Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo

Chết tiệt, nàng không phải đại tiểu thư sao, tại sao có một nam nhân tới, vậy mà không có người nào thông báo cho nàng, khốn kiếp. . . . . .

Nghĩ lại, mình là một tiểu thư phế vật không người chào đón, lại còn muốn có người thông báo? Nằm mơ đi!

"Tuyết Nhi, nàng ở đây sao?" Khúc Vô Nham một thân xiêm y trắng thuần, bồng bềnh, nhẹ nhàng, một bộ dạng Ngọc công tử làm cho hắn càng giống như một thiếu gia quý tộc, mà không phải là ác ma giết người trong miệng Quân Tiểu Ngôn.

Lão nương có thể nói mình không có ở đây sao? Nhưng mà, nếu như lên tiếng, không phải Khúc Vô Nham sẽ biết mình ở trong Ôn Tuyền Trì sao? !

Nàng không thể!

Quân Lam Tuyết yên lặng than vãn ở trong lòng, lại vội vàng bước ra khỏi Ôn Tuyền, động tác lưu loát mặc quần áo.

Chỉ là. . . . . .

Trời ơi, ai có thể nói cho nàng biết, tại sao y phục đại tiểu thư lại có dáng vẻ như vậy?

Ai có thể nói cho nàng biết y phục đại tiểu thư này mặc kiểu gì không? !

Nàng mới vừa rồi nghĩ tắm nước nóng để buông lỏng tinh thần, tùy tiện cầm bộ một y phục rồi tiến vào.

Làm sao biết loại y phục này lại phức tạp khó hiểu như vậy, mặc thế nào cũng không đúng !


Ở Lăng vương phủ, nàng vẫn luôn mặc trang phục của nam nhân, làm sao biết trang phục tiểu thư gia đình giàu có lại phức tạp như vậy !

Làm sao đây ?

Trên trán Quân Lam Tuyết rịn đầy mồ hôi !

Mặc thế này sao? —— Không đúng! Tại sao trước ngực lại nhiều hơn một tấm vải rồi!
Chẳng lẽ mặc như thế này ? —— cũng không đúng! Nút áo đâu rồi, nút áo đi đâu rồi!

Mẹ ơi, chẳng lẽ mặc như thế này ? —— mẹ nó! Vẫn không đúng, tay áo sao lại nhiều hơn rồi!

Quân Lam Tuyết tiếp tục ra đầy mồ hôi !

Mà Khúc Vô Nham ở bên ngoài, nội công thâm hậu bậc nào, bên trong truyền ra âm thanh sột sột soạt soạt khiến cho hắn cảnh giác.

"Tuyết Nhi, nàng ở bên trong sao?" Khúc Vô Nham nhỏ giọng hỏi, mi tâm hơi nhíu.

Có âm thanh trong nội viện truyền ra, Tuyết Nhi ở bên trong sao?

Nếu như nàng ở bên trong, cũng sẽ đáp lại một tiếng, chẳng lẽ, không phải Tuyết Nhi?

Đôi mày thanh tú của Khúc Vô Nham nhất thời rét lạnh, sải bước vào bên trong, nơi này là phòng Tuyết Nhi, trừ nha hoàn quét dọn phòng ra sẽ không có người khác đi vào.

Nếu như là nha hoàn quét dọn phòng thì nghe tiếng mình nói sẽ không dám trầm mặc như vậy.

Vì vậy trong nội viện nhất định là người khác !

Nghe âm thanh Khúc Vô Nham đi tới bên này, Quân Lam Tuyết giật mình một cái, tay chân càng thêm hoảng loạn.

Mẹ nó! Không ai dạy nàng làm sao mặc y phục nữ nhân cổ đại mà! Quân Lam Tuyết tức giận, hận không thể xé sạch cái đống y phục này.
          
Nhưng. . . . . .

Quân gia là địa phương nào, siêu cấp hào môn thế gia!

Nhiều tiền hơn cả hoàng đế đương triều! Thử hỏi, trong gia tộc này vải vóc quần áo của đại tiểu thư có thể không tốt sao?

Sẽ không! ! Ngược lại! Y phục này vải vóc còn cực kỳ tốt, bởi vì nàng xé thế nào, cũng không rách được !

Quân Lam Tuyết bỏ qua, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, cả người run lên, theo bản năng liền run rẩy rống to, "Không cho phép vào đi!"

Khúc Vô Nham ngừng bước một chút.

Là âm thanh của Tuyết Nhi.

Chỉ là giờ phút này âm thanh của nàng tràn đầy hốt hoảng, tràn đầy nóng nảy, khiến trái tim Khúc Vô Nham run lên.

Hắn chợt thầm nghĩ, khó trách Tiểu Tuyết Nhi vừa rồi không nói tiếng nào, chẳng lẽ là bị người ta khống chế?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận