Sủng Phi Thượng Vị Ký

3 năm trước Sùng Văn
đế băng hà, truyền ngôi cho tam hoàng tử Tiêu Dục. Vĩnh Dật đế kế vị 3
năm, hậu cung điêu linh, con nối dòng dưới gối đơn bạc, Hoàng thái hậu
đặc hạ ý chỉ tuyển tú khắp cả nước sung vào hậu cung, vì hoàng gia khai
chi tán diệp. Ý chỉ ban hạ xuống, phàm là quan viên thất phẩm trở lên
của Đại Chiêu, trong nhà có nữ tử từ tròn mười lăm đến mười tám chưa lập gia đình đều có thể tham gia lần tuyển tú này.

Mà căn cứ quy củ
Đại Chiêu: quan gia tiểu thư phù hợp điều kiện đều phải tiến cung hậu
tuyển, trừ phi lạc tuyển, bằng không là không cho phép lén kết hôn.

Ý chỉ ban xuống, quan viên lớn nhỏ các nơi đều bôn tẩu, những nhà có nữ
nhi muốn tiến cung liền cho người tìm hiểu tin tức, những nhà không muốn để nữ nhi tiến cung cũng cao thấp chuẩn bị, bất quá người sau chỉ
chiếm số rất ít.

Cố lão gia trở về nhà, một bộ đang có tâm sự,
mấy năm qua bởi vì Cố Vân Yên vô tình hay cố ý đề điểm, năm trước Cố lão gia đã thăng chính tứ phẩm Trung thư Thị lang.

Triệu thị thấy Cố Cẩn lo lắng, nói:“Lão gia nhưng là gặp việc khó?”

Cố lão gia liền đem việc tuyển tú báo cho Triệu thị biết, Triệu thị nghe
xong cũng không ngừng lo lắng, mười hai tháng này nữ nhi vừa làm lễ cập
kê, vừa lúc phù hợp điều kiện tuyển tú, cái này nên làm thế nào cho
phải? Vốn còn muốn đề nữ nhi gả thanh niên tài tuấn gia thế bình ổn,
ngày sau trải qua cuộc sống mỹ mãn giúp chồng dạy con, nhưng nay lại
phải tiến thâm cung nơi ăn tươi nuốt sống người ta không chớp mắt, Triệu thị làm sao có thể không lo lắng?

“Lão gia, phải làm sao đây?” Triệu thị nhíu mi khổ sầu.

Cố lão gia lôi kéo tay thê tử trấn an “Tình huống chưa hẳn xấu như chúng
ta nghĩ, hết thảy chờ hỏi qua Yên nhi sau mới quyết định vậy.”

Kỳ thật Cố lão gia đối với tác phong làm việc mấy năm qua của Cố Vân Yên
cũng không phải hoàn toàn không có phát hiện, một lần là trùng hợp
nhưng là hai lần ba lượt đâu? Chính là Cố lão gia hiểu rõ nữ nhi của
mình, chuyện hại người tuyệt đối không làm, nếu đã như thế, những chuyện nữ nhi không muốn nói, hắn cũng liền vờ như không biết thôi.

Cố
lão gia trầm tĩnh nhìn nữ nhi trước mặt, Cố Vân Yên năm nay 15 tuổi, ngũ quan xinh xắn, một đôi mắt phượng linh động, mười phần tiểu mỹ nhân.

“Yên nhi, đối với lần tuyển tú này, thấy thế nào?” Sau một lúc lâu Cố lão gia hỏi.

“Cha, nếu tuyển tú không thể tránh miễn, kia sao không thuận thế theo.” Cố Vân Yên lạnh nhạt nói.

“Yên nhi trong lòng đã có tính toán, cha sẽ không hỏi nhiều.” Cố lão gia trầm ngâm nói.

“Cha đối với việc nữ nhi hướng trong cung xếp vào nhân thủ hẳn là đã sớm
phát giác đi, nữ nhi lúc trước làm hết thảy đều là chuẩn bị để tiến
cung, cho nên đối với việc tuyển tú cha mẹ không cần quá lo lắng.”

“Con ta từ nhỏ hiểu chuyện, ta và nương ngươi liền yên tâm.” Biết đây là nữ nhi trấn an mình, Cố lão gia liền theo ý Cố Vân Yên.

Vào tháng tư, thời tiết càng phát ra nóng bức, dưới nắng hè chói chang,
nhóm tú nữ dưới sự hướng dẫn của cung nữ thái giám tiến vào cửa cung,
hướng cửa Thái Hòa mà đi. Tú nữ khắp các nơi của Đại Chiêu thông qua sơ
tuyển cùng phục tuyển mới đến được chung tuyển hôm nay, nếu là thông qua chung tuyển liền có thể vào cung làm phi tần, mà lúc này lạc tuyển, có một phần được hoàng đế hạ chỉ tứ hôn cho dòng họ hoàng thất, hoặc là
cho các đại thần tài năng được hoàng đế xem trọng. Còn lại sau khi trở
về có thể tự do kết hôn.

Lần này tú nữ tham gia chung tuyển hơn
hai trăm người, năm người làm một tổ tiến vào điện. Những người khác chờ ở bên ngoài, đợi đến thái giám gọi đến tên mình liền theo cung nữ tiến
vào điện, lúc này nhóm tú nữ nín thở ngưng thần, hiển nhiên tiểu thư
khuê các bình thường đoan trang tú lệ dĩ nhiên khẩn trương nhưng vẫn là
giữ đúng phép tắc.

Điện tuyển đã qua hơn phân nửa,“Tuyên, Liễu
Nghi, Mạnh Nguyệt, Kỷ An Nhiên, Cố Vân Yên, Lý Song Nhi yết kiến.” Một
thái giám cao cổ họng xướng nói.

Cố Vân Yên cùng vài tú nữ được
gọi cùng nhau theo cung nữ tiến vào điện Thái Hòa, ở cửa vừa vặn gặp một tổ năm người phía trước đi ra, trong đó có hai ba cái thần sắc cô đơn,
có một thậm chí đỏ hốc mắt, nghĩ đến là bị ban thưởng hoa lạc tuyển.

Mấy người tiến vào trong điện, quy củ quỳ xuống hành lễ:“Thần nữ tham kiến
Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, cung chúc Hoàng thượng, Hoàng hậu
nương nương vạn phúc kim an!”

“Miễn lễ, bình thân” Mấy người chậm rãi đứng dậy, vẫn cúi đầu, cung kính đứng yên trong điện.

“Từ bên phải bắt đầu, mỗi người nói một chút sở trường của mình.” Đại điện truyền đến Hoàng hậu hỏi.

“Thần nữ thích viết chữ, thần nữ thích múa, thần nữ thạo nữ hồng, thần nữ
thích cầm, thần nữ ngày thường yêu sách ” Vài tú nữ lần lượt đáp.

“Đều ngẩng đầu lên.” Phía trên vang lên tiếng hoàng đế thanh liệt.

Cố Vân Yên cùng với vài tú nữ theo lời khẽ nâng đầu lên, chỉ có thể nhìn
đến trên đại điện một mảnh cẩm bào minh hoàng, dựa theo quy củ không thể nhìn thẳng thiên nhan, nếu không là cử chỉ đại bất kính.

“Người thứ hai cùng thứ tư tiến lên” Lại nghe hoàng đế ban lệnh.

Cố Vân Yên cùng Mạnh Nguyệt theo lời tiến lên từng bước,“Có từng đọc qua sách gì không?”

“Thần nữ đọc qua nữ tắc nữ giới, thần nữ cũng.” Hai nàng phân biệt trả lời.

Hoàng hậu hơi hơi dò xét liếc mắt một cái nhìn thần sắc Hoàng thượng, sau lại đem tầm mắt chuyển tới trên người hai tú nữ bước ra khỏi hàng trong đại điện, bên phải một thân vàng nhạt sắc lụa mỏng, dung mạo không tính
tuyệt sắc, đợi tầm mắt chuyển tới trên người tú nữ bên trái một thân màu thiên thanh vân sa cùng váy dài, đồng tử thoáng co rút lại một chút,
lại một cái giai nhân khuynh thành, không nghĩ tới ngoại trừ đệ nhất mỹ
nhân Thịnh Kinh Giang Vũ Nhiên, còn có nữ tử dung mạo tuyệt sắc như thế, đặc biệt cặp mắt phượng linh động kia, Hoàng hậu nhìn thoáng qua văn án bối cảnh, cũng may gia thế không cao. Bất quá Hiền phi phỏng chừng lại
sẽ làm ầm ĩ một phen đi!

“Các ngươi hai người giỏi cầm vũ, liền
cùng biểu diễn đi.” Hoàng thượng lời vừa nói ra, tiểu thái giám liền đem cầm đặt lên bàn. Cố Vân Yên cùng Mạnh Nguyệt hành lễ, một người rửa tay xong ngồi xuống bàn, một người thay y phục đi vào trong đại điện, Cố
Vân Yên tay khẽ nâng, khẽ thử cầm một chút, sau một đám âm phù như nước
chảy mây trôi vờn quanh cho trong điện.

Mạnh Nguyệt nghe tiếng
đàn liền vung tay áp múa. Cố Vân Yên đàn là khúc “Yêu nguyệt”. Đầu ngón tay lướt nhẹ trên đàn, tiếng đàn uyển chuyển triền miên, tuyệt đẹp êm
tai, đến nỗi mọi người trong điện ngây người, chỉ có thể ngưng thần nhắm mắt nghe cầm khúc, vốn dĩ bầu không khí ngày hè nóng nực cũng bị cầm
khúc trấn an.

Một khúc kết thúc, Mạnh Nguyệt nhảy cũng theo tiếng đàn dừng lại, toàn bộ trong đại điện một mảnh vắng lặng, lặng ngắt như
tờ. Đang lúc Cố Vân Yên cùng Mạnh Nguyệt hai người có chút hơi hơi luống cuống, mới nghe thấy giọng Hoàng hậu ôn hòa truyền đến “Tiếng đàn thấu
tâm, kỹ thuật nhảy tuyệt đẹp.”

Vĩnh Dật đế gật gật đầu ưng thuận.

“Theo nhị phẩm Giang Tô tuần phủ chi nữ Mạnh Nguyệt, chính tứ phẩm Trung thư
Thị lang chi nữ Cố Vân Yên, lưu bài tử ban thưởng ngọc bội” Thấy được
Hoàng thượng gật đầu lão thái giám bên cạnh lập tức xướng đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui