Sủng Phi: Ngạo Thế Nguyệt Hoa Tuyết


_ “ tiểu nha đầu”_bên kia một chút yên lặng lại bắt đầu rôn rã
_ “chuyện gì?”_nàng cảm thấy nhức đầu, thậy mệt
_ “ngươi không sao đấy chứ??”_Trát Cương bên trong lộ vẻ lo lắng_ “ta ra ngoài”
_ “không cần, ta ổn. Chuyện gì?”
_ “ta cảm giác có ánh mắt người theo dõi chúng ta. Ngươi thật sự là không sao??”_hắn thật nổi điên lên con tiểu nha đầu này, cơ thể nàng một ngày một nóng_ “Tuyết…”
_ “cấp cao nhất?”
_ “…là kiếm sĩ cao cấp”
_ “ân vậy để cho người bên ngoài xử”_thở ra một hơi mệt mỏi
_ tiểu thư, ngươi không sao chứ?_bên này Cửu Nha thấy người nàng kì quái, nhìn sắc mặt tiểu thư như đỏ lên, người nàng rất nóng
_ yên lặng, không sao_nhìn ánh mắt rươm rướm kia tự nhiên cảm thấy nhức đầu thêm, ngươi còn khóc vậy giết ta luôn đi

_ ân, Cửu Nha không khóc_vội lau đi nước mắt nhìn sắc mặt tiểu thư, trong bao có dược tiểu thư để nô tì lấy cho người
_ân đi đi, không được cho bên ngoài biết
_ân
_ “tiểu nha đầu ngươi chắc chỉ cần dược sao? ngươi rất nóng!”
_ “ân chỉ cần dược.”_ không phải chỉ cần dược nàng cần máu người, không nàng đang nghĩ gì thế, nàng không còn con người trước kia nữa rồi không được nghĩ không được nghĩ_ “ngoài đạo tặc có ai nữa không?”
_ “ngoài ra ta còn cảm giác có mùi máu tanh rất đậm”
_ tiểu thư dược đây_ Cửu Nha đem viên ngọc tròn tròn màu xanh đưa vào trong miệng nàng (Hoa Tuyết), chỉ tại nàng thôi không quan tâm gì tới tiểu thư
“ cộc….cộc….cộc…két….”_xe ngựa đang đi đột ngột dừng lại, bên ngoài một không gian yên tỉnh
_có chuyện gì bên ngoài?_ Cửu Nha gọi lớn hỏi bên ngoài sau lại mang kiếm ra ngoài, một lúc lâu bên ngoài lại mang tiếng nôn mửa
_chuyện gì thế Cửu Nha_bên trong chỉ còn một mình, cơn thèm máu nổi lên như đòi mạng

_ “Tiểu nha đầu…”
_tiểu thư người tốt nhất không nên ra ngoài_bên ngoài lại truyền lên âm thanh của Trung Bảo
_...._mặt lời nói kia nàng vén màng ra ngoài, “đạp” Lạc Hưng ra khỏi chỗ ngồi chiếm luôn chỗ của hắn.
Trước mặt là cảnh tượng như mới xem phim, loại phim kinh dị, cuộc tàn xác của ai đó mới bỏ lại, máu, máu loang lỗ khắp mặt đất, tay chân người bị cắt ra văng lung tung rải rác trên mặt đât.
Đúng là mùi vị này, nhưng mà….âm thầm liếm láp môi khô nóng, ngửi mùi cũng được không sao nàng có thể kiềm được
_ “tiểu nha đầu, ta cảm giác có hơi thở”
_ “ta biết, Trát Cương cảm ơn”
_mau đi dọn dẹp đi_Trung Bảo nhìn hành động kia của nàng có hơi bất ngờ nhưng vẫn giữ đúng phong thái ra lệnh, hắn không biết bao năm qua không có hắn tiểu thư của hắn đã thấy những gì tu luyện như thế nào lại trở thành bộ dáng kia.
Đối với Cửu Nha là kiếm sĩ cũng đã thất kinh nôn mửa đối người nàng tiểu thư chỉ biết sống trong phủ, chỉ có thể ngất nhưng trái ngược với suy nghĩ của mọi người con người kia tự nhiên sẽ khự lại một chút sau đó xem như không có chuyện gì…..tuy mọi người không thấy nhưng hắn thấy nàng âm thầm liếm môi, như kẻ khát máu ngàn năm nay có được……
_khoan đã, tại sao phải dọn_đưa tay ngăn lại ánh mắt như trong suốt nhìn về phía Trung Bảo, sau lại quay sang bãi đất kia, giọng trong veo cất lên_nơi đường đi xin nhường chỗ, chúng tôi có việc gấp phải qua
_......_không gian yên tĩnh không bất cứ bất động nào
_...._bọn người Trung BẢo nhìn nhau khó hiểu, sau vẫn đứng yên chờ đợi
_...._Tuyết yên lặm dựa người nhắm mắt vào sau dưỡng thần


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận