Nấu ăn xong, Tống Tương đi ra, trên tay cầm thuốc và dấu trong ống tay áo.
Tống Tương đến gần bọn họ, thuốc không màu không mùi không vị chỉ có côn trùng mới có thể ngửi được.
Không lâu sau, hai con côn trùng màu đen chui ra khỏi tai họ, hóa thành mồ hôi lăn trên mặt họ.
Tống Tương cầm lấy khăn lau lau rồi đưa cho hai người bệnh nhìn.Thấy thứ đen đen nổi bật trên chiếc khăn trắng, hai người bệnh cũng phải cúi đầu thán phục.
Vừa rồi âm thanh hỗn tạp bên tai họ không còn nữa, tiếng côn trùng kêu, tiếng nước chảy được hai người bọn họ nghe cực kỳ rõ ràng.Sau khi hai người rời khỏi nhà Tống Tương, họ không ngừng cười nói suốt dọc đường.
Nghe nói lúc sáng Tống Tương có thể chữa được những bệnh nhỏ kỳ lạ của hai phụ nhân thì buổi chiều rất đông người đổ xô đến nhà nàng.
Kể từ đó tiếng tăm của nàng nổi như cồn, nàng là một đại phu nổi danh số một trong Tống gia thôn.
Ngân lượng kiếm được cũng rủng rỉnh.Tháng sáu, Tống Hoa vừa tròn năm tuổi, Tống Tương chuẩn bị cho cậu bé đi học lớp vỡ lòng.
Trong sân có một bộ bàn ghế mới làm bằng gỗ du, mấy hôm trước là nàng cùng Sở Tiêu lên núi đốn gỗ về, phải mất ba ngày mới làm xong.Lý Thị ngồi dưới mái hiên, trên tay là kim chỉ đang may cho Tống Hoa túi xách màu xanh dương.
Nghĩ đến việc có thể tới trường học, Tống Hoa nhìn về phía Sở Tiêu rồi vui vẻ nói:"Đại ca ca, ngày mai để được đi học rồi."Sở Tiêu quay đầu lại nhìn cậu bé, cảm thấy có điều kỳ lạ.
Những đứa trẻ nhà khác lần đầu tiên đến trường học đều khóc nháo lên không muốn đi.
Ngược lại, Tống Hoa không những rất vui vẻ mà còn sẵn sàng đón nhận việc này.
Hắn giơ bàn tay to vỗ vỗ vào vai gầy của Tống Hoa tán thưởng:"Tống Hoa làm tốt lắm."Tống Tương đã sớm đến xem trường học, ngôi trường đó ở làm bên được xây dựng trong sân đình lớn.
Nơi này trước đây là chỗ ở của một tiểu điền chủ, sau này họ dọn đi sân đình này bỏ trống và rồi lớp học cũng được chuyển đến đây.Nàng đến đây gặp tiên sinh quản lý bàn về việc đến trường học của đệ đệ.
Từ khi khai quốc đến nay, Sở quốc rất chú trọng đến việc giáo dục, có rất nhiều trường học được dựng lên cho hài tử nông thôn có cơ hội được đến trường đọc sách.
Ở mỗi làng đều có tiên sinh phụ trách tuyển sinh, giống như một phòng tuyển sinh ở thời hiện đại.
Khi biết Tống Hoa là đệ đệ của Tống Tương thì tiên sinh phụ trách nhanh chóng làm xong thủ tục, ngay ngày hôm sau có thể đến học.Hôm nay Tống Hoa tung tăng vui vẻ cắp sách rồi đến trường làng học, trước cổng trường có một nhóm nam sinh đang vui đùa nhưng không chịu vào lớp học.
Tống Tương và Sở Tiêu rất giống hoa đi qua một nhóm nam sinh đang chơi mèo vờn chuột trước khi lên lớp học.
Khi mấy người bước đến phòng học gần nhất có một cậu bé cao chừng Tống hoa vừa đến đã học đọc học viết, vừa nhìn thấy Tống Tương và Chu Tiêu đi đến cậu bé không học tiếp nữa mà xoay người vẫy tay chàoRồi chạy theo vào lớp vào lớp học.
Nhìn bóng lưng khuất dần của đệ đệ vẻ mặt của dần dần ấm áp lên.
Lớp học chỉ học nửa ngày."Hoa Nhi, nói cho tỷ tỷ biết hôm nay ở trường để học được những gì?"Thấy Tống Hoa trở về, khoé mắt Tống Tương gợi lên cười nhẹ nhàng họ, còn Lý Thị lau mồ hôi trên trán cậu bé.
Tống Hoa đặt cặp sách xuống, chạy đến chỗ tỷ tỷ, đôi mắt màu hộ phát sáng lấp lánh như sao."Tỷ tỷ, Hoa Nhi hôm nay học viết chữ, để viết được tên của đệ nữa."Nói xong cậu bé nhặt một cành cây lên, vẽ lên trên mặt đất hai chữ Tống Hoa thật lớn.
Nhìn dòng chữ đệ đệ viết, Tống Tương xoa đầu cậu bé khen ngợi:"Thật tốt.""Đệ cũng hỏi tiên sinh cách viết tên của tỷ, nhớ tên của tỷ tỷ là chữ Tương trong tiểu Tương đúng không?"Tống Hoa nói xong, bèn viết trên mặt đất hai chữ lớn.
Sau khi viết xong cậu bé còn viết cả tên của Lý Thị.
Cuối cùng cậu bé nhìn về phía Sở Tiêu hỏi:"Đại ca ca, tên của huynh viết như thế nào?"Sở Tiêu im lặng một lúc, đôi mắt trầm ngâm hướng về phía núi xa xa, không ai biết trong lòng hắn lúc này đang nghĩ gì.
Trong suy nghĩ hắn cảm thấy nhà của hắn cách ngọn núi kia không quá xa.
Tuy nhiên, hắn càng nghĩ lại thấy càng trở nên mờ mịt.
Tống Tương thấy hắn khó trả lời thì lên tiếng trả lời thay hắn:"Hoa Nhi, đại ca ca không nhớ ra tên, Đợi sau này huynh ấy nhớ lại sẽ nói cho để biết tên của anh ấy viết như thế nào có được không.Tống Hoa gật đầu đồng ý:" Sau này đệ sẽ học thêm nhiều chữ nữa, để khi đại ca ca nhớ lại sẽ viết tên của đại ca ca vậy.
"Thấy tinh thần ham học hỏi của Tống Hoa, Tống Tương hài lòng gật đầu.
Có lẽ là do nhà quá nghèo nên Tống Hoa sớm trưởng thành.Ngay từ khi mới đến thế giới này, nàng cũng đã phát hiện ra Tống Hoa là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, hơn hẳn những đứa trẻ đồng trang lứa khác.
Bây giờ đứa nhỏ này đã đến trường đọc sách nên nàng cũng không còn quá lo lắng nữa.Mấy ngày nay y quán vắng vẻ nên Tống Tương đích thân đưa Tống Hoa đến trường.
Hồi sáng Tống Hoa tràn đầy tinh thần hăng hái là vậy mà giờ đã chạy về nhà." Hoa nhi sao con về sớm vậy? "Thấy cậu bé cúi đầu ủ rột, lý Thị ra cửa đón liền hỏi.
Lý Thị vừa hỏi xong thì Tống Hoa bật khóc nức nở.
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt non nớt.
Nghe thấy tiếng khóc của Tống Hoa, Tống Tương đang phân loại thảo dược ở sân sau cũng dừng lại chạy tới xem sao.
Nhìn thấy Tống Tương, cậu bé vung áo lên lau nước mắt ngậm ngùi nói:" Tỷ trường học toàn người xấu! "Người xấu? Tống Tương thầm than trong lòng, chẳng lẽ lại có người bắt nạt Tống Hoa.
Nếu đúng là vậy thì nhất định nàng sẽ không bỏ qua.
Tuy nhiên khi đối mặt với Tống Hoa, nàng che dấu đi những suy nghĩ trong lòng rồi dịu dàng hỏi cậu bé:" Hoa nhi có chuyện gì vậy? Có thể nói cho tỷ biết được không? "Được Lý thị và Tống Tương an ủi, cuối cùng cậu bé cũng bình tĩnh lại.
Rồi nghĩ lại những lời nói của mấy người trong trường học cậu bé lại cắn chặt môi khuôn mặt lộ rõ sự tức giận." Bọn họ vu oan cho tỷ hại người đến chết, đệ đã nói lý với họ.
Bọn họ không nghe giải thích mà còn đánh đệ, tiên sinh thì đứng ngoài cũng không vào giúp đệ.
"Tống Tương vén tay áo của Tống Hoa lên, trên cánh tay trái có nhiều vết bầm tím rõ ràng là do vật cứng đập vào.
Nhìn mấy vết thương này Tống Hoa vô cùng đau lòng, nàng lấy rượu thuốc ra bôi cho Tống Hoa, nàng vừa bôi thuốc vừa dỗ dành Tống Hoa:" Hoa Nhi đệ có thể nói cho tỷ biết bọn họ đã nói những gì không? "Nghe Tống Tương hỏi, Tống Hoa bắt đầu nhớ lại rồi liên tục thuật lại không ngừng nghỉ:" Bọn họ nói, tỷ đã hại chết Vương lão đại ở thôn bên.
Họ còn nói là do tỷ bóc nhầm thuốc cho ông ta, nên khi ông ta trở về nhà không lâu sau liền lăn ra chết.
"" Sau đó đệ hỏi bọn họ nghe được tin này từ đâu, bọn họ nói rằng thôn dân trong các làng quanh đây đều biết cả rồi.
Nhưng họ không nói cho đệ biết ai là người đã tung ra tin đồn này.
"Nàng cúi đầu xoa thuốc cho đệ đệ, sắc mặt càng trầm xuống.
Nếu người thả ra tin đồn này nhầm vào nàng thì nàng có thể tha mạng cho hắn ta.
Nếu hắn ta nhầm vào người thân của nàng thì nàng sẽ khiến hắn phải hối hận vì được sinh ra trên cõi đời này.Băng bó vết thương cho Tống Hoa xong, Tống Tương vội vã đi ra ngoài.
Nàng đi một mạch đến tận nhà hai phụ nhân nhiều chuyện hôm trước.
Nếu bọn họ thích thả tin xấu sau lưng người khác thì đối với những tin đồn như thế này thì tìm hai phụ nhân đó, họ là người sẽ nắm rõ ràng nhất.Một người thì không có nhà, một người thì đang giặt quần áo.
Thấy người tới là Tống Tương, sắc mặt nàng ta thay đổi nhưng vẫn trấn tĩnh rồi nhiệt tình chào hỏi mời nàng ngồi xuống.
Tống Tương không vòng vo mà trực tiếp hỏi:" Gần đây người có nghe ai nói ta chữa bệnh làm chết người không? "Nhìn bộ dạng tức giận của Tống Tương, một cảm giác ớn lạnh xông lên và phụ nhân đã bất giác rùng mình." Điều này, tôi đã nghe rất nhiều người nói.
"" Ai là người đầu tiên nói với ngươi? "Tống Tương không hài lòng với câu trả lời của phụ nhân, giọng của nàng càng lạnh hơn khiến phụ nhân thấp thỏm sợ hãi trượt tay làm bộ quần áo trên tay rơi lại vào chậu.
Phụ nhân không dám cúi xuống nhặt lên mà cố suy nghĩ lại tìm kiếm người đầu tiên nói cho mình nghe.
Đầu óc rất nhanh đã nhớ ra, phụ nhân bèn trả lời:" Ta còn nhớ, là tối hôm qua lúc ta đi dạo thì nghe được Tống lão ngũ và mọi người bàn tán.
"" Mọi người trong thôn lúc trước bị bệnh luôn đi tìm lão ngũ, vì lão ngũ là đại phu trong Tống gia thôn.
Ai cũng nói gần đây việc làm ăn của y ế ẩm là do có sự xuất hiện của Tống Tương.
"" Hắn ta còn khẽ nói, thật sự là cô đã bốc nhầm thuốc cho người bệnh về uống bị chết, người đó chính là Vương lão đại ngay bên cạnh nhà.
"Nói xong, phụ nhân lặng lẽ ngước mắt lên quan sát Tống Tương.
Nhìn tống Tường lúc này không khác gì tảng băng vô cùng lạnh lẽo, khiến phụ nhân như bị bóp chặt không thở nổi, nàng ta xua xua tay rồi nói tiếp:" Tống cô nương, ta không có tiếp tục nói xấu cô thêm lần nào nữa đâu a.
Dù ta có nhiều chuyện đến đâu cũng không tung tin xấu về cô, dù sao thì cô cũng đã từng trị bệnh giúp ta.
"Sau khi rõ đầu đuôi Tống Tương không có để ý đến phụ nhân nữa mà quay đầu đi thẳng đến nhà Tống lão ngũ.
Lúc đến tìm phụ nhân kia, Tống Tương có đi qua nhà Tống lão ngũ.Không lâu sau Tống Tương đi tới nhà Tống lão ngũ, Tống lão ngũ vẫn đang ngồi vừa hút thuốc lá khô vừa vui vẻ ca hát.
Nhìn thấy kẻ nhiều chuyện ung dung thoải mái trong lòng Tống Tương thấy rất khó chịu.
Khóe miệng cong lên, trên mặt nở một nụ cười quái gở nếu ai nhìn thấy nàng cười lúc này thì không khỏi rùng mình.Nàng lấy đà phi thân lên đạp vào điếu của hắn, cái điếu văng ra đập vào răng cửa, Tống lão ngũ đau đớn lấy bàn tay bịt miệng lại.
Tống lão ngũ lại tưởng là đứa trẻ nghịch ngợm nào đó, liền tức giận dậm chân lên mặt đất rồi hung hăng quát:" Xú tiểu tử, lăn qua đây cho ông."Lúc hắn quay lại nhìn rõ người tới là ai, thì vội vàng lui về phía sau định quay đầu bỏ chạy.
Tống Tương nào có dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy.
Nàng lấy được cây roi đánh xe bò vung lên, cây roi quấn lấy người hắn lôi hắn lại.Tống lão ngũ bị kéo giật lại ngã lăn trên đất ngay dưới chân Tống Tương.
Toàn thân bám bụi đất xám xịt, phân gà dính vào mũi hắn khiến hắn thấy mất mặt..