Ánh mặt trời rạng đông dần xuyên thấu tầng mây.
Tô Lăng Trạch từ trong hôn mê tỉnh lại, mở mắt ra.
Nơi này là một căn nhà gỗ nhỏ, hắn quay đầu, thấy Quân Lam Tuyết ngồi ở mép giường.
"Tỉnh?" Quân Lam Tuyết để ngân châm trong tay xuống, chậm rãi nói: "Ngươi bất tỉnh một đêm, Vân Ly để cho Mạc Ninh mang về, giờ ngươi cảm thấy thế nào."
Thật ra Tô Lăng Trạng bị thương cũng không nặng, chẳng qua là dưới đả kích to lớn có chút kiệt sức, ngủ mê man một đêm, rõ ràng đã khôi phục tình trạng.
Mắt Tô Lăng Trạch u ám, nhàn nhạt 'ừ' một tiếng, sau đó nhắm mắt lại, không nói chuyện, không biết đang nghĩ gì.
Quân Lam Tuyết thấy hắn như vậy, cũng không quây nhiễu, chẳng qua là đứng dậy, đi đến phòng bếp.
Căn nhà này là một ngôi nhà gỗ bên ngoài Khai Nguyên tự, nghe nói trước kia là do một vị đại sư tu thành đại quả cư ngụ, bên trong đầy đủ mọi vật.
Thuốc trong phòng bếp đã nấu xong, nàng cẩn thận đổ ra chén, bưng đến trước giường, liếc mắt nhìn Tô Lăng Trạch đang nhắm mắt dưỡng thần: "Mặc dù ta biết thương thế của ngươi không nặng, nhưng thuốc thì vẫn phải uống."
Tô Lăng Trạch khẽ mở mắt ra, lẳng lặng nhìn nàng một lát.
Quân Lam Tuyết bất động, cứ như vậy đứng tại chỗ nhìn hắn, trong mắt tràn đầy kiên quyết.
Một hồi lâu sau, Tô Lăng Trạch mới từ từ ngồi dậy, nhận lấy chén thuốc kia, uống từng ngụm.
Một khắc kia, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Quân Lam Tuyết, giọng nói khàn khàn: "Ngươi biết, vì sao Ly nhi lại muốn đến Khai Nguyên tự không?"
Quân Lam Tuyết sửng sốt, không tự chủ được lại cảm thấy lạnh lẽo từ trong tim: "... Không biết."
Tô Lăng Tạch hờ hững gật đầu một cái, không nói gì nữa, lần nữa cúi đầu, uống nốt chỗ nước thuốc còn lại trong chén.
Hắn như vậy, làm cho Quân Lam Tuyết cảm thấy xa lạ, rồi lại không kiềm chế được trái tim co rút đau đớn.
Uống thuốc xong, hắn đưa chén đến chỗ nàng, lúc này, Quân Lam Tuyết mới phát hiện, trên tay trái của hắn, quả thật thiếu mất một ngón tay.
Nàng kinh ngạc nhìn nơi ngón tay bị cắt đứt, không nhận lại chén, mắt khẽ run.
Tô Lăng Trạch nhìn theo tầm mắt của nàng rơi vòa trên tay của mình, ánh mắt nhàn nhạt, mặt không có biểu tình.
"Tô Lăng Trạch."
Hồi lâu, nàng phun ra một hơi, tựa như một loại quyết định, nói: "Bốn năm trước, lúc ta còn là nô tài tam đẳng ở Lăng Vương phủ, lúc gặp người đeo mặt nạ đó ở thiện phòng chính là ngươi."
"Phải."
Nghe vậy, trên mặt Quân Lam Tuyết, đột nhiên mất hết tất cả thần sắc, nhất thời trở nên trầm mặt, nàng từ từ, nắm chặt hai tay thành quyền.
Trầm mặc.
Một bàn tay nhẹ nhàng đưa tới, nói lỏng bàn tay đang nắm chặt thành quyền của nàng, Tô Lăng Trạch nhẹ nhàng thở dài, đem nàng ôm vào trong ngực.
"Tiểu nô tài... ta nói rồi, ngươi là của ta."
Như vậy, cưng chiều nàng, trợ giúp nàng, cũng là chuyện đương nhiên.
Nếu như không phải phụ hoàng trên danh nghĩa của hắn ra tay đến như vậy, giữa hắn và nàng, sẽ không có nhiều chuyện phát sinh như vậy.
Quân Lam Tuyết cắn chặt môi, không lên tiếng.
Tô Lăng Trạch nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, do dự một lát, nhẹ nhàng buông nàng ra.
"Ta muốn trở về lăng Vương Phủ một chuyến."
Đích thân hắn đốt lửa Lăng Vương phủ, giờ phút này, không biết nơi đó đã biến thành dạng gì.
Hắn không hề nhắc đến Vân Ly nữa.
Phảng phất như đã chôn sâu việc này, lại phảng phất như trốn tránh.
Quân Lam Tuyết vẫn trầm mặc, lúc hắn cũng đang sắp sửa xoay người, đột nhiên đưa tay kéo hắn lại.
Trong nhà gỗ có một mùi mốc meo nhàn nhạt, trong lòng Tô Lăng Trạch chấn động, vừa nghiêng người, liền bị nàng kéo xuống, nửa quỳ ở mép giường, cúi đầu nhìn nàng: "Tiểu... Quân nhi, thế nào?"
Lần đầu tiên nghe hắn kêu tên của mình.
Quân Lam Tuyết không trả lời, lại đem môi của nàng áp lên, rơi vào trên môi của hắn, lần đầu tiên chủ động hôn hắn, động tác có chút vụng về, lại mang theo hương vị mềm ngọt, mị hoặc dụ người đến từ trong thân thể.
Tô Lăng Trạch bất động trong chốc lát, đại não trống không trong nháy mắt, nhưng chỉ là chốc lát liền phục hồi tinh thần, hắn cúi người ôm nàng, thấp giọng hỏi: "Tiểu nô tài?"
"... Ừ." Quân Lam Tuyết mơ hồ đáp một tiếng, hai tay vẫn không buông ra như cũ, cả người như một con mèo rúc trong người của hắn.
Hai người mặc dù đã có mấy lần ôm hôn nhau, nhưng tư thế triền miên như thế vẫn là lần đầu tiên, Tô Lăng Trạch vừa đang vừa độ tuổi nam tử hán, trong ngực lại là người hắn thương yêu, vẫn có khát vọng, không lâu sau hô hấp liền có chút không ổn, dần thở gấp.
Quân Lam Tuyết đột nhiên lấy mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra diện mạo vốn có.