Sở Tiêu vừa từ bên ngoài trở về, hắn nhìn thấy nàng đơn độc chiến đấu với bao nhiêu người, rồi cả dư luận bủa vây nàng thì trong lòng không khỏi chua xót.
Hắn nhìn thấy trong mắt nàng ánh lên vẻ cô độc, hắn nhanh chóng bước qua cửa đi vào trong sân, rồi tiến đến chỗ Tống Tương.
Một chàng trai tuấn tú như vậy xuất hiện, thì tất cả sự chú ý được dời lên người Sở Tiêu.
Hắn bình tĩnh ra mặt nói giúp Tống Tương:"Các vị, thật ra Tống cô nương vẫn luôn ghi nhớ lòng tốt của các vị đối với nàng!""Bởi vì Tống lão tam ham mê cờ bạc, đôi khi trong nhà chỉ còn một chút lương thực cũng bị ông ta mang đi gán nợ.
Nàng từng kể lúc đó may mà có Vương thẩm, Đường bà bà và còn nhiều hàng xóm khác nữa đã ra tay tương trợ.
Nàng ấy bất đắc dĩ phải dựa vào các vị mới có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống.""Còn nữa, Tống cô nương cũng không quên công ơn dưỡng dục của Tống lão tam, cũng không quên ông ấy từng đối xử tốt với mình và đệ đệ như thế nào.
Nàng tuy hận Tống lão tam ham mê cờ bạc nợ lần không có tiền trả; nhưng nàng vẫn mạo hiểm lên núi hái thảo dược đi đổi lấy ngân lượng, giúp ông ta trả nợ cờ bạc thậm chí thuyết phục ông ấy từ bỏ cờ bạc tu chí làm ăn.""Cho đến ngày hôm qua ông ta chứng nào tật đấy, lại thua bạc thiếu nợ người ta ngân lượng.
Sau khi về đến nhà muốn bán mẹ con các nàng vào thanh lâu để gán nợ.
Nàng không thể chịu đựng được nữa nên đã đuổi ông ta ra khỏi nhà.""Ta tin rằng tất cả các vị đứng đây đều không muốn nhìn thấy cảnh Tống cô nương bị bán vào thanh lâu.
Nếu nàng ta bạc tình bạc nghĩa cô phụ lòng tốt trước đây của Tống lão tam thì giờ đây đã chết ngàn vạn lần không có chỗ chôn rồi."Nghe đến đây đã có rất nhiều thôn dân nghĩ đến bộ dạng đáng thương của gia đình Lý thị trước đây mà không khỏi thương cảm.
Tống Tương không ngờ được nam nhân lạ mặt mà mình nhặt được trên núi, nay lại đứng ra nói lời công bằng giúp nàng.
Nhìn bộ dạng thẳng đứng, cương trực khi nói của hắn mà khoé môi nàng nhẹ nở nụ cười biết ơn.Một vài người đến xem đã bắt đầu rời đi, trong thâm tâm họ nghi ngờ lời nói của Tống lão tam hơn.
Cũng đúng thôi, có ai mà thèm tin lời của mấy con ma cờ bạc.
Mấy con ma này không có kẻ nào là không bán con rồi bán vợ để gán nợ; gián tiếp hại chết người vô tội, thật là những kẻ không có lương tâm.
Chỉ là việc làm của Tống Tương trong mắt họ đã vượt quá khuôn phép ở thời đại này.
"Nếu người thân thật sự của hai tỷ đệ bọn họ đến đón đi thì tỷ đệ bọn họ cũng không phải rơi vào hoàn cảnh đáng thương này."Nhìn thấy những thôn dân đều thông cảm cho Tống Tương thì khuôn mặt của thôn trưởng tái xanh vì tức giận.
Hắn vốn là người dẫn đầu đến bắt tội nhân là Tống Tương, giờ thì người không những không bắt được mà tội danh cũng không còn đây không phải là cho vào mặt ông ta cái tát vang dội sao?Ông ta là người đứng đầu thôn, từ trước đến giờ được người dân trong thôn kính trọng.
Trong thôn ông ta nói đi đằng đông thì không có ai dám cãi lại đi đằng tây.
Nay vì Tống Tương mà uy nghiêm của ông ta bị mạo phạm, thử hỏi sao ông ta lại không nổi giận chứ? Vậy là ông ta chất vấn Sở Tiêu:"Ngươi đây là đang nói giúp cho nàng ta! Ngươi là gì của nàng ta?"Thôn dân đến xem náo nhiệt được thôn trưởng nhắc nhở thì từng người người một nhìn đến Sở Tiêu bằng ánh mắt dò xét.
Vừa rồi hắn đường đường chính bước vào nhà, không lẽ hắn sống ở đây.
Một tiểu cô nương chưa chồng sống chung một mái nhà với đại nam nhân xa lạ, đây đúng điều trước nay chưa từng có ở Tống gia thôn.
Sở Tiêu nhận thấy tình hình không ổn, hắn liền nói tiếp:"Ta là người được nàng ấy cứu từ trên núi về, chỉ ít ngày nữa thương thế hồi phục ta sẽ rời đi, ta và nàng ấy không có quan hệ gì cả."Lúc trước trong thôn nói có người đi săn trên núi bị thú dữ tấn công, xem ra lời nói của hắn không có sai.
Nhưng thôn trưởng lại nắm lấy điểm này, giữ chặt không buông:"Các người nghe hắn nói rồi đấy, là nàng ta cứu hắn một mạng nên hắn có nói giúp nàng ta cũng là chuyện đương nhiên."Có người không thích phong cách làm việc từ trước tới giờ của thôn trưởng nên nhân cơ hội này ủng hộ Tống Tương để phản bác lại ông ta:"Nhưng tất cả những gì hắn nói đều không có sai, trong Tống gia thôn này có ai là không biết nhà Tống là tam đều trôi qua những ngày tồi tệ nhất thôn."Những người đến xem náo nhiệt còn có việc đồng áng của nhà đang dang dở, thấy không có việc gì nữa thì cũng tản ra rời đi.
Trong sân cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Tống Tương cầm những đồ vật đón được lúc thôn dân đáp vào nàng, cẩn thận nhẹ nhàng nhảy từ trên tường xuống nhìn Sở Tiêu gật đầu tán thưởng.Nàng giơ đồ đang cầm trên tay lên rồi nói:"Ngươi đi cùng ta một lát, đem trả lại những thứ này."Tống Tương nói xong thì quay đầu rời đi nàng tự nhiên thấy ngại ngùng khuôn mặt đỏ rực như gấc chín.
Sở Tiêu thu được những điều này trong tầm mắt, hắn tủm tỉm cười rồi cũng đi theo sau."Là ai to gan dám đánh thiếu gia ta?"Một vị cô nương bước ra từ đám đông, nàng ta tuy vận y phục vải lanh bình thường nhưng không làm mờ đi dáng vẻ xinh đẹp, khả ái trên khuôn mặt.
Tên thiếu gia nhìn thấy tiểu cô nương xinh đẹp thì không che đậy nổi bộ dạng vô lại của hắn.
Mắt hắn dán chặt lên người tiểu cô nương kia, bày ra bộ dạng tươi cười nói:"Nguyên lai là một tiểu cô nương khả ái, nàng vừa đánh vào tay của ta, thương thế rất nghiêm trọng.
Xin hỏi thiếu gia ta đã đắc tội gì với vị cô nương đây?"Tống Tương hừ lạnh bước qua hắn tiến đến trực tiếp hỏi người bán tranh:"Ngươi bán bức tranh nào cho hắn?"Ngươi bán tranh thấy có người đứng ra nói đỡ khiến hắn vui mừng cảm động rồi nhanh chóng nói rõ ràng:"Là một bức tranh của Trương tiên sinh, có tên: Câu cá trên sông mùa thu.
Đây là bức tranh cổ quý giá được tổ tiên của chúng ta truyền lại qua các đời.
Đến đời của ta nếu không vì nhi tử thiếu nợ ngân lượng của người ta cũng đâu đến nỗi phải mang vật tổ truyền đem bán đi."Tống Tương gật đầu trong lòng thấy khó chịu.
Nàng cũng không định tham gia náo nhiệt, dù sao thì nàng cũng ít nghiên cứu về tranh cổ nên không biết phân biệt thật giả.Tuy nhiên lúc vừa rồi nàng đi qua cầu bắt gặp tên thiếu gia vô lại này đang trêu chọc một phụ nhân ở dưới gốc liễu cạnh cầu.
Chỗ đó rất kín đáo nhưng không qua nổi con mắt tinh tường trời sinh của nàng.Phụ nhân kia ở cùng với tên thiếu gia áo trắng một lúc thì đi đến chợ đứng cạnh người bán tranh.
Linh tính nàng mách bảo nàng đoán được tên thiếu gia áo trắng này và phụ nhân kia có gì đó mờ ám, nhất định đều không phải là dạng tốt đẹp gì nên quyết định xen vào việc này.Tống Tương cũng chưa hoàn toàn tin tưởng người bán tranh, bèn quay lại hỏi tên thiết gia:"Tranh đâu?"Tên thiếu gia lấy ra bức tranh nâng đến trước mặt Tống Tương nói:"Cô nương, đây là bức tranh ông ta bán cho ta, hại ta mấy ngày trước bị cười nhạo trong bữa tiệc gia đình, cô nương hãy đòi lại công bằng giúp ta."Tống Tương không thèm nhìn tên này mà tiến đến giật lấy bức tranh rồi mở ra trước mặt nhiều người.
Hầu hết những người đứng đây đều là thường dân và họ không có khả năng phân biệt thật giả của bức tranh."Cô nương nhìn xem, giấy vẽ này rất thô, nhìn một cái là đã biết đồ giả rồi.
Ta thật sự bị lừa nên mới mua phải đồ giả này."Tên thiếu gia áo trắng để có được sự đồng tình của người đang vây quanh thì làm bộ khổ sở khi bị lừa mua phải hàng giả.
Sở Tiêu thực sự ngứa mắt với hành vi không đứng đắn của kẻ này liền đứng ra nói:"Chỉ cần nhìn giấy vẽ của bức tranh đã đủ xác nhận thật giả rồi.
Trương tiên sinh là một họa sư danh tiếng, nên có rất nhiều người phỏng lại bức tranh của ông ấy, nhất là bức tranh trên giấy tuyên thành.
Mà giấy tuyên thành được phát minh gần đây.
Nên tất cả tranh vẽ trên giấy tuyên thành là tranh giả.""Như mọi người đều biết, triều đại trước chỉ có giấy gai làm từ cây đay, từ nét bút thì bức tranh này là một trong những bức tranh đầu tiên của Trương tiên sinh."Trong đám đông cũng có một số công tử được đến thư viện đọc sách mà biết điều này bèn nói:"Quả thật đúng là như vậy! Trương tiên sinh xuất thân từ gia đình nghèo khó.
Trong những năm đầu khi chưa có tiếng tăm gì thì chỉ đủ tiền mua giấy gai rẻ tiền nên tất cả các bức tranh của ông ấy lúc bấy giờ đều là giấy gai thô ráp."Tên thiếu gia thấy Sở Tiêu chen ngang liền vênh mặt đi đến cạnh Sở Tiêu nói:"Cái tên tiểu bạch kiểm này từ đây ra vậy? Dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt bổn thiếu gia ta!".