Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời


Dạ Huân Thiên tay cầm cung lớn, bắp tay cuồn cuộn dang rộng kéo căng dây cung.

Dáng đứng cùng kĩ thuật nhắm rất chuẩn nhưng tinh thần dường như không đúng lắm.
Hắn căn bản không tập trung được, bằng chứng là suốt từ nãy giờ mũi tên chưa từng trúng hồng tâm.

Thân ở bãi bắn nhưng tâm thì lại lơ lửng nơi Biệt cung của ai đó, thế thì sao có thể trúng hồng tâm cho được.
Cho dù động tác có tiêu chuẩn thế nào đi chăng nữa thì bộ môn đòi hỏi sự chú tâm cao độ như bắn cung cũng không thể độ nổi tâm tình của hắn hiện giờ.
Dạ Huân Thiên bất lực buông cung tên xuống, hắn suy nghĩ về chuyện của mình và Ba Ba Mạc Tỏa.
Hắn không biết lúc này mình nên làm gì, hắn rất muốn gặp cô, nhưng sợ khi gặp, cô vẫn dùng cái cách nói thờ ơ với tình cảm của hắn, khiến hắn tổn thương.
Dạ Huân Thiên cảm thấy rất khó xử, hắn rất nhớ Ba Ba Mạc Tỏa, và mong được gặp cô, hắn muốn được ôm cô vào trong lòng, hơn nữa hắn muốn…muốn được hôn cô.
Sau nụ hôn lần trước hắn thấy mình hoàn toàn mất trí rồi, hắn muốn nhiều hơn nữa, muốn nhiều hơn là như thế.

Mong muốn chiếm đoạt người mình yêu của đàn ông trỗi dậy trong hắn như từng đợt sóng cuộn trào.
Còn Tiểu Châu đang đứng bên cạnh lúc này, tâm trạng cũng không tốt hơn Dạ Huân Thiên là bao.
Sau khi nghe mấy lời nói kia của Mạc Hoan, một huynh đệ cùng ở quân doanh, tròng lòng Tiểu Châu có chút sốt ruột, cảm giác ruột gan như nóng lên, như thể bản thân cần phải làm điều gì đó, nếu muộn thì sẽ mất một thứ rất quan trọng vậy.
Người đó hình như là Điềm Điềm, mà tại sao cơ chứ, cậu là đang lo lắng cho vết thương của cô hay là đang lo lắng cô sẽ bị cái tên Mạc Hoan kia cưới về để làm heo nái cho hắn.
Cậu tự thuyết phục mình rằng, chắc là do thấy Điềm Điềm là một cô gái rất tốt, nếu bị gả cho cái tên như Mạc Hoan thì thật là đáng tiếc, cậu chỉ qua là muốn giúp cô.
Sau nhiều ngày không nhìn thấy Điềm Điềm, trong lòng cũng có phần lo lắng cho vết thương của cô, rồi thêm cả việc vừa nãy nữa, nên khi nhìn thấy Dạ Huân Thiên, cậu ngập ngừng lúc lâu sau đó bèn nói:
“Hoàng Thượng, người không đến thăm Mộc Phi ạ!” Mục đích câu hỏi này là nếu Dạ Huân Thiên đến chỗ Mộc Phi thì cậu sẽ đi theo để xem Điềm Điềm sao rồi.
Dạ Huân Thiên tức giận nhìn lên, ánh mắt như muốn xuyên thủng người Tiểu Châu khiến cậu có chút sợ hãi lùi ra sau một bước.
Ánh mắt này không cần nói cũng biết là đang cảnh cáo cậu đừng lắm chuyện.

Vì bây giờ nếu hắn mà có lí do để đi gặp cô thì hắn còn ngồi ở đây chờ cậu nhắc hay sao? Hắn sẽ không ngần ngại mà ba chân bốn cẳng, bỏ qua cái gì gọi là sự uy nghiêm của Hoàng đế, hắn chẳng cần nữa.
Ngay cả việc đồng ý chỉ chuyên tâm về cô, độc sủng mình cô không nghĩ tới những người phụ nữ khác trong cung hắn cũng đã đồng ý rồi.
Mặc kệ thế lực họ ngoại đằng sau họ như thế nào hắn cũng không màng nữa, hắn cần cô, hắn điên cuồng vì tình yêu như vậy đấy.
Hắn là bậc quân vương thì hắn thích làm gì là quyền của hắn không ai cấm được.

Vậy mà người có thể hô phong hoán vũ, mặc kệ tất cả ấy lại sợ sệt không dám gặp mặt cô ư?
Hắn sợ điều gì chứ, cô là phi tần của hắn, hắn muốn gặp là gặp, thật sự đơn giản vậy thôi, nhưng tại sao hắn lại không dám chứ, uy nghiêm Hoàng thượng như vứt xuống sông xuống biển cả rồi.
Tiểu Châu thấy Hoàng thượng cứ mãi suy nghĩ dằn vặt bản thân, cậu cũng nên làm việc thiện mà nhắc nhở Hoàng thượng một câu.
“Hoàng thượng….”
“Có chuyện gì.” Dạ Huân Thiên khó chịu ra mặt, lông mày cau có như muốn giết người đến nơi khiến Tiểu Châu phải nuốt một ngụm nước bọt, câu đang suy tính xem có nên nói ra điều này hay không, liệu nó có cứu nổi cậu hay không đây.
“À…ngày mai là ngày 14.”
“Thì sao chứ…” Dạ Huân Thiên tức giận quát Tiểu Châu, nhưng sau đó chợt nhớ ra điều gì, cả người bỗng vui vẻ trở lại, lập tức đứng phắt dậy.
Phải rồi, ngày mai chính là ngày đại hội minh chủ võ lâm tổ chứ tại Liễu Trai cốc, cô đã đồng ý tên A Ngưu sẽ tham gia rồi.
Hắn phải đi tìm cô dặn dò thôi, tranh thủ ôn lại những chiêu thức phòng vệ hắn đã từng dạy.
Đây chính là cái cớ vô cùng hợp lí để gặp cô, mặc kệ cô có nói những lời gì tổn thương hắn hay vẫn chưa chấp nhận tình cảm của hắn, nhưng không sao, hắn không tin vẻ bề ngoài này của mình không hạ gục được cô.
Nhưng có điều hắn vẫn hơi băn khoăn, cô nói cô là người thuộc hành tinh Apolojk, là một nơi nào đó trên bầu trời cao xanh kia, có khi nào quy chuẩn về cái đẹp nơi đó hoàn toàn khác với nước Dạ Tiễn này của hắn không? Nếu vậy thì cũng thật khó cho hắn rồi.
Mặc kệ suy nghĩ của mình, Dạ Huân Thiên đi về phía Biệt cung.
Tiểu Châu nhanh chóng đi theo Dạ Huân Thiên đến nơi ở của Mộc Phi.
________________________
Cần lắm sự động viên tiếp thêm sức lực từ những lượt like lượt vot của mn ạ.

Chỉ cần ấn like cho t coi như phần quà tuyệt vời rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui