Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo

"Còn có thể làm gì?" Quân Lam Tuyết ngẩng đầu nhìn trời: Tiểu Ngôn hôm nay tung tích không rõ, Quân gia hiện tại cũng đều là người của đại trưởng lão, trừ mấy người chúng ta, Quân gia, còn sót lại người nào?"

Nhưng, nàng không cam lòng, nàng ở thế giới này, thật vất vả mới có được phụ thân, mẫu thân, còn có nhưng người kia đã từng ghét nhưng ít ra vẫn mang huyết mạch của Quân gia trong người, nhiều mạng người như thế cứ như vậy mà không còn, nàng không cam lòng!

Khúc Vô Nham lặng lẽ thở dài một tiếng, cũng là lỗi của hắn

Thù này, không thể không báo.

Hắn nhẹ giọng nói: "Vậy trước hết ngươi cứ ở chỗ này nghỉ ngơi thật tố, chuyện gì cũng đừng nghĩ đến, những gì đã qua hãy cứ để nó qua đi, ta về Hoàng thanh trước một chuyến, buổi tối lại đến xem ngươi."

Vì để Tuyết Nhi an tâm, hắn quyết định tự mình đi tìm thi thể của nhạc phụ cùng nhạc mẫu.

Nếu không, làm sao Tuyết Nhi có thể an tâm.

"Ừ." Quân Lam Tuyết mệt mỏi ừ một tiếng, không cự tuyệt.

Khúc Vô Nham thấy vẻ mặt của nàng không có gì khác thường, lúc này mới yên tâm rời đi.

"Chăm sóc Tuyết Nhi cho thật tốt, không được có bất kì sơ xuất gì, biết không?" Khúc Vô Nham cau mày, không an lòng giao phó cho nha hoàn mà thuộc hạ mới điều tới.


"Vâng, thiếu gia, chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho tiểu thư."

Lấy được cam đoan của bọn họ, Khúc Vô Nham lúc này mới yên tâm nhìn bóng dáng trong gian phòng một cái, xoay người rời đi.

Tuyết Nhi, yên tâm, máu của Quân gia, nước mắt của nguwoi, sẽ không chảy vô ích.

Tĩnh Uyên hoàng thất, hắn, một người cũng sẽ không bỏ qua.

Bao gồm cả hắn, Tô Lăng Trạch.

Một tia sáng đỏ như máu trong nháy mắt xẹt qua, sau đó biến mất thật nhanh không thấy bóng dáng.

Vậy mà, khi Khúc Vô Nham một lần nữa chạy về thôn trang, nhìn thấy, là một gian phòng lạnh như băng.

Mấy nha hoàn kia mờ mịt nằm trên mặt đất, mà người hắn tâm niệm, lại vô ảnh vô tung.

"Tuyết Nhi..." Lời nói êm ái của hắn, bay xuống trong không khí, không có tiếng động.

Ảnh bộ, Tô Lăng Trạch ngồi trên xe lăng, lẳng lặng ngồi dưới tàn cây Ngọc Lan, xuất thần nhìn trời.


Trong mắt Dương Thành lóe lên một vẻ không đành lòng, điện hạ cứ đứng đó ba ngày ba đêm, không nói câu nào, một hớp nước cũng không uống, cứ như vậy nhìn phía xe, cũng không biết đang nhìn cái gì.

Hay hoặc là, đang đợi cái gì.

Nhưng nơi này là ảnh bộ, người ngoài căn bản không thể đi đến nơi này.

Biến hóa kinh thiên động địa ở Đô Sát viện ba ngày trước đã sớm biến mất, Hách Liên Diệc vẫn tiếp tục ỉa trang chủ tử quỳ ở trước mộ phần thái hậu như cũ.

Mà chủ tử thay một thân phận khác, vẫn trở lại ảnh bộ như cũ, giống như trước kia.

Hết thảy, giống như không có gì thay đổi, lại phảng phất giống như cái gì cũng thay đổi.

Sâu xa bên trong, hắn không thể nói rõ, lại không thể nói được.

Chốc lát.

Mạc Ninh bưng một chén thuốc đi tới, nhẹ giọng nói; "Chủ tử, ngài đến giờ uống thuốc rồi."

Tô Lăng Trạch vẫn không nhúc nhích, tựa hồ như bọn họ cũng trở thành không khí, vậy mà trên mặt của hắn lại tái nhợt dị thường.

Trắng bệch như tờ giấy, ở bên dưới Ngọc Lan hoa trắng noãn, lại có phần giống như tuyết trắng.

Thấy Tô Lăng Trạch bất động, Mạc Ninh nhẹ nhàng hít một hơi, cố nén chua xót trong lòng, nghẹn ngào nói: "Chủ tử, nếu ngài không uống thuốc, vết thương sẽ trở nên nặng hơn."

Hắn nhìn sắc mặt điện hạ tái nhợt, mũi tên bắn vào giữa lưng kia, vết thương thiếu chút nữa đã lấy đi mạng của điện hạ, Mạc lão tốn suốt một ngày một đêm mới cứu sống được điện hạ, nhưng hắn vừa tỉnh lại sẽ bảo người mang hắn tới nơi này, yên lặng nhìn, ngắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận