Sáng sớm ở Kỷ vương phủ
Nam nhân tiêu sái một thân trường bào, ánh mắt phát ra hàn khí, trên người tản mạn ra phong thái cực kì uy phong, Cao Nguyên Khải nhắp nhẹ chén trà. Phúc Tồn vừa từ Giang Châu trở về, vội vã hướng chủ nhân quỳ xuống '' Bẩm vương gia, nô tài đã cho người chuẩn bị sẵn xe ngựa, ngày mai liền có thể rời vương phủ, biên giới Giang Châu gần đây có chút rối loạn, nhất định nhị vương gia cùng Mông Cổ đã có tính toán từ trước, chúng ta nên hành động sớm hơn!''. Cao Nguyên Khải lạnh lùng gầm một tiếng, Cao Nguyên Lâm ngươi cũng thật quá hèn hạ, còn dám cấu kết với quân Mông Cổ, cõng rắn cắn gà nhà, xem ra đã quá xem thường bổn vương rồi. '' Được rồi, ngươi cũng lui xuống nghỉ ngơi đi!'' '' Nô tài tuân lệnh!''
Trong phòng chỉ còn Cao Nguyên Khải đang ngồi im, chuyến đi lần này có chút nguy hiểm, hắn đương nhiên không thể đem theo Hàn Mặc Mặc, nhưng xa nàng lâu như vậy, hắn không chịu được, một ngày không thấy nụ cười của nàng ư, ngực hắn co rút đau đớn. '' Khải, ngươi đâu rồi?'' Hàn Mặc Mặc một thân lam y phục xinh đẹp động lòng người lướt vào, tỳ nữ đi hai bên cũng vội vàng chạy theo vào thư phòng. '' Nương tử, vi phu ở đây!'' Cao Nguyên Khải chưa đợi nữ nhân tiến tới, bèn đứng dậy tiến lại ôm nàng hôn lên trán, Hàn Mặc Mặc vòng tay ra sau lưng hắn, đám tỳ nữ biết chuyện liền kéo nhau tất cả ra ngoài, đóng lại cửa thư phòng. '' Khải, lần này ta đi cùng ngươi!'' '' Nàng biết chuyện rồi ư?'' '' Ta chặn đánh Phúc Tồn, không khai cũng phải khai!'' '' Vương Phi của ta rất biết dọa người''
Cao Nguyên Khải hôn lên trán nàng, thuận thế ôm nàng vào trong lòng, thủ thỉ '' Mặc nhi, lần này rất nguy hiểm, bổn vương không thể dẫn nàng theo được!'', Hàn Mặc Mặc đẩy hắn ra '' ta là nương tử của ngươi, sẽ cùng ngươi trải qua hoạn nạn, chút nguy hiểm này ta không sợ, huống hồ lúc nhỏ có theo các ca của ta học binh pháp, ngươi vốn dĩ không cần để ý đến ta!'' Cao Nguyên Khải dịu dàng ôm lấy nàng từ đằng sau, hôn trụ đỉnh đầu của nàng '' nhưng ta để ý, sự an nguy của nàng còn đáng giá hơn tính mạng của vi phu, Mặc nhi, nàng đối với ta rất quan trọng!'' Hàn Mặc Mặc uy một tiếng '' nếu không dẫn ta theo, ta liền hồng hạnh vượt tường cho ngươi xem, hừ!''
Hàn Mặc Mặc vừa nói xong câu này, không khí chung quanh bỗng ngột ngạt khó thở, có một vị cô nương nào đấy biết mình có lỗi, rụt rè vỗ ngực phu quân trấn an, cười trừ. Cao Nguyên Khải lạnh lùng phun ra mấy tiếng '' Nàng dám!''. Hàn Mặc Mặc đẩy hắn ra '' ta đương nhiên dám rồi !'' . Hàn Mặc Mặc một phát bị ôm về sương phòng, y phục trên người từng cái từng cái một bị vứt đi, để lộ đường cong tuyệt mĩ, Cao Nguyên Khải cười tà một tiếng '' xem ra bổn vương chưa bồi nàng thật tốt, vì vậy nàng mới có ý hồng hạnh vượt tường!'' xoay người lên, nằm đè trên người nàng '' Vô sỉ!'' '' Nhưng vi phu chỉ vô sỉ với mỗi mình nàng thôi, Mặc nhi, ngoan ngoãn ở nhà đợi vi phu trở về có được không?''
Sự thật chứng minh là, người đời đồn đại tam vương gia trí thông minh tuyệt vời quả không ngoa, tối đó vắt kiệt sức Hàn Mặc Mặc, hại nàng sáng sớm hôm sau tay chân không giục dịch nổi. Cao Nguyên Khải thấy người trong lòng đã thở đều, bạc môi hướng trán nàng thơm nhẹ , kéo chăn lên đắp lấy thân thể tuyết trắng điểm rất nhiều dấu vết hắn để lại, thủ thỉ bên tai nàng '' Mặc nhi ngoan, vi phu hứa sẽ bình an trở về!''. Hàn Mặc Mặc thực đã tỉnh, nghe hắn nói mấy câu này thật sự rất xúc động, vòng tay nhỏ chợt vòng ra qua eo hắn, khuôn mặt áp lấy lồng ngực trần rắn chắc của hắn, thổn thức '' ta mới không cần ngươi trở về đó!'', Cao Nguyên Khải thấy lồng ngực truyền tới cảm giác ướt át, trong tâm liền co rút đau đớn, hắn nâng gương mặt nàng lên, hôn nhẹ vào nước mắt của nàng '' Vi phu biết, vì thế vi phu sẽ bình an trở về để vô sỉ với nàng!''
Cao Nguyên Khải rời đi, mấy lần đều ngoái đầu lại nhìn về phía sau, thật kì lạ, lần đầu tiên hắn có cảm giác không muốn rời đi, chỉ mau mau muốn trở về để nhìn thấy nàng. Hình như Mặc nhi giận hắn, vừa rồi còn không thèm ra tiễn, cũng may hắn đã nhờ hoàng hậu thỉnh thoảng hãy gọi nàng vào cung, cùng nàng trò chuyện, cũng mua thật nhiều thỏ về cùng nàng chơi đùa, như vậy nàng chắc chắn sẽ không còn nhàm chán nữa.
'' Bái kiến vương gia, Trần Chi chân nhân đã đến!''
'' Được rồi, cho ông ta vào!'' Cao Nguyên Lâm lãnh khốc ngồi trên ghế, gương mặt tuấn tú co lại, hắn nhiều đêm nay đều mơ về một nữ nhân, nàng xinh đẹp tựa ánh mặt trời soi rọi tâm can hắn, nụ cười của nàng đã in sâu vào thần trí của hắn, một nữ nhân tựa như tiên nữ giáng trần nhảy múa giữa đồng cỏ rộng lớn, hắn nhiều lần đưa tay ra với lấy, bóng dáng nàng chợt biến mất, nhìn xuống tay chỉ còn là vũng máu, vì vậy mà hoảng hốt tỉnh lại.
Trần Chi chân nhân là ông lão mắt nhìn không tỏ, tuy nhiên có thể xem được tướng số, gật gù nói '' Vương gia, nếu người tin còn tin ta, hãy tránh đi mối nghiệt duyên này, nữ nhân đó chính là Hồng Liễn tiên nữ bị Tây Vương Mẫu đày xuống hạ giới, số mệnh của nàng chỉ thuộc về người có vận mệnh nắm giữ toàn thiên hạ, nếu người khác miễn cưỡng chiếm được nàng, họa diệt thân tự khắc sẽ tới!''
Cao Nguyên Lâm lạnh lùng chĩa mũi kiếm vào cổ ông lão '' Ta chính là người nắm giữ toàn thiên hạ, đừng ở đó mà xàm ngôn!''
Trân Chi chân nhân không thay đổi sắc mặt '' Vương gia, Giang Châu bốn mùa hoa nở, mùa Xuân năm nay, dưới gốc bồ đề trăm năm, nàng sẽ xuất hiện, vạn lần đừng đến, hậu quả ta vốn không lường trước được!''
Cao Nguyên Lâm cười khẩy, cúi xuống phun ra từng tiếng lãnh khốc bên tai vị chân nhân đã già '' nếu nói như thế, kẻ nào có được nàng, nghĩa là có toàn thể thiên hạ, vị tiên nữ này, tất sẽ thuộc về ta!''