Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời


Ban nãy ông truyền vào người Dạ Huân Thiên chút nội lực của mình, giúp hắn bớt chút đau đớn.

Vì hắn và ông cũng chính là Thanh Long và Bạch Hổ sở hữu nội lực hệ thủy giống nhau nên ông còn giúp được.
Bên kia Chu Tước cùng Huyền Vũ lại là những người sở hữu năng lực hệ hỏa, nước lửa không dung hợp giờ lại cùng ở trong cơ thể là vô cùng khó chịu.
Ba Ba Mạc Tỏa thấy Dạ Huân Thiên đã đỡ hơn, nhưng khi liếc mắt quét chẩn đoán cơ thể thì vẫn thấy trong người hắn nóng bừng, cô lập tức hỏi:
“Sao cơ thể hắn vẫn còn nóng như vậy, ông già, ông lừa ta đó hả.” Ba Ba Mạc Tỏa nắm chặt cổ áo cà sa.
“Như ta vừa nói ta chỉ giúp cậu ta bớt đau đớn chút thôi, còn độc trong người ta thực không biết cách giải, nó sẽ dày vò cậu ấy cả đời.”
Một lát sau Dạ Huân Thiên tỉnh lại, nhìn xung quanh chỉ có mình cô với hắn ngồi giữa rừng cây rộng lớn.
Thấy hắn đã tỉnh, cô nhanh chóng hỏi:
“Ngươi thấy thế nào rồi, ổn chưa?”
“Ừ.” Dạ Huân Thiên gật đầu, hắn không nói dối cô, bây giờ hắn không đau đớn gì hết.
Ban nãy tuy đau quá không nói chuyện được, nhưng những lời của sư phụ Bạch Hổ hắn đều nghe thấy hết cả, ông nói hắn sẽ tùy lúc không biết là khi nào bị độc bộc phát khiến cơ thể đau đớn.

Còn nếu bình thường sẽ không thấy gì.
Thấy vẻ mặt bình thường của hắn, Ba Ba Mạc Tỏa cũng an lòng, nhưng trước tiên xác nhận lại đã.

Cô đưa nay lên trán hắn sờ thử xem còn nóng không, ban nãy nơi này của hắn nóng đến nỗi tay cô đỡ đầu hắn còn cảm thấy rát vì nóng.
Dạ Huân Thiên thấy cô quan tâm mình thì vui sướng, nắm lấy tay cô kéo xuống, đặt lên ngực:
“Ta không sao, nàng yên tâm.” Hắn nở một nụ cười trìu mến, nhìn cô, nhưng đổi lại là ánh mắt né tránh không dám đối diện của cô, hắn cười dịu dàng.
“Hồi cung thôi!” Cô nói, rồi đỡ hắn đi về phía con ngựa đang chờ sẵn.
“Ừ.”
Về phía Tiểu Châu.
Tiểu Châu đi cả ngày cuối cùng cũng về đến nơi, bầu trời cũng chập choạng tối, cậu mau chóng dùng khinh công leo qua các mái nhà, như vậy mới tránh được tai mắt, không nên để người khác nhìn thấy hắn đi vào cung của phi tần Hoàng Thượng.
Tiểu Châu trong lòng nóng như lửa, cả thời gian đi lẫn thời gian về mất cả ngày trời, không biết Điềm Điềm có sao không, nếu cô có chuyện gì, cậu thề sẽ không bỏ qua cho Mạc Hoan, lo lắng khiến bước chân cũng nhanh hơn bình thường, cậu hướng về phía tây hoàng cung, cũng chính là vị trí của biệt cung nơi Mộc Phi sống.
Tiêu Châu nhảy xuống mảnh vườn quen thuộc, lần đầu tiên làm một chuyện không có phép tắc là xông vào trong cung, đến phòng của Điềm Điềm.

Tiểu Châu ngạc nhiên khi thấy cửa phòng được mở toang, cậu nhìn thấy một cái chân của cô thò ra ngoài bậc cửa.
“Tên súc sinh.” Tiêu Châu tức giận chạy vào, cậu nghĩ tên kia đã làm gì Điềm Điềm rồi.
Nhưng khi tiến vào, cậu nhìn thấy Điềm Điềm tay chân bị trói, áo đã bị cởi ra vài phần để lộ phần yếm màu hồng nhạt bên trong, phần da phía trên cơ thể để lộ ra trắng muốt, miệng bị nhét búi rẻ lớn không nói được.

Nhìn thấy Tiểu Châu cô liên tục dùng ánh mắt, miệng ưm ưm ra hiệu cho cậu.
Hôm nay khi trời vừa tối, Điềm Điềm đi xuống bếp ăn cơm, cô buồn bã gặm từng miếng bánh màn thầu mà cô yêu thích.

Nhưng cô chẳng cảm nhận được một chút vị gì, cổ họng khô rát đắng chát.
Cô kì thực chẳng đau ốm gì, chỉ là quá buồn vì chuyện của mình với Tiểu Châu nên không có tâm trạng.
Trong lúc ăn, đột nhiên xuất hiện bốn tên áo đen xông đến bắt cô, Điềm Điềm ra sức chống trả nhưng căn bản không phải đối thủ của họ.
Bọn họ vào bên trong cướp toàn bộ nữ trang quần áo lần trước Hoàng Thượng tặng, cô cùng nương nương vô cùng cất giữ chúng, cho dù ăn uống kham khổ cũng không cài cắm chúng, vậy mà mấy người này lại nỡ lấy đi.
“Các người là ai, tại sao lại ăn cắp đồ của chúng ta.”
“Cướp.”
Chỉ một từ duy nhất, Điềm Điềm không thể nói gì được nữa, đã là cướp rồi thì làm được gì đây, nơi đây là biệt cung, xa xôi hẻo lánh như vậy thì sẽ có ai cứu cô đây.
Bốn tên cướp thì có hai tên mang đồ đạc đi, toàn bộ đồ trong nhà đã bị vét sạch, trước khi đi, một tên trong đó không quên bồi lại một câu.
“Nhanh giết nó đi.”
“Rồi rồi, mày cứ yên tâm.”
Hai tên kia lập tức biến đi trong gang tấc, chỉ còn lại hai tên áo đen này.
Điều đặc biệt là trong hai bọn chúng có một tên cực kì biến thái, hắn lột bỏ tấm vải che mặt, để lộ khuôn mặt ghê tởm, râu ria lởm chởm, đôi mắt dâm dục liên tục nhìn về vị trí ngực của cô khiến Điềm Điềm tức giận trừng lớn mắt.
“Ái chà, còn biết phản kháng cơ đấy, đáng yêu hết sức.”
“Ngươi làm gì vậy còn không mau giết ả đi.” Tên còn lại nắm lấy cổ áo hắn nói.
“Ngươi điên à, một tiểu mỹ nhân trước mặt sao lại không thưởng thức cơ chứ, xong việc giết cũng không muộn mà.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui