Sủng Phi Lười Biếng Của Vương Gia


Chương 7:
'' Mặc nhi, mau thức dậy, ta đã cho người mang một ít thức ăn lên rồi!'' Cao Nguyên Khải vỗ nhẹ má non mịn ửng đỏ của nương tử, nàng ưm nhẹ một tiếng, quay người đi, để lộ vết hồng liễn đẹp mê người trên lưng trần trắng muốt. Cao Nguyên Khải khoát tay, đám người hầu liền nhìn nhau đầy tình tứ lui ra, vương phi thật sự quá xinh đẹp, vương gia của chúng ta thật rất sủng nịnh nàng, còn vị Thanh Thanh quận chúa kia, bao nhiêu năm theo đuổi vương gia coi như công cốc rồi.
'' Ta dậy, ta dậy, ngươi đừng làm loạn nữa!'' Bàn tay nhỏ nhắn đẩy đầu môi hắn còn mải mê in dấu lên môi nàng ra, lờ mờ mở mắt, nhưng thắt lưng của nàng đang rất ê ẩm, dù sao muốn ngồi dậy cũng rất khó. Cao Nguyên Khải từ từ bế nàng không một mảng vải ngồi lên đùi hắn, tay mau chóng mặc y phục vương phi vào cho nàng, từng động tác đều thập phần ôn nhu, Hàn Mặc còn đang mơ ngủ, miệng nhỏ ngáp một cái, than thở '' đau chết ta rồi, ngươi hôm qua thật sự làm ta mệt muốn chết đó!''
Cao Nguyên Khải thương tiếc hôn lên trán nàng '' Ta xin lỗi, lần sau ta sẽ cố gắng kiềm chế!'' . Tư thế này, có chút hơi thân mật, Hàn Mặc Mặc vội vàng đứng dậy, hai chân vô lực khụy xuống, thật may có vòng tay ấm áp của hắn vòng qua eo nhỏ, bế bổng nàng lên, hướng bàn nhỏ tiến tới. Hàn Mặc Mặc đỏ mặt ngồi trên đùi hắn, hơi thở nam tính vấn vít nơi đầu mũi nàng. '' Đưa thức ăn lên cho vương phi!''. Hắn chỉ gọi một tiếng, toán người hầu như chực sẵn nơi cửa phòng lần lượt tiến vào, đặt lên bàn rất nhiều món ngon, rồi đứng sang một bên chờ phân phó.
'' Mặc nhi, nàng không ăn thịt? Thịt rất tốt mà!'' Cao Nguyên Khải đưa một miếng thịt nở bông ngon lành đến miệng nàng, nữ nhân lập tức quay đầu đi'' Không ăn, ta không muốn ăn!'' , '' Không được kén ăn, thịt rất tốt, nào há miệng ra, vi phu bồi nàng ăn nào!'' Hàn Mặc Mặc dưới áp lực của hắn ăn một miếng thịt, nàng bĩu môi nói'' tướng công, ngươi bắt ta ăn sao ngươi không ăn hả?'' Thế là Cao Nguyên Khải đành ăn một miếng cho vừa lòng nương tử, cứ thế nàng một miếng, ta một miếng. Đám người hầu hôm nay được một phen náo loạn, ngày thường vương gia tịch mịch thét ra lửa là thế, bây giờ lại vô cùng cưng nựng vương phi, đến rót trà lau miệng cũng một tay tự làm cho nàng, như sợ đám chúng ta chạm vào thì vương phi sẽ biến mất ấy, hừ hừ. Rõ ràng là hôm qua vương phi còn nhảy ra khỏi kiệu tự tử không thành nữa mà, sao hôm nay lại biểu hiện bình thường thế này, hay là nàng đã cảm kích vẻ đẹp mê người của vương gia chúng ta rồi. Tam vương gia đướng triều chính là đệ nhất mỹ nam vạn người mê của Bắc Chu triều đại, không ít nữ tử trong đó có cả biểu muội Thanh Thanh quận chúa đều mê mệt hắn, nhưng chưa từng một lần được hắn để vào trong mắt, hoàng thượng đã từng có ý để nàng làm trắc phi của hắn, ngôi vị chính phi mặc hắn tùy chọn, nhưng một khi Cao Nguyên Khải đã không muốn, không ai bất kể hoàng thượng dám ép buộc hắn, đứa tiểu đệ này, tính khí quá mạnh mẽ . Nhưng mà lâu lắm rồi mới thấy vương gia cười tươi hạnh phúc như vậy, coi như chúng ta vô cùng cảm kích vương phi đi.
Nàng rất thích ăn ngọt, điểm tâm mang lên đều để hắn dễ dàng bồi ăn hết. Xong xuôi, dường như có chút khí lực, nàng đã có thể tự đứng dậy được, hừ một tiếng thoát ra khỏi vòng tay ôm ấp của hắn. '' Mặc Nhi, nào, vi phu bồi nàng đến hoàng cung thỉnh an hoàng thượng cùng hoàng hậu!''
Cao Nguyên Khải muốn bế nàng lên, nhưng vì đám nữ tỳ đang mải mê vẫn tóc cho vương phi, đành đứng bên ngắm nhìn, nữ nhân của hắn, thật sự rất đáng yêu. Cao Nguyên Khải vừa đưa tay ra định bế nàng, Hàn Mặc Mặc đã chạy thoắt cái ra cửa, làm mặt quỷ trêu hắn '' Không thèm cho chàng bế, ta vốn dĩ có thể tự đi được!''. Hắn nhìn theo bóng dáng yêu kiều rung động trước cửa, trong tâm truyền tới một cỗ ấm áp, nếu trước kia có kẻ nào bảo với hắn, có nương tử kề bên thật sự rất ấm áp, hắn liền bảo kẻ đó điên rồi, nhưng khi chính mình được đặt vào trong khung cảnh này, bản thân lại không thể nào thoát ra, mãi mãi làm một phu quân bồi nương tử thật tốt, luôn chở che yêu thương nàng.
Trên xe ngựa của vương phủ, Hàn Mặc Mặc thoải mãi ngồi trong lòng hắn nhìn ra bên ngoài, chính nàng không thèm ngồi tư thế quá đỗi thân mật này, tên đại sắc lang đã bắt ép nàng, nhưng mà ngồi trong lòng hắn thật rất ấm áp, rất thoải mái. Nàng khẽ nhếch môi '' Khải!'' '' có vi phu!'', '' Hoàng thượng có phải rất thương ngươi không?'''' đúng! Người cùng hoàng hậu trước kia là hai người thân duy nhất còn lại của bổn vương, bây giờ nàng chính là người thân nhất của ta'' '' Ừ, ta là nương tử của ngươi'' Hàn Mặc Mặc có biết qua việc trong triều, Cao Nguyên Khải từ nhỏ đã rất cô đơn, bây giờ lại cùng hoàng thượng đối đầu với Nhị vương gia, sự việc lần trước, hắn bị thương, cũng là do bị Nhị vương gia sai người ám sát. Hàn Mặc Mặc quay đầu lại, nhìn phu quân đầy thương cảm, nàng đưa tay nhỏ áp lấy má hắn '' Khải, có phải ngươi từ nhỏ đến giờ đều rất cô đơn, tịch mịch không?'' . Cao Nguyên Khải ôn nhu nhìn nàng gật đầu, người trong lòng hướng trán hắn thơm một cái, rồi ôm lấy hắn '' hôm nay ngươi có ta rồi, tháng ngày về sau sẽ không còn cô đơn nữa, bổn vương phi sẽ bảo vệ ngươi, không để ai làm hại ngươi nữa!''
Ấy, ta đang nói chuyện rất tình cảm mà, sao lại bị cưỡng hôn giữa ban ngày ban mặt thế này. Hắn ôm nàng, giọng nói trầm đầy nhục cảm'' Mặc Mặc, vương phi của ta, ta yêu nàng'' ''Hả?'' ''Ta yêu nàng!'' ''Hả?'' ..... Đồ không biết ngượng miệng, giữa ban ngày ban mặt cưỡng hôn con gái nhà người ta, gia nhân đánh xe đằng trước truyền đến tiếng cười khúc khích, vương gia nhà chúng ta tỏ tình thật đáng yêu!
'' Muội muội bái kiến hoàng thượng, hoàng hậu'' Hàn Mặc Mặc cúi xuống hành lễ. Cao Nguyên Trung vội vàng khoát tay '' Biểu muội không cần đa lễ, mau đứng dậy!''. Hoàng hậu vui vẻ nhìn nàng '' Biểu muội mau đứng dậy''. Hàn Mặc Mặc cười tươi một cái '' Đa tạ ân điển của hoàng thượng và hoàng hậu''
Trần Phiên Nhi hoàng hậu vui mừng nhìn biểu hiện của Kỷ vương phi, thật sự xinh đẹp, ứng biến nhanh nhẹn, chẳng bảo sao vương gia lại nhìn nàng đắm đuối như vậy, thỉnh thoảng còn cười ngây ngốc , ây da, hôm qua Thanh Thanh quận chúa còn kêu khóc không ngừng, kẻ làm anh như hoàng thượng không biết phải dỗ dành nàng như thế nào. Thanh Thanh nàng ta đã từng cầu xin hoàng thượng ban hôn, nhưng nói cách nào Cao Nguyên Khải cũng không bằng lòng, vì vậy mà có muốn cũng không được. Tính khí của Thanh Thanh quận chúa rất mạnh mẽ, cũng rất ương bướng, nàng ta đã thích cái gì rồi thì nghiễm nhiên sẽ phải đạt thứ đó bằng được, nếu không sẽ không chịu buông tha.
Nói chuyện một hồi, Hàn Mặc Mặc thật sự rất buồn ngủ, nàng cũng không biết làm thế nào cho phải phép nữa, liền kéo kéo áo phu quân, ngáp một cái. Cao Nguyên Khải vội vàng cáo lui, đêm qua đã làm nàng mệt , sáng nay còn phải tiếp chuyện hơi nhiều, dĩ nhiên bây giờ cũng nên bồi nàng về vương phủ rồi.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của Cao Nguyên Trung cùng hoàng hậu, hắn bế bổng nữ nhân có chút buồn ngủ lên, mặc kệ nàng dãy dụa trối chết. Trần Phiên Nhi tựa vào ngực phu quân, cười khúc khích '' Không ngờ huynh đệ nhà chàng lại hành động giống nhau đến vậy, đều rất đa tình''....
Bên ngoài tuyết đã bắt đầu rơi, nữ nhân xinh đẹp thanh thoát tựa thiên thần yên ổn nép mình trong lòng nam nhân tiêu sái, lông mi cong vút, mũi nhỏ thẳng thắn khịt khịt nhẹ, ngủ ngon lành, áo choàng màu đỏ thẫm che đi thân hình nhỏ bé, chỉ để lộ ra khuôn mặt say ngủ. Cao Nguyên Khải ôn nhu nhìn nàng ngủ, mới vừa rồi còn dạy bảo hắn nào là không được phi lễ trước mặt hoàng thượng, bây giờ đã tựa vào ngực hẳn ngủ ngon lành. Vương gia hồi phủ, trên tay bế theo vương phi còn đang ngủ say, khuôn mặt hắn thập phần hạnh phúc, quản gia trong phủ lật đật chạy ra '' Bẩm vương gia, Thanh Thanh quận chúa đã.."
'' Biểu huynh, ta có chuyện muốn nói với huynh, nữ nhân kia.." Thanh Thanh quận chúa vội vàng chạy ra, hướng Cao Nguyên Khải đi tới, chợt khựng lại nhìn. Nữ nhân kia, sao lại có thể xinh đẹp đến thế, làn da trắng sữa, môi nhỏ hồng nộn chu lên, lông mi cong vút, dường như đây là nữ nhân xinh đẹp nhất nàng từng biết, còn cư nhiên say ngủ trong lòng người nàng yêu. Cao Nguyên Khải trong ánh mắt có tia chán ghét, vội vàng úp mặt Hàn Mặc Mặc vào trong ngực hắn, đối với người còn đang há hốc miệng trước mắt nhàn nhạt lên tiếng '' Vương phi của ta còn rất mệt, biểu muội, phiền muội tránh sang một bên''
Cái từ '' Biểu muội'' này, sao mà xa cách như vậy, hắn chưa từng gọi tên nàng, Thanh Thanh chua chát tránh qua một bên, đau đớn nhìn Cao Nguyên Khải bế nữ nhân kia vào trong sương phòng. Hàn Mặc Mặc hắt xì một cái, cảm giác được chăn lớn cực kì ấm áp, vội vàng ôm ấp lấy, đầu nhỏ dụi dụi '' Chăn nhỏ, ngươi thật ấm áp nha''. Cao Nguyên Khải hướng trán nàng thơm một cái, nhẹ giọng nỉ non bên tai nàng '' Mặc nhi, là ta, không phải chăn nhỏ!''.
Nàng mở to hai mắt, nhìn từ trên xuống dưới, ôi trời, nàng lại cuốn lấy hắn trên giường nữa rồi '' ta ngủ bao lâu rồi?'' Cao Nguyên Khải từ từ vuốt má nàng, giọng nói cực kì ôn nhu '' nàng ngủ đã được sáu canh, bên ngoài trời đã tối rồi, có muốn ăn chút gì không?''
Hàn Mặc Mặc gật đầu, sau một hồi được hắn bồi ăn cơm, liền bị lôi lên giường tranh tài vất vả. Nàng thở dốc nằm trên ngực hắn, oán hận mấy tiếng '' Ngươi, vô sỉ!''. Cao Nguyên Khải thoải mái vuốt lưng trần nhẵn nhụi của nàng '' cảm ơn nương tử đã khen!''. '' Nương tử!''''Hả'' '' Ngày mai cùng ta quay về gia nàng, thăm nhạc phụ nhạc mẫu!'' ''Ừ!'' ''Nương tử, nàng không buồn ngủ chứ?'' '' Ừ!'' '' Nương tử, vi phu lại muốn nàng rồi, được không?'' ''Ừ!'' '' Câm miệng, ta đạp ngươi xuống giường đó!''
Hàn Mặc Mặc nàng đúng là số khổ, vì ngày đã ngủ thoải mái rồi, đêm nay có chút không buồn ngủ, liền bị đại sắc lang ăn một phát rụng rời hết tay chân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui