Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo

Tuyết thiền kia nghe giống như là con trùng con? Tuyết sơn lớn như vậy, muốn tìm một con sâu. . . . . . Trời, Thủy Nhược cảm thấy hối hận vì lời nói của mình.

"Không sai, tuyết thiền thích rét lạnh, nhất định là trốn bên trong Tuyết Sơn, chúng ta cứ leo lên đỉnh núi, khả năng Tuyết thiền sống ở đỉnh Tuyết Sơn là rất lớn." Khúc Vô Nham nói thẳng, một thân trang phục trắng càng khiến hắn trở nên ngọc thụ lâm phong khi ở trong tuyết.

"Ừ, đi đỉnh núi." Quân Lam Tuyết không có ý kiến. Trong ba người, chỉ có Khúc Vô Nham hiểu biết về Tuyết thiền.

Có nội lực hộ thể nên không sợ rét lạnh, hơn nữa ba người bọn họ khinh công sâu không lường được, không đến hai canh giờ đã đi được một nửa lộ trình.

Trước mắt bọn họ là một khe sâu chắn ngang đường đi.

Khe sâu rộng khoảng mười thước, từ trên nhìn xuống, giống như một hố đen sâu thẳm, không nhìn thấy đáy.


"Không qua được ." Thủy Nhược nhìn khe rãnh nói: "Nếu không, chúng ta đi đường vòng ở bên kia đi?" Nàng là nữ nhân mảnh mai, không thích hợp leo núi . . . . . .

Khúc Vô Nham không đồng ý, "Thiên Sơn rất nhiều địa vực với lại khe sâu này diện tích rất lớn. Nếu đi đường vòng, e rằng trời sẽ tối."

"Vô Nham đại ca, không phải là ngươi muốn ta bay qua chứ?" Nơi này khắp nơi đều là tuyết, nếu không cẩn thận, có khả năng sẽ rơi xuống.

Khe rãnh sâu như vậy, nếu té xuống, chắc chỉ còn nửa cái mạng. Cho dù còn nửa cái mạng, bị nhốt ở dưới, nếu không ra được cũng sẽ chết đói hoặc chết rét.

Khúc Vô Nham cười cười, không nói gì, quay lưng lại, lấy ra một dây thừng dài, " Lúc trước, bá phụ có dặn dò, ta đã tới Thiên Sơn rồi, đối với nơi này có biết một chút nên đã chuẩn bị Ngàn nhân ti. . . . . ."

Nghe vậy, Quân Lam Tuyết hơi nhướng mày, hắn đã tới đây. Xem ra trước đây phụ thân cũng đã cùng Vô Nham tìm Thiên Sơn tuyết thiền .


Ngàn nhân ti là một dây thừng dài, mỏng như cành liễu nhưng lại cứng cỏi dị thường. Người có nội lực cao thâm nếu muốn đánh gãy chỉ sợ cũng phải tốn không ít sức.

Khúc Vô Nham nhìn sang bên kia khe, nói với Quân Lam Tuyết: "Nếu ta nhớ không lầm ở nơi này có một khối đá, ta sẽ đem Ngàn nhân ti cố định ở khối đá đó. Lúc các ngươi đi qua, cần phải cẩn thận."

Quân Lam Tuyết Thần gật đầu nghiêm túc, tỏ vẻ đã biết.

Nói xong, Khúc Vô Nham nhón mũi chân, nháy mắt bóng dáng bay đi về hướng bên kia. Bỗng nhiên, Ngàn nhân ti trong tay bắn ra, nhớ lại vị trí của khối đá, thành công bay qua.

Hắn đem một đầu khác của Ngàn nhân ti thảy qua, Quân Lam Tuyết bắt lấy, không chút do dự bay qua bên kia.

Nhìn thấy động tác thuần thục của nàng, Khúc Vô Nham lộ ra một chút ý cười.

Nơi này là khe sâu, chỉ cần hắn động tay một chút, nàng chắc chắn sẽ chết, nhưng Tuyết Nhi lại toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn, cảm giác này làm cho hắn cảm thấy rất hài lòng.

Quân Lam Tuyết cũng không biết ý nghĩ của hắn, vận dụng võ công cùng nội lực, dựa vào lực kéo của Khúc Vô Nham, chuyên tâm nhảy qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận