Sủng Phi Thượng Vị Ký

Cố Vân Yên mặt mày như phù dung, tay chân lưu loát sửa sang lại một chút quần áo, nhìn con bướm trong tay Hàm Nguyệt công chúa, "Khuynh Thành lại đây, cho mẫu hậu nhìn con bướm nào."

Hàm Nguyệt công chúa cười tủm tỉm chạy vội tới trước mặt Cố Vân Yên, đưa con bướm trong tay về hướng Cố Vân Yên, tự hào nói:"Xinh đẹp không! Đây là tự Khuynh Thành bắt đó."

Nếu đặt ở tình huống bình thường, nghe được Hàm Nguyệt công chúa nói như vậy, Tiêu Dục chắc chắn cười phụ họa, khen ngợi bảo bối của mình một phen. Nhưng lúc này vừa bị phá hư chuyện tốt, hắn đang rất buồn bực, nào có tâm tình đi hùa theo với kẻ "đầu sỏ gây nên" là Hàm Nguyệt công chúa đây.

Cố Vân Yên nhẹ nhàng hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Hàm Nguyệt công chúa, mặt mày hớn hở động viên:" Rất đẹp! Khuynh Thành của chúng ta thật lợi hại, có thể bắt được con bướm xinh đẹp như vậy. Mẫu hậu lần đầu tiên thấy con bướm đẹp như vậy đấy!"

Khuynh Thành công chúa nở nụ cười thật tươi, giương cái cằm nhỏ lên, cực kì vui mừng. Bỗng nhiên phát giác hôm nay phụ hoàng có chút không đúng, sao nhìn mình tiến vào mà một chút phản ứng cũng không có?

"Phụ hoàng, ngài làm sao vậy? Ngài mất hứng sao?" Khuynh Thành công chúa chuyển thân mình, kéo cánh tay Tiêu Dục hỏi.

Nam nhân dục cầu bất mãn có thể cao hứng được đến thế nào đây? Nếu kẻ phá chuyện tốt của hắn không phải Hàm Nguyệt công chúa, mà là người bên ngoài chỉ sợ hiện tại đã không còn ở trên đời này rồi.

Tiêu Dục hơi hơi cúi đầu, nhìn khuôn mặt phấn điêu ngọc trác của Khuynh Thành công chúa, chung quy không đành lòng trách cứ trái tim nhỏ của mình, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, sau đó ôm lấy Hàm Nguyệt công chúa, thương tiếc nói:"Phụ hoàng không có việc gì, Khuynh Thành lại đi Ngự Hoa viên bắt bướm?"

"Vâng! Mới vừa rồi ta cùng Diễm ca ca, biểu ca, Quý ca ca, bốn người cùng đi bắt bướm. Vốn Thái tử ca ca cũng đi, sau đó biểu tỷ nói hôm nay muốn luyện võ công nên Thái tử ca ca đi cùng biểu tỷ."

Linh nhi tuy là thân con gái nhưng không yêu thích nữ hồng, ngược lại đối với võ nghệ rất là ham thích, cho nên liền xin Cố Trì giáo dạy nàng võ nghệ. Ban đầu Cố Trì cũng không đồng ý, sau lại không chịu nổi Linh nhi quấn người, đành phải đồng ý dạy nàng một ít võ công cơ bản, coi như dùng để phòng thân.

Tiêu Dục nghe vậy âm thầm buồn cười,"Thái tử ca ca của ngươi là thái tử, là người kế thừa ngôi vị hoàng đế trong tương lai. Mấy chuyện như đuổi hoa bắt bướm, Diễm ca ca cùng biểu ca ngươi cùng với tiểu tử Quý gia kia đều làm được, duy chỉ có Thái tử ca ca ngươi là không thể làm. Cho nên, sau này Khuynh Thành cũng đừng gọi Thái tử ca ca ngươi đi bắt bướm nữa."

Hàm Nguyệt công chúa ngoan ngoãn gật đầu, tuy rằng nàng không biết thái tử cùng vài cái ca ca kia khác nhau cái gì, nhưng nàng biết hoàng đế thì chỉ một người có thể làm, tựa như của phụ hoàng nàng vậy.

"Trẫm còn có tấu chương muốn phê, liền về ngự thư phòng trước......" Tiêu Dục vừa nói vừa nhìn về phía Cố Vân Yên, rất có bộ dáng hy vọng Cố Vân Yên mở miệng giữ lại.

Cố Vân Yên làm bộ như nhìn không hiểu ánh mắt Tiêu Dục, cứ thuận theo lời hắn nói:" Vậy nô tì tiễn Hoàng thượng ra ngoài."

Tiêu Dục chưa từ bỏ ý định nói:"Mấy ngày nay cũng không có cái gì quan trọng, mấy tấu chương đó cũng không phải là phê lâu lắm."

Cố Vân Yên không để ý tới mất mát cùng ai oán trên mặt Tiêu Dục, làm bộ đứng dậy từ trên tháp.

Tiêu Dục thấy được sự tình đã khong thể thay đổi, liền không để Cố Vân Yên đưa tiễn,"Yên nhi không cần đứng dậy đưa tiễn, ở trong phòng cùng Khuynh Thành đi."

Tiêu Dục vẫn không quên tính toán trong lòng, sáng mai kiểu gì cũng phải hoàn thành chuyện hôm nay đang tiến hành dang dở. Có thể thấy được nam nhân dục cầu bất mãn là đáng sợ cỡ nào.

Buổi trưa hôm sau, Tiêu Dục đúng giờ đến Phượng Nghi cung cùng Cố Vân Yên dùng cơm trưa. Ngoài Tiêu Dục, Cố Vân Yên còn đặc biệt gọi hai thư đồng của Thái tử là Cố Lăng và Quý Minh Hiên lưu lại dùng cơm trưa. Vì thế hôm nay Phượng Nghi cung có vẻ đặc biệt náo nhiệt.

Đương nhiên, nàng cùng Tiêu Dục ngồi một bàn, Thái tử dẫn mấy tiểu tử kia ngồi một bàn, miễn cho ngồi cùng bàn với Tiêu Dục khiến hai người Cố Lăng và Quý Minh Hiên câu nệ, ngược lại không thoải mái.

Dùng xong bữa trưa, Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên đánh cờ, mà mấy tiểu tử kia khó có khi tụ cùng một chỗ, tất nhiên là chơi đến bất diệc nhạc hồ. Trong chốc lát chơi diều hâu bắt gà con, trong chốc lát lại chơi chúng ta đều là đầu gỗ, ngươi truy ta đuổi, không biết mệt mỏi.

Sau đó Thái tử đề nghị muốn chơi trò chơi cưới tân nương tử, Hàm Nguyệt công chúa liên thanh đóa ứng. Cố lăng cùng Quý Minh Hiên thấy Hàm Nguyệt công chúa vui vẻ như vậy, cũng gật đầu đồng ý.

"Ta cùng biểu muội một đôi đi, như thế nào?" Thái tử lên tiếng, ai còn dám tranh với hắn? Kỳ thật cũng không có người muốn tranh cùng hắn. Bởi vì Tứ hoàng tử so với Linh nhi nhỏ hơn, đối với trò chơi này cũng không cảm thấy quá hứng thú. Mà Cố Lăng cùng Quý Minh Hiên sao? Tâm tư đều nhớ thương Hàm Nguyệt công chúa, cho nên mọi người đều nhanh chóng nhất trí.

Nhưng chuyện kế tiếp lại khiến cho người ta đau đầu, chỉ vì Quý Minh Hiên cùng Cố lăng đều muốn cùng Hàm Nguyệt công chúa ngoạn chơi trò cưới tân nương tử này. Hai người ai cũng không chịu nhường.

Thái tử rất là buồn bực, vì sao hai người trong ngày thường luôn bình tĩnh ổn trọng như vậy, hôm nay liền tích cực chấp nhất thế kia, không thể nhường nhau một chút sao?

Vẫn là Hàm Nguyệt công chúa thông minh, lúc này liền vui vẻ nói:"Biểu ca cùng Quý ca ca nhìn như vậy coi được không? Hai người các ngươi đều muốn cùng Khuynh Thành chơi trò này, vậy Khuynh Thành liền cùng từng người các ngươi chơi một lần."

Quý Minh Hiên cùng Cố Lăng nhìn nhau, tựa hồ cũng không thể nghĩ ra phương pháp giải quyết tốt hơn, vì thế lần lượt gật đầu.

Mấy người thống nhất rồi, lúc này cao hứng phấn chấn bắt đầu trò chơi. Chỉ có Tứ hoàng tử ngồi ở trên cỏ, cầm đao nhỏ chuyên chú tước kiếm gỗ, trên mặt đều rất tập trung.

Nghe trong viện truyền tới tiếng cười nói hoan hô, Cố Vân Yên cùng Tiêu Dục tâm tình thật tốt, chợt nghe Tiêu Dục nói:" Các hoàng nhi chơi vui như thế, không bằng Yên nhi cũng cùng trẫm vui đùa một chút đi?"

Cố Vân Yên nâng mày, hưng trí dạt dào nói:"Không biết Hoàng thượng muốn chơi như thế nào?"

"Trẫm biết lúc này Yên nhi là quyết tâm muốn vắng vẻ trẫm, nhưng vừa nghĩ tới còn phải mấy ngày nữa, mới có thể được "âu yếm" Yên nhi, trong lòng trẫm thật sầu muộn, toàn thân đều bứt rứt."

Cố Vân Yên từ chối cho ý kiến, chỉ là mỉm cười không nói, một bộ dáng "Đó là ngươi tự tìm".

Tiêu Dục hạ xuống một quân cờ, từ từ nói:"Trẫm cùng Yên nhi đánh cờ, nếu là có thể thắng Yên nhi ba ván liên tục, ngươi phải làm theo lời trẫm một hồi, như thế nào?"

Cố Vân Yên lập tức không thuận theo nói:"Hoàng thượng kì nghệ cao siêu, có thể nói là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Nô tì cùng ngài đánh cờ cho tới nay, trừ khi ngài cố ý thả ra, sẽ không thắng nổi một ván. Ngài không biết là đề nghị này rất không công bằng sao?"

Tiêu Dục khóe miệng mang ý cười,"Trẫm biết kì nghệ của Yên nhi không bằng trẫm. Chỉ là trẫm nói chưa xong thôi. Vì công bằng, mỗi ván trẫm đều cho ngươi đi trước ba nước. Nếu như thế Yên nhi vẫn thua trẫm, vậy mấy ngày "cấm thực" còn lại kia coi như xóa bỏ."

Cố Vân Yên nghe Tiêu Dục nói xong, chần chờ một hồi suy nghĩ xem có nên chấp nhận đề nghị của Tiêu Dục hay không.

"Như thế nào? Yên nhi đối với kì nghệ của chính mình không có tin tưởng đến vậy sao? trẫm đã đáp ứng cho ngươi ba nước, ngươi còn lo lắng không thắng được trẫm?" Tiêu Dục nói xong giả bộ đáng tiếc nói:"Aiz, trẫm vốn muốn nói là cho ngươi hai nước, nhất thời nói nhanh liền nói thành ba nước. Đang hối hận không thôi đây. Không nghĩ tới Yên nhi còn không biết quý trọng thời cơ, cứ như vậy mà bỏ lỡ."

Cố Vân Yên biết rõ hắn dùng là phép khích tướng, nhưng vẫn nhịn không được nóng lòng muốn thử. Muốn nhìn một chút xem chính mình có thể vì được Tiêu Dục thả ba nước mà thắng hắn hay không.

Lập tức gật đầu đáp:" Được! Nô tì nguyện ý cùng Hoàng thượng chơi trò này. Có điều... Hoàng thượng thật tự tin là dù như vậy mà vẫn có thể thắng nô tì sao?"

Tiêu Dục như ra vẻ vỗ ngực, tự tin nói:"Trẫm không đánh trận nào mà không nắm chắc, trẫm tự tin có thể thắng được Yên nhi."

"Được rồi, Hoàng thượng nói cũng đúng. Nhưng mọi việc luôn luôn có ngoại lệ, vạn nhất Hoàng thượng thua thì sao, lại làm như thế nào?"

Tiêu Dục suy tư một hồi,"Tuy rằng trẫm cảm thấy ngoại lệ Yên nhi nói sẽ không phát sinh, nhưng vì để công bằng, cũng nên cho Yên nhi cái phần thưởng đi. Nếu là Yên nhi may mắn thắng trẫm, trẫm sẽ cho phép ngươi một chuyện, chỉ cần là trẫm có đủ khả năng."

"Vậy chúng ta liền nhìn xem, đến tột cùng là ai hơn ai." Cố Vân Yên so với Tiêu Dục tự tin cũng không kém.

Hai người ý chí chiến đấu sục sôi bắt đầu đánh cờ. Tiêu Dục bố cục xảo diệu, giấu diếm sát khí. Cố Vân Yên thận trọng, thiết hạ cạm bẫy. Ngươi tới ta đi, chém giết lẫn nhau. Sau khi Tiêu Dục cho Cố Vân Yên đi trước ba nước, cục diện cũng không hề nghiêng về một phía. Cố Vân Yên vẫn không được bao nhiêu lợi, chỉ có thể cam đoan không bị Tiêu Dục ăn ngay cả xương cốt cũng không chừa. Cố Vân Yên dựa vào ba quân cờ Tiêu Dục cho kia, đau khổ chống trả nửa buổi, nhưng cuối cùng vẫn là thua ở dưới tay Tiêu Dục.

Tiêu Dục sung sướng nói:"Yên nhi đã thua hai ván. Nếu ván này lại để trẫm thắng, vậy... Đêm nay Yên nhi đã có thể mặc trẫm "Xử trí"."

Cố Vân Yên không phục,"Hoàng thượng không phải còn chưa thắng sao, nói cái đó không khỏi còn quá sớm."

Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên lại triển khai chém giết lần ba. Nhưng tình hình của Cố Vân Yên không mấy lạc quan. Nếu cứ phát triển như vậy đi xuống, không cần hai khắc nữa, Tiêu Dục liền có thể tiêu diệt được Cố Vân Yên.

Cố Vân Yên âm thầm sốt ruột, nghĩ như thế nào mới có thể chuyển bại thành thắng. Nàng còn mon ngóng phần thưởng Tiêu Dục hứa đây, sao có thể dễ dàng thua được. Ván cuối cùng này nhất định thế nào cũng không thể cho Tiêu Dục thắng, bỗng nhiên trong lòng nghĩ ra một kế sách.

Hôm nay Cố Vân Yên mặc là váy dài thắt ngang ngực. Chỉ thấy nàng vừa kéo kéo váy vừa gắt giọng:"Hôm nay càng ngày càng nóng bức."

Nguyên bản là trên ngực như ẩn như hiện, trải qua động tác như vậy của nàng, thoáng chốc liền có xu thế mát mẻ. Động tác đặt cờ của Tiêu Dục lúc này hơi hơi dừng một chút, ánh mắt cũng không tự chủ được chuyển qua trên người Cố Vân Yên.

"Ngồi hồi lâu, thắt lưng thật mỏi, nô tì nằm xuống chút. " Nói xong, tùy ý nghiêng người nằm xuống.

Tiêu Dục từ góc độ này nhìn lại, vừa vặn có thể thấy được phong cảnh vô cùng kiều diễm bên trong của nàng. Tiêu Dục không rời nổi tầm mắt khỏi nàng, quân cờ trên tay cũng tùy ý hạ xuống.

Cố Vân Yên chỉ tùy ý làm vài cái tư thế quyến rũ, liền khiến Tiêu Dục mê thất điên bát đảo. Tiêu Dục tâm viên ý mã làm sao còn có tâm tư cân nhắc ván cờ.

Gian kế thực hiện được, Cố Vân Yên thừa dịp Tiêu Dục xuân tâm nhộn nhạo thì ăn vài quân cờ của hắn, thầm nghĩ: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, xem ra lời này một chút cũng không giả.

Đợi đến khi Tiêu Dục phục hồi tinh thần lại cũng đã muộn. Chỉ vì lúc này thế trận của hắn đã mất, còn muốn thắng là tuyệt đối không có khả năng.

Cố Vân Yên ngồi nghiêm chỉnh, để ý khép khép váy, khiêu khích nói:"Nô tì nói đúng không, mọi việc luôn luôn có ngoại lệ."

Lúc này Tiêu Dục đã sớm biết Cố Vân Yên là sử dụng mỹ nhân kế với mình, cười khổ nói: "Chỉ có nữ tử cùng tiểu nhân là khó dưỡng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui