Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo

Vừa nhìn thấy nàng, ánh mắt Khúc Vô Nham trở nên nhu hòa, lập tức đứng dậy, “thay xong rồi?”

Khẽ buông ánh mắt, nhìn thấy cái váy trên người nàng vốn đang rất tốt lại bị cắt thành như vậy, khẽ sửng sốt một lát, chợt thấy buồn cười, đây đúng là loại chuyện mà Tuyết Nhi của hiện tại thích làm.

“Thì ra là đại tiểu thư.” Quân Tử Y dùng tay che miệng, cười khanh khách, ngoài miệng thì cười, nhưng trong lòng lại hết sức khó chịu, nhất là chứng kiến cảnh Quân Lam Tuyết vừa tới, Khúc Vô Nham đã hoàn toàn thay đổi thái độ lạnh nhạt, hữu lễ lúc trước, càng khiến cho Quân Tử Y vô cùng bất mãn.

Thật không biết cái đồ phế vật này có điểm nào hơn được bọn họ, khiến cho Khúc Vô Nham từ trước tới giờ chỉ khăng khăng một mực yêu mỗi nàng ta!

Nhìn xem y phục của nàng ta còn ra cái thể thống gì? Rách rưới như vậy còn dám mặc ra ngoài? Làm gì còn chút dáng vẻ nào của một đại tiểu thư nữa? Cũng không sợ khiến cho Quân gia mất hết thể diện.


Phế vật này, đúng là khiến cho người khác cảm thấy đáng ghét!

“Đại tiểu thư hôm nay đã ra oai rồi, nghe nói vừa mới trở về đã dạy dỗ Tương Đình, còn nghe nói đại tiểu thư rời khỏi Quân gia nửa năm đã gặp được kỳ ngộ, võ công đột nhiên tăng mạnh, thật khiến cho người ta hâm mộ, không bằng đại tiểu thư nói cho chúng tôi biết chỗ đấy là đâu đi, để cho mấy người chúng tôi cùng tới đó học hỏi đôi chút.”

Quân Tử Y vừa từ Tiền viện tới đây, vừa nghe về chuyện Quân Lam Tuyết dạy dỗ Quân Tương Đình nên mới đặc biệt chạy tới nơi này để dò xét, không nghĩ tới lại có thể gặp được Khúc Vô Nham ngày nhớ đêm mong ở chỗ này, nên mới ở lì tại Lan Đình.

Thấy Quân Tử Y nói chuyện châm chọc, khiêu khích, mắt phượng của Khúc Vô Nham có một đạo ánh sáng khác thường xẹt qua, thâm thúy.

Quân Tiểu Ngôn cũng không vừa lòng, cảm thấy kỳ quái: “Quân Tử Y, người như ngươi có còn biết xấu hổ không hả, tỷ tỷ ta học cái gì thì mắc mớ gì tới ngươi.”

Bất luận là kẻ nào khi dễ tỷ tỷ của cậu thì cậu đều ghét, dĩ nhiên cũng bao gồm Quân Tử Y này, vừa nhìn đã thấy khó chịu.

Quân Tử Y nhíu nhíu mày, “Tiểu thiếu gia, không nên nói lời lung tung, ta cũng chỉ muốn quan tâm một chút tới cuộc sống bên ngoài của tiểu thư thôi mà, như vậy cũng có lỗi sao?”

Quân Tiểu Ngôn trợn trắng cả mắt, “Ngươi thật lòng quan tâm tới tỷ tỷ, sao ngươi không tự mà đi?” Còn dám nói dễ nghe như vậy.


“Tiểu thiếu gia, ngươi…….” Sắc mặt Quân Tử Y chợt biến đổi, lúc trắng lúc xanh, nhưng mà Quân Tiểu Ngôn chỉ là một đứa trẻ, mà đứa trẻ thì luôn nói chuyện cái kiểu mồm miệng bộc tuệch, đối phương lại còn là gia chủ tương lai của Quân gia, nàng ta không dám bất kính.

Thấy bọn họ sắp gây gổ với nhau, Quân Lam Tuyết mới ‘hậu tri hậu giác’ xoay đầu lại, môi đỏ mọng khẽ nhếch, nghi hoặc nhìn Quân Tử Y, “Hả? Ngươi đang nói chuyện với ta phải không? Ngại quá, ngươi vừa mới nói cái gì nhỉ, ta không nghe rõ, phiền ngươi nói lại lần nữa đi, cảm ơn.”

Nhìn nàng vô cùng lễ phép. Quân Lam Tuyết mỉm cười, duy trì phong phạm nụ cười điển hình 180 độ của tiếp viên hàng không.

Biện pháp tốt nhất để đối phó với kẻ địch là gì?

Chính là xem nhẹ nàng ta, mặc kệ nàng ta làm cái gì, đều không liên quan tới mình.


“Ngươi…..” Quân Tử Y cứng họng, trong họng nghẹn ngào thành một cục, thì ra trong mắt kẻ phế vật này căn bản không có mình?

Bị hai tỷ đệ Quân Lam Tuyết chọc giận tới hết đường để lui, mặt Quân Tử Y đã thành ra xanh xanh tím tím. Không còn như lúc trước nữa.

Mà lúc này, Khúc Vô Nham cũng nhàn nhạt hạ lệnh đuổi khách, “Tử Y cô nương, ta và Tuyết Nhi còn có chuyện quan trọng muốn thương lượng, không biết ngươi có thể lánh đi chỗ khác được không?”

Quân Tử Y hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, nói: “Dĩ nhiên có thể, vậy thì Vô Nham ca ca, Tử Y xin cáo từ trước.”

Nói xong cũng không thèm chào hỏi Quân Lam Tuyết và Quân Tiểu Ngôn, bước đi không thèm quay đầu lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận