Sủng Phi Nhân Sinh

Đêm tiệc đầy tháng đó, Vĩnh Dạ đế ngủ lại cung Chiêu Nguyệt.

“Hoàng thượng, rốt cuộc là ngài thích thiếp ở điểm nào vậy?” sau khi Như Tuyết và Vĩnh Dạ đế tắm xong, Như Tuyết ghé vào vòm ngực rộng rãi của Vĩnh Dạ đế làm nũng.

Vĩnh Dạ đế cười: “Không biết xấu hổ, ai nói thích nàng.”

Như Tuyết cũng không như bình thường, nghiêm túc nói:

“Nhất định là Hoàng thượng thích thiếp vì xinh đẹp, nhưng mà Hoàng thượng, nếu sau này có mỹ nhân khác đẹp hơn tiến cung, người có còn sủng ái thiếp như vậy nữa không?”

Vĩnh Dạ đế gõ gõ cái mũi nhỏ của người trong lòng, động tác vô cùng thân thiết, nhưng lại trịnh trọng nói.

“Không ai có thể vượt qua nàng. Trẫm bảo đảm.”

Sau câu nói đó Vĩnh Dạ đế hôn lên tay Như Tuyết như là một loại bảo đảm.

Lông mi Như Tuyết khẽ run rẩy nhẹ nhàng lên tiếng, không thèm nhắc lại, ngủ thật say.

Trong mơ, Như Tuyết lại nhớ đến lúc thái y chuẩn mạch cho nàng, nàng và Hệ thống đã nói chuyện.

“Không còn nhiều thời gian.” giọng nói máy móc của Hệ thống nghe rất khô khan.

“Ta biết.” giọng của Như Tuyết trong suốt.

Giọng Hệ thống mang theo hiếu kỳ: “Kí chủ, ngươi bỏ được không?”

Như Tuyết ngẩng đầu, dùng ánh mắt kì quái nhìn màn hình màu lam, khóe miệng mỉm cười, giọng trào phúng:

“Theo như ngươi nói thì ngươi hiểu sao?”


Hệ thống và Như Tuyết cũng không có tranh cãi, chỉ trả lời một cách máy móc:

“Thật sự là không hiểu.”

Như Tuyết vẫn mỉm cười:

“Tình cảm của loài người rất khó hiểu. Ở một nơi lâu ngày, sẽ có cảm tình, lúc phải đi sẽ không muốn, dù cho lúc ngươi vừa đến đây có khủng hoảng bao nhiêu. Ngươi ở lâu bên cạnh ai đó, cũng sẽ thành thói quen, sẽ không muốn rời đi. Có lẽ là ta đã yên ổn ở đây quá lâu, cho nên đã nảy sinh sự yêu thích trong lúc ta không biết.”

“Ngươi yêu hắn.” Hệ thống lên tiếng khẳng định.

Như Tuyết chớp mắt, ánh mắt rạng rỡ, khinh thường nói:

“Có lẽ vậy.”

“Nếu như ngươi muốn, ta có thể…”

“Có thể cái gì?” Câu tiếp theo Như Tuyết không nghe rõ.

“Không có gì, ta chỉ nhắc nhở ngươi không còn nhiều thời gian lắm, nắm bắt một chút thời gian còn lại để hoàn thành nhiệm vụ phụ đi, hoàn thành rồi thì sẽ có phần thưởng cho ngươi.”

“Nhiệm vụ đó cũng đã sắp hoàn thành rồi, theo thường lệ thì thời gian và không gian sẽ nhanh đóng lại. Hơn nữa thời gian của thân thể này sắp hết rồi, thân thể này sẽ rất nhanh yếu hơn.”

Nói lại, màn hình màu xanh đã tắt ngấm, không còn ánh sáng.

Trong nháy mắt, ý thức trở nên trống rỗng, chỉ còn lại một tiếng than nhẹ:“Thì ra là phải hoàn thành nhiệm vụ a.”

Hoàn thành nhiệm vụ chính, thì sẽ kết thúc trò chơi này, sẽ có thể trở về rồi. Có được khuôn mặt xinh đẹp, có được cái mình muốn, đáng lẽ phải vui vẻ, nhưng sao trong lòng lại có một loại cảm giác ê ẩm chứ, mắt cũng ướt?

Sai rồi sao? Ân Như Tuyết cảm nhận được mình đang khóc.


Mấy hôm nay Vĩnh Dạ đế không ngủ ngon giấc, bình thường hắn cũng hay mất ngủ, hắn ôm Như Tuyết, buổi tối có thể ngủ hơn mấy canh giờ, nhưng lại tỉnh giấc lúc nửa đêm, luôn luôn giật mình tỉnh giấc.

Thương tiếc hôn lên đôi mắt ngập nước của tiểu mỹ nhân đang ngủ.

Vĩnh Dạ đế cung chậm rãi nhắm mắt lại.

Sau tiệc đầy tháng, Vân tiểu thư được phong làm quý phi, mở ra đường sống rộng rãi cho Vân gia. Vân thượng thư đã không còn uất khí như trước. Dù sao cũng là con gái Vân gia, nói cho cùng cũng là họ Vân, sao lại làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa chứ.

Đường làm quan của Vân thượng thư đang rộng mở, hoàn toàn quên mất trước đây đã tính toàn với tiểu nữ nhi này. Vân phu nhân nhớ đến lời này của lão gia, nhịn không được oán hận:

“Nó cũng tốt số thật, Hỉ Châu đáng thương của ta a, còn đang chịu đựng sự giày vò ở Thành vương phủ.”

“Đàn bà ngu xuẩn, con gái của Vân gia chúng ta là quý phi, trong hậu cung dưới một người trên vạn người. Sao Thành vương có thể ủy khuất em ruột của nó chứ?”

Vân phu nhân nâng khăn lau khóe mắt, ngạc nhiên:

“Thật sao?”

Vân thượng thư nhịn không được liếc mắt nhìn Vân phu nhân khổ não khóe mắt đầy nếp nhăn, nhấp một ngụm trà, rồi ra khỏi chính viện.

Vân thượng thư vừa bước ra khỏi chính viện thì Vân phu nhân đã cho người đi hỏi thăm.

“Mau đi thăm dò xem lão gia đi đâu? Có phải trở về thư phòng không?”

Đã làm cho Vân phu nhân thất vọng rồi, Vân thượng thư không về thư phòng, mà đến viện của tiểu thiếp.


“Đúng là tiện nhân mà, dám câu dẫn lão gia. Để xem bổn phu nhân trừng trị các ngươi như thế nào.” Vân phu nhân hung tợn nói.

Chỉ tiếc, không như mong muốn, Vân phu nhân còn chưa kịp trị mấy ‘con tiện nhân’ thì Vân gia đã gặp phải tai ương.

Vân thượng thư bị cách chức, những chuyện làm trong bóng tối bị người khác lôi ra, Vân gia cứ thế mà sụp đổ.

Trong một khoảng thời gian ngắn, triều đình, hậu cung đều trông ngóng, Duyệt quý phi vừa phong phi được mấy ngày, sinh hoàng tử được mấy tháng, Hoàng thượng đã động thủ với Vân gia? Chẳng lẽ Duyệt quý phi đã không còn được cưng chìu nữa sao, tất cả mọi người đều mở to mắt trông chờ.

Hôm sau, Hàn quốc công bị tước vị, nguyên nhân chính là vì không biết dạy dỗ, mấy tội danh làm xằng làm bậy cũng bị lôi ra, Hàn quốc công làm càn nhiều năm mọi người đều thấy, nhưng mà tội danh không biết dạy dỗ là thế nào? Cuối cùng vẫn là tin tức không thể phong tỏa được, thì ra người đứng sau màn Duyệt quý phi sinh non là Hàn tiệp dư.

Ngày thứ ba, tất cả đều khôi phục bình thường. Duyệt quý phi vẫn độc sủng, cung Chiêu Nguyệt vẫn đứng đầu.

“Vân phu nhân và phu nhân của thế tử Hàn quốc công có giao tình? Cho nên Hàn tiệp dư mới hại thiếp?” Như Tuyết khó hiểu hỏi, sao mấy người phụ nữ này lại có quan hệ phức tạp quá vậy.

Vĩnh Dạ đế gật đầu, tuy rằng mục đích không giống nhau, quá trình không giống, trong đó cũng có lợi ích, nhưng mà nói chung thì mọi người đều quan tâm.

“Nhưng mà không phải phu nhân của thế tử không phải là không hợp với Hàn tiệp dư sao? Sao Hàn tiệp dư lại nghe lời chứ.”

“Điểm yếu.”

“Nhưng sao lại không phải là Lý tiệp dư?”

“Nhân tâm.”

“Sao phu nhân thế tử lại chấp nhận mạo hiểm mà giúp Vân phu nhân chứ?”

“Lợi ích.”

Như Tuyết không hỏi nữa, nhưng Vĩnh Dạ đế lại hỏi: “Nàng muốn xử lý thế nào?”

“Hoàng thượng làm chủ nha, thiếp không thích mấy chuyện này.” Thời gian còn lại không nhiều, sao lại phải lãng phí cho mấy chuyện đó chứ?

Vĩnh Dạ đế gật đầu.


Vì vậy trên triều lại có thêm một hồi náo loạn.

Tháng năm đầu hè, nháy mắt thì Như Tuyết đã nhập cung được một năm.

Như Tuyết đứng cạnh cửa sổ, nhìn bầu trời xanh biếc, bỗng nhiên nhớ lại một năm trước.

Bỗng nhiên cảm nhận được một đôi tay từ phía sau, an tâm tựa vào lòng người đó.

“Đang nghĩ gì đó?”

“Đang nhớ lại trước kia, một năm trước, thiếp nhìn bức tường đỏ này, thật cao thật to, thiếp đã nghĩ mình sẽ không còn được ngắm nhìn bầu trời này nữa. Nhưng mà bây giờ, nhìn lại thì bầu trời này vẫn rộng lớn như trước kia.”

“Chờ đến lúc trời nóng, trẫm dẫn nàng đến sơn trang nghỉ hè, vẫn là Như Ý châu. Lần này trẫm sẽ ngồi thuyền đi dạo quanh hồ với nàng, hái sen.”

“Thì ra Hoàng thượng biết trước đây thiếp làm gì ở Như Ý châu a.” Âm thanh nho nhỏ đầy kinh ngạc.

Đương nhiên là biết, chẳng qua lúc đó trẫm không biết, sau này ở trong lòng trẫm nàng lại quan trọng như vậy, quan trọng đến mức khiến cho trẫm hối hận, hối hận đã không dành thời gian ở cùng nàng nhiều hơn.

Tiểu nữ nhân trong lòng hô hấp nặng nề, đã ngủ rồi.

Vĩnh Dạ đế thuần thục bế Như Tuyết đến giường lớn. Mấy ngày nay, thời gian nàng ngủ càng lúc càng nhiều, thời gian tỉnh táo càng ít, lúc bắt đầu hắn cũng rất kinh hoảng cuối cùng cũng quen, chỉ là uất khí trong lòng chưa từng giảm, trái lại càng ngày càng nôn nóng.

Thái y ở Thái y viện cũng bị hắn hối thúc, bây giờ chỉ cần nghe hắn gọi là đã nơm nớp lo sợ, giống như bị hành hình. Thảo luận tới thảo luận lui, cuối cùng chỉ có thể kết luận là Duyệt quý phi mắc bệnh lạ.

Vĩnh Dạ đế ngoài tức giận cũng chỉ là tức giận, thế nhưng không thể làm gì được, đến thái y cũng không chuẩn ra được, thì hắn còn có thể làm gì đây?

“Hoàng thượng, Bảo Bảo đâu?” Vừa tỉnh lại Như Tuyết đã hỏi đến cục cưng.

“Cục cưng?” Mở mắt ra là nhắc đến cục cưng? Hắn thì sao?

Như Tuyết lấy lòng: “Hoàng thượng, nhìn thấy người thật tốt.”

Đúng vậy, nhìn thấy người thật tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận