Trực giác cảm thấy rằng việc tiểu nô tài trở về, có lẽ không phải chuyện tốt.
Tiểu nô tài chính là người của hắn, dưới tình huống chưa xác định được an nguy của nàng, hắn sao có thể yên tâm trở về?
Hắn không muốn, DDLQĐ/ lần nữa lại nhận được tin tức không rõ sống chết
của nàng, trong lòng hoảng loạn như thế, một lần là đủ rồi, lần đầu
tiên, là đủ rồi.
Tô Lăng Trạch chậm rãi đưa tay che ngực, giống như ở nơi đó in lại bóng dáng một người, ném không đi xóa không mất.
Hắn không hiểu vì sao lại thế, hắn chỉ biết, hắn nghĩ gì, sẽ làm như thế, không ai có thể ngăn cản.
Dương Thành thở dài, “Lúc đầu Điện hạ không nên quá kích động, hay là bây giờ chúng ta quay lại lén theo sau bọn họ, có lẽ sẽ kịp, nhìn trước xem
bọn họ dừng chân nơi nào?”
“Được.” Tô Lăng Trạch gật đầu, đây chính là tính toán ban đầu của hắn, DDLQĐ/ rời đi, chỉ mà để đánh lạc hướng mà thôi.
Hai người lập tức xoay người chuẩn bị quay về thành Hào Châu, nhưng lần này không ngờ tới, cách phía sau không xa, lại nhìn thấy một người ngoài ý
muốn.
Một thân bạch y nhẹ lướt, DDLQĐ/ Khúc Vô Nham nở nụ cười hứng thú đang đứng lẳng lặng đằng xa, mỉm cười nhìn bọn họ.
“Tô Lăng Trach, đã lâu không gặp.”