Sủng Phi Omega Của Đế Vương


Mục Trạm nói được thì làm được, thật đúng là đem toàn bộ nội dung trong bản thoại từng câu từng chữ một đọc ra.

Thanh âm hắn trầm thấp hơi khàn, rất êm tai, nhưng lúc này nghe vào quả thực giống như là bùa đòi mạng.
Hắn căn bản không cần đọc, Văn Ngọc Minh nhớ rõ, vừa rồi nhìn thấy, trên đó viết chính là quá khứ của Mục Trạm.
Mục Trạm là Thất hoàng tử, mẹ đẻ là Thục phi, từng được sủng ái, vinh hoa phú quý, bị toàn bộ hậu cung ghen ghét đến đỏ mắt, nhưng sau khi nàng có thai, Hoàng Thượng liền tuyển tú, tuyển những mỹ nhân như hoa như ngọc, trẻ đẹp tiến cung.

Trong một đêm từ trên trời ngã xuống, Thục phi vô pháp tiếp thu, liền dùng thân thể không khoẻ thỉnh Hoàng Thượng tới thăm, mới đầu đều rất hữu dụng, nhưng qua hai ba lần sau đó, Hoàng Thượng liền cảm thấy phiền, không thèm phản ứng.
Sau đó, Thục phi thế nhưng đem chủ ý đánh trên người Thất hoàng tử.

Hoàng tử sinh bệnh, hoàng thượng đương nhiên sẽ tới thăm, nhìn xem một chút, thấy Thục phi sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy mà thương, liền lưu lại trấn an nàng một đêm.
Lần đầu tiên có thể là ngoài ý muốn, nhưng Thục phi từ khi nếm được ngon ngọt.

Nàng bắt đầu cố ý làm Thất hoàng tử sinh bệnh, hơn nữa càng ngày càng quá mức làm càn, buộc hắn vào mùa đông ngâm mình trong nước lạnh, “Ngoài ý muốn” té gãy chân…… Hoàng Thượng lần nữa lại đây.
Bất quá, giấy không gói được lửa.
Một lần, Thục phi thiếu chút nữa đem Mục Trạm giết chết, bị Hoàng Thượng phát hiện, lấy tội danh mưu hại con vua, đem nàng giam vào lãnh cung.
Thất hoàng tử Mục Trạm bị an bài đến bên người Quý phi, mang danh con mình.

Nhưng Quý Phi vốn là có một hoàng tử thân sinh, tự nhiên không có khả năng tận tâm chăm sóc, đi nuôi nhi tử của tình địch.

Vì thế, Mục Trạm dù có cả cha lẫn mẹ, nhưng vẫn sống như là một cô nhi, tính cách nặng nề tối tăm, không thích nói chuyện, giấu mình trong bóng tối, có thể bị người tùy ý giẫm đạp.
Nhưng ai cũng chưa từng nghĩ đến, các hoàng tử vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, tranh đến vỡ đầu chảy máu, cuối cùng người ngồi trên vị trí kia lại là Mục Trạm, hắn giết cha sát huynh, thủ đoạn tàn nhẫn loại bỏ hết thảy trở ngại, không có người nào ngăn cản được hắn.
Đêm trước ngày đăng cơ, hắn đi tới lãnh cung, ban cái chết cho mẹ đẻ của mình - Thục phi.
Trong bản thoại, nội dung chính lại không viết về những ngày tháng Thục phi điên cuồng ngược đãi thất hoàng tử, mà là viết về Mục Trạm đã tàn bạo như thế nào để lên ngôi, máu chảy thành dòng, sắc đỏ nhuộm cả hoàng cung, lưu loát mà tràn ngập một ý nghĩ, kể chuyện vô cùng tỉ mỉ, khiến cho người ta như lạc vào trong ảo cảnh, thấy được những hình ảnh giãy giụa vặn vẹo, cực kỳ bi thảm, ngửi thấy được trong nước nồng đậm mùi máu tươi, khiến cho người ta không khỏi buồn nôn.
Mục Trạm buông bản thoại, thanh âm ôn hòa, nhưng như vậy liền như là khoảng lăng trước cơn bão, khiến cho người ta không khỏi sợ hãi những nguy hiểm tiềm tàng.
“Ngươi nghe xong, có ý nghĩ gì?”
Văn Ngọc Minh nhất thời nghẹn họng, rất muốn nói ra tiếng lòng của mình, đừng nhìn ta, đừng nhìn ta, ta đã rất nỗ lực rồi, lời sắp ra đến miệng liền bị nghẹn, bị dọa đến nỗi sắp phun ra những lời nói nghẹn uất của mình.
“Giết cha, sát huynh, ban cái chết cho mẹ đẻ, phàm là những người ngăn cản trẫm, tất cả đều phải chết, một người cũng không lưu lại.

Ngươi nói xem, trẫm làm như vậy là đúng hay sai?”
Văn Ngọc Minh: “……”

Sao lại có cảm giác dù mình có trả lời như thế nào cũng đều sai, trong lời nói nơi nơi đều ẩn chứa nhiều bom đạn, hắn có thể lựa chọn bỏ quyền sao?
Ánh mắt Mục Trạm có phần hung ác, nham hiểm, nhìn chằm chằm hắn, “Vì sao không nói lời nào?”.

Đọc thêm nhiều truyện ở _ TRUМtr цyen.V N _
Cái đuôi Văn Ngọc Minh động động một chút, rất ngứa a, nhịn không được liền giật giật mông, khô cằn nói: “Ta không biết……”
Mục Trạm duỗi tay, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rũ trên trán Văn Ngọc Minh, đầu ngón tay lạnh lẽo giống như khối băng lành lạnh, khiến cho Văn Ngọc Minh hơi run lên một chút.

Mục Trạm trầm giọng nói: “Ngươi hiện tại, có phải hay không rất sợ trẫm?”
Trên thực tế, thật sự là có sợ, nhưng tâm tư của Văn Ngọc Minh càng nhiều hơn là đặt ở lỗ tai cùng cái đuôi của mình.

Càng lo lắng bí mật mình giấu kín bao lâu nay bị bại lộ.

Hơn nữa, thời đại hai người bất đồng, cuộc sống khác nhau, thật sự không dễ đồng cảm, bản thân hắn cũng chưa từng trải qua những truyện như thế, nếu hắn là Mục Trạm, hắn cũng không dám đảm bảo tay mình tuyệt không dính máu tanh.

Đã từng có một lần, hắn đi làm công về nhà muộn, trên đường gặp phải một tên Alpha trung niên say rượu, đối với hắn muốn làm những chuyện bậy bạ, lúc đó đầu óc hắn trống rỗng, cầm lấy bình rượu hung hăng đập mạnh, đem đối phương đánh đến vỡ đầu chảy máu, thiếu chút nữa đem người đánh chết.
Thân tại hoàng thất, thoạt nhìn số mệnh cực tốt, vô cùng tôn quý, nhưng cũng không thể tránh khỏi việc tranh quyền đoạt vị dẫn đến huynh đệ tương tàn.

Bởi vì sự tồn tại của bản thân, rất có thể chính là trở ngại trong mắt người khác.

Khách quan mà nói, Mục Trạm thân là hoàng tử, khả năng so với hắn một cô nhi không nơi nương tựa còn muốn thảm hơn.

Hắn không cha không mẹ, mà Mục Trạm cha mẹ song toàn, lại bị phụ thân bỏ qua, mẫu thân ngược đãi, thậm chí thiếu chút nữa bị giết chết.

Có cha mẹ như vậy, còn không bằng không có.
Đáng thương, loại này cảm xúc có lẽ là có một ít.

Nhưng Văn Ngọc Minh cũng không quên hoàn cảnh chính mình, trước mắt tùy thời hắn đều sẽ mất mạng, Mục Trạm là đang khống chế cái mạng nhỏ của hắn.

Mục Trạm có chỗ nào đáng thương, rõ ràng hắn mới là người đáng thương nhiều hơn!
Văn Ngọc Minh điên cuồng tự mình thôi miên bản thân, làm cho chính mình trước hết bình tĩnh lại, thanh âm không thể run rẩy, cần phải chân thành, tha thiết, cùng Mục Trạm đồng cảm.

Hắn ngửa đầu, hai mắt ướt át sáng ngời thẳng tắp nhìn Mục Trạm, nửa thật nửa giả nói: “Ta không sợ bệ hạ, là bọn họ làm tổn thương bệ hạ trước, nếu là ta, ta chỉ sợ cũng sẽ làm ra hành động như vậy.

Ta chỉ là thực ảo não, vì cái gì ta không thể nhận thức bệ hạ sớm hơn, như vậy ta liền có thể ở bên cạnh ngài, giúp ngài.”
“…… Phải không?” Mục Trạm nhìn chằm chằm hắn một hồi, cười như không cười, duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu hắn xoa nhẹ, giống như là đang sờ đầu tiểu cẩu cẩu.
“Ngươi thật đúng là người dễ dàng bị lừa.

Trên đó viết cái gì, ngươi liền như thế tin tưởng? Một mình trẫm, sao có thể giết chết nhiều người như vậy.

Phụ hoàng là bị Đại hoàng tử giết chết, Tứ hoàng tử cùng Lục hoàng tử huynh đệ tương tàn, trẫm chỉ thuận tay giết chết Thái Tử cùng lão bát.

Nga, đúng rồi, còn có mấy tiểu công chúa, từng người từng người vì phe cánh đối nghịch nhau, liền cho người ám sát hạ độc đối phương, nhưng thật ra là đang giúp trẫm giải quyết không ít chuyện phiền phức.

Thú vị nhất, vẫn là vị kia - mẫu thân tốt của trẫm.”
Hắn cười nhẹ một tiếng, tựa hồ cảm thấy lời mình nói rất chi là buồn cười.
“Nguyên bản trẫm muốn cho người đi giải quyết nàng, kết quả, lại phát hiện nàng đã thắt cổ tự vẫn mà chết, để lại cho trẫm một phong thư, nói nàng có bệnh, khiến cho tâm thần rối loạn, nổi điên nên mới làm hại nhi tử thân sinh của mình, sau đó cuối cùng nàng cũng thanh tỉnh, thập phần hối hận, vô pháp tiếp thu những việc mình đã làm, cho nên lựa chọn tự sát.”
“Ngươi nói xem, có buồn cười hay không?”
Ngữ khí Mục Trạm khá lãnh đạm tựa như là đang kể lại một câu chuyện của người khác, nhưng sắc mặt tái nhợt, còn có ánh mắt tối tăm, đều chứng minh rằng hắn cực kỳ để ý chuyện này.
Văn Ngọc Minh rất muốn nghiêm túc lắng nghe, nỗ lực suy tư tìm ra phương pháp an ủi, nhưng Mục Trạm nói chuyện thì cứ nói đi, vì cái gì còn muốn sờ sờ đầu của hắn?! Ngày thường không tính, hiện tại hắn khẩn trương đến hỏng, thực nỗ lực mới thu hồi lỗ tai, đỉnh đầu tại địa phương tai thỏ ẩn mình thật ngứa a ô……
Hắn rốt cuộc chịu không nổi, cản không được bản năng, hướng lòng bàn tay Mục Trạm cọ cọ.
Mục Trạm cảm giác được những sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng lướt qua, lòng bàn tay hơi ngứa, giống như là bị móng vuốt nhỏ lông xù xù cào cào một chút.
Hắn không khỏi sửng sốt.
Văn Ngọc Minh ngửa đầu, khẽ meo meo mà nhìn hắn, cực kỳ giống một con mèo nhỏ vì phạm sai lầm mà âm thầm quan sát, vì không muốn bị chủ nhân trừng phạt, nâng khuôn mặt nhỏ, ánh mắt trông mong mà nhìn hắn, đôi mắt nhỏ ướt dầm dề, mềm mại mà miêu ô một tiếng, làm nũng.
Mục Trạm khó có được hoảng hốt, chớp mắt một cái, vô ý thức dùng sức xoa nhẹ đỉnh đầu Văn Ngọc Minh vài cái, quả thực muốn đem thỏ con vuốt đến trọc.
Văn Ngọc Minh cảm thấy sau lưng chợt lạnh, cảm giác được nguy hiểm, cho rằng Mục Trạm sinh khí, vội vàng lần nữa xác minh, cố gắng duy trì thái độ của mình, thậm chí nhất thời sốt ruột, lời nói lộ ra nhiều lỗ hổng.
Muốn an ủi người khác, phương pháp tốt nhất không phải là nói không có việc gì, hết thảy đều là quá khứ, mà là lấy sự việc của bản thân mình làm ví dụ, nói rằng chính mình cũng từng như vậy, thậm chí còn thảm hại hơn, đối phương liền sẽ cảm thấy chính mình không phải duy nhất, sau đó chậm rãi quên đi.
Vì thế, Văn Ngọc Minh theo bản năng liền nói đến chuyện xưa của chính mình, “Yêu trẻ, trẻ đến nhà.

Kính già, già để tuổi cho °.


Người nhà huyết mạch tương liên, nhưng nếu bọn họ mang đến đều là đau thương, như vậy đối với người thân có thể không cần.

Ta không có cha mẹ, một mình một chỗ, mỗi ngày vì tiền mà mệt đến chết đi sống lại, đến cơm đều ăn không nổi, cũng không thể chậm rãi……”
Nói đến đây, Văn Ngọc Minh đột nhiên phản ứng lại, thanh âm biến mất, cả người cương cứng thành cục đá.

Hắn ở trong lòng mắng chính mình là đồ thiểu năng trí tuệ, còn điên cuồng cầu nguyện Mục Trạm bị điếc.
Nhưng Mục Trạm không điếc, còn nghe được rành mạch.
“Không có cha mẹ? Nhưng theo trẫm biết, ngươi hẳn là còn mẹ đẻ đi, hơn nữa Quảng Dương Hầu vẫn còn khoẻ mạnh, không lâu trước đây, ngươi cùng mẹ cả ngươi cũng mới vừa gặp mặt.”
Văn Ngọc Minh chỉ nghĩ muốn biểu diễn tại đây một hiện trường chết ngay tại chỗ.
Mục Trạm ý vị không rõ cười nói, “Không nghĩ bọn họ tồn tại? Trẫm thật ra có thể giúp ngươi, ngươi thấy thế nào?”
Lời bạo quân nói ra, cũng không phải là nói giỡn, sát ý đều đã lộ rõ, Văn Ngọc Minh tin tưởng nếu hắn thật sự gật đầu, giây tiếp theo Mục Trạm có thể sẽ hạ chỉ giết chết một nhà Quảng Dương Hầu phủ.
Văn Ngọc Minh vội vàng lắc đầu, tìm cớ nói: “Ta trước kia ở Quảng Dương Hầu phủ phải nói là thật sự không tốt, làm như vậy không phải cho bọn họ quá dễ dàng chết đi sao, chẳng phải là quá tiện nghi cho bọn họ, bệ hạ đã từng trừng phạt qua, không bằng làm cho bọn họ chịu một tội nào đó, bọn họ khẳng định không thể tiếp thu được từ quý tộc biến thành thường dân, ngày ngày sinh hoạt.”
Mục Trạm hơi dừng một chút, thế nhưng lộ ra vui thích cùng ánh mắt mừng rỡ, “Không nghĩ người còn không phải là người quá tốt, trẫm nguyên lai tưởng rằng, tính nết ngươi như vậy, tâm kế lại không đủ, chỉ có thể bị người khác khi dễ.”
Văn Ngọc Minh: “……”
Đây là đang mắng hắn ngu? Cung tiên sinh vẫn luôn khen hắn thông minh, sao?
Cẩu hoàng đế mắt mù, một chút ánh mắt đều không có.
Hơn nữa, khi dễ? Trừ bỏ cẩu hoàng đế còn có ai khi dễ hắn?!
Bất quá, Văn Ngọc Minh cũng chỉ có thể ở trong lòng mắng hắn mắng hắn, mặt ngoài vẫn phải là người làm công máy vuốt mông ngựa chế tạo bằng cơ.

Hắn cong môi cười ngọt ngào, như là một con mèo cậy sủng mà kiêu, cao ngạo meo meo hai tiếng, “Không phải có bệ hạ ở đây sao? Ai dám khi dễ ta.”
Mục Trạm hơi hơi nhướng mày, cũng không phản bác, dường như cảm thấy có đạo lý, theo bản năng liền đem người này nạp vào địa bàn của chính mình.
Văn Ngọc Minh thừa cơ tiến tới, biểu đạt lòng trung thành, “Đều nói tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*.

Bệ hạ đối với ta tốt như vậy, ta cũng thực sự cảm kích bệ hạ, huyết thống cũng không phải là điều duy nhất ràng buộc, ta cảm thấy có đôi khi, không phải người thân lại cũng có thể hơn hẳn người thân.”
Hắn điên cuồng ám chỉ, muốn trở thành người một nhà của Mục Trạm.
Mục Trạm có chút kinh ngạc, “Ngươi chưa từng nghe qua những tin đồn đó sao? Trẫm ngay cả người có quan hệ huyết thống cũng đều sẽ giết hại, vô cùng tàn bạo, ngươi không sợ trẫm giết ngươi?”
Văn Ngọc Minh một bộ thiêu thân lao đầu vào lửa, như một tên ngốc không sợ lửa, vô cùng kiên trì.
Ánh mắt Mục Trạm hơi vi diệu nhìn hắn một lúc lâu, ngay sau đó cười, “Đường là chính ngươi chọn, cũng đừng có mà hối hận.

Một khi ngươi chọc trẫm không vui, trẫm liền sẽ giết chết ngươi.”
Ngữ khí nhẹ nhàng, khẽ mỉm cười, giống như một người ôn hòa nhưng ngữ khí người nọ lại tràn ngập uy hiếp cùng xâm lược.
Văn Ngọc Minh rất mau liền bắt được trọng điểm.

Cho nên nói, cẩu hoàng đế không có ý muốn giết hắn, hắn cố gắng xoát độ hảo cảm, làm ra vẻ mặt ngoan ngoãn, thì sẽ không phải chết.
Hắn đi đường này quả nhiên là đúng.

Văn Ngọc Minh tựa như đang chơi một trò chơi cực khó, đại BOSS có danh tiếng khó chơi, hắn lại miễn cưỡng tìm được một con đường vượt ải, cảm giác thành tựu tràn đầy.

Hắn ở trong lòng trộm cho chính mình hai cái like.
Biết chính mình an toàn, Văn Ngọc Minh hơi thả lỏng người, mới phát hiện mình vừa rồi quá khẩn trương, hai chân đều có chút nhũn ra.
Hắn mới vừa đứng lên, khống chế không được hơi lảo đảo một chút, đi về phía trước hơi lảo đảo, sắp ngã...
Lúc này, bên cạnh có một cánh tay thon dài hữu lực kịp thời ôm lấy eo hắn, đỡ hắn.
Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm của Mục Trạm trầm thấp, lạnh lùng, “Thân thể như vậy không tốt, đến đi đường đều ngã.”
Văn Ngọc Minh xấu hổ che mặt lại.

Còn không phải bởi vì ngươi, cái tên cẩu hoàng đế này, hắn không phải là bị dọa sợ, hắn không tiểu ra nước cũng là đã rất lợi hại rồi!
“Ngày mai ngươi đến Diễn Võ Trường, trẫm tự mình chỉ dạy ngươi.”
Văn Ngọc Minh: “……!!!”
Dạy? Dạy cái gì? Hắn bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt!
____________________________________________
° ( Yêu trẻ, trẻ đến nhà.

Kính già, già để tuổi cho.
Trẻ yêu ai yêu nó, già thích ai trọng mình.
Biết yêu quý con trẻ thì con trẻ sẽ thân thiết, quý mến mình; biết kính trọng người già thì mình cũng được sống lâu)
* ( Cổ nhân dạy:
“Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo”.

Câu này có nghĩa, sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ.

Sống không có ơn nghĩa, một mực đòi hỏi, không biết hồi báo sẽ tự làm khánh kiệt hoàn toàn âm đức của bản thân.
Làm người phải khôn, nhưng đừng khôn quá.

Gặp nguy nan được người khác rút đao tương trợ.

Để rồi, khi họ gặp khó khăn, sợ lợi ích bị tổn hại liền "cao chạy xa bay", không một chút lưu luyến, thậm chí còn lấy oán báo ơn, bạc tình bạc nghĩa vô cùng.

Sống như vậy, không chỉ biến lòng người bất bình, mà ngày ngay cả thần Phật cũng phẫn nộ.

Sao có thể có phúc báo sau này?).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận