Sủng Phi Omega Của Đế Vương


Tam Hỉ đưa khăn lau mềm mại đã thấm nước đưa đến
"Công tử "
Văn Ngọc Minh:....!Nga, hắn vẫn theo bản năng dùng móng vuốt lau mặt, này không phải thói quen của nhân loại.

Hắn tiếp nhận khăn, thong thả tinh tế mà rửa mặt, làm hành vi thực phù hợp với tiêu chuẩn của con người.

Rốt cuộc rửa mặt xong, ngồi xuống ăn đồ ăn sáng, Văn Ngọc Minh mới phát hiện thiếu một người, thuận miệng kiền hỏi:
" Phúc Tử đâu?"
Tam Hỉ dừng một chút, thấp giọng nói:
" Hắn đi có việc"
Văn Ngọc Minh cắn một ngụm bánh bao thịt, hắn không ngốc, Phúc Tử là được phân phối ở lại chiếu cố hắn, không làm việc khác, chỉ là theo bên người hắn lại không có tương lai, liền đi nơi khác tìm đường đi.

Nhân lẽ thường tình, cũng có thể hiểu.

Cho nên, Văn Ngọc Minh nghe được lúc sau cũng không có phản ứng gì tiếp tục vùi đầu vào ăn sáng.

Trước kia hắn ăn đều là dịch dinh dưỡng đã quá hạn, ở đâu có cơ hội ăn mĩ thực, đồ ăn nóng hổi thế này.

Hắn xuyên qua, xuyên qua khiến cho hắn vui sướng.

Hắn tuyên bố, hắn cùng nơi tốt đẹp này sẽ bị khóa chặt với nhau!
Văn Ngọc Minh ăn đến hai mắt cong cong, cũng không phát hiện Tam Hỉ đang trộm nhìn hắn.


Trải qua nhiều ngày, Tam Hỉ chậm rãi thăm dò hầu hạ vị chủ tử này, lớn lên đẹp, tính tình thực tốt, còn rất lạc quan, dễ dàng thỏa mãn.

Nếu là người bình thường, khi bị dâng cho bạo quân chỉ sợ là sẽ bị dọa cho khóc, chỉ có thể ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, nơi nào còn có tâm tình ăn với ngủ.

Nhưng vị chủ tử này lại nỗ lực làm cho bản thân bình tĩnh lại, cũng không đối với hạ nhân phát tiết cảm xúc, đồ ăn có ra sao cũng không bắt bẻ, luôn treo trên môi nụ cười vui sướng, làm cho người nhìn không tự giác được thả lỏng theo, tâm tình trở nên tốt hơn.

Tam Hỉ cảm thấy có thể hầu hạ một chủ tử như vậy là vô cùng may mắn.

Văn Ngọc Minh ăn xong, Tam Hỉ thu thập bàn ăn, hắn tự nhiên nói lời cảm tạ, thuận tay muốn hỗ trợ, nhưng ngay lập tức bị ngăn lại, " Công tử, đây là việc mà nô tài nên làm"
Văn Ngọc Minh không cản nhớ tới trước kia nhìn nhà ăn trên Tinh Võng đánh giá, bằng hữu nói chỉ là trong lúc vô tình cùng phục vụ 2 ánh mắt chạm nhau, bọn họ liền lập tức từ khoảng cách 100m đi tới hỏi ngài có yêu cầu gì? Săn sóc quá mức, quả thực hận không thể đi toilet đều giúp ngươi phục vụ.

Hắn tuy rằng chưa từng đi ăn qua, nhưng điểm này có thể cảm nhận được cái loại phục vụ ân cần tỉ mỉ làm người ta có cảm giác vô cùng xấu hổ.

Không cần phải dậy từ sáng đến tối làm công, Văn Ngọc Minh thực nhàn nhã, thậm chí có thể ghé vài bên cửa sổ ngắm phong cảnh, cảm thụ làn gió nhẹ nhàng phất qua gương mặt, thập phần thanh thản.

Nhìn bên ngoài sân, nhìn nhìn, hắn đột nhiên phát hiện trên mặt đất có trồng hương thảo ( nguyên văn là Moses thảo nhưng mình không biết là gì bèn tra trên mạng thấy thỏ có thể ăn hương thảo với tên nó rất hay)
tươi mới lại xanh biếc, thoạt nhìn liền tương đương với cần câu thỏ.

Văn Ngọc Minh không chút do dự đứng lên, như gió cuốn mà chạy ra bên ngoài rút một cây, đem rửa sạch sẽ, kiền nhét vài trong miệng nhai răng rắc, hai mắt tỏa sáng, thật so với tưởng tượng còn tươi hơn ngon miệng hơn!
Tam Hỉ quay lại, trong lòng hồi tưởng lại ánh mắt kinh diễm khi lần đầu tiên khi mình nhìn thấy chủ tử
Tơ lụa dường như bỏ mặc buông xuống dưới, khuôn mặt như tranh vẽ, băng cơ ngọc cốt, đôi môi đỏ càng gây chú ý hơn với vẻ tươi mới, giống như hoa đào mùa xuân, cực kì say lòng người.

Dung mạo tuyệt thế, khí chất tự phụ, đẹp như một vị tiên nhân.

Nếu Hoàng Thượng nhìn thấy khẳng định sẽ động tâm, dối với hắn vô vàn sủng ái.

Tam Hỉ than thở, vừa ngẩng đầu lên không nghĩ tới sẽ thấy vị chủ tử như tiên nhân kia ngồi xổm dưới tàng cây, đang ở đó ăn cỏ???
.....!!!!
Tam Hỉ trừng lớn hai mắt không dám tin tưởng.

Công tử điên mất rồi!!!!
Tuy nói bộ dáng khi ăn cỏ cũng rất đẹp, nhưng mặc kệ nói thế nào kia cũng là đang ăn cỏ a!
Ăn!!!
Cỏ!!!
Tam Hỉ trong nháy mắt não bổ ra rất nhiều, nhìn về phía Văn Ngọc Minh ánh mắt tràn đầy sự đồng tình cùng đau lòng, vội vàng bước nhanh đến, đoạt đi hương thảo trong tay Văn Ngọc Minh kêu hắn vào nhà, còn bưng tới một đĩa điểm tâm tinh xảo cho hắn.

Văn Ngọc Minh một giây trước còn đang ăn mỹ thực mà loài thỏ yêu thích nhất đột nhiên trong tay liền trống không.


Hắn thực mờ mịt.

Tam Hỉ cẩn thận mà nhìn hắn, nói:
" Công tử, ăn không no sao?Nơi này có điểm tâm, có việc gì cứ việc sai bảo nô tài, nếu như đói cũng không thể, cũng không thể ăn cỏ a! "
A.......!
Văn Ngọc Minh chậm mất nửa nhịp mới phản ứng lại.

Thế giới này chỉ có hai giới tính nam và nữ, con người không có hình thái động vật, đương nhiên cũng không trực tiếp ăn hương thảo.

Nhiều nhất là dùng làm thuốc chứ ăn là không có khả năng đó.

Văn Ngọc Minh yên lặng mà cắn điểm tâm, một ngụm lại một ngụm.

Cho nên vừa rồi hắn là bị coi trở thành tên bệnh tâm thần sao?
Văn Ngọc Minh trộm che mặt xấu hổ, hận không có cái hố nào để chui xuống dưới.

Tam Hỉ lại tưởng chủ tử nhà mình đang hoảng loạn dẫn đến vô ý mà ăn cỏ, nếu thật nhìn thấy Hoàng Thượng thì làm gì bây giờ? Vẫn là đừng.

Tam Hỉ ở trong lòng cầu nguyện Hoàng Thượng đừng tới đây!!!
Nhưng sinh hoạt ngoài ý muốn, thường thường sự việc đều không như ý nguyện.

Hôm nay lúc bạo quân hạ triều đã đi tới nơi này rồi.

Thực chất, giống như Văn Ngọc Minh đã kỳ vọng, bạo quân Mục Trạm căn bản đã quên cái sự tồn tại của hắn trong hoàng cung, nhưng ở trên triều, đối thủ một mất một còn của Quảng Dương Hầu còn cố ý nhắc tới việc này.

Trong lòng Quảng Dương Hầu khẽ động, giương mắt nhìn lên, quả nhiên phát hiện người ngồi trên ngai vàng mặt vô biểu tình, uy áp tỏa ra dày đặc, nhàn nhạt mà nói một câu:
" Trẫm thật đúng là đã quên mất, đợi lát sau liền đi xem, trong cung không cần loại chuyện như vậy."

Này loại chuyện như vậy, là nói đến việc bị dâng lên mỹ nhân, vẫn là hoàng thượng có khác
Phía dưới triều thần trong lòng căng thẳng, khẽ cúi đầu, trong lòng mỗi người có chút suy nghĩ.

Bãi triều, Mục Trạm quả thực như lời vừa mới nói, đi xem người mà Quảng Dương Hầu đưa tới.

Văn Ngọc Minh không biết gì, ăn một chút điểm tâm, lúc sau lại đi đến trong tiểu viện ngồi ngồi, kết quả một chân vừa bước ra cửa liền đột nhiên không cẩn thận ngã vào người đối diện.

Cung nhân chung quanh sợ hãi quỳ lạy, không dám phát ra âm thanh.

Nam nhân mặc y phục màu đen, từ thân trang phục đến cổ tay áo toàn thêu chỉ vàng, ngũ trảo kim long uy ngiêm tôn quý, bên hông đai lưng màu đen có thêu hoa văn phức tạp, mang cái khí chất hoàng gia thể hiện ra.

Nhưng tất cả mọi người đều không thể bỏ qua ánh mắt của nam nhân kia.

( Ủng Hộ Mình Tại: https://.wattpad.com/user/MeiMeiMeo03?utm_source=android&utm_medium=link&utm_campaign=invitefriends)
Trong nháy mắt, Văn Ngọc Minh bị nhìn đến da đầu tê dại.

Mặc dù chưa bao giờ gặp qua, trong lòng cũng đoán được thân phận người trước mặt, đúng như trong miệng người khác là người hỉ nộ vô thường vô cùng hung hãn bạo quân trong lời đồn.

Bạo quân nhìn chằm chằm hắn trong mắt chưa sự tìm tòi cùng nghiên cứu.

Văn Ngọc Minh cảm giác tầm mắt đối phương phảng phất xuyên thấu qua thân thể hắn, từ máu trong người, cốt cách, trong lòng, thậm chí suy nghĩ đều bị nhìn thấu, cả người trần trụi, không chỗ nào che dấu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận