Sủng Phi - Triêm Y

Edit: Linh Sời Tinh​

“Mặc Lan, mang vò rượu này xuống đi, rồi mang rượu Trúc Diệp Thanh
mà điện hạ thích đến đây”. Mộ Tịch Dao cướp lấy vò rượu, nhét vào tay
Mặc Lan.

Tông Chính Lâm đang muốn ngăn lại, lại bị Mộ Tịch Dao kéo ống tay áo, bóc thêm một miếng thịt cua.

“Điện hạ nếm thử xem, do chính thiếp giám sát phòng bếp chuẩn bị nguyên
liệu rồi cho vào lồng hấp đấy”. Thực ra là do nàng hiếu kỳ xem liệu có phải cua ở đây khác cua nàng biết không, nói ra chẳng qua là để Tông
Chính Lâm phân tâm mà thôi.

Cua hấp là món rất hợp với khẩu vị thanh đạm của Tông Chính Lâm, Mộ
Tịch Dao mềm mại cũng chỉ lột hai con cua . Lục điện hạ thấy nàng dụng tâm, cũng rất phối hợp ăn sạch.

Sau bữa tiệc cua, Mộ Tịch Dao ồn ào muốn tắm rửa, Tông Chính Lâm đang
muốn ôm nàng ra sau, lại bị Đệ Ngũ Dật Triều cầu đến thư phòng nghị sự.

“Mặc Lan”. Vừa thấy Tông Chính Lâm đi ra ngoài, Mộ Tịch Dao lập tức gọi người.

“Chủ tử?”.

“Bảo phòng bếp làm chỗ cua còn lại đi, nhân tiện làm thêm mấy món ăn
đưa đến Tiền viện , tiên sinh với Cung học sĩ chắc chưa dùng cơm. Trước
khi tiên sinh về, nhớ bảo ngài ấy mang luôn nửa bình rượu hoa cúc về,
cũng đỡ lãng phí đồ tốt”.

Thiếu nhân ý ư? Thiếp tặng hết cho người ta , ai bảo ngài lại xoi mói!

Mộ Tịch Dao sắp xếp xong, thong thả đến Song Yến trì rửa mặt. Để Mặc
Lan và Triệu ma ma hai mặt nhìn nhau, ban đầu còn coi như bảo bối, sao
nay lại tặng không cho người khác rồi? Chẳng lẽ là vì không được
điện hạ khen ngợi nên giận dỗi?

Đệ Ngũ Dật Triềuthương nghị với Tông Chính Lâm xong, đặc biệt cảm tạ
Trắc phi chuẩn bị đồ ăn rồi mới cùng Cung Thư Dương rời đi.

“Tiên sinh, xin dừng bước”. Mặc Lan nhanh chân đuổi theo, khó khăn lắm
mới đuổi kịp ở cửa thùy hoa. “Đây là chủ tử giao phó, đặc biệt tặng
rượu hoa quế tự tay ủ cho tiên sinh thưởng thức”.

Đệ Ngũ Dật Triều kinh ngạc. Đây là lần đầu Trắc phi tặng lễ, hơn nữa còn thực bất ngờ . Chuyện này thực mới lạ.

Nhìn vò rượu kia, thật là tinh xảo, đủ thấy chủ nhân đã mất rất nhiều tâm tư. Lại nhìn dấu mở bình trên miệng vò rượu, Đệ Ngũ Dật Triều suy nghĩ, cuối cùng cười cười. Hôm nay lúc điện hạ tới, vẻ mặt rất nhu
hòa.


Nếu đoán không sai… Đệ Ngũ Dật Triều cười rất vui vẻ.

Trắc phi đã có ý tốt, nhưng lại sai thời điểm. Cũng không nói nhiều, vui vẻ nhận lấy.

“Phiền cô nương thay tại hạ tạ ơn thịnh tình của Trắc phi”.

Mặc Lan liên tục nói không dám, khách sáo tạm biệt xong mới vội vàng trở về Đan Như Uyển.

“Sao tiên sinh lại vui mừng như vậy?”. Cung Thư Dương dù sao cũng không khôn khéo từng trải như Đệ Ngũ Dật Triều, nhiều chuyện vẫn chưa thể
hiểu hết được.

Đệ Ngũ Dật Triêu nâng nâng vò rượu tinh xảo trên tay, cười giảo quyệt.

“Không phải là vui mừng, mà là cảm khái ”. Khoát tay áo, Đệ Ngũ Dật
Triều vuốt râu cảm thán, “Tay nghề của Trắc phi, sợ là ta cũng không
có phúc hưởng , đáng tiếc, đáng tiếc”.

Mặc Lan là đại nha hoàn đắc lực bên cạnh Mộ Tịch Dao, đám nha hoàn bà
tử trên đường thấy nàng đều ngừng việc trong tay tươi cười chào hỏi. Mặc Lan tính tình tốt, cũng khách khí trả lời, mới qua hai cửa, chưa đi
được mấy bước đã bị Vệ Chân chặn đường.

“Vệ thống lĩnh?”. Hắn hình như cũng đang đến Đan Như Uyển thì phải? Đến Đan Như Uyển vào lúc này, chẳng lẽ có chuyện gì?

“Mặc Lan cô nương, không ngờ lại gặp ở đây, thật là trùng hợp. Chủ tử
sai thuộc hạ đến lấy bình rượu lúc nãy còn thừa, đúng lúc gặp cô
nương ở đây, phiền cô nương bẩm báo Dao chủ tử một tiếng”.

Vệ Chân quay người đi trước, cố gắng đi thật chậm, chờ Mặc Lan đi cùng. Đi được hai bước mới phát hiện bên cạnh cũng không có ai, quay người
lại thấy Mặc Lan vẫn đứng nguyên tại chỗ, mắt mở to, cứ như vậy chằm
chằm nhìn hắn.

“Cô nương?”. Sao đột nhiên lại ngây ngốc nhìn người ta như vậy? Vệ Chân
thấy hồ đồ. Bình thường khi nói tới hai đại nha hoàn bên Dao chủ tử
thì Mặc Lan thông minh trầm ổn hơn so với Huệ Lan.

“Vệ đại nhân, chẳng phải chúng nô tỳ đã đưa Trúc Diệp Thanh đến
Tiền viện rồi sao?”. Mặc Lan mở miệng thăm dò, trong lòng có một dự
cảm xấu. Chuyện xấu rồi! Khó trách chủ tử lại giục nàng mau lấy
rượu mang đi tặng .

“Điện hạ muốn Trúc Diệp Thanh làm gì? Chủ tử chính là muốnrượu hoa
quế mà Dao chủ tử tự tay ủ ”. Nha đầu này bình thường rất thông minh,
sao hôm nay lại hồ đồ rồi?

Mặc Lan vội đến dậm chân, vẻ mặt đau khổ nhìn Vệ Chân. “Đại nhân, rượu
này lấy không nổi rồi . Chủ tử mới đem vò rượu kia tặng người ta rồi”.


Lời vừa dứt, đến lượt Vệ Chân trợn tròn mắt. Cứ trợn mắt nhìn chằm chằm
nha hoàn đối diện, trong lòng lạnh run rồi lại lạnh run.

“Tặng người ta rồi ?”. Vệ đại nhân không thể tin nổi, giọng cũng cao
hơn bình thường, làm mấy ma ma quét dọn xung quanh tò mò nhìn sang.

*****

“Chủ tử, ngài lại giận dỗi điện hạ sao?”. Triệu ma ma cẩn thận nhìn thần sắc Mộ Tịch Dao.

“Không có, ta nào có nhàn rỗi như vậy”. Mộ Tịch Dao trợn mắt, giờ
nàng đang rất vui . Nước tắm có bỏ thêm ít dược liệu vào , ngâm mình thật thoải mái.

Triệu ma ma chính là không tin, “Vậy ngài đem cái vò rượu bảo bối
kia cho người khác, không đau lòng sao? Ngài chẳng phải đã chờ
mong vò rượu đó cả năm trời sao?”.

Mộ Tịch Dao đưa tay nghịch đám cánh hoa trên mặt nước, khuôn mặt
nàng hồng hào non mềm, cười một cách xinh đẹp rạng rỡ, vô cùng vui
vẻ. “Không đau lòng, một chút cũng không đau lòng”. Nàng ủ rượu là
muốn làm chút chuyện mới mẻ, sao lại có thể đau lòng? Hơn nữa
nàng cũng không thích rượu lắm.

Người thực sự phải đau lòng là cái kẻ già mồm nào đó cơ, giờ không được uống, đáng đời!

Nghĩ đến cảnh boss ăn phải cục tức, Mộ Tịch Dao vui vẻ , cũng
chẳng thèm đế ý vẻ mặt khó hiểu của Triệu ma ma , vui vẻ nghịc
nước cứ như bên cạnh không có ai vậy.

Vệ Chân rụt đầu xuống tận vai, đứng bên ngoài thư phòng mà do dự.
Hắn phải suy nghĩ câu nói bẩm báo chủ tử một cách cẩn thận,
nếu không thì cơn tức của điện hạ có thể sẽ đổ lên người hắn.

“Ngươi còn định đứng bên ngoài đến lúc nào?”. Công lực của Tông
Chính Lâm thâm hậu, sớm đã biết Vệ Chân ở ngoài cửa. Vệ chân lề mề
không dám vào phòng, không hiểu là chuyện gì khiến hắn khó xử như
vậy?

“Điện hạ”. Vệ đại nhân cúi đầu thật thấp, mắt không dám nhìn lên trên.

“ Đã làm xong việc?”. Tông Chính Lâm buông bút, nhìn hai tay hắn trống trơn, sắc mặt không khỏi đen lại.


Đến rồi! Vệ Chân âm thầm kêu khổ.

“Điện hạ, rượu đó, Dao chủ tử tặng người ta rồi”. Cố một hơi nói hết sau đó Vệ Chân không dám lên tiếng nữa.

Một lúc lâu không nghe thấy động tĩnh gì hắn mới dám ngẩng đầu thăm dò, liền nghe điện hạ lạnh lùng hỏi, “Tặng cho ai?”.

“Tặng cho tiên sinh ”. Dao chủ tử sao lại không khiến cho người ta
bớt lo vậy chứ, chủ tử vừa rời đi không lâu, vị kia đãgây chuyện. Vệ
đại nhân thấy thật bất đắc dĩ, sao những chuyện không hay ho toàn
vướng vào hắn vậy.

Mộ Tịch Dao! Mắt phương Tông Chính Lâm càng sâu, nhớ tới lúc nàng cố ý
ngăn cản hắn, mới hiểu ra là khi đó tiểu nữ nhân đã có chủ ý, nhưng
dấu hắn đến khi chuyện xong.

Chọn Đệ Ngũ Dật Triều để tặng rượu, chắc nàng nghĩ hắn Tông Chính Lâm sợ mất mặt, không có cách nào khác trị nàng?

Ngón tay của Tông Chính Lâm khẽ gõ lên mặt bàn. Xem ra nàng còn chưa
hiểu rõ rằng, có nhiều thứ không thể đụng đến , cũng không phải là
chuyện gì nàng cũng có lấy ra để vui đùa.

“Đi lấy Ngọc Tửutặng cho tiên sinh, nói là Trắc phi cầm nhầm”.

Với năng lực của tiên sinh, chắc đã sớm biết việc này không thỏa
đáng. Nhưng vẫn quang minh chính đại nhận lễ, chắc hẳn là ông ta
chờ mình đưa rượu tiến cống đến đổi.

Bởi vì Mộ Tịch Dao, lần trước ở phủ Di Thân vương đã bị thiệt mất trà
ngon, bây giờ lại mất rượu ngon tuyệt thế, khoản nợ này, hắn phải đòi
lại thế nào đây?

Vệ Chân ngẩng đầu, thấy ánh mắt lạnh băng của điện hạ mới vội vã rời
đi. Tuy là chỉ thoáng nhìn, nhưng hắn thấy lửa giận rõ ràng trong
mắt điện hạ, không thể nhầm được.

Lễ vật là do Dao chủ tử tặng ra cửa rồi điện hạ lại đi đòi ? Cái cớ
này hắn chẳng thể chấp nhận , chớ đừng nói đến tiên sinh vốn
đã đa mưu túc trí. Chuyện này thật sự là lại thành chuyện cười trong
mắt người ta rồi.

“Thuộc hạ đi ngay”. Vệ Chân vội lui ra ngoài, nhìn mặt trăng sáng trên đầu, thở một hơi thật dài.

Ép mua chim ruồi của phủ công chúa, đòi lại rượu đã tặng, còn có chuyện
gì mất mặt hơn nữa không, để hắn phải giải quyết hậu quả của Dao chủ
tử?

Mộ Tịch Dao lười biếng dựa vào đầu giường, lật mình , đọc cuốn thoại
bản mới kiếm được một cách say mê. Đúng lúc bị đoạn đối thoại rất
tình trong sách chọc cười, thì thấy Tông Chính Lâm đi vào với vẻ mặt
nghiêm túc .

Ồ? Sao hắn lại có phản ứng như vậy? Mộ Tịch Dao khó hiểu. Không phải là phản ứng của hắn nên là đen mặt tức giận , vừa vào cửa là
phải tìm nàng tính sổ, hung hăng đánh nàng vài cái mới phải sao?


Ngay cả thủ đoạn trừng trị cũng đã nghĩ đến, có thể thấy nàng rõ ràng biết rõ còn cố tình phạm lỗi.

“Kiều Kiều chẳng phải đã nói, rượu kia làủ cho bản điện ư?”. Giỏi
lắm, thậm chí chẳng có chút hối hận khi phạm lỗi, còn cầm cuốn sách rác rưởi chẳng hiểu lấy ở đâu ra mà đọc một cách vui vẻ như thế.

Mộ Tịch Dao nháy mắt, “Đúng vậy a, vốn là ủ vì điện hạ. Nhưng mà điện
hạ không thích, thiếp liền tặng người khác”. Sao nàng xem kiểu gì
cũng cảm thấy có vẻ không đúng a?

“Đã thế. Đã là đồ của bản điện, sao Kiều Kiều lại đụng đến?”. Tông
Chính Lâm đi qua nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào làn thu thủy của
nàng.

Đồ của bản điện hạ ? Mộ Tịch Dao nhướng mày. Rượu này tuy là ủ cho
boss ngài đấy, nhưng mà quyền sở hữu chưa có thay đổi nhanh vậy đâu?

“Không hiểu?”. Tông Chính Lâm cúi người lại gần, dừng lại cách nàng nửa tấc.

Mộ Tịch Dao nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tông Chính Lâm, cảm giác người nọ
đang rõ ràng đang tức giận. Chẳng lẽ mình vô tình giẫm phải mìn,
chọc phải điểm kiêng kị của Tông Chính Lâm?

Mộ Tịch Dao rũ mắt, nhanh chóng suy nghĩ xem rốt cục mình chạm phải điểm nào của boss. Nghĩ đi nghĩ lại, mới giật mình hiểu ra: không đủ
tôn trọng boss, chạm phải tính ích kỷ hoạch định đồ mà hắn sở hữu.

Thôi đi, chỉ có chút chuyện như vậy, ngài nói thẳng ra chẳng phải là xong? Thiếp mà biết ngài keo kiệt đến như vậy, thì dù rượu có hỏng
cũng phải để lại, chứ tuyệt đối không dám tự chủ trương.

Mộ Tịch Dao thành khẩn thăm dò boss, “Không thể tự ý xử lý đồ của điện
hạ? Trước khi làm gì cũng phải nói một tiếng với ngài?”.

Nộ khí của Tông Chính Lâm không giảm mà còn tang thêm. Đến tận bây giờ mà còn không hiểu rõ. Trong đầu nữ nhân này ngoại trừ vò rượu, không
nghĩ được thứ gì sâu xa hơn sao?

Còn không phải? Mộ Tịch Dao u sầu . Rốt cục là gì? Ngài nói thẳng ra đi.

“Điện ha, chẳng phải ngài hay trách đầu óc thiếp không thể dùng được? Lúc này sợ là tật xấu lại tái phát”. Mộ Tịch Dao rất thẳng thán,
không biết thì là không biết, có nghĩ cả ngày thì cũng chỉ như
vậy thôi. Một là chờ nàng từ từ suy nghĩ đến khi hiểu rõ ; hai là
nói rõ ra, đỡ phải tự mình tức giận.

Tông Chính Lâm thấy nàng không giống giả bộ, vẻ mặt bực bội, mày nhíu
lại. Dáng vẻ này của nàng… hắn nắm lấy cằm Mộ Tịch Dao, nâng tay nhẹ nhàng phủ lên mặt nàng.

“Thế mà lại khiến bản điện hạ gặp phải chuyện này ”. Tông Chính Lâm thở dài. Phát hỏa với Mộ Tịch Dao, còn mệt hơn so với việc
đánh trận. Nữ nhân này thực dễ khiến cho người khác bực bội,
rõ ràng là nàng phạm lỗi, cuối cùng lại là hắn nhường trước.

Giờ thì còn tức hơn, nàng mang vẻ mặt không kiên nhẫn, mong chờ
hắn giải thích. Vị trí của hai người đúng là bị thay đổi triệt
để


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận