Sủng Phi Nhân Sinh

Trong nội phòng Như Ý châu.

Lăn lộn một phen, tình cảnh thỏa thích đã qua đi, Vĩnh Dạ đế nằm ngửa, tay không ngừng vuốt ve da thịt như ngọc của người trong lòng.

Ân Như Tuyết thì ngoan ngoãn ghé vào thân thể cường tráng của Vĩnh Dạ đế.

Vĩnh Dạ đế nhìn màn treo giường màu xanh trên đỉnh đầu, bỗng nhiên nói: “Màn treo màu xanh nhạt này quả nhiên là không đẹp bằng màu tím ở trong cung.”

Ân Như Tuyết ngẩng đầu, chỉ thấy hai gò má phấn hồng của nàng, ánh mắt mềm mại đáng yêu như nước.

Vĩnh Dạ đế thấy một màn dụ người của giai nhân như vậy, đâu có nhịn được, lại bắt đầu không đứng đắn.

Ân Như Tuyết động tình nhỏ giọng rên rỉ.

Vĩnh Dạ đế như đắm mình vào biển hương hoa hồng, chỉ cảm thấy mùi hoa hồng càng ngày càng nồng đậm. Hắn biết hằng ngày Ân Như Tuyết thích dùng hoa hồng tắm rửa, trước đây vẫn luôn cho là mùi hoa hồng trên người nàng là do quanh năm dùng hoa hồng tắm. Nhưng hiện tại có vẻ như không phải là như vậy. Mùi thơm này giống như tỏa ra từ sâu thẳm bên trong nàng. Càng động tình thì càng nồng hơn, càng động tình thì càng thơm.

Vĩnh Dạ đế hôn lên đôi mắt kia, kéo một đường thẳng xuống cái miệng anh đào nhỏ nhắn, nuốt tất cả những tiếng rên rỉ nhỏ vụn vào.

Tay của Ân Như Tuyết chống đỡ vô lực trên ngực Vĩnh Dạ đế.

Vĩnh Dạ đế một đường hôn xuống, cằm ngọc ngà, xương quai xanh xinh đẹp, cùng với hai vú tinh xảo.

Bàn tay to lớn của Vĩnh Dạ đế vững vàng chế trụ hai cánh tay ngọc của Ân Như Tuyết.

Hai tay Như Tuyết bị Vĩnh Dạ đế bắt được, không tránh thoát, không thể làm gì hơn là giãy giụa. Vĩnh Dạ đế trở tay đặt hai cánh tay không an phận của Như Tuyết áp lên đỉnh đầu của nàng, tay còn lại rảnh rỗi chậm rãi dời xuống phía dưới.

Vĩnh Dạ đế nhìn thân thể tiểu nữ nhân ửng hồng dưới thân, vui vẻ cười cười.

“Có muốn hay không.”

Như Tuyết phát hiện người phía trên bất động, bản thân lại cảm thấy chỗ nào đó cực kỳ trống rỗng, chính mình không thể kiên nhẫn chịu đựng nữa. Nghe được câu hỏi của người bên trên, không thể làm gì khác hơn là lung tung trả lời cho xong.

Vĩnh Dạ đế nghe thấy nữ nhân dưới thân chỉ ưm ưm như mèo kêu, cũng không nhịn được, hung hăng tiến vào.

Ngày hôm sau, ánh nắng tươi sáng.

Ân Như Tuyết từ từ mở mắt. Thấy nam nhân anh tuấn bên cạnh đang mở to cặp mắt hẹp dài nhìn nàng.

Ân Như Tuyết vẫn còn ngái ngủ, thay đổi một tư thế khác, còn mơ mơ hồ hồ nói gì đó.

Vĩnh Dạ đế thấy dáng vẻ này của tiểu nữ nhân thì trong lòng yêu thích không ngớt.

“Hệ thống thông báo, độ chân tình của Vĩnh Dạ đế +1.”

Đại não Ân Như Tuyết vốn vẫn còn hỗn loạn bị thông báo của Hệ thống làm cho thanh tỉnh.

“A, Hoàng thượng ngày vẫn chưa đi sao?” Nói xong còn muốn vén màn lên muốn xuống giường.Vĩnh Dạ đế kéo tay của giai nhân đang tìm màn để vén, bỏ vào tay mình, không ngừng vuốt ve.

“Hôm nay trẫm nghỉ thêm chút nữa.”

Ân Như Tuyết lại nằm xuống, ghé vào ngực Vĩnh Dạ đế, lại nhớ đến nhiệm vụ phụ kia.

“Hoàng thượng, mấy ngày trước ta gặp quận chúa Minh Châu, cảm thấy rất thích cô bé.”

Vĩnh Dạ đế biết quan hệ của Ân Như Tuyết với các phi tần ở sơn trang không tốt, cũng hào phóng nói: “Nếu nàng thích Minh Châu, thì thường gọi con bé đến chơi với nàng đi.”

“Tạ ơn Hoàng thượng. Quận chúa Minh Châu còn nhỏ như vậy, giống như một bông tuyết, thật sự vô cùng đáng yêu.”

“Bông tuyết sao? Trẫm thấy Minh Châu đại khái thì giống trái pháo hơn.” Vĩnh Dạ đế cười nói, trong giọng nói cũng...nói như thế nào đây, có một loại cảm giác kiêu ngạo, không hổ danh là quận chúa hoàng gia sao?

Ân Như Tuyết tò mò, vội vàng tránh thoát móng vuốt của Vĩnh Dạ đế đang vuốt ve tay mình, nhưng lại thấy giữa mày Vĩnh Dạ đế nhăn lại thì lại không có tiền đồ mà tự đặt tay lấp vào chỗ cũ.

Vĩnh Dạ đế lúc này mới thấy thỏa mãn, tiếp tục vuốt ve tay ngọc.

Nhìn cái đầu nhỏ đang tựa vào ngực mình ngẩng lên, còn mở to đôi mắt long lanh nước, không nhanh không chậm mở miệng, kể lại chuyện quận chúa Minh Châu phái người đập phá căn nhà mà Tề vương an bày cho Sở Vân.

Ân Như Tuyết chắt lưỡi.

“Tề vương gia phản ứng thế nào? Còn Sở Vân nữa?”

“Tề vương đã đuổi Sở Vân về Sở Gia thôn rồi.”

Đầu buổi chiều, quận chúa Minh Châu Tề vương phủ tự mình đến Như Ý châu bái phóng Vân mỹ nhân. Còn mang theo rất nhiều đồ ăn vặt từ bên ngoài nữa. Theo như quận chúa Minh Châu nói thì lần trước người mời ta ăn bánh ngọt, lễ thượng vãng lại, bây giờ ta cũng mời ngươi ăn.

Ân Như Tuyết rất hài lòng, tiểu cô nương dù sao vẫn là tiểu cô nương, suy nghĩ vẫn đơn thuần, làm việc cũng trực tiếp, thích là thích, không thích là không thích. Nàng thích nhất những người như thế.

Ân Như Tuyết thích con nít, cũng rất hợp với con nít. Hai người ở cùng nhau rất thoải mái, chỉ chốc lát đã bắt đầu cười cười nói nói.

Quận chúa Minh Châu cũng rất thích vị Vân mỹ nhân này. Vóc người của Vân mỹ nhân xinh đẹp, lại kể những chuyện xưa cho nàng nghe. Từ mấy năm trước, sau khi mẫu thân qua đời, nàng đã không còn cơ hội để trải qua những chuyện ấm áp thế này với trưởng bối rồi.

Ngẫm nghĩ lại, quận chúa Minh Châu là con gái của Tề vương, thân phận tôn quý, mà mẫu thân lại mất sớm, quan hệ của nàng và phụ thân lại không tốt, nhũ mẫu và nha hoàn bên cạnh thì không thể dùng thân phận trưởng bối để dạy dỗ nàng. Tiểu hài tử cũng không thể tránh khỏi cảm thấy cô đơn. Mà Ân Như Tuyết lại vừa vặn xuất hiện dành cho nàng sự ấm áp.

Hai người trò chuyện một chút thì Minh Châu kể về mẫu thân của mình Tề vương phi.

“Mẫu thân là một người rất tốt.” sợ Vân mỹ nhân không hiểu được mẹ mình tốt đến bao nhiêu, quận chúa Minh Châu còn kể thật nhiều chuyện để làm ví dụ.”Bọn hạ nhân phạm sai lầm, mẫu thân chưa bao giờ phạt họ, ta nhớ có một lần...” cái miệng nhỏ nhắn của quận chúa Minh Châu không ngừng kể những ưu điểm của mẫu thân.

Ân Như Tuyết mỉm cười lắng nghe, không có gì là khó chịu.

Quận chúa Minh Châu càng nói thì thanh âm càng nhỏ dần, biểu tình cũng không sáng láng như trước nữa, ánh mắt cũng ảm đảm.

“Sao vậy?” Ân Như Tuyết sờ sờ tóc của đứa bé.

“Ta cho rằng mọi người cũng rất tốt với mẫu thân giống như mẫu thân đối tốt với họ vậy. Chỉ là có lần ta ở bên núi giả nghe được nha hoàn nói xấu sau lưng mẫu thân. Ta mới biết được thì ra không phải tất cả mọi người đều thích mẫu thân. Ta đi hỏi mẫu thân, ta chỉ nhớ rõ mẫu thân cũng rất khó chịu, giống như là muốn khóc. Sau đó ta không dám nói tiếp nữa.”

“Sau đó phụ vương lại không còn đến chính viện nữa, càng lúc càng ít. Ta chỉ có thể cố gắng ở bên cạnh mẫu thân làm người vui vẻ.”

“Sau đó nữa, mẫu thân bị bệnh, bệnh rất nặng, mẫu thân cả ngày đều nằm ở trên giường. Nhũ mẫu cũng đi thỉnh phụ vương đến thăm mẫu thân. Thế nhưng phụ vương lại nói là không rảnh.”

“Mẫu thân không gặp được phụ vương, luôn tự biện hộ là do phụ vương bận quá. Thế nhưng ta biết rõ là phụ vương vừa xoay người thì đã đi thẳng đến biệt viện của di nương.”

Tay Ân Như Tuyết vuốt tóc quận chúa Minh Châu càng thêm ôn nhu, đau lòng.

“Mãi cho đến lúc mẫu thân qua đời, ta đã lập lời thề, sẽ không để ý đến phụ vương nữa. Cho nên sau khi mẫu thân qua đời, thấy vẻ mặt thống khổ của phụ vương, ta chỉ cảm thấy rất ghê tởm. Thấy di nương ở biệt viện làm bộ khóc lóc, ta lại nhớ đến những kẻ hạ nhân đã núp ở núi giả nói xấu mẫu thân ngày hôm ấy, trước mặt người khác thì một vẻ, sau lưng lại là một bộ mặt khác.”

“Cho nên, ngươi cảm thấy không nên cho cha ngươi sống tốt sao? Nếu không cùng hắn ngồi ăn cùng bàn không để cho hắn vào chỗ của mẹ ngươi từng ở sao?”

Quận chúa Minh Châu gật đầu, vùi đầu vào lòng Ân Như Tuyết.

Ân Như Tuyết nghĩ đến nữ nhân ở thời đại này, quả nhiên sủng ái của nam nhân là cái quan trọng nhất, nàng bắt đầu hiểu tại sao mọi người đều nói nữ nhân ở cổ đại thật bi ai.

Đối với nhiệm vụ hòa giải mối quan hệ của Minh Châu và Tề vương này để nó đi gặp quỷ đi.

Tề vương, tuy rằng hắn là tri âm của nàng, nhưng thái độ làm người thật sự là cặn bã.

“Minh Châu, ngươi có phải cảm thấy cha ngươi rất đáng ghê tởm không.”

Cái đầu nhỏ của Minh Châu đang gục trong lòng Ân Như Tuyết gật nhẹ.

“Ta dạy ngươi làm thế nào để nghiêm phạt hắn có được không?”

Minh Châu ngẩng cái đầu nhỏ lên, tò mò nhìn Vân mỹ nhân.

“Minh Châu, ta cho ngươi biết, trên thế giới này điều dằn vặt con người ta nhất không phải là nỗi đau thể xác mà là đau khổ trong tâm hồn.” Ân Như Tuyết chỉ vào vị trí của trái tim: “Tâm không yên bình, thì hắn sẽ ăn không ngon, ngủ không yên. Sau đó, hắn sẽ trằn trọc, khóc không ra nước mắt, thống khổ.”

Nhìn ánh mắt mờ ảo của Vân mỹ nhân, Minh Châu cái hiểu cái không, gật đầu.

Ân Như Tuyết nở nụ cười, trong mắt có một tia điên cuồng.

Hệ thống ở trong đầu nàng giậm chân, giọng nói táo bạo: “Kí chủ, ngươi làm vậy là đang cãi lời Hệ thống! Cãi lời Hệ thống! Nhiệm vụ phụ này mặc dù là do ký chủ gây ra ngẫu nhiên, nhưng Hệ thống không có cưỡng chế tiếp nhận! Hệ thống có thể chấp nhận ký chủ không hoàn thành nhưng tuyệt đối không cho phép ký chủ làm ngược lại yêu cầu của nhiệm vụ!”

Ân Như Tuyết làm ngơ những tiếng thét chói tai trong đầu, vẫn dịu dàng cười nói với quận chúa Minh Châu: “Có thời gian rảnh thì đến thăm ta. Mang theo đồ ăn vặt nữa nha.”

Quận chúa Minh Châu nghiêm túc gật đầu.

Nhưng mà Anh Đào, Nguyệt Nha và những nha hoàn đứng gần đó đều chảy hắc tuyến đầy đầu, không biết phải làm thế nào, mỹ nhân chủ tử, đồ ăn vặt trong cung ở trong mắt người lại không bằng đồ ăn vặt ở bên ngoài sao?

Sau khi quận chúa Minh Châu hồi phủ vài ngày, lại nghe tin tức từ vương phủ truyền đến, Tề vương bị bệnh.

Vĩnh Dạ đế nghe xong, cũng phái thái y đến, thái y trở về chỉ bẩm báo là Tề vương mắc phải tâm bệnh, chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.

Tối đến, Vĩnh Dạ đế đến Như Ý châu nghỉ ngơi, hai người nói chuyện phiếm thì nhắc đến Tề vương và quận chúa Minh Châu.

Nghe tin Tề vương bị bệnh, trong đầu Ân Như Tuyết lại vang lên một hồi chuông cảnh báo.

Vĩnh Dạ đế chỉ thấy người một giây trước đó còn đang cười tươi như hoa, giây tiếp theo sắc mặt đã tái nhợt ngã vào lòng hắn.

“Người đâu, Tân Thuyên, mau truyền thái y.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui