Sủng Phi Lười Biếng Của Vương Gia


Chương 4 : Biểu muội, xin lỗi đã lừa nàng!
Hàn tể tướng chi phủ
Vị công tử một thân lam trường bào thất thần nhìn vị cô nương xinh đẹp như tiên nữ đang vuốt ve một con thỏ nhỏ, hắn mải mê nhìn nàng đến quên trời quên đất. Hàn Mặc Mặc len lén lấy một miếng hoa quế cao ngọt thơm bỏ vào miệng, lại lấy thêm một miếng nữa cho chú thỏ nhỏ trong lòng ăn. Nàng có chút khó chịu, bị nhìn chằm chằm như vậy thật sự không thoải mái chút nào cả, nàng đưa tay ra khoát khoát trước mặt hắn '' Bạch thiếu gia, ta chỉ cho con tiểu khuyển nhà ngươi ăn một chút cũng coi như thương tình nó, ngươi vốn không cần dùng ánh mắt thù hận trùng trùng đó nhìn ta đâu! Hừ''
Bạch Văn Thương mau chóng tỉnh mộng, hướng nàng giọng nói có chút dỗ dành '' Không phải đâu Hàn tiểu thư, chỉ là Bạch mỗ muốn cùng nàng trò chuyện một lát thôi, sẽ không nhắc đến tiểu khuyển!''
Hàn Mặc Mặc nghi hoặc nhìn hắn, vị tiểu thư này hắn có nghe qua là rất xinh đẹp, không ngờ gặp được nàng, dung mạo còn muôn phần đẹp hơn, ít nhất cũng phải cảm ơn con tiểu khuyển, hắn mới có cơ hội gặp được nàng. Hàn Mặc Mặc có chút không vui với người trước mặt, nhẫn tâm bỏ đói con tiểu khuyển, vậy mà còn mặt dày đổ lỗi cho nàng. '' Bạch thiếu gia, ta vốn dĩ rất buồn ngủ, cũng không muốn nói chuyện với ngươi, vậy cáo từ!''. Hàn Mặc Mặc không thèm để ý đến hắn, một phát ôm tiểu thỏ quay người đi, vừa đi vừa ngáp nhìn đến là mệt mỏi, đáng chết, hai hôm trước buổi chiều hắn còn không thèm đến, hại mẫu thân bắt nàng trang điểm kĩ càng rồi mới ra hoa viên ngồi đợi, hôm nay hắn lại đến làm gì nữa không biết, nếu không về chuyện con tiểu khuyển, nàng còn lâu mới thèm nói chuyện với hắn. Bạch thiếu gia thất thần nhìn theo bóng dáng giai nhân, nàng đi khuất rồi, mùi xạ hương thơm ngát vẫn còn lưu lại, hắn ngẩn ngẩn ngơ ngơ ra về.
'' Ây da, đúng rồi, phải ra phố mua một ít dược liệu về làm thuốc trị thương, lần trước cho bằng hữu dùng hết rồi'' '' Nhưng mà bằng hữu đã lành vết thương chưa nhỉ, hắn có cảm thấy cô đơn không, huynh đệ còn ai làm hại hắn không...?''Nàng là đang nhớ hắn rồi!!! Hàn Mặc Mặc đường đường hoàng hoàng đi ra từ cổng chính, hôm nay biểu hiện của nàng không tệ, còn tiếp chuyện vị Bạch thiếu gia kia một lúc rồi mới về phòng mà, nên cửa chính ta cũng dám đi ra. Nàng đúng là chỉ giỏi lắm mồm, vừa ra đến cửa chính là ngoảnh bên này, ngó bên kia, thậm thà thậm thụt đi ra ngoài phố. Cách gia chừng năm trượng, nàng mới tung tăng chạy đi, không khí ngoài phố náo nhiệt vô cùng, Hàn Mặc Mặc đi từng hàng một, ngó món này một ít, lại ngó món kia một ít, chả mấy chốc mà mua được khá nhiều thứ.
Phía đằng trước truyền tới âm thanh thục thục, hình như có người chạy đến, đó là một nam nhân to lớn, mặc áo choàng đen che kín cả đầu, Hàn Mặc Mặc cảm thấy rất quen thuộc, ánh mặt trời chiếu lên một nửa miếng ngọc bội đang đeo trên người hắn , đó là miếng ngọc bội nàng bẻ ra đưa cho bằng hữu một nửa mà, vậy đây chính là bằng hữu của nàng rồi. Cao Nguyên Khải có chút bực mình, mới chỉ lò mặt ra ngoài phố dạo chơi một tí, đã bị đám người của Nhị vương gia bám theo không dứt, hắn mải mê chạy nhanh, khực một cái, bị bàn tay nhỏ nhắn kéo mạnh vào trong ngõ, áo choàng đen trên người bị kéo rơi xuống. Đôi môi hồng diễm hướng bạc môi lãnh lẽo của hắn áp vào, có chút ngây ngô. Cao Nguyên Khải ngây ngốc nhìn nữ tử trước mặt, Hàn Mặc Mặc, lại gặp nàng rồi! Nàng đang hôn hắn!!!!!!!!!!
Bên ngoài truyền đến một âm thanh lớn, đám người mặc hắc y chạy qua, đúng là đám người theo dõi hắn ban nãy, chúng nhìn vào trong ngõ hét lớn '' Cặp đôi tình tứ quá nhỉ!', tên cầm đầu đánh một quyền vào vai tên vừa hét, giọng khàn khằn '' ngu ngốc, mau đuổi theo tên kia, chuyện người ta không cần ngươi xía vô'' Nói rồi cả đám kéo nhau bỏ chạy hết, trong ngõ chỉ còn hai thân ảnh cuốn lấy nhau. Hàn Mặc Mặc tụt xuống, bằng hữu à, sao ngươi lại cao đến vậy, hại ta phải nhón lên mãi, cũng phải ôm đầu ngươi xuống mới với được tới môi ngươi '' Bằng hữu, ngươi tại sao lại ngơ ngẩn như vậy?'' Cao Nguyên Khải từ nãy đến giờ chưa hết thất thần, chằm chằm nhìn nàng, miệng ngốc phun ra vài chữ '' Mặc nhi?'' . À, hắn có nhớ ra nàng '' đúng rồi, bằng hữu, ta là Mặc Mặc đây, vết thương của ngươi đỡ chưa, hôm nay sao lại đến đây? Còn nữa bị đám người kia đuổi theo như vậy?''
Cao Nguyên Khải mặt mũi đỏ lựng, nàng là người cướp mất nụ hôn đầu của hắn, có chút không đúng lắm, tại sao tiểu cô nương này lại tỉnh bơ như vậy? Chẳng lẽ đây không phải là nụ hôn đầu của nàng?
Ý nghĩ đó khiến hắn cảm thấy có chút khó chịu, đóa hồng liên này vĩnh viễn hắn muốn ôm lấy, tuyệt nhiên không để ai cướp mất nàng. Hàn Mặc Mặc nhìn hắn mặt mũi đỏ lựng, nhớ đến chuyện hồi nãy, à há, tên này, nàng cũng là nụ hôn đầu đó, nhưng cứu bằng hữu quan trọng hơn, chuyện nụ hôn đầu cuối gì đó vứt đi, nàng cười khúc khích nhìn hắn'' Bằng hữu à, ta cũng là lần đầu tiên hôn người khác đó, ngươi cũng là lần đầu tiên à?'' Cao Nguyên Khải gật gật đầu, trong lòng vui mừng như điên, nàng hay rong chơi như vậy, nhất định sẽ bị ai đó dòm ngó, chi bằng buộc nàng vào trong người, biến nàng thành vương phi của hắn, tránh đêm dài lắm mộng. Hàn Mặc Mặc để tay lên má hắn '' Ta cũng bị ngươi cướp đi nụ hôn đầu rồi đó, nhưng ta cũng cướp đi nụ hôn đầu của ngươi, coi như chúng ta hòa nhé!'' nói rồi chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn hắn. Cao Nguyên Khải có chút chịu không nổi, kéo nàng vào trong lòng, bạc môi mau chóng hướng môi nhỏ xinh đẹp của nàng áp vào, lúc nàng không để ý liền lưỡi cùng lưỡi nàng dây dưa một hồi.
Hàn Mặc Mặc đẩy đẩy hắn ra, bằng hữu à, đừng như vậy chứ, ta còn là con gái nhà lành, lúc trước là muốn giúp ngươi mới tự động hôn ngươi, nhưng bây giờ.... Có cái gì đó không đúng lắm. Nàng kiệt sức đỏ mặt nằm ép trên lồng ngực rộng rãi của hắn, tay nhỏ bị bàn tay rộng lớn của hắn cầm chặt để lên ngực hắn, nàng dường như có thể cảm nhận thấy nhịp tim vừa nhanh vừa chắc chắn của hằn. Cao Nguyên Khải trong lòng vui vẻ nhìn đỉnh đầu nữ nhân, gọi khẽ '' Mặc nhi, làm nương tử của ta!''
''Hả?'' Hàn Mặc Mặc ngưởng đầu lên nhìn hắn, hai má nhất thời đỏ lại, tim đập nhanh cực kì, bị nam nhân tuấn lãng tiêu sái đến vậy cầu hôn, thiếu nữ nào cũng sẽ như thế. Hắn chăm chú ôn nhu nhìn nàng, miệng đẹp cất tiếng '' Mặc nhi, nàng đã bị ta cướp đi nụ hôn đầu rồi, không gả cho ta thì cũng không có thể gả được cho ai nữa'' Hàn Mặc Mặc chu môi nhỏ biện bạch '' Không đúng, đây là ép hôn chứ không phải cầu hôn, ta không thèm đồng ý!''. Cao Nguyên Khải nhìn nàng chăm chú, nhất thời trong lòng nghĩ ra một kế, trán đẹp nhăn lại, biểu tình đau lòng '' Nếu nàng từ chối, ta sẽ rất đau lòng, trên đời này không còn ai cùng ta nữa, lại bị đuổi đánh như vậy, nàng làm nương tử của ta, được không? '' Nhìn vẻ mặt đau lòng của hắn, Hàn Mặc Mặc đầu hàng rồi đó, nàng hướng hắn cười nhẹ một cái '' được rồi, ta làm nương tử của ngươi, mãi mãi không bao giờ phản bội ngươi!''. Cao Nguyên Khải cực kì cao hứng, một chút hối hận khi lừa nàng như vậy mà bay biến đi đâu không biết, vội vàng cùng nàng dây dưa môi lẫn môi một chỗ. Hình như nàng yêu hắn mất rồi!
Hàn Mặc Mặc có chút cảm thấy không đúng lắm, tách môi ra khỏi môi hắn '' Không đúng, ngươi còn chưa cho ta biết tên ngươi là gì? Nhà ngươi ở đâu ?''. Cao Nguyên Khải nhìn nàng không chớp mắt, kiên nhẫn nói ra'' Mặc Nhi, nhớ rõ, tên ta là Cao Nguyên Khải, nhà ta ở kinh thành, ta dưới một người, trên vạn người''. Hàn Mặc Mặc hơi khó hiểu, tuy nhiên vẫn gật đầu quả cảm '' được rồi, ta nhớ rồi, nhưng ta gọi ngươi là Khải được chứ?''. Cao Nguyên Khải tươi cười nhìn nàng'' được!''
Biểu muội, xin lỗi, em bị lừa rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui