Hừ một tiếng, thân thể hơi nghiêng về phía trước, giống như muốn tìm kiếm càng nhiều mát mẻ
hơn để áp chế luồng nhiệt làm nàng bất an này.
Cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra? Tại sao trúng độc lại biến thành cái bộ dáng này?
Đầu óc Quân Lam Tuyết hỗn loạn, nhưng trong lòng đột nhiên nảy lên một chút lo lắng, độc trong bọn họ sẽ không phải là. . . . . .
Quả nhiên, sau một khắc, âm thanh khàn khàn Tô Lăng Trạch lần nữa truyền đến. "Độc kia, ách, có tác dụng. . . thúc tình. . . . ."
Quả thật như thế?
Trên mặt Quân Lam Tuyết lộ ra vài phần sáng tỏ, khó trách bọn họ biến thành như vậy.
Chỉ là. . . . . . Không có biện pháp khác để giải độc sao? Hai người bọn họ cần phải xxoo mới có thể giải độc?
Đầu óc Quân Lam Tuyết hỗn loạn, chợt nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp nhau
phía sau núi Lăng vương phủ cả đêm, lúc đó hắn cũng đang bị người bỏ
thuốc, cũng là nàng “Một cái nhấc tay.” mới giúp hắn giải độc, không
biết hiện tại. . . . . . Có phải hay không có thể?
A, không.
Hắn thì có thể, nhưng nàng thì sao đây?
Cũng không thể nói hắn dùng tay đối với nàng. . . . . . Còn không bằng giết nàng đi.
"Tô Lăng Trạch. . . . . ." Quân Lam Tuyết cố gắng kiềm chế chạm vào hắn,
chạm vào nơi làm cho thân thể nàng run rẩy, nỗ lực duy trì chút thanh
tỉnh, "Không thể, như vậy. . . . . ."
"Khụ. . . . . ." Tô Lăng
Trạch rên lên một tiếng, mơ hồ có chút bất đắc dĩ, hắn làm sao muốn như
vậy, nhưng mà hắn căn bản không thể khống chế được thân thể của mình,
chỉ muốn bất chấp tất cả muốn nàng.
Những nụ hôn vụn vặt chậm rãi hạ xuống, nụ hôn của Tô Lăng Trạch làm hai mắt nàng khẽ run, giống
như đang che chở một bảo vật vô cùng trân quý, thật cẩn thận. Sẽ không
ai biết hiện tại hắn đang ẩn nhẫn thế nào để áp chế dục vọng, nhưng hắn
vẫn không muốn dọa tiểu nô tài trong ngực sợ, chỉ có thể một lần lại một lần dùng một loại nhu tình che chở, nhẹ nhàng thương yêu nàng.
"Ưmh. . . . . . dừng, dừng tay. . . . . ." Quân Lam Tuyết vô lực đẩy hắn,
chạm phải phần nóng ran kia càng làm nàng khó nhịn uốn éo người.
Chất độc kia trên người đã quá mãnh liệt rồi, lý trí nói cho nàng biết,
không thể tiếp tục nữa, tuyệt đối không thể tiếp tục nữa, nhưng cảm giác trên lại làm cho nàng không nhịn được muốn càng nhiều, nhiều hơn, thế
nên miệng nàng nói không muốn, thân thể lại càng thêm khó chịu .
"Tiểu nô tài. . . . . . Tiểu nô tài. . . . . ." Tô Lăng Trạch lẩm bẩm kêu
gọi, đột nhiên cúi đầu, không còn ẩn nhẫn được nữa hướng đôi môi đỏ mọng mê người của nàng hôn xuống, trằn trọc.
Nụ hôn của hắn rất nhẹ, rất nhu hòa, không giống với dáng vẻ bá đạo trước kia ngược lại có vẻ dịu dàng khác thường.
Mà lúc trước Tô Lăng Trạch hôn nàng, nàng cực kỳ thanh tĩnh, một mực muốn
giãy giụa và đẩy ra, cũng không có sâu sắc cảm nhận được cảm giác răng
môi hòa tan giữa hai người, còn lần này, có lẽ là do tác dụng của độc
thúc tình, Quân Lam Tuyết cảm giác cả người mơ mơ màng màng, những nơi
bị hắn hôn qua, giống như không thoát khỏi ma lực, làm cho nàng than nhẹ ra tiếng, cảm giác tê dại.
"Ừ. . . . . ." Tiếng thở khàn khàn
trầm muộn, càng tăng thêm vài phần mê người và gợi cảm, giống như là một loại khích lệ, khích lệ hắn tiếp tục thăm dò, tiếp tục xâm nhập.
Tô Lăng Trạch gầm nhẹ một tiếng, đầu óc trống rỗng, cuối cùng dứt khoát để mặc cho tâm tình của mình, để mặc cho lý trí của mình, thuận theo cảm
giác của thân thể nặng nề đè ép đi lên. . . . . .
Thân thể Quân
Lam Tuyết nhịn không được khẽ run, sống hai đời, lần đầu tiên gặp phải
loại cảm giác này, làm cho nàng vừa xa lạ, lại có chút phứt tạp nói
không nên lời, nàng nghĩ đẩy người phía trên thân thể mình ra, đôi tay
nhỏ bé mới vừa chạm vào thân thể của hắn, lại vội vàng rụt trở về.
Hắn. . . . . . Trên người của hắn thế nhưng còn nóng hơn so nàng, Quân Lam
Tuyết đột nhiên phát hiện, con quái vật kia là cắn thẳng vào tay của
hắn, nên độc trong người hắn sẽ sâu hơn.