Sủng Phi Lười Biếng Của Vương Gia

chương 11
Ngày hôm sau, Lục Hương Mai vẫn tiếp tục đến tìm Hàn Mặc Mặc, nhưng nàng rốt cuộc cũng cao tay hơn, sáng sớm đã theo chân Cao Nguyên Khải ra phố, tìm mua một chút dược liệu về chế tạo, thành ra Lục tiểu thư chỉ biết dậm chân bình bịch trước cửa phòng hai bọn họ, chửi rủa một chút, đại loại như '' Hàn tiểu tử đáng ghét, đã nhận lời giúp ta rồi mà còn biến đi mất, ngươi cứ đợi đấy, lúc ta lên ngôi vương phi chính là lúc Hàn tiểu tử nhà ngươi không còn đất dung thân.'' Người hầu đứng sau nàng ta cũng mắt tròn mắt dẹt nhìn tiểu thư nhà mình, thường ngày luôn trưng ra vẻ yểu điệu thục nữ, nhưng sau lưng mới biết nàng ta âm mưu thủ đoạn đến nhường nào, thật là một nữ nhân quá đáng sợ đi.
Hôm nay là tiết thanh minh, Cao Nguyên Khải đương nhiên cũng muốn dẫn nương tử ra ngoài đi dạo một chút, chỉ sợ tai mắt xung quanh, nên mới không cho thuộc hạ đi cùng, hắn liếc mắt xung quanh, phát hiện không có kẻ nào đi theo, tay lớn kéo tấm áo choàng màu lam che đi khuôn mặt của nam tiểu đồng đi bên cạnh, nhanh chóng dắt tay hắn ra phố. Hàn Mặc Mặc một thân áo choàng lam trùm kín, dáng người xinh xắn đi bên cạnh nam nhân thân hắc y, hai người trông chẳng khác gì dân di cư mới vào thành, dù có nhìn kỹ cũng không phát hiện ra điểm lạ nào.
Hàn Mặc Mặc rất cao hứng, hôm nay được đi ra chợ trấn Giang Châu, quả là một cơ hội tốt để kiếm dược liệu núi rừng, nói không chừng nàng còn có thể mua được mấy món đồ ưng ý. Cao Nguyên Khải chỉ ôn nhu mỉm cười đi đằng sau nàng, yên ổn nhìn nương tử chọn hàng. Cao Nguyên Khải hắn biết, nương tử nhà hắn thật sự rất đam mê về dược liệu, vì vậy mà trong vương phủ cũng đã xây thêm phòng cho nàng thoải mái nghịch ngợm, cũng mua rất nhiều dược liệu cao cấp cho nàng, nhưng đây là Giang Châu, cho dù có muốn nàng cũng không có nhiều cơ hội ra ngoài, lần này mua cho nàng nhiều một chút, nàng ở trong Lục phủ cũng đỡ nhàm chán.
'' Khải, chàng xem, đây chính là Hoàn Ngọc đỏ, một loại dược liệu trị thương rất quý hiếm, mua nhiều một chút, chàng có bị thương cũng không lo rồi!'' '' Ừ, nghe nàng "
Hôm nay gió hơi lớn, chợ cũng khá đông, phía trước truyền đến âm thanh thục thục, một đám người đông đảo đang xô xát, Cao Nguyên Khải vội vàng nắm lấy tay nàng kéo vào trong lòng, hướng đám đông băng qua, không may tuột tay, hai người lạc nhau giữa đám đông hỗn loạn. Hàn Mặc Mặc có chút sợ hãi, gọi to '' Khải! Chàng đâu rồi ?'', nhưng nàng bị bọn họ đẩy đi xa quá, mãi một lúc mới tách ra khỏi đám đông, Hàn Mặc Mặc bây giờ mới nhận thấy chính mình đúng là bị lạc rồi, xung quanh vắng vẻ, chỉ có một gốc cây bồ đề cổ thụ ngàn năm rung rinh trước gió, hơi lạnh tràn tới, Hàn Mặc Mặc khẽ kéo áo choàng lên qua đầu, nàng bước tới dưới tàng cây. Nàng nên đứng yên một chỗ vậy, Cao Nguyên Khải nhất định sẽ mau tìm tới đây.
Hàn Mặc Mặc thoáng thấy bóng nam nhân đứng dưới gốc cây bồ đề trăm năm, một thân hắc y bị áo choàng che phủ, chỉ để lộ ra khuôn mặt rắn rỏi tuấn tú, hắn cư nhiên nhìn nàng chằm chằm, rồi bước lại. Hàn Mặc Mặc có chút cảnh giác lùi về phía sau, dung mạo xinh đẹp ẩn hiện sau lớp vải voan chợt xanh lại. Cao Nguyên Lâm tiến một bước, Hàn Mặc Mặc lại lùi hai bước, nàng quay đầu lại có ý bỏ chạy, một cánh tay đã kịp tóm lấy nàng trước khi nàng rơi vào cái hố đằng trước '' Vị công tử này cẩn thận một chút!''. Hàn Mặc Mặc sững người, nếu hắn không nhanh tay,nàng chắc chắn đã rơi xuống, thịt xương tan nát rồi, nàng quay lại, vùng tay ra khỏi tay hắn '' Đa tạ công tử cứu mạng! Ta có việc phải đi trước!''
Hàn Mặc Mặc vừa định quay đi, lại phát hiện vai hắn ta chảy ra một chút máu, hình như lúc cứu nàng đã bị vướng vào cành cây nên mới bị rách da, áo ngoài cũng rách một mẩu treo trên cành cây đằng kia '' Công tử bị thương?''. Giọng nói êm ái vang lên, Cao Nguyên Lâm ánh mắt dò xét, vị công tử này nhìn thật sự rất quen thuộc, như hắn đã từng nhìn thấy ở đâu vậy ,hình như hắn muốn nhìn xuyên thấu qua lớp voan mỏng manh trên khuôn mặt nàng, Hàn Mặc Mặc cúi đầu, lấy trong người ra một chút dược liệu trị thương, cầm lấy cánh tay hắn. Gió càng lúc càng mạnh, thời tiết Giang Châu lúc này dù là tiết thanh minh nhưng gió cũng rất lớn, gió thổi đến một đợt thật mạnh, tấm vải mỏng che đi dung mạo kiều diễm của Hàn Mặc Mặc bay đi mất, vì nàng đang bôi thuốc nên cũng không chú ý lắm, thậm chí mũ của áo choàng cũng đã rớt xuống, mái tóc dài bị gió thổi bay lên thoạt nhìn thật giống một vị tiên nữ hạ phàm. Cao Nguyên Lâm sững người, thật sự là nàng, người mà hắn chờ đợi bao lâu nay, dung mạo kia so với trong mơ còn kiều diễm bội phần, mắt phượng mày ngài, làn da trắng sữa mềm mịn, thật khiến người ta muốn ôm vào lòng mà hảo yêu thương. Một tiểu cô nương thật sư xinh đẹp như tiên nữ!
Hàn Mặc Mặc ánh mắt lãnh đạm, bôi xong thuốc mới phát hiện tấm vải voan trên khuôn mặt bị bay đi mất, bây giờ hiển nhiên tóc nàng cũng đã xõa xuống, Hàn Mặc Mặc kéo áo choàng lên, che đi mái tóc mềm mại, đối với người trước mắt cúi chào '' Cảm ơn công tử đã cứu ta, bây giờ tạm biệt!''. Cao Nguyên Lâm từ nãy giờ đối với nữ nhân trươc mắt đều chưa hề rời mắt, thần trí dường như đã hỗn loạn, không ngờ lời của lão tử chân nhân kia thật sự là thực rồi, hắn đã đứng đây chờ nàng rất lâu, cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng hắn, tiểu mỹ nhân kia muốn rời đi, không thể được!.
'' Mau bỏ tay ta ra! '' Hàn Mặc Mặc ánh mắt chán ghét nhìn người đối diện, cao lớn như vậy lại đi ép buộc một tiểu dân nữ, dù hắn có cứu nàng một mạng cũng không thể tùy tiện động tay chân như vậy.
Cao Nguyên Lâm thoải mái thưởng thức vẻ đẹp của nàng, bạc môi từ từ lên tiếng '' Cô nương, chẳng hay tên họ là gì, nhà ở đâu, tại sao phải giả trang thành nam nhân như vậy ?''
Hàn Mặc Mặc cố rút bàn tay ra khỏi tay lớn lạnh lẽo của hắn, nhưng sức lực nàng có hạn, làm sao có thể đấu với tên thổ phỉ kinh tởm này đây?' '' Ngươi mau thả tay ta ra! Ta vốn không muốn biết ngươi, vì vậy mau để ta rời đi!''
Cao Nguyên Lâm bước lại, cầm lấy cằm nhỏ tinh xảo của nàng '' Mỹ nhân, nàng rất ương bướng!''
Hàn Mặc Mặc lắc đầu, thoát khỏi sự cầm nắm của hắn, miệng nhỏ phun ra từng lời '' Ngươi còn dám càn rỡ!'' Thật sự bây giờ nàng cảm thấy rất sợ hãi, nhưng không thể để lộ ra thân phận của mình trước mặt tên kia, mắt phượng trong veo đã có chút đỏ lên. Cao Nguyên Lâm cười lạnh, ra sức cầm lấy cổ tay nàng, lắc mạnh '' Nói cho nàng biết, đã rơi vào tay ta rồi, nàng có chết cũng không thoát khỏi!"
Hàn Mặc Mặc một tay gỡ bàn tay cứng như sắt của hắn đang làm đau nàng '' Ta với ngươi không thù không oán, mau thả ta ra, bằng không, ta tung ra chút độc dược, cái mạng nhỏ của ngươi cũng không giữ được!''
Cao Nguyên Lâm cầm cả hai cổ tay mảnh khảnh của nàng, thích thú trêu đùa '' Bây giờ nàng muốn đầu độc ta thế nào? Hả?''
Lực đạo mạnh phía sau truyền tới, Cao Nguyên Lâm bị hất ra xa, Hàn Mặc Mặc chưa kịp phát hiện ra, lại đã nằm trong lồng ngực ấm áp quen thuộc , mùi hương nam tính vấn vít nơi đầu mũi. Cao Nguyên Khải ôn nhu ôm nàng vào lòng, vừa rồi hắn điên cuồng lục tung tất cả đi tìm nàng, lại thấy cảnh tượng nàng bị hắc y nhân ép buộc, thật may hắn đến kịp lúc. '' Khải! Ngươi đến rồi!'' Hàn Mặc Mặc hốc mắt đỏ lên, thất sự rất sợ hãi, âm thanh trên đỉnh đầu nàng truyền xuống '' Mặc nhi đừng sợ, vi phu xin lỗi nàng, thực xin lỗi nàng!''. Hàn Mặc Mặc cũng nghe thấy tiếng tim hắn đập rất nhanh, vừa rồi chắc chắn hắn còn đã sợ hãi hơn cả nàng, liền an ủi '' Ta không sao, tên hắc y nhân kia là ai?''
Cao Nguyên Khải quay lại thì đã không còn thấy bóng dáng của tên hắc y nhân kia đâu nữa, lần này hắn ra tay cũng có hơi mạnh, tên kia nhất định đã bị đả thương lớn rồi, xem ra nội công cũng không tồi, còn bỏ trốn được!
Cao Nguyên Khải bế bổng nữ nhân trong lòng, hồi phủ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui