Dịch: Acchan Watanabe
Sưu tầm: Tinna My
Nguồn: thientucac.wordpress.com
*-*-*
Tối nay dân chúng thành Thebes phá lệ hưng phấn, từng nhà đều đốt đuốc chúc mừng để có thể cho trời cao quan sát, Thebes lúc này nghiễm nhiên đã biến thành một lửa đỏ rực đan vào đại dương, tràn đầy tiếng reo hò, hoan ca. Bây giờ không phải chỉ có chúc mừng việc sông Nile tràn ra như trước mà là vì Tắc Đề đệ nhất thân chinh túc địch đế quốc Hittite đã đạt được toàn thắng. Cũng nghe đồn Công chúa thứ mười bảy của đế quốc Hittite cũng đã rơi vào tay Tắc Đề đệ nhất, sắp trở thành phi tử của Vương tử Pharaong.
Không riêng gì dân gian truyền tụng vị công chúa thứ mười bảy mỹ mạo nên hơi chút có nhận thức tư tưởng, nhân cách vì vậy sẽ được đem nạp làm phi tử. Ở khí thế địch quốc không thể nghi ngờ rằng có thể thắng lợi.. Bởi vậy nhân dân lại nhảy nhót, hy vọng thấy một màn như vậy xuất hiện, cái này chính là vui mừng đến điên cuồng mà Ngải Vi từng đã đề cập ở bài luận văn trước. Cái gọi là mù quáng mà sùng bái quân chủ a~!. Loại này cùng lực lượng tôn giáo tương đương, củng cố quân chủ không thể xâm phạm quyền lợi thần thánh.
Nhưng mà lúc này, ở hoàng cung Thebes đang ăn mừng trong đại sảnh. Nhóm này tuy sùng bái quân chủ nhưng không có giống dân chúng mang theo điên cường vui sướng mà ngược lại là một loại không khí tự do diệu kì ở bên trong.
Tắc Đề đệ nhất tuyên bố Mã nặc hạo nghê Khiết Như đã chính thức trở thành phi tử của Bỉ Phi Đồ, nhóm quân thần Ai Cập trên mặt không khỏi đắc ý tươi cười. BỌn họ phía sau, phía trước dâng rượu chúc phúc, dù cho tâm mạnh mẽ nói lời khách sáo nhưng đều đã đưa lên miệng uống. Lại thấy mặt Bỉ Phi Đồ lạnh lùng cho nên đành phải một hơi nuốt trở lại trong bụng, tất cả mọi người mở to mắt nín thở xem tình hình hiện tại phát triển như thế nào.
Bỉ Phi Đồ không nói một câu, không nghe theo chỉ thị của phụ vương.
Sứ giả của các quốc gia đều thu hồi thanh âm thảo luận, hết sức chăm chú chờ xem mà chê cười vương thất Ai Cập. Tắc Đề đệ nhất chuyển đến hướng hắn, một tia khó hiểu cùng vài phần tức giận.
Bỉ Phi Đồ rốt cuộc là do dự cái gì đây? Ngải Vi đứng trong đám người nhìn hắn. Nghe những cuộc đối thoại vừa rồi thì cô hiểu được Ai Cập với Hittite lúc này chắc sẽ có lợi chứ không có hại. Tuy rằng Tắc Đề đệ nhất quả thật là không có ý nghĩa ngoại giao, nhưng đối với Công chúa địch quốc là lấy cách này mà xử lý, cũng xem là có vẻ thực hiện rất thông minh. Không những giết được địch người đầy nhuệ khí mà còn có thể….Nếu vị Công chúa xinh đẹp kia yêu thương Bỉ Phi Đồ thì như vậy có thể được càng nhiều thông tin tình báo của Hittine, nếu bọn họ có con nối dòng như vậy chính là nỗi nhục lớn đối với vương quốc Hittite.
Bỉ Phi Đồ, ngươi rốt cuộc là đang do dự cái gì….Cô ở thời điểm này vô cùng lo lắng, đột nhiên phát hiện tầm mắt Bỉ Phi Đồ lại một lần nữa quét về phía cô. Khi bốn mắt nhìn nhau thì trên mặt cô hơi xuất hiện vài chút bi thương. Hắn suy nghĩ cái gì đây? Có thể cưới được công chúa xinh đẹp như vậy thì hắn sẽ rất nhanh đối với chính mình là nhất thời mê luyến đi~. Cái này gọi là thời không vặn vẹo nếu mà tiếp xúc thì chính là sai lầm a. Không hiểu sao trong lòng cảm thấy trống rỗng, Ngải Vi nhẹ nhàng vỗ về4 cái túi đựng vòng đeo tay.
Lần này đi Ai CẬp cổ đại đúng là rất có thu hoạch, rốt cuộc có thể tận mắt chứng kiến cảnh vật bên ngoài như một giấc mơ, Xã hội nô lệ, sùng bái quân chủ, kiên trúc tôn giáo đều cố quái. Nếu trở về có thể cùng anh Ngải Huyền mà giảng giải để khiến anh ấy mở rộng tầm mắt, ngay cả các bài luận van đều có thể làm tốt a~…Cô nở nụ cười một chút, nhưng trong lòng thủy chung không thể nhảy nhót đứng lên.
Cô lại hướng đến ngắm gương mặt của hắn.
Trên khuôn mặt anh tuấn kia nhìn không tới một tia biểu tình. Cô muốn biết đáp án sẽ là cái gì. Đối với một đế vương cổ đại mà nói, hôn nhân chính là một loại công cụ, nếu một lần hôn nhân có thể mang lại quyền lực, tiền tài hoặc khí thế thì như vậy hôn nhân đó nhất định thành công, chính là đáng giá, chính là chính xác!
Bỉ Phi Đồ chậm rãi đứng dậy.
Cô ngửa mặt lên trời thở một hơi dài, đưa tay lấy vòng tay trong túi ra lần nữa.
Bỉ Phi Đồ vươn hai tay ý bảo mọi người ở đây im lặng và an vị.
Ngải Vi chậm rãi đưa tay trái lên trên ngực, trong tay nắm chặt chiếc vòng hoàng kim.
Bỉ Phi Đồ rốt cuộc cũng mở miệng mà nói: “Mã đặc hạo nghê Khiết Như, công chúa thứ mười bảy của Hittite từ nay sẽ trở thành phi tử của ta. Nếu ngươi đối với Ai Cập làm việc bất chính thì ta định cho ngươi vạn kiếp bất phục”
Các đại thần ở đây giống nư nhảy nhót mà đứng dậy hoan hô. Bỉ Phi Đồ khí phách tuyên bố, trực tiếp đem chiếu cáo Ai Cập cường đại. Nhóm sứ giả ở đây cũng bởi ngữ khí ấy làm cho chấn động, bọn họ quyết định sẽ duy trì tâm tình tốt với Ai Cập.
Khác với mọi người, Mã đặc hạo nghê Khiết Như cơ hồ muốn té xỉu trên mặt đất, bị thị nữ Ai Cập phụng mệnh Vương thượng đưa xuống phía dưới. Tắc Đề đệ nhất vừa lòng gật đầu, nâng tay lên: “Đem các tù binh cùng các bộ quan Hittite còn lại vào đại lao, chờ mai xử tử. Các vị, tiếp tục lễ mừng!”
Đại sảnh không khí thân thiện lên một chút, xem trận xấu hổ vừa rồi giống như chưa hề tồn tại. Sứ giả, các đại thần đều kính rượu cho nhau. Giữa sựu hỗn loạn, Ngải Vi đưa vòng tay lên, lẳng lặng chờ đợi hào quang đem nàng cắn nuốt. Nhưng mà….
Qua một lúc lâu, cũng không có phát sinh chuyện gì! Trong long cô rốt cuộc hiện lên một tia sợ hãi. Bây giờ trong lòng cô toàn bộ đều chỉ có thể tập trung được một cái ý niệm trong đầu: Trở về không được…!
Lúc này Bỉ Phi Đồ an tọa trên ghế, chán ngán nhìn các đại thần mà nâng cốc chúc mừng. Trong lòng luôn luôn có một tia bất an mà không biết vì sao. Theo bản năng hắn quét đám người hỗn loạn phía dưới, vừa rồi hắn cảm giác được giường như Nefertari đang nhìn chính mình, nhưng tại sao nàng lại có ở trong này. Hắn trong lòng tự hỏi, tầm mắt hắn dừng lại trên người phủ kín mặt, cái khăn che mặt che kín trên người Ngải Vi.
Toàn bộ đại sảnh đều ngập trong tiếng cười, mọi người đều cùng nhau nói chuyện, kính rượu, người kia vì sao lại đứng ở đó một mình? Bỉ Phi Đồ không khỏi càng chú ý nhìn nàng. Một khắc sau, Ngải VI cũng đang bất lực ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Lúc này đây, Bỉ Phi Đồ thấy được cặp mắt độc đáo màu nước biển của nàng.
“Không xong! Hắn phát hiện!”
Ngải Vi trong lòng kêu không tốt, nhất thời sự bối rối đánh mất cả lí trí, cô lập tức xoay người chạy ra bên ngoài.
“Đáng chết! Nàng tại sao có thể ở trong này!” Bỉ Phi Đồ âm thầm mắng một câu, cầm cái chén trong tay ném về phía Mạnh Đồ Tư đứng ở phía sau rồi rất nhanh đứng dậy đổi theo.
Ngải Vi chạy mất mạng, ly khai đại sảnh, chạy tới nơi thưa thớt người. Váy quá dài làm cô khó có thể chạy nhan mà lại cảm giác được Bỉ Phi Đồ ở phía sau càng đuổi tới gần, trên mặt vô cùng tức giận mà tới gần. Hắn vì sao tức giận! Ngải Vi mang theo tia khó hiểu, theo bản năng mà có gắng đứng lên. Đột nhiên, chân lại dẫm vào làn váy phía dưới, cô không thể giữ thăng bằng liền vô lực mà ngã xuống.
“A…” Cô nhắm mắt hét lên, cảm nhận như muốn ngã xuống, đứng quá đau là tốt rồi nha.
Nhưng mà sau một giây, thân thể cũng không như suy nghĩ của cô tiếp xúc với mặt đất lạnh như băng mà ngược lại là rơi vào giữa cánh tay chắc khỏe ấm áp, ngay sau đó là một tiếng rống giận khiến cô muốn điếc cả tai: “Nefertri!!!!”
A a, cô bị bắt. Khuôn mặt cô vì khẩn trương mà nhắm lại, đợi một hồi lâu mới dám mở mắt ra, vọng lại là ánh mắt tràn đầy tức giận của Bỉ Phi Đồ.
“Nefertari! Vì sao không thành thật đứng ở tẩm cung!”
Ngải Vi nhỏ giọng chậm chạp nói: “Không phải ngươi nói ta có thể đi xem hiến tế sao…”
Bỉ Phi Đồ nhất thời nghẹn lời, giống như hắn lôi cô lên trên dàn hiến tế vậy….“Không mặc kệ này nọ! Sau hiến tế tại sao ngươi không về tẩm cung mà ngược lại còn ngu ngốc chạy loạn!!”
“Ngươi cũng chưa nói ta nhất định không được tới…” Thanh âm càng ngày càng nhỏ.
“Ngươi vì sao lại cải trang để cho rằng không bị ta phát hiện!!!”
“Ta không muốn vì diện mạo của ta mà khiến cho mọi người xôn xao…Vệ binh của Tắc Đề đệ nhất cũng sẽ không cho ta vào xem a~….
Thanh âm tuy nhỏ nhưng lại lọt vào tai hắn… Nàng nói rất đúng, tất cả đều ổn, vì vậy tại sao chính mình lại nổi trận lôi đình giận giữ ở đây! Chẳng lẽ là…Bởi vì không nghĩ là sẽ cho nàng biết mình nạp phi tử, không nghĩ sẽ làm cho nàng khổ sở, không nghĩ làm cho nàng rời bỏ hắn….
“Cho nên…Ngươi đều thấy được” Hắn thử nói.
“A, thấy được, công chúa Hittite thực sự rất khá nha. Chúc mừng ngươi” Ngải Vi nhẹ nhàng tươi cười.
“Ngươi không có…MỘt tia khổ sở sao?”
“Không có a.”
“Không có một chút….hy vọng ta không thú nàng sao?”
“Ngươi nạp Phi tử vì đất nước, làm như vậy rất đúng a.”
“Ngươi chẳng lẽ không có một chút để ý ta sao!” Bỉ Phi Đồ rốt cục ức chế mà trong lòng tức giận, rống lớn đứng lên, cầm khuôn mặt Ngải Vi, bắt buộc cô phải nhìn hắn.
Ngải Vi nhìn hắn, gằn từng tiếng nói “Ta không có khả năng đối với loại người như ngươi phát sinh tình cảm, ta đến từ một nơi mà các ngươi không đủ sức tưởng tưởng, chúng ta vốn không nên có chuyện gì, huống hồ trong lòng ta…”
“Đủ đủ! Câm miệng! Câm miệng! Ta không hiểu ngươi nói cái gì!” Bỉ Phi Đồ rốt cuộc mắt đi sự bình tĩnh thường ngày, cuồng loạn phe phẩy thân thân thể của hắn. Cái lời nói vôi tình đáng sợ này thực muốn đêm hắn tâm tư tê nát “Nefertari, ngươi vì sao tàn nhẫn như vậy! Ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi sở hữu hết thảy! Ngươi có thể hay không không cần tàn nhẫn với ta như vậy!”
Chẳng lẽ phía sau, hắn nghĩ mình vì vật chất hay sao. Ngải Vi nhẹ nhàng thở dài. Không thể phủ nhận, cô nghĩ chính mình đối với hắn động tâm. Nhưng là, thời không ba ngàn năm lại đem hai ngươi khai hoa. Ở lế mừng thượng, cô đã muốn nhận thúc đầy đủ điểm này. Cô nghĩ đến chiếc vòng tay, quyết định đem tâm của mình đối với hắn kết thúc, đem đoạn tình cảm vớ vẫn này vĩnh viễn quên đi trong trí nhớ.
“Ta…”
“Cái gì?” Bỉ Phi Đồ gắt gao ôm lấy Ngải Vi, hai mắt khẩn trương nhìn cô chằm chằm “Nefertari, ngươi muốn cái gì! Nefertari, ngươi muốn cái gì!”
Nhưng mà lời nói kế tiếp làm cho hắn cơ hồ lâm vào tuyệt vọng.
“Ta… Muốn về nhà”
“Ngươi…Vẫn là muốn rời xa ta? Vì sao? Vì Mã nặc hạo nghê Khiết Như sao? Đấy chỉ là cuộc hôn nhân chính trị, ta có thể đem nàng đày vào lãnh cung, vĩnh viến không nhìn nàng! Nefertari, ta chỉ để ý ngươi, ngươi ở lại bên cạnh ta đi” Vương tử trẻ tuôi bối rối lên. Tuy rằng Nefertari bây giờ đang ở trong lòng nhưng mà hắn lại cảm thấy nàng tùy thời mà biến mất vậy, sự bất an chậm rãi ăn mòn tâm hắn, khiến hai tay càng thêm lực đạo mà ôm chặt. Hắn luôn luôn bình tĩnh nhưng bây giờ lại khó có thể khống chế được tâm tình sợ hãi. Chỉ càn nàng có thể ở lại bên hắn….Như vậy, hứa hẹn thế nào đều có thể làm
Ngải Vi lắc lắc đầu. Vì đất nước suy nghĩ, về sau hắn có thể lấy thêm Mã nặc hạo nghê Khiết Như thứ 2 rồi thứ 3, chẳng lẽ toàn bộ đều ném vào lãnh cung hay sao? Nếu vì cũng cố chính quyền quốc gia mà cưới thì làm sao đây? Huống hồ, người kiêu ngạo như cô mặc kệ là dưới tình huống gì cũng không muốn chia sẻ nam nhân mình yêu cho người khác. Cho dù người kia là anh Ngải Huyền, nếu hắn kết hôn… Như vậy đều giống nhau, chỉ có thể rưng rưng mà quên hắn.
Tự tộn của cô quyết không cho phép, huống chi cô đối với nam nhân này chưa bằng một phần nghìn tình cảm cô đối với anh Ngải Huyền.
“Nefertari!” Bỉ Phi Đồ thanh âm hơi nhỏ. Hắn chưa từng có e ngại như vậy, bởi vì không biết tình cảm nào đó mà e ngại.
Ngải Vi nắm chiếc vòng trong tay, khe khẽ thở dài… Tuy rằng như thế nhưng cô làm thế nào mới có thể trở về hiện đại đây.
Đột nhiên, mắt con rắn làm bằng đá ruby bắt đầu nhấp nhoáng quan mang kì dị.
Ngải Vi kinh ngạc nhìn chằm chằm nó. Cái loại quang mang này vô cùng quen thuộc, chẳng lẽ….?
Bỉ Phi Đồ đột nhiên cảm thấy Nefertari trong cánh tay của mình đang dần nhẹ nhàng đứng lên, lại cảm thấy không khí giống như trở nên không bình thường. Hắn chú ý tới vòng tay đang tỏa sáng trong tay trái của Ngải Vi, bản năng nói cho hắn biết, cái vòng kia sẽ mang Nefertari đi! Hắn vội vàng đi đến muốn kéo cái vòng tay mà hắn đưa cho nàng. Nhưng mà vào thời điểm chính mình chạm đến vòng tay thì lại giống như đụng đến khoảng không khí.
“Nefertari?!”
Hào quang dần dần lớn lên, ôn nhu bao lấy thân thể Ngải Vi. Hào quang phát ra ánh sáng chói mắt che tầm nhìn của Bỉ Phi Đồ, hắn chỉ có thể thất thanh kêu to: “Nefertari! Đây là chuyện gì?! Ngươi không được biến mất! Nefertari!!!”
Mà lúc này, Ngài Vi cảm thấy được một loại ấm áp bao quanh, tâm tình vì thế mà phá lệ thả lỏng. Thanh âm của Bỉ Phi Đồ ngày càng dần dần đi xa, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ…
Nếu tất cả chỉ là một giấc mơ bình thường, khi tỉnh lại chắc sẽ không có cảm giác.
Cuối cùng trong đầu xuất hiện một ý niệm, Ngải Vi mất dần đi ý thức.