu thương lẫn nhau, nhưng lại đang không ngừng làm tổn thương đối phương,giống như khát vọng muốn ôm ấp một con nhím, thời khắc đạt được ước mơ cũng chính là thời khắc đâm nhau bị thương.
Hắn có thể thấy bệ hạ trong quá khứ mười năm trước, lúc có nàng và không có nàng ở bên cạnh, có biết bao sự đổi thay. Mà hắn cũng có thể cảm thấy, cô gái quỷ quái trước mặt đây, đang cùng bệ, từ từ thay đổi trái tim mình.
Hắn hy vọng có thể thấy được bọn họ hạnh phúc, giống như hắn và Iamanekel vậy.
"Lễ Tháp Hách, mau nói cho ta biết." Giọng nói lo lắng của Ngải Vi cắt đứt mạch suy nghĩ trong hắn, lại nở ra nụ cười như dòng nước trong suốt chảy dưới ánh mặt trời:
"Nefertari," hắn từ từ nói: "Chỉ huy quân đoàn Phổ Tháp Hách, là ta."
Ngải Vi sững sốt, Lễ Tháp Hách đã từng là thầy tế, lại có huyết thống hoàng thất, đồng thời nắm trong tay binh quyền...? Ramses nhất định vô cùng tín nhiệm người bạn thân này, nghĩ tới đây, nàng không khỏi tràn đầy áy náy.
Khoảng thời gian do dự của hắn, nhất định là vì mình không thể chịu trách nhiệm.
Ngải Vi ngươi đúng là ngu ngốc, đại ngu ngốc!
Nàng xem nhìn Lễ Tháp Hách không thể nhúc nhích hai chân, hơi có vẻ xấu hổ cúi đầu xuống đất.
Hôm nay, nàng phải mở miệng như thế nào đây, nàng muốn mượn chi quân đội này, đi cứu người quan trọng với nàng... Bọn họ sẽ còn tín nhiệm hắn sao?
"Mặc dù ta không còn là đệ nhất tiên tri của Ai Cập, nhưng bệ hạ đem quyền chỉ huy quân đoàn Phổ Tháp Hách giao cho ta. Bọn quân sĩ không biết ta là ai, nhưng tuyệt đối phụng lệnh Pharaoh, đối với ta rất trung thành, trung thành, vì bảo vệ ta và Bỉ Bỉ Da, ở đại chiến trước mắt, chùng ta cùng nhau trấn thủ phía tây Memphis."
"Phổ Tháp Hách quân đoàn lấy kiên cố năng lực phòng ngự nổi tiếng, Pharaon để nó, là vì bảo vệ chúng ta, cũng là vì bảo vệ ranh giới cuối cùng của vương quốc. Cho dù lần này cuộc chiến sinh tử Ai Cập chẳng may thất bại, chi quân đội này vẫn có thể cùng đội quân trong tay Mạnh Tư Đồ tướng quân, cứu vãn toàn cục." Iamanekel nhẹ nhàng nói, hai tròng mắt lẳng lặng nhìn Ngải Vi.
"Chúng ta ở cùng với Pharaoh đã lâu, chúng ta đều hi vọng vào lúc nguy nan đều có thể giúp hắn, để hắn thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn này. Nhưng mà, Nefertari," Lễ Tháp Hách nhìn về Ngải Vi, đôi mắt đen láy mơ hồ lóe tia sáng kì dị: "Thật xin lỗi... Bộ dạng của ta bây giờ, chỉ sợ không thể nào chỉ huy quân đội đến Syria được."
Ngải Vi lắc mạnh đầu, tưởng như sắp rơi nước mắt. Không muốn, không nên nói nữa...
Nàng làm hại Lễ Tháp Hách thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, làm hại hắn mất đi hai chân, cho nên hắn không cách nào dẫn quân đoàn đi theo Pharaon đến trước thẻ điệt thạch.
Nhưng là chi quân đội này là lực lượng trọng yếu! Nếu như không có chi quân đội này, Ramses có lẽ sẽ chết... Đều do nàng, tất cả đều do nàng! Nếu như nàng chưa từng xuất hiện thì tốt biết bao.
"Nefertari... Ta không thể động, nhưng ngươi có thể."
Cái gì?
Ngải Vi khó tin ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt kiên quyết tràn đầy tín nhiệm.
"Ngươi có thể dẫn quân đội này, tới Syria, thay thế ta, ở đến bên người kia."
"Nhưng..." Nàng run rẩy vừa nói, "Nhưng, hắn để lại chỗ này... Là để lại cho các ngươi..."
"Nefertari, nếu như hắn chết, chúng ta đều không muốn sống tiếp." Lễ Tháp Hách mỉm cười nói, "Hạnh phúc của chúng ta, là hắn ban cho, ta trung thành, mãi mãi theo hắn, nếu như hắn rời khỏi thế giới này, ta liền đi theo hắn đến một thế giới khác, tiếp tục tận tâm với hắn."
Iamanekel cười khổ một cái, hai cánh tay trắng nõn nhẹ nhàng vờn quanh sau lưng Lễ Tháp Hách.
Hắn thường như vậy, rất cố chấp, chỉ vì thành tâm ra sức cho vị quân chủ vĩ đại. Nhưng mà... Nàng nguyện ý mãi ở bên cạnh hắn, không lìa xa.
"Đi nhanh đi, Nại Phỉ Nhĩ Tháp Lợi." Từ bên hông, Lễ Tháp Hách lấy ra một lệnh bài, trên đó có khắc một hình tượng thần bảo vệ Lễ Tháp Hách rất tinh tế. "Toàn quân đội đã sẵn sàng. Mọi người lập tức lên đường, xin ngươi thay thế ta... Bảo vệ hắn.
Lễ Tháp Hách đưa cánh tay lạnh như băng đến, đặt thẻ kim bài vào trong tay Ngải Vi.
Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như nhẹ nhàng chỉ ra cửa: "Nại Phỉ Nhĩ Tháp Lợi, mời đi theo ta, đi cùng quân đoàn Phổ Tháp Hách, xin ngươi, nhất định phải bảo vệ Pharaon.
Ngải Vi hít một hơi thất sâu, cố đè nén tâm trạng sắp đổ vỡ của mình, nhìn về phía Lễ Tháp Hách đang nhìn nàng mỉm cười, đôi mắt màu xanh lam xinh đẹp, trong suốt tựa như bầu trời vậy.
Nàng kiên định nhìn hắn, bàn tay dùng sức, nắm chặt thẻ kim bài kia.
Thật xin lỗi, Lễ Tháp Hách... Còn nữa, cảm ơn người.
"Nhanh đi đi."
Mã Đặc Hạo Ny Khiết Như ở một bên cũng gật đầu, ý bảo Ngải Vi nhanh chóng lên đường.
Cuối cùng nàng cũng nhìn vào đôi mắt đen diệu thạch xinh đẹp của Lễ Tháp Hách, trong đó tràn đầy sự khích lệ và tín nhiệm.
Nàng vuốt nhẹ cằm, sau đó quả quyết xoay người, đẩy cửa phòng.
Ánh nắng mặt trời đổ xuống, không khí nóng rát đập vào mặt.
Trước mắt là một mảnh cờ chiến màu lam, giống như đại dương rộng lớn.
Tay phải nàng giơ cao lệnh bài hoàng kim, mái tóc màu vàng chói mắt nhẹ bay trong gió.